Nhất định phải ghi chép, chờ đến lúc có thể đi lại, mẹ muốn kiểm tra sổ sách" "Biết rồi mẹ, cái bộ d
Mục Thiên Lam lè lưỡi một cái.
Lúc này, vệ sĩ của tập đoàn Cửu Châu rời đi, Trần Dịch cũng bị đám người Trần Hiền đưa đến bệnh viện.
Trên đường đến bệnh viện, Trần Dịch gọi điện thoại cho Trần Hiền, thêm mắm thêm muối kể chuyện.
Ông nội của Trần Dịch là Trần Nguyên Bình biết được tin tức cháu mình, lập tức nổi giận. "Tiêu Thanh đáng chết, dám hại cháu tôi bị đánh gãy tay gãy chân, món nợ này thế nào tôi cũng phải tính lên đầu nhà họ Tiêu, khiến nhà họ Tiêu trả giá thật nặng!" "Lập tức triệu tập đội ngũ cho tôi, xuất phát đến nhà họ Tiêu!"
Lúc này, nhà họ Tiêu.
Ông cụ Tiêu khuôn mặt hồng hào, ngồi ở vị trí chủ nhà trong phòng khách.
Bác cả Tiêu Vĩnh Trình, bác hai Tiêu Vĩnh Hiệp, chú tư Tiêu Vĩnh Nghiệp, cùng với đám người nhà họ Tiêu, đều tập trung ở trong phòng khách. "Bố, khuya thế này rồi bố còn gọi chúng con đến đây, là có chuyện quan trọng muốn tuyên bố ạ?"
Tiêu Vĩnh Trình hỏi. "Đúng!"
Ông cụ Tiêu mặt đầy gió xuân nói: "Mới vừa nãy, Vĩnh
Nhã gọi điện thoại cho bố, nói tập đoàn Cửu Châu giao quyền thi công dự án hai mươi lăm công trường cho xây dựng Thiên Công của nhà họ Tiêu chúng ta, chúng ta trúng thầu rồi!" "Cái gì?"
Cả nhà họ Tiêu đều kinh ngạc. "Bố, thật hay giả thế? Chúng ta trúng thầu rồi?"
Tiêu Vĩnh Hiệp không dám tin hỏi. "Các con tự nhìn đi!"
Ông cụ ném điện thoại di động.
Người nhà họ Tiêu cầm điện thoại lên xem.
Quả nhiên là thoả thuận hợp tác do tập đoàn Cửu
Châu ký! "Quá tốt rồi!"
Tiêu Vĩnh Trình kích động nói: "Quyền thi công hai mươi lăm công trường đều giao cho chúng ta, làm một chút thì ít nhất đã có thể kiếm được hai ba nghìn tỷ đồng, thậm chí bốn ngàn tỷ cũng có thể!" "Đúng vậy!" Tiêu Vĩnh Hiệp nói: "Cũng tức là xi măng, cốt thép, gạch đỏ gì đó mà tập đoàn Cửu Châu cho những công ty khác đi mua, nếu như bọn họ cho chúng ta nhận thầu, vậy thì có thể kiếm được càng nhiều!"
Toàn thể nhà họ Tiêu đều vô cùng kích động.
Ngay lúc này, Trần Nguyên Bình dẫn người nhà họ Trần xông vào phòng khách nhà họ Tiêu. "Ông cụ Trần, đã trễ thế này, ồ ạt kéo người tới nhà họ Tiêu, là ý gì thế?"
Ông cụ Tiêu hỏi. "Hừ!"
Trần Nguyên Bình tức giận hừ một tiếng, nói: "Tiêu Thanh nhà họ Tiêu các người hại Trần Dịch cháu tôi, ở Cổ Cảnh bị người của tập đoàn Cửu Châu đánh gãy tay gãy chân ném ra đường. Tôi tới nhà họ Tiêu các người yêu cầu giải thích. Hôm nay nếu như các người không cho tôi một lời giải thích, đừng trách nhà họ Trần bọn tôi phá huỷ nhà họ Tiêu các người!" "Cái gì!"
Người nhà họ Tiêu đều kinh ngạc đến ngày người!
Tiêu Vĩnh Trình vội vàng nói: "Ông cụ Trần, Tiêu Thanh đã bị đuổi khỏi nhà họ Tiêu. Nó gây chuyện, không liên quan gì đến nhà họ Tiêu chúng tôi, bác muốn trả thù thì đi tìm nó, muốn chém muốn giết thì tuỳ mọi người, đừng trả thù nhà họ Tiêu chúng tôi!" "Đúng vậy ông cụ Trần, hành vi của thằng súc sinh Tiêu Thanh không liên quan gì đến nhà họ Tiêu chúng tôi!"
Người nhà họ Tiêu dồn dập nói.
Bố của Trần Dịch là Trần Văn Sinh quát lên: "Lúc đó Tiêu Vĩnh Nhã cũng đang ở hiện trường, ông ta không hề ngăn cản hành vi của con trai mình, sao lại không liên quan đến nhà họ Tiêu các người?"
Người nhà họ Tiêu dồn dập mắng Tiêu Vĩnh Nhã.
Trần Nguyên Bình quát lên: "Tiêu Chính Thành, ông định xử lý cho tôi thế nào!"
Ông cụ Tiêu miệng cười nhưng trong lòng không cười: "Ông cụ Trần muốn tôi xử lý thế nào?"
Trần Nguyên Bình gắn từng chữ: "Tôi muốn các người gọi Tiêu Thanh trở về, đánh chết cậu ta, ngay trước mặt tôi!" "Tôi đồng ý!" "Tôi cũng đồng ý!"
Người nhà họ Tiêu nhao nhao giơ tay.
Chỉ có Tiêu Chính Thành không tỏ thái độ gì, sắc mặt lộ vẻ nghiêm trọng. "Sao vậy, ông không đồng ý sao?"
Trần Nguyên Bình lạnh giọng hỏi.
Tiêu Chính Thành lộ ra nụ cười khó coi: "Chờ Vĩnh Nhã về, tôi sẽ tìm hiểu tình huống trước rồi hãy nói sau." "Được!"
Trần Nguyên Bình đi đến ghế sa lông ngồi xuống. "Tôi chờ ông xử lý cho tôi, nếu không xử được, sáng mai tôi trực tiếp tuyên chiến với nhà họ Tiêu các người, khiến cho tập đoàn Tiêu Thị của các người sụp đổ!"