Ngô Tuệ Lan tức giận nói: “Nếu không phải có con thì mẹ và ba mợ của con đã thắng được mười lăm tỷ rồi. Con ngồi im đấy cho mẹ, đừng để ý đến chuyện của mẹ nữa, không biết lớn nhỏ”
Mục Thiên Lam muốn nói gì đó, nhưng Tiêu Thanh lại kéo cô rồi nói: “Mẹ muốn chơi thì em để cho mẹ chơi, kẻo mẹ lại làm phiền em “Được rồi.”
Mục Thiên Lam chỉ có thể nghe theo mẹ.
Rất nhanh, Ngô Tuệ Lan và mợ lớn cùng đi đặt cược.
Trong bóng tối, Mạnh Hạo Nhiên và Ngô Bội Nghi đang quan sát bằng kính viễn vọng mỉm cười. “Hạo Nhiên, dì ba của em nghiện cá cược, bà ấy đã đi rồi, chờ bà ấy thua đến đỏ mắt rồi sẽ bắt Tiêu Thanh lên võ đài, lúc đó chúng ta cho Big Mac ra tay, một phát đánh chết Tiêu Thanh, là có thể trút giận được rồi.
Ngô Bội Nghi mỉm cười mà nói. "Ha ha!"
Mạnh Hạo Nhiên cười lớn. “Mong là cảnh tượng đó xảy ra sớm chút!”
Lúc này trên võ đài.
Sau khi đặt cược xong, nhìn lên thấy võ sĩ cường tráng da trắng trên võ đài và một võ sĩ cường tráng da vàng, bà ta mỉm cười vui vẻ. “Võ sĩ da trắng này ít nhất cũng phải cao một mét tám, một trăm cân, trước ngực đầy lông, cơ bắp cuồn cuộn như vậy. Ngược lại võ sĩ da vàng bản địa chỉ cao khoảng một mét bảy, cũng chỉ khoảng bảy mươi lăm cần, chắc chắn không phải là đối thủ của võ sĩ da trắng, ba tỷ này của tôi chắc rồi.”
Bà ta kích động nói. “Chắc chắn lấy được
Mợ cả cương quyết.
Ngay cả Mục An Minh, Mục Thiên Lam, Mục An Phong và tất cả những người hà họ Ngô đều cho rằng chắc chắn võ sĩ da trắng sẽ thắng.
Chỉ có một mình Tiêu Thanh nói: “Mẹ con đề nghị mẹ nên cược họ võ sĩ da vàng, chắc chắn anh ta giỏi hơn võ sĩ da vàng”
Ngô Tuệ Lan trừng mắt lên. “Cậu đang muốn hại tôi phải không? Chỉ có ngốc mới cược cho võ sĩ da vàng. “Đúng vậy!” Mợ cả hùa theo: “Chúng ta chưa từng thua, tôi cược cho võ sĩ da trắng, thì chắc chắn võ sĩ da trắng sẽ thắng, cậu không thấy rất nhiều người cược họ võ sĩ da trắng sao?” “Đúng vậy anh rể, em thấy chắc chắn võ sĩ da trắng sẽ thắng” Mục An Phong nói.
Tiêu Thanh cười: “Con vẫn thất võ sĩ da vàng sẽ thắng "Hu."
Mợ hai hừ một tiếng, nói: “Em nghiêng về võ sĩ da trắng, em cược thêm ba tỷ
Nói rồi, bà ta lấy ra một ba tỷ tiền xu “Tôi cũng muốn thêm ba tỷ.”
Ngô Tuệ Lan cũng cược thêm ba tỷ.
Tiêu Thanh khuyên bảo: “Mẹ, cược võ sĩ da trắng chắc chắn sẽ thua, mau lấy sáu tỷ lại. “Cậu câm miệng lại cho tôi!”
Ngô Tuệ Lan hét lên: “Mợ cả của cậu chưa từng thua, bọn họ đều cược người da trắng, vậy chắc chắn sẽ thắng, cậu còn nói người da trắng thua thì tôi sẽ khâu miệng cậu lại”
Tiêu Thanh lắc đầu, không nói thêm gì nữa.
Đùng!
Tiếng chuông bắt đầu cuộc đấu vang lên.
Một người cao một người thấp, hai võ sĩ lao về phía đối phương. “Võ sĩ da trắng cố lên! Võ sĩ da trắng cố lên!”
Đám người Ngô Tuệ Lan gào thét.
Chưa hét được mấy tiếng thấy võ sĩ da vàng đấm vào bụng võ sĩ da trắng, võ sĩ da trắng cúi người xuống, võ sĩ da vàng đấm vào thái dương võ sĩ da trắng.
Rầm một tiếng, võ sĩ da trắng bị KO nằm dưới đất.
Mười giây đếm người không đứng lên được. "Chuyện chuyện chuyện này..
Ngô Tuệ Lan chết lặng.
Mục Thiên Lam oán giận nói: “Mẹ nên nghe lời Tiêu Thanh, cược cho võ sĩ da vàng thì đã thắng rồi, không tin Tiêu Thanh nên bây giờ thì thua thảm rồi.”
Ngô Tuệ Lan sắp khóc rồi.
Mợ cả tức giận nói: “Đều là tại cái mồm thối của cậu, phá hoại chuỗi sáu trận thắng liên tiếp của chúng tôi rồi.”
Ngô Tuệ Lan nghe vậy, hét vào mặt Tiêu Thanh: “Sau này im miệng lại cho tôi, không được nói những lời đen đủi nữa.”
Sau đó bà ta lại vay mợ hai sáu tỷ đi cược.
Mục Thiên Lam khuyên bà ta không chơi nữa nhưng bị bà ta mắng cho một trận. “Tiếp theo cược cái nào?”
Đổi lại là hai võ sĩ da vàng lên võ đài, Ngô Tuệ Lan hỏi. “Tôi cược người thấp hơn, người thấp linh hoạt, tôi muốn lấy lại sáu tỷ vừa thua mất
Mợ hai đặt cược vào võ sĩ thấp hơn. “Thím hai nói đúng, tôi cũng muốn lấy lại sáu tỷ vừa
Ngô Tuệ Lan cũng cược theo bà ta. rồi!”