*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Hoàng Kim Long là một người, một nửa sức mạnh của Tề Lỗ nằm trong tay ông ta.
Ông ta vừa xuống xuất hiện, Kim Chí Nam, Hoắc Thiệu Đông và năm vị đại ca khác đã bị ông ta trừng trị như một con chó chết.
Ngay cả năm vị đại ca cũng bị
trừng trị đến mức tả tơi, mà gia đình của bà ta lại quá nhỏ bé, chỉ có một mình Tiêu Thanh là khỏe khoắn đánh nhau giỏi.
Nhưng một người cũng khó có thể đánh bại nhiều người như vậy. Hoàng Kim Long mang theo nhiều người như vậy, nắm đấm của Tiêu Thanh làm sao đấu lại được với ông ta!
Bởi vậy, bà ta đã rất tuyệt vọng. Dường như thần chết đang vẫy gọi bà ta.
"Ha ha!"
Nhìn thấy dáng vẻ đáng thương và sợ hãi của Ngô Tuệ Lan, đám người Thắng Thiên Kha cùng nhau bật cười.
“Mày vẫn không chịu quỳ xuống để tao đánh sao?”
Thắng Thiên Kha quát Tiêu Thanh.
Tiêu Thanh lạnh lùng nói: “Chỉ dựa vào chúng mày, mà muốn tạo quỳ xuống sao? Nếu mày có khả năng thì xông hết lên đi, mày xem cuối cùng ai sẽ là người quỳ xuống!”
“Mày thật to gan!”
Thắng Thiên Kha nghiến răng, nói với Hoàng Kim Long: “Để cho sư phụ Chung ra tay, đánh gãy tay chân của anh ta cho tôi, để xem anh ta còn dám ngông cuồng không!”
Hoàng Kim Long gật đầu.
Rồi sau đó ông ta chỉ tay: “Sư phụ Chung, ánh gãy tay chân của anh ta cho tôi!”
“Rõ, thưa Hoàng Gia."
Như sư phụ Chung vừa nói vừa nhón chân của mình lên. Một parabol được kéo ra giữa không trung, đặt trước mặt Tiêu Thanh cách đó hai mét.
Một tiếng ầm vang lên.
Sàn bê tông dưới chân ông ta bị ông ta giẫm lên lập tức xuất hiện hai vết chân sâu năm centimet, vết rất dày đặc, giống như mạng nhện.
“Ôi chúa ơi!”
Ngô Tuệ Lan ngồi bệt xuống đất, con người như sắp rơi ra ngoài.
"Hu hu!"
Mục Thiên Lam cũng bị một phen kinh hãi đến mức phải bịt kín miệng.
“Khà khà khà!”
Mục Hải Long cười châm biếm:
“Mợ hai, mợ sẽ không bị sức khủng bố của sư phụ Chung mà sợ hãi đến mức tè ra quần chứ?”
“Khốn nạn! Họ đã điều ra một cao thủ giỏi như vậy rồi, lần này sao có thể bình yên rời đi đây!”
Ngô Tuệ Lan khóc lớn.
Sư phụ Chung lạnh lùng nói: “Nhóc con, cậu còn không mau quỳ xuống sao?"
“Người nên quỳ phải là ông mới đúng.”
Tiêu Thanh nói.
“Cậu tìm đường chết rồi!”
Sắc mặt sư phụ Chung giận dữ, giống như một con báo sắp lao ra ngoài, đẩm về phía Tiêu Thanh một cái.
“Cẩn thận, Tiêu Thanh!”
Mục Thiên Lam sợ hãi đến mức tim cô như muốn nổ tung.
Sư phụ Chung thật đáng sợ, nếu như cú đấm này trúng người Tiêu Thanh, đó chẳng phải là muốn đấm thủ lồng ngực của Tiêu Thanh sao?
“Bà xã, mau nhìn anh đánh chó nè!"
Tiêu Thanh vừa nói xong, âm thanh của một cú đấm mạnh mẽ vang lên.
"Ha ha!"
hắng Thiên Kha bật cười khi nhìn thấy cảnh tượng này.
“Võ công nội lực của Sư phụ Chung cường đại, mày dám khiêu chiến với ông ta, mày không biết sợ là gì à!”
Anh ta vừa nói dứt câu.
Chỉ nghe một tiếng ầm vang lên.
Nắm đấm của sư phụ Chung và Tiêu Thanh va vào nhau trên không.
Ngay sau đó!
"A!"
Một tiếng hét vang lên.
Chỉ nhìn thấy sư phụ Chung đang bay lộn ngược như một con diều bị đứt dây, đâm vào người Hoàng Kim Long, khiến Hoàng Kim Long ngã xuống đất, đồng thời cũng khiến cho mấy tên đàn em của Kim Hoàng Long ngã lăn long lóc.
“Sao có thể như vậy được?”
Thắng Thiên Kha, Hàn Thanh Văn, Mục Hải Long và những người khác, đột nhiên run lên, ai cũng phải khiếp sợ.
Họ không tin đó là sự thật.
Sư phụ Chung mạnh mẽ như vậy, ông ta có thể hứng đạn bằng tay không, vậy mà lại bị Tiêu Thanh đấm bay người?
“Ôi chúa ơi!”
Ngô Tuệ Lan kinh ngạc đứng bật dậy, ánh mắt hiện rõ vẻ kinh ngạc, sửng sốt, bất ngờ, khó tin và nhiều biểu cảm phức tạp khác đan xen.