Mục Thiên Lam nghe vậy thì lập tức xoay người, vành mắt ửng hồng: "Mục Hải Long, anh bảo cả nhà tôi đến đây là muốn nhục nhã nhà tôi trước mặt mọi người, khiến cả nhà tôi tức chết đúng không. Một trăm triệu đó anh không cần trả nên anh vui vẻ đúng không?"
Thật sự cô không chịu nổi nữa.
Có anh họ nào nói em họ mình như vậy không! "Đúng là chó cắn Lã Động Tân không nhìn ra lòng tốt của người khác." Mục Hải Yến tức giận nói: "Là tự chị bị coi thường, bị dính scandal, ai mà không biết chuyện đó của chị, dám làm còn không dám nghe người khác nói à?" "Hơn nữa, anh tôi muốn giúp chị tìm khách hàng, để chị có thể kiếm được nhiều tiền, chị không cảm ơn thì thôi đi, vậy mà còn mắng anh tôi nữa, lương tâm của chị cho chó ăn rồi sao?" "En..."
Mục Thiên Lam tức giận bộ ngực phập phồng, trong hốc mắt đầy nước. "Được rồi, Thiên Lam."
Ngô Tuệ Lan đi qua giữ tay Mục Thiên Lam, nói: "Chuyện này là do con tự làm nên không ít người nói nhảm, bọn họ muốn nói thì cứ để bọn họ nói, nhịn một chút thì sẽ quen thôi, chả nhẽ sau này phải cứ ru rú trong nhà không ra ngoài sao?"
Dứt lời, bà ta kéo Mục Thiên Lam đến trước mặt bà cụ Mục. Đưa cho bà cụ một phao phong bì dày cộm, cười nói: "Mẹ à, khai trương đại cát, đây tiền mừng của bọn con, hi vọng công ty Yangda làm ăn phát đạt, ngày kiếm bộn tiền. Sớm ngày trả lại bốn trăm triệu cho nhà con." "Hừ."
Bà cụ Mục hừ một tiếng, đoạt lấy phong bì, khi mở ra thì thấy rất nhiều tờ một trăm ngàn, tâm tình lúc này mới tốt hơn.
Đây là phong bì lớn nhất từ lúc làm lễ khai trương đến giờ. "Đâu có." Mục Hải Long cười nói: "Chờ lát nữa nhóm người anh Quách đến đây. Để Mục Thiên Lam đi pha trà cho anh ấy, hầu hạ bọn họ vui vẻ, trong vòng một năm cháu sẽ trả lại bốn trăm triệu cho nhà chú, nếu phục vụ nhóm người anh Quách Khâm vui. Vậy thì mười tỷ đó không biết tới thánh năm nào cháu mới trả được đâu đấy.
Vốn dĩ anh ta muốn kêu cả nhà Mục Thiên Lam dây đây, chính là Quách Kính Bằng muốn chơi Mục Thiên Lam, nếu anh ta chơi được Mục Thiên Lam thì sẽ cho mình chỗ tốt, vậy nên anh ta mới tự mình chạy đến nhà Mục Thiên Lam đến tham dự buổi lễ khai trương. "Sao anh không để em gái anh đi phục vụ, sao lại bảo tôi đi phục vụ, ta không phải là người hầu của anh nên sẽ không giúp anh đi phục vụ bọn họ đâu!" Mục Thiên Lam tức giận nói. "Ha!"
Mục Hải Long khó chịu: "Chú Hai thím Hai, thái độ này của Thiên Lam cháu thật sự chịu không nổi rồi. Cháu đang cố gắng hết sức để có thể trả tiền cho chú thím, nhưng nó lại không hề phối hợp. Chả nhẽ nó không muốn cháu trả tiền sao?"
Ngô Tuệ Lan và Mục An Minh cũng rất tức giận. . Truyện chính ở ( TRUMtгuyen . мE )
Nhưng bọn họ không còn cách nào, người nợ tiền là anh cả, vì có thể lấy lại tiền, bọn họ chỉ có thể chịu đựng, chờ đến ngày có thể lấy lại được tiền rồi, con mẹ nó, bọn họ sống chết hay sao không liên quan gì đến nhà mình. "Thiên Lam, con phải nghe lời Hải Long. Không phải chỉ pha trà rót nước thôi sao, chẳng lẽ bọn họ còn làm gì con?" Ngô Tuệ Lan khuyên nhủ. "Con không làm!" Hai mắt Mục Thiên Lam ửng đỏ, nói: "Anh ta và Quách Kính Bằng nhất định có bí mật nào đó không thể cho người khác biết, con sẽ không nghe theo lời anh ta đầu, tuyệt đối không phục vụ bọn họ!"
Quách Kính Bằng muốn chơi cô, chuyện này cô rất rõ, vậy nên cô không muốn gặp Quách Kính Bằng. "Cho thể diện mà không cần đúng không?"
Mục Hải Long tức giận nói: "Cũng không nhìn lại xem mình là loại hàng gì, còn muốn lập đền thờ trinh tiết à? Tôi và anh Quách làm gì có bí mật gì, cho dù có thì sao, dù sao một đêm ngủ với cô là bốn mươi triệu, chả nhẽ anh Quách lại không trả nổi bốn mươi triệu?" "Muốn tăng giá thì cứ nói thẳng, cùng lắm thì cho cô thêm mười triệu nữa, bốn mươi triệu một đêm là được rồi chứ? Đừng giở công phu sư tử ngoạm, bị người khác cưỡi mà cô còn muốn năm mươi triệu, sáu mươi triệu ư?" "Ô ô ô..."
Mục Thiên Lam bị tức đến khóc: "Mục Hải Long, anh quả thực không phải người." "Ha ha!"
Mục Hải Long cười to: "Anh đang giúp em kiếm tiền đó em gái, một đêm bốn mươi triệu, giúp em kiếm được nhiều hơn mười triệu, sao anh không phải là con người được?