Huống chi chuyện này còn làm hại Mục Thiên Lam tự sát, hoàn toàn có thể mời toà án tiến hành trọng phản hai người bọn họ.
Cho nên Tiêu Thanh mới chém đinh chặt sắt như thế, muốn cho Trương Tuấn Kiệt và Quách Kính Bằng ở tù mọt gông.
“Anh...."
Mục Thiên Lam trực tiếp bị anh làm cho tức giận hết chỗ nói.
Cho dù là Quách Kính Bằng sai khiến Trương Tuấn Kiệt phát tán tư liệu đen của cô thì sao? Dù gì địa vị của nhà họ Quách ở Cổ Cảnh vẫn là tài phú. Đều đủ để nghiền chết Tiêu Thanh. Muốn bắt Quách Kính Bằng, không khác gì lên trời còn khó hơn. Sao có thể làm được?
“Ann cút cho em!”
Lúc này Ngô Tuệ Lan không để lại chút mặt mũi cho Tiêu Thanh: “Cậu là tên yêu tinh hại người, hai ngày trước doạ Quách Thiếu đải ra quần, Mục Hải Long nhân cơ hội mang Quách Thiếu đi, lấy việc này mê hoặc bà.”
“Bà cũng là nghe lời hắn nói, nói con rể nhà ta sẽ hại nhà họ Mục thảm, loại bỏ nhà ta khỏi nhà họ Mục. Từ bây giờ không cho nhà ta một đồng tiền chia hoa hồng nào hết.”
“Nếu không phải thấy cậu trả 520 vạn sính lễ cho Thiên Lam, hiện tại tôi có thể chém chết cậu, 520 vạn kia. Coi như là đền bù cậu mang đến tổn thất cho nhà tôi, còn về chuyện cậu muốn làm như thế nào để Quách Kính Bằng ở tù mọt gông tôi mặc kệ, tôi chỉ cầu xin cậu rời xa nhà tôi. Đừng hại nhà tôi nữa!”
Mục An Minh cũng hùa theo nói: “Cậu hại nhà tôi đủ thảm rồi, mau chóng cút cho tôi. Tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa!”
Tiêu Thanh bất đắc dĩ nói: "Con thật sự có thể đem Quách Kính Bằng và Trương Tuấn Kiệt vào tù.”
“Đủ rồi Tiêu Thanh!”
Lưu Ngọc Huyền quát: “Cũng không ước lượng được sức lực của mình, cho dù tư liệu đen là Quách Kính Bằng sai khiến Trương Tuấn Kiệt phát tán thì đã sao? Người nhà họ Trương có chục tỷ tài sản, là người có thể động vào sao?”
“Tôi nói cho anh. Đừng làm chuyện châu chấu đá xe nữa. Anh chỉ càng không lay động được cây đại thụ Quách Kính Bằng này. Còn sẽ làm hại cả nhà Thiên Lam đều bị cây đại thụ này quật chết.”
“Nếu như anh muốn tốt cho Thiên Lam, hãy rời xa cô ấy, đừng hại cô ấy nữa!”
“Tôi....."
Tiêu Thanh đang muốn nói gì đó, Mục Thiên Lam thở phì phì nói: “Đi ra ngoài. Anh đi ra ngoài cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa. Đi ra ngoài ngay!"
Thấy cảm xúc cô ấy rất kích động, Tiêu Thanh sợ có bất lợi với cơ thể của cô, vội vàng nói được rồi, đem hộp giữ ấm đưa cho Lưu Ngọc Huyên: “Giúp tôi cho Thiên Lam ăn hết cháo hải sản này.”
Nói xong, anh rời khỏi phòng bệnh.
“Thật là quá không biết tự lượng sức mình, cũng không nhìn xem mình là mặt hàng gì, đưa một hộp cơm, không có Thiên Lam ai quen biết cậu ta chứ, còn muốn đem Quách Thiếu vào tù, quả thực chính là nói vớ vẩn!”
Ngô Tuệ Lan không nhịn được phun trào.
Lại nói Tiêu Thanh.
Vừa rời khỏi bệnh viện, liền nhận được điện thoại gọi tới của cậu em vợ.
“An Phong, có chuyện gì?”
“Anh có phải là anh rể của em hay không!”
Tiêu Thanh nhăn mày lại: “Đúng vậy, làm sao vậy?”
Mục An Phong phẫn nộ đẳng đẳng nói: “Em lại bị trùm của lớp em đánh, nếu như anh là anh rể của em, lập tức qua đây giúp em đánh hắn một trận, nếu như anh không tới thay em xả cơn giận này, thì em không có người anh rể rác rưởi như anh!”
“Em bảo cậu ta chờ, anh rể lập tức qua đó.”
Tiêu Thanh cúp điện thoại, lái xe điện anh vội vàng chạy tới đại học Đại Dương.
Lúc Tiêu Thanh đi vào lớp Mục An Phong, liền nhìn thấy mặt mũi Mục An Phong bầm dập ngồi ở hàng sau cùng trên mặt đất, mấy tên thanh niên vây quanh cậu ta châm chọc mỉa mai, trong đó có tên thanh niên cầm cây chổi côn, đang đánh, khiến cho cậu bé khóc lớn.
“Dừng tay lại cho tôi!”
Tiêu Thanh quát một tiếng.
Tức khắc ánh mắt của mọi người đều tụ tập ở trên người anh.
"Oa oa...."
Mục An Phong nhìn thấy anh rể, khóc càng thương tâm hơn.
“Anh rể, sao giờ anh mới đến chứ, em đều bị đánh thành gì dạng rồioa oa oa...."
Cậu ta vừa thốt ra câu đó, tức khắc phát ra tiếng cười vang.
“Hoá ra là nó gọi anh rể tới sao.”
“Tao nghe nói, chị nó bởi vì gả cho tên chồng nghèo khổ này, mà tên chồng nghèo khổ này không chu cấp được cuộc sống vật chất cho chị nó, chị nó mới dùng những tấm ảnh cơ thể của mình để bán lấy tiền đó.”