*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Anh ta nói đến nỗi nước bọt bay khắp nơi.
Bà cụ Mục càng giận dữ nói với Ngô Tuệ Lan: "Buổi tiệc tân gia vui vẻ như vậy, mời nhà các cô đến là đã cho các cô mặt mũi, nhưng cô lại mang theo cậu ta tới, trong một ngày vui mừng như vậy, mà cậu ta lại nói nhà của tôi là rách, là tầm thường. Tôi muốn hỏi các người có ý gì, cố ý tới đây để phá đảm có phải hay không?"
"Nếu nói là cố ý để phá đám thì nhanh cút ra ngoài cho tôi, nhà tôi không chào đón các người, nếu không phải đến để phá đám, thì nhanh chóng đuổi tên rác rưởi này ra ngoài cho tôi. Nhà tôi không dung nổi thứ rác rưởi như vậy!"
"Đi ra ngoài!"
"Ra ngoài!"
"Đi ra ngoài cho tôi!"
Người thân và bạn bè của nhà họ Mục, nhao nhạo chỉ ra cửa lớn đuổi Tiêu Thanh. Một số người thân thậm chí còn chửi rủa. "Một chút kiến thức cũng không biết, dám nói đây là nhà rách, cậu ta có thể mua được sao?"
"Một tên nghèo kiết xác như cậu ta, cả đời cũng chưa chắc mua được một cái nhà vệ sinh trong căn nhà này!"
"Một tên rác rưởi chuyên ăn bám nhà vợ, nếu không có vợ thì cậu ta có xe Mercedes để lái sao? Còn cho rằng mình thật sự tài giỏi, dám nói đây là nhà rách, thật không biết xấu hổ!"
Nghe tiếng mắng chửi của bạn bè và người thân gia đình họ Mục, Ngô Tuệ Lan hận không thể tìm một cái động chui vào trốn. Chỉ cảm thấy thật mất mặt
Sau đó, bà ta giận dữ hét lên với Tiêu Thanh: "Thời điểm tới đây, tôi đã nói với cậu, nói ít một chút, nhìn nhiều một chút, rồi sau này biết cố gắng, nỗ lực hơn. Sau đó khi mua được một căn biệt thự, để cho người khác cũng hâm mộ nhà chúng ta một chút
"Kết quả thì sao, cậu lại dám ba hoa phóng đại sự thật, dám nói nhà người ta là căn nhà rách, cậu đã đủ khả năng mua một căn nhà rách như vậy chưa?"
"Nếu cậu có thể mua được căn nhà rách như vậy,tôi nguyện sẽ hầu hạ cậu như mẹ già!"
Tiêu Thanh cười cười: "Mẹ! Con không cần mẹ phải hầu hạ con như mẹ già, con chịu không nổi tội bất hiếu.”
"Nhưng những gì con nói đều là sự thật, quả thực so với căn phòng của chúng ta, căn phòng này rất tầm thường."
“Nếu mẹ không tin, chúng ta lập tức đi lên tầng hai mươi tám xem xem, đợi khi mẹ thấy được căn nhà đó rồi, con khẳng định mẹ cũng sẽ cảm thấy đây là một căn nhà rách."
Nói xong, anh ta dùng tay làm dấu mời, ý bảo Ngô Tuệ Lan cùng anh ta đi ra ngoài.
"Cậu ta có bí mật sao..."
Mục Hải Long như muốn nổ tung rồi.
"Đi thôi, mọi người đi xem với cậu ta. Nếu cậu ta không đem ra được một căn phòng rộng ba trăm rưỡi mét vuông cho chúng ta xem, vậy chúng ta liền chửi cho cậu ta nhục mặt, nhìn xem cậu ta sau này còn có dám ba hoa, bốc phét hay không!"
Dứt lời, Mục Hải Long dẫn đầu đi ra ngoài.
"Hôm nay tôi nhất định phải khiến cho cậu ta mất mặt, không ngóc đầu lên được!" Lý Nam Hương cũng thở ra trừng mắt nhìn Tiêu Thanh một cái, sau đó đi ra ngoài.
"Giả vờ ba hoa phóng đại chỉ nhất thời sảng khoái, nếu cậu không đem căn nhà đó ra được cho mọi người xem. Đến lúc đó để tôi xem cậu sẽ có kết quả như thế nào!"Mục Hải Yến hung hãng nói, cũng đi ra ngoài.
Bà cụ Mục cũng gắng sức đứng dậy: "Tầng hai mươi tám, phải không? Đi thôi. Xem cậu ta làm sao lấy ra một căn nhà rộng ba trăm rưỡi mét vuông cho chúng ta xem!"
Rất nhanh, một đám người chen chúc đi ra ngoài.
Căn nhà mới của nhà họ Mục vốn náo nhiệt vui mừng. Giờ đây chỉ còn lại một nhà Mục Thiên Lam, cùng với mấy người bác, người chú.
"Chú hai, Tuệ Lan, đi thôi, đi xem căn nhà mới
mua của hai người. Anh cả Mục An Quốc cười lạnh thúc giục.
"Cái này..."
Mục An Minh làm sao dám đi chứ.
Nếu Tiêu Thanh đang khoác lác, không cho mọi người chiêm ngưỡng được căn nhà ba trăm rưỡi mét vuông, cả nhà bọn họ không phải sẽ bị mất mặt sao?
"Có chuyện gì vậy? Không phải là không có căn nhà ba trăm rưỡi mét vuông nào, cố ý muốn lừa chúng tôi ra ngoài để các người dễ dàng trộm đồ của nhà chúng tôi?"
Chú ba Mục Anh Thiên nói khích.
"Chú ba, chú thật quá đáng!"
Mục Thiên Lam tức giận đáp: "Nhà tôi có nghèo đến thế nào đi chăng nữa, cũng chưa từng