Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới

Chương 190: Có Vẻ Như Công Chúa Đang Hoài Nghi Về Trải Nghiệm Trên Ghế Mát Xa



Ngày 55 – Ban Ngày, Thị Trấn Omui

「Eee, nhiệm vụ không thay đổi từ sáng sao? Không đời nào, bất ngờ quá nhỉ? (giọng đều đều)」

「Sao cậu lại ở đây nữa thế? Haaa. Cậu đến đây vào buổi sáng mà? Sao cậu lại đến kiểm tra bảng thông báo khi biết rõ là chẳng có gì thay đổi trên đó? Và phải mất bao nhiêu thời gian nữa thì cậu mới chịu chấp nhận đây? Tại sao một người thậm chí còn chẳng phải là mạo hiểm giả lại là người đến bang hội thường xuyên nhất và hành động trơ tráo nhất?! Hãy lặng lẽ đến, kiểm tra xem nó thay đổi chưa, rồi rời đi thôi. Dù sao thì cũng chẳng có gì thay đổi cả.」

Chàaa, tôi cảm thấy hôm nay mình không được nhận đủ Trừng Mắt? Kiểu vậy? Tại sao tôi lại đến đây? Đó là vì Trừng Mắt của Lớp trưởng Lễ tân-san rất hấp dẫn. Cô ấy chắc chắn sẽ dễ dàng nhận được chứng chỉ từ Hiệp hội Trừng mắt của thế giới này. Tôi cũng muốn tham gia hiệp hội đó? Tôi tự hỏi lệ phí tuyển sinh là bao nhiêu?

Chúng tôi ở đây để báo cáo rằng chúng tôi đã tiêu diệt một hầm ngục, nhưng vì tôi không phải là mạo hiểm giả, tôi không đến để báo cáo, thay vào đó, tôi bí mật kiểm tra bảng thông báo, nhưng có vẻ như tôi không thể làm điều đó? Rốt cuộc, tôi sẽ kết thúc bằng việc làm điều tương tự như thường lệ nếu tôi nhìn thấy bảng thông báo? Bởi vì không có gì thay đổi trên đó? Bản thân nó không phải là điều tuyệt vời sao? Thật đấy.

「Chúng ta đã xong với việc báo cáo—, cậu lại làm thế nữa rồi! Cậu đã đặc biệt đến thăm bang hội vào buổi sáng chỉ vì mục đích này thôi, và cậu lại làm thế nữa sao?」

「Có lẽ vì cậu muốn tiếp tục làm điều này nên cậu sẽ không đăng ký làm mạo hiểm giả! Bởi vì cậu muốn làm điều này mỗi sáng!」

Duy trì nhịp sống điều độ là điều quan trọng, nhưng xã hội vẫn chưa hiểu tôi. Thể dục dụng cụ vô tuyến và kiểm tra bảng thông báo của bang hội là những phần bắt buộc trong thói quen hàng ngày của tôi. Có phải vậy không?

Không, ý tôi là, ngay cả khi đăng ký ở Lv 20, tôi vẫn bị cấm vào hầm ngục mà? Đăng ký chỉ để hoàn toàn phớt lờ các quy tắc sẽ là một vấn đề, bang hội có danh tiếng để duy trì. Và vì dù sao họ cũng sẽ mua ma thạch từ tôi, nên việc tham gia không có giá trị gì. Ngoài ra, phần hướng dẫn thật phiền phức? Mặc dù chỉ kéo dài một ngày, nhưng rõ ràng là người ta phải hoàn thành nhiệm vụ dưới sự hướng dẫn của một số mạo hiểm giả. Mấy Gái Cán Sự và những người khác được các cô gái xinh đẹp trong nhóm của anh chàng kiếm sĩ hướng dẫn. Trong trường hợp đó, tôi cũng muốn thử điều đó! Nhưng không nên bị lừa. Nếu tôi nộp đơn, chắc chắn tôi sẽ nhận được hàng đoàn lão già thay thế! Có rất nhiều lão già xung quanh nên có thể hiệu quả hơn nếu nuôi họ thay vì nuôi quái vật. Ý tôi là, ngay cả khi tôi đến thế giới này, đó là tất cả những gì tôi liên tục gặp phải? Tôi hoàn toàn từ chối thử điều đó.

