*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mục Thiên Lam nhất thời sửng sốt.
"Người này thật sự mua cho mình sợi dây chuyền của hãng Bulgari sao?"
Trong lòng cô đầy nghi ngờ.
Cái hộp có ký hiệu của Bulgari, cô vẫn nhận ra được.
"Vợ, mau nhìn xem đi em."
Tiêu Thanh cười thúc giục Mục Thiên Lam.
Mục Thiên Lam đáp một tiếng rồi nhận lấy nó mở ra xem một cái.
"Mẹ ơi! Thật là đẹp quá!"
Cô bị sợi dây chuyền xinh đẹp làm cho ngạc nhiên, trong mắt tràn đầy yêu thích.
"Cái này bao nhiêu tiền vậy?"
Tiêu Thanh cười cười: "Không mắc, vợ thích là được rồi."
Mục Thiên Lam trợn mắt nhìn anh một cái. Nói: "Sợi dây này là mua ở cửa hàng trang sức khác, sau đó giả bộ bỏ vào trong hộp Bulgari đưa cho em, để cho em ngạc nhiên đúng không?"
"Không phải vậy đâu vợ à." Tiêu Thanh lắc đầu.
"Có như vậy cũng không sao, đây là món quà lần đầu tiên anh tặng cho em, em rất vui, đeo cho em đi."
"Tuân lệnh vợ!"
Tiêu Thanh đeo sợi dây chuyền lên cho Mục Thiên Lam.
"Thật là đẹp mắt!"
Mục Thiên Lam tỏ ra rất vui vẻ, sau đó cùng Tiêu Thanh về nhà.
Lúc này, tại nhà họ Mục.
"Phi, cái đồ không biết xấu hổ!"
"Hại chúng tôi vừa nịnh nọt các người lại vừa tặng quà cho các người, thật là lãng phí biết bao nhiêu chân tình và công sức!"
"Tôi thật sức muốn đánh chết hai anh em các người!"
Một đám ông chủ thương giới Cổ Cảnh lấy lại quà cáp mà bọn họ đã tặng cho nhà họ Mục xong còn không quên mắng Mục Hải Long cùng Mục Hải Yến một đôi lời, có ông chủ nóng tính còn tất hai người bọn họ bạt tai.
Trước kia cả nhà Mục Hải Yến rạng rỡ bao nhiêu thì bây giờ tiêu điều bấy nhiêu.
Sự thay đổi nhanh chóng này làm cho cả nhà Mục Hải Yến không chịu nổi, đều ngồi dưới đất khóc lớn.
"Làm thế nào đây? Làm thế nào đây bà nội!"
Mục Hải Long than vãn khóc lớn: "Tiền sính lễ đã bị nhà chúng ta sài gần ba trăm tỷ. Chu Kiệt không trả lại sính lễ mà con cho Ngọc Đình. Cái hố to đó làm sao lấp đầy được đây!"
"Cháu hỏi ta, ta biết hỏi ai!" Bà cụ kêu la như sấm: "Tiêu Thanh đã nói qua mấy lần, đừng động vào số sính lễ này, nhưng nhà các người cứ nhất quyết động vào. Lần này thì hay rồi, động đến trời. Cho dù lấy toàn bộ tài sản của nhà họ Mục cũng không cách nào trả nổi, tự các người tạo nghiệp thì tự nghĩ cách đi, đừng tìm ta!"
Dứt lời, bà cụ thở phì phò trở về phòng.
"Đều do mày! Đều do mày..."
Mục Hải Long tát Mục Hải Yến mấy cái, Mục Hải Yến bị đánh đến ngớ ngẩn.
Lúc này, Lý Nam Hương kéo Mục Hải Long, nhẹ giọng nói: "Thím Hai của con cầm mũ phượng của Thiên Lam về nhà, mũ phượng kia làm bằng vàng ròng, khảm nạm rất nhiều đá quý, hẳn là vô cùng đáng tiền."
"Bây giờ cô ta chắc chắn còn chưa về nhà, con mua đến cư xá của cô ta, lấy cái mũ phượng kia về, nói không chừng sẽ bù được phần thiếu."
Mục Hải Long chấn động tinh thần một cái, lúc này lên lầu, cầm áo lông màu đen, vớ màu đen, cái bao tay, súng đồ chơi đi ra cửa.
Anh ta ngồi lên BMW, trùm vớ lên trên đầu, đục hai cái lỗ ngay hai mắt, sau đó mặc áo lông màu đen vào, đội thêm cái mũ, kéo khóa áo lên trên cao, cầm điện thoại ra chụp một tấm.
"Ha ha ha..."
Anh ta không nhịn được bật cười.
"Ai còn có thể nhận ra tôi nữa chứ?"
Bởi vì Ngô Tuệ Lan không có mua chỗ đậu, xe đều dừng ở trên đường xe chạy bên ngoài cư xá, Mục Hải Long dừng xe ở trên đường, đứng ở dưới một cây chờ đợi.
Không lâu sau, một chiếc Toyota dừng lại, Ngô Tuệ Lan xách một cái túi ny lon, cùng Mục An Minh vui vẻ từ trên xe bước xuống.
"An Minh, cái mũ phượng này có thể được ba mươi tỷ hay không?"
Ngô Tuệ Lan cười hỏi.
"Nhất định là có thể "
Mục An Minh chắc chắn nói: "Mũ phượng tinh xảo như vậy, ba mươi tỷ là chuyện chắc chắn!"
"Ha ha!"
Ngô Tuệ Lan cười to, đang muốn nói gì đó.
Đột nhiên!
Một bóng đen chạy tới, cướp cái túi ny lon rồi nhanh chân bỏ chạy.
"Má ơi!"
Ngô Tuệ Lan sốt ruột muốn khóc.
"Cướp! Có người cướp! Người đi qua có lòng tốt! Mau giúp tôi bắt cướp! Mau mau mau!!!"
Mấy thanh niên xung qanh nghe tiếng kêu của Ngô Tuệ Lan thì lập tức chạy theo hướng của tên cướp.