“Mẹ, mẹ điên rồi sao, nếu muốn đánh thì mẹ tự lên mà đánh đi, con không để chồng con lên đó đâu, anh ấy bị đánh thì phải làm sao? Mẹ không đau lòng nhưng con đau!”
Tiêu Thanh nghe vậy trái tim dịu xuống. Có vợ yêu thương thật tốt.
Nhưng Ngô Tuệ Lan lại khóc lóc la lối: “Một mình nó có thể đánh được ba mươi vệ sĩ chuyên nghiệp, ôm một trăm năm mươi cân vàng đi bộ một trăm mét. Có thể lực như vậy không đi đấm bốc mà lại đi gia hàng. Đúng là lãng phí con có biết không?” “Con còn thương xót, chồng không phải là để thương xót mà để nuôi gia đình sống qua ngày, mẹ đã thua đến mức này rồi, nó không giúp mẹ thắng lấy lại tiền, có chồng như vậy để làm gì?”
Mục Thiên Lam đảo mắt, kích động muốn bỏ đi. Mẹ như vậy là bắt nạt Tiêu Thanh rồi!
Tiêu Thanh cười, nói: “Vợ, đừng giận, cũng đừng cãi nhau với mẹ, anh lên đánh, giúp mẹ lấy lại tiền. Nói rồi, anh rời khỏi chỗ ngồi, bước đến võ đài.
Mấy người mợ cả bắt đầu kích động.
Ngô Tuệ Lan ngốc nghếch dễ lừa, con rể bà ta lên võ đài, Big Mac ra sân, đến lúc đó xem con rể bà ta chết như thế nào. “Tiêu Thanh, anh đừng đi!”
Mục Thiên Lam chạy qua kéo Tiêu Thanh lại, khuôn mặt đầy lo lắng nói: “Những tay đẩm này ai cũng mạnh cả, không biết giỏi hơn đảm vệ sĩ đó bao nhiêu lần, hơn nữa bọn họ là những tay đẩm chuyên nghiệp, có ai là không có bản lĩnh?” “Sức cửa anh và sức của bọn họ khác biệt quá lớn, giống như trâu và dễ vậy. Em sợ anh bị đánh, người bị đau là anh”
Chả trách Mục Thiên Lam lo lắng.
Mặc dù Tiêu Thanh cao một mét tám nhưng thân hình chỉ tầm trung, còn không được bảy mươi lăm cân.
Mà những tay đấm kia, có tên nào không được chín mươi cân?
Người da đen trên võ đài ít nhất cũng phải một trăm cân. Cánh tay anh ta phải to bằng đùi của Tiêu Thanh, cả người toàn là cơ bắp, cô nhìn thấy anh ta mà tê hết cả da đầu, dường như một nắm đấm của anh ta có thể đập vỡ cả một bức tường.
Cho dù Tiêu Thanh có khỏe đến mức nào đi chăng nữa thì làm sao có thể đánh lại được người đàn ông da đen này.
Vậy nên cô cảm thấy quá nguy hiểm, không muốn để Tiêu Thanh đi mạo hiểm. “Vợ, em yên tâm, anh chắc chắn là anh đánh được.
Tiêu Thanh nhìn cô mỉm cười dịu dàng. “Em không yên tâm.
Mục Thiên Lam giữ chặt lấy tay của Tiêu Thanh, nói: “Em biết anh không muốn em và mẹ cãi nhau nhưng em tình nguyện cãi nhau với mẹ chứ không muốn anh gặp nguy hiểm.” “Anh là chồng em, anh đã vì cái gia đình này mà làm bao nhiêu chuyện. Bây giờ còn muốn mạo hiểm cả tính mạng của anh, em không đành lòng.”
Tiêu Thanh rất cảm động, anh kích động muốn ôm cô vào lòng.
Ngô Tuệ Lan lại tức giận đùng đùng chạy đến, túm lấy Mục Thiên Lam, tức giận nói: “Biết bao nhiêu trận thi đấu, con có thấy ai bị đánh chết, có ai bị đánh đến tàn phế chưa?” “Sao đến lượt chồng con thì thành mạo hiểm tính mạng vậy?” “Cho dù có thua cũng sẽ không có chuyện gì cả, cùng lắm là đau mấy ngày. Nó là một người đàn ông trưởng thành, chẳng lẽ không chịu được chút đau đớn này thì sao có thể gánh vác được gia đình?”
Mục Thiên Lam vô cùng tức giận, đáp: “Không phải mẹ luôn thích Đinh Chấn Huy kia làm con rể mẹ hay sao, mẹ bảo anh ta đi đi. Xem anh ta có dám đi hay không, mẹ cho rằng ở đây đánh cho vui thôi sao?”
Đinh Chấn Huy nghe vậy giật mình, vội vàng trốn sang một bên, sợ Ngô Tuệ Lan sẽ bảo anh ta lên. “Đúng vậy, thím ba, những tên võ sĩ này, ai cũng đã từng đánh hàng trăm trận, cực kỳ mạnh, một cú đấm của anh ta có thể lên tới hơn hai trăm năm mươi cân, năm tên vệ sĩ chuyên nghiệp cũng chưa chắc đã đánh lại được. Anh rể chưa từng đấm bốc, hay là đừng để anh ấy đi nữa, nhỡ đậu bị đánh rồi, có thể gãy xương đấy.” Ngô Bội Dao khuyên nhủ
Mợ hai đi lên kéo cô ta lại, nói với Ngô Tuệ Lan: "Đừng nghe Bội Dao dọa, võ sĩ cũng là người, nghe nói Tiêu Thanh đánh bảy tên vệ sĩ dễ như chơi, chắc có thể đánh thắng được, nếu cậu ấy lên săn chắc chắn tôi sẽ được mười năm tỷ.
Ngô Tuệ Lan nghe vậy, thúc giục Tiêu Thanh: "Máu lên đi, mẹ có thể lấy lại được tiền hay không đều phụ thuộc vào con hết.”