Hửm? Lão già chủ hội đi ra. Tôi nghĩ rằng hôm nay nơi này có tỷ lệ nữ giới cao bất thường, và lão này phải xuất hiện. Trong thế giới này, nếu một lão già xuất hiện, thì sẽ có 300 lão già khác xuất hiện! Chẳng lẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tiêu diệt họ sao?

「Haruka-kun. Lãnh chúa muốn gặp cậu. Nhưng tại sao ngài ấy lại muốn gặp cậu thế? Họ muốn cậu liên lạc hoặc đến thăm họ tại dinh thự. Cậu có thể đi được không?」

Meripapa-san? Có chuyện gì xảy ra nữa sao? Có thể là Gái Hoàng Gia lại tan chảy? Có thể là gì chứ, phiền phức quá. Và tôi vẫn chưa hoàn thành chiếc ghế mát xa, nên tôi phải đến đó hai lần.

「Aaa, có thể, nếu bằng một sai lầm không may nào đó mà tui muốn đi, có thể có một cơ hội tồn tại của một khả năng nhỏ nhoi rằng tui sẽ xuất hiện ở đó một chút? Kiểu vậy? Như vậy được không? Kiểu vậy?」

「Tôi đang hỏi là cậu có thể cân nhắc thận trọng hơn được không? Nghe có vẻ như cậu thực sự không muốn đi. Làm ơn nhé?」

Thật là phiền phức. Ý là, bất kể là dịp gì, thì vẫn sẽ có một số rắc rối. Tôi không thể nghĩ ra bất cứ điều gì ngoài một số rắc rối liên quan đến Vương quốc. Nếu tôi bị vướng vào, tôi muốn làm chuyện đó với Lớp Trưởng Thiết Giáp-san, với tư cách là nam sinh cao trung, tôi thấy điều đó đáng giá hơn nhiều! Ý tôi là, áo ngực thể thao hóa ra tuyệt vời hơn nhiều so với những gì tôi mong đợi! Yup, chúng thật tuyệt. Theo bản năng, tôi đã sản xuất hàng loạt chúng. Chúng thật tuyệt mà.

Hôm nay chúng tôi chẳng làm gì cả, nên tôi đang tập nhẹ với Lớp Trưởng Thiết Giáp-san cáu kỉnh ở bãi tập của bang hội. Tất nhiên, nó được viết là 『Tập nhẹ』, đọc là 『Mũi khoan Địa ngục』, và dịch là 『Bắt nạt Tàn bạo』. Ờ thì, nếu nói theo ngôn ngữ hiện đại, thì đó là 『Bị đánh tơi tả』. Giờ thì, chúng ta hãy đến thăm dinh thự của lãnh chúa.

「Thưa Công chúa, tui vô cùng vui mừng khi có vinh dự được tận hưởng sự hiện diện của Công chúa, điều đó khiến cho ngay cả việc bị khoan lúc nảy trở thành 『Thêm một lần nữa』? Kiểu vậy?」

「Tôi sắp bị khoan á? Trừng phạt bằng cách khoan có phải là điều gì đó dâm dục không? Lại là điều gì đó khiếm nhã nữa sao? Tôi xin lỗi. Tôi xin lỗi. Làm ơn đừng khoan tôi. Làm ơn đừng làm tan chảy quần áo của tôi nữa. Làm ơn tha thứ cho tôi. Tôi xin lỗi. Đừng làm gì dâm dục cả, làm ơn. Tôi xin lỗi. Làm ơn tha thứ cho tôi...」

Gái Hoàng Gia có vẻ vẫn còn bị hỏng? Có vẻ như nấm hồi phục không thể chữa khỏi cô ấy. Và cô ấy một lần nữa được Lớp Trưởng Thiết Giáp-san an ủi, người đang tặng tôi cái trừng mắt trong lúc này? Nhưng cô ấy là thủ phạm thực sự đằng sau vụ khoan trừng phạt đấy? Đó là lời khai từ nạn nhân thường lệ aka chủ nhân, vì vậy không có sai lầm nào cả? Và đêm nay một lần nữa, tôi sẽ trả thù? Chỉ riêng điều đó đã được khắc ghi và hoàn toàn không thể thay đổi! Rốt cuộc, vì một lý do nào đó, tôi đã hoàn thành một bộ đồ liền quần! Thêm một bộ nữa!

「Nèeeee! Haaruukaa-kuun! Làm ơn, hãy chú ý đến tớ đi! Chào mừng cậu, hay đúng hơn, thật vui khi cậu đến, hay đúng hơn là xin lỗi vì đã gọi cậu đến, dù sao thì, làm ơn, hãy lắng nghe tớ điii!」

「Haruka-sama, tôi xin lỗi vì đã gọi đột ngột. Thật ra, chúng tôi mời cậu vì Công chúa muốn nói chuyện với cậu, vì vậy xin đừng làm Công chúa đau nhé. Người này là Công chúa Điện hạ, vì vậy cậu không nên bắt nạt. Tại sao cậu lại làm tan chảy quần áo của Công chúa? Cậu đã bắt nạt người bao nhiêu để trở nên như thế này?! Công chúa nổi tiếng trong Vương quốc với tư cách là Công chúa Hiệp sĩ đấy? Hay còn được gọi là Kiếm nương Công chúa đó? Người rất được các cô gái yêu thích! Can đảm, cao quý, dũng cảm, mơ mộng, đó là những gì họ nói, nhưng bây giờ người đã suy sụp, run rẩy vì sợ hãi?! Công chúa Đại tướng cứng rắn không chịu khuất phục trước bất kỳ ai đâu mất tiêu rồi, và giờ lại cầu xin sự tha thứ. Cậu sẽ bị những nữ hâm mộ của người đâm đấy? Những nữ hâm mộ kiểu đó có thể khá đáng sợ đấy.」

Oya? Là con gái của Meripapa. Có vẻ như cô ấy đang nói gì đó nhỉ, mà thôi kệ? Nhưng những nữ hâm mộ đó nghe có vẻ đáng sợ! Có lẽ còn đáng sợ hơn cả xác sống nữa!? Có vẻ nguy hiểm.

Và rõ ràng, Gái Hoàng Gia là Công chúa Hiệp sĩ, Công chúa Đại tướng và cũng là Kiếm nương Công chúa. Ờ thì, tôi không nghĩ là đáng để quan tâm đến bí danh hay biệt danh trong thế giới này. Mới hôm kia thôi tôi đã gặp một hiệp sĩ bất bại chưa từng thắng một trận nào với vợ mình, một vị thần chiến tranh chỉ biết tấn công, và một vị vua của biên cương bị phụ tá của mình mắng mỏ mỗi ngày? Hay đúng hơn là, ông đang ở ngay đây? Liệu biên cương có ổn như thế này không? Bằng cách nào đó, tôi cảm thấy ông có thể hợp với những tên Baka? Điều này khiến tôi lo lắng cho tương lai của biên giới.

「Thành thật xin lỗi. Tôi xin lỗi vì đã triệu tập Haruka-sama như thế này. Tôi là chỉ huy của đội quân bại trận, Shariceres, những danh hiệu khác là không cần thiết. Trước hết, cho phép tôi bày tỏ lòng biết ơn vì đã cứu tôi... Nhưng không phải tôi đã bị ép vào một màn trình diễn mạo hiểm sao? Etou, xin lỗi vì đã làm một điều đáng xấu hổ như vậy... Nhưng không phải tôi đã bị xấu hổ hơn sao? Thậm chí còn cho tôi mượn một chiếc váy... nhưng đó không phải là một chiếc váy khiêu dâm vì đã NÓNG! suốt đêm sao... Hở... Tôi sẽ bị NÓNG! sao