"Hôm qua, tôi nói với dì rồi, bảo Thiên Lam nhà dì tăng giả, tôi sẽ lấy ba mươi sáu tỷ ra ngay, con rể tốt nhà dì không cảm ơn tôi thì thôi mà còn ném tôi ra khỏi nhà dì, làm tôi té bể đầu chảy máu. Tôi không bắt dì bồi thường tiền thuốc thang là tốt lắm rồi, giờ còn bảo tôi cứu dì. Còn cảm thấy tôi sẽ cứu dì sao? Cứ đợi bị chặt hai bàn tay đi!"
Mục Hải Long hả hê nói, anh Cơ tới sớm vậy chính là do anh ta mời đến, nhằm mục đích trả thù Tiêu Thanh, ai ngờ rằng Tiêu Thanh không có ở đây. Nhưng vẫn không sao hết, anh ta còn nhiều cơ hội lắm. "Mẹ, chúng ta đi xem dì hai bị chặt tay nào!" "Được thôi".
Lý Nam Hương và Mục Hải Long lên xe, đi theo sau xe của anh Cơ. Mục An Minh khóc lóc gọi điện cho Mục Thiên Lam. "Con gái, mẹ con bị anh Cơ bắt đi rồi, còn bảo rằng nếu trước một giờ chiều mà không có tiền chuộc thì anh ta sẽ chém hai tay mẹ con. Giờ chỉ còn bốn năm giờ nữa thôi, con có thể lấy ra đủ tiền chuộc không?"
Mục Thiên Lam nói: "Ba đừng vội, tiền có thể lấy ra, bọn con đang làm thủ tục vay tiền, ba đừng để cho chúng chặt tay mẹ, một lát nữa bọn con sẽ lấy tiền đến chuộc người!" "Được, được, được lắm. Vậy giờ ba nói với bọn họ đây!" Mục An Minh cúp điện thoại, bắt xe đi sòng bạc. Hơn một giờ sau.
Mục Thiên Lam nhận được tin nhắn thông báo đã nhận được sáu mươi tỷ. "Tiêu Thanh, chúng ta nhanh chóng đi cứu mẹ thôi!"
Hai người lập tức lên xe.
Lúc này, Ngô Tuệ Lan đã bị đưa vào sòng bạc. "Ơ kìa, đây không phải là bà chủ Ngô, người hôm qua thua năm mươi hai tỷ rưỡi, lại còn nợ thêm ba mươi sáu tỷ hay sao?" "Bà ta không phải bảo nhà mình nhiều tiền lắm à, đến Hộ quốc chiến soái cũng thích con gái mình, cho nhà bà ta một ngàn rưỡi tỷ tiền sính lễ còn chưa chịu, sao có thể vì không trả nổi tiền nợ mà bị bắt, lẽ nào những việc đó đều là chém gió hết à?" "Hộ quốc chiến soái thích con gái bà ta là thật, cho con gái bà ta tiền sính lễ cũng là thật nhưng mà bị con gái bà ta từ chối rồi, nguyên nhân là vì con gái bà ta có vài tin đồn xấu nên không dám gả cho Hộ quốc chiến soái, hơn nữa nhà bà ta cũng không có tiền, tiền mà bà ta đánh bạc thua kia, nghe nói đều là do con gái bà ta lấy tính mạng ra đổi đấy".
Bên trong sòng bạc có rất nhiều người ghé đầu thì thầm bàn tán xôn xao.
Đầu tóc Ngô Tuệ Lan rối bời, khi đến đó, tóc bà ta bù xù, cúi đầu rất thấp, cả người run rẩy, bà ta sợ hãi bao nhiều chỉ có bản thân bà ta là rõ nhất.
Mục Hải Long và Lý Nam Hương còn có thêm dì nhỏ Hoàng Tú Quyền đều đến đây, đứng một bên cười trên nỗi đau của người khác.
Lúc này, anh Cơ đi ra khỏi phòng làm việc, tay anh ta cầm một thanh mã tấu dài khoảng ba mươi centimet, loé tên những tia sáng nhức mắt, trông cực kỳ sắc bén "Á! Đừng chém tôi!"
Ngô Tuệ Lan thấy thanh mã tấu sắc bén kia, sợ hết hồn hết vía núp dưới đáy bàn, sợ đến mức tiểu ra quần. "Ha ha ha!"
Cảnh này làm những người chơi trong sòng bạc cười như điên.
Mục Hải Long, Lý Nam Hương, Hoàng Tú Quyên cười ngặt nghẽo, thậm chí Mục Hải Long còn lấy điện thoại quay lại, đứng xa nhìn chưa đã, còn chạy lại gần nhìn cho rõ. "Dì hai, không phải dì kiêu ngạo lắm sao, thế nào mà sợ tiểu ra quần vậy, như này mất mặt quá đi, người gần năm mươi tuổi rồi mà còn tè ra quần nữa, dì không sợ bị người ta cười rụng răng à?"
Mục Hải Long nói làm người ta tức chết.
Ngô Tuệ Lan núp dưới đáy bàn khóc òa, không dám bò ra ngoài ngăn cản Mục Hải Long sỉ nhục mình. Lý Nam Hương và Hoàng Tú Quyên cũng bước lên trước rồi cười chế nhạo bà ta.
Lúc này, anh Cơ vác thanh mã tấu trên vai, hét to: "Người đàn bà nợ sòng bài ba mươi sáu tỷ, tôi cho bà ta ba ngày để g tiền trả mà bà ta không chịu, còn gọi chồng bà ta uy hiếp tôi, nói gì mà Hộ quốc chiến soái thích con gái mình, bảo tôi không được chặt hai tay của bà ta, không thì sẽ cho tôi biết mùi đời". "Thế này coi anh Cơ tôi là cái thá gì?"