Đúng lúc chiều nay Mục Thiên Lam cũng nhận được một lá thư mời đến tiệc rượu. Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng thì cô vẫn quyết định đi xem, dù sao cũng là con trai của nhà giàu nhất nơi này, không đi thì lại bị xem là không nể mặt, cô sợ sẽ bị ảnh hưởng đến công việc của mình.
Vốn dĩ khi Kim Chí Nam bị bắt và bị Mục Hải Long chèn ép thì việc kinh doanh bị giảm sút rất nhiều. Ông không thể để người khác tiếp tục chèn ép nữa, nếu không tiền thuê công ty không thể kiếm lại được. “Được, nhớ uống ít rượu. Cơm thôi thì không sao nhưng không được đi tìm gái đó biết chưa? Nếu như bị em biết được anh với ông Kim đi tìm gái thì em sẽ ly hôn với anh ngay lập tức, nghe rõ chưa?” Mục Thiên Lam nghiêm khắc cảnh cáo.
Kim Chí Nam là một tên hay chơi qua đường, rất hay tụ họp vào buổi tối. Lỡ khi đưa Tiêu Thanh đi chơi rồi bị nhiễm bệnh độc, sau này lại lây nhiễm cho cô thì làm sao bây giờ? “Nghe rõ rồi chứ hả vợ? Chỉ có ăn cơm và nói chuyện phiếm với nhau thôi, sẵn tiện bàn với nhau về chuyện kinh doanh, đảm bảo không đi tìm gái mà." Tiêu Thanh cười đáp lại. “Vậy thì cũng không khác nhau mấy đâu.
Hai người nói chuyện với nhau vài câu rồi cúp điện thoại.
Sau đó Tiêu Thanh và Kim Chí Nam ngồi trên một chiếc xe Rolls-Royce và lái đến biệt thự nằm trên núi Ngọa Long dưới sự hộ tống của hàng chục chiếc xe Hummer.
Biệt thự trên núi Ngọa Long là một khu nghỉ dưỡng sang trọng.
Non xanh nước biếc, cảnh quan vô cùng đẹp giống như thế giới thần tiên vậy.
Bình thường vào lúc này thì biệt thự trên núi Ngọa Long vô cùng náo nhiệt nhưng hôm nay lại có vẻ im lặng khác thường.
Tới gần bảy giờ, mấy chục chiếc xe đi vào bãi đỗ xe của khu biệt thự.
Tiêu Thanh, Kim Chí Nam và hai trăm người khác đi xuống từ trên xe. “Anh Kim, đến dự tiệc thôi mà sao lại đưa nhiều người tới thế?”
Một người đàn ông với cái đầu bóng lưỡng đi tới cười “Chắc anh đây là Châu Lâm Vũ đúng không?” “Mắt nhìn của anh Kim thật tốt.” “Mấy người ở biệt thự trên núi Ngọa Long này đã mai phục bao nhiêu người rồi?” “Anh Kim cứ nói giỡn, anh Chu, anh Cao, anh Hoắc, anh Khổng, anh Đổng, tất cả mọi người chỉ muốn ăn một bữa cơm với anh rồi cùng nhau bàn về chuyện kinh doanh thôi mà. Làm sao chúng tôi có thể cho người mai phục được?”
Kim Chí Nam hừ một tiếng, có Tiêu Thanh ở đây và hỏi. hơn nữa Tiêu Thanh cũng đã chuẩn bị đầy đủ rồi nên ông ta cũng không sợ. Ông ta bày ra một tư thế vui lòng rồi đưa Tiêu Thanh và hai trăm người thuộc hạ đi vào một sảnh lớn mang phong cách cổ xưa.
Đi vào trong sảnh lớn.
Chỉ thấy ở bên trong đã bày sẵn năm bàn tiệc rượu. Trong bốn bàn tiệc đã có người ngồi sẵn, hơn nữa phía sau bốn bàn tiệc của những người làm đứng đầu thì đều có khoảng ba mươi người đàn ông cường tráng đang đứng. “Anh Kim mau đến đây nào.”
Đại ca Cao Thái Khôn của Hải Châu cười cười. Kim Chỉ Nam cười rồi chắp tay: “Năm người anh đây mời khách, làm sao tôi dám không đến được chứ.
Mọi người cười ha ha.
Châu Lâm Vũ cười nham hiểm rồi chỉ về cái bàn trống: “Anh Kim, mời.” “Anh Chu khách sáo rồi.” Kim Chí Nam lạnh lùng cười rồi ngồi xuống chiếc bàn trống với Tiêu Thanh.
Nhìn thấy Kim Chí Nam đưa nhiều người tới như vậy, năm vị đại ca cũng không liếc mắt nhìn một cái. Bọn họ đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ rồi, làm sao có thể sợ hai trăm tên đàn em này được chứ? “Anh Kim, chàng trai này là ai thế? Trước đây tôi có từng gặp qua chưa nhỉ?” Chu Thành Minh cười hỏi.
Kim Chí Nam giới thiệu: “Đây là cậu Tiêu, là một quý nhân mà tôi mới gặp được gần đây nên đưa cậu ấy tới đây ăn một bữa cơm chung với mọi người.”
Mấy vị đại ca kia cũng không đặt Tiêu Thanh vào mắt, thật đúng là một quý nhân tuyệt vời. Kim Chí Nam bị bắt đi vào buổi tối thì ít nhất cũng phải là buổi chiều ngày hôm sau mới đi ra được.
Lúc này đại ca Hoắc Thiệu Đông của Vĩnh Châu nói: “Đến đây ăn trước đã, ăn no xong thì chúng ta hãy bàn việc chính sau.” “Không cần.”
Kim Chí Nam nâng tay nói: “Chúng tôi đã ăn no rồi mới tới đây vì sợ bị các người hạ độc, chúng ta vẫn nên nói chuyện chính trước đi.
Khóe mắt của nam vị đại ca nâng lên.
Dẫn đầu là Châu Lâm Vũ nói một cách không vừa lòng: “Kim Chỉ Nam, anh xem chúng tôi là hạng người gì vậy?”
Kim Chí Nam hừ nói: “Anh Châu Lâm Vũ đây thừa dịp tôi bị bắt đã đánh lén địa bàn của tôi. Một kẻ bỉ ổi như anh thì sao tôi có thể không đề phòng cho được?”
Sắc mắt Châu Lâm Vũ giận dữ, anh ta đang muốn tức giận thì đại ca Đổng Thiên Huân của Đông Châu lại nói: “Có chuyện gì thì từ từ nói chứ đừng cãi nhau như vậy, chúng ta tới đây là để bàn về việc kinh doanh chứ không phải đến để cãi nhau.
Nói đến đây, ông ta nhìn về phía Kim Chí Nam: “Tôi cũng không muốn quanh co lòng vòng với anh nữa. Hôm nay chúng tôi mời anh tới đây ăn cơm là mong anh có thể bỏ lệnh cấm đi để cho những việc kinh doanh trái phép kia được tiếp tục hoạt động ở Cổ Cảnh. Sau đó chúng ta sẽ cùng nhau kiếm tiền, anh không thể vì bản thân muốn làm hòa thượng mà không cho chúng tôi ăn thịt được. Như vậy thì sẽ dễ mang lại tai họa cho bản thân lắm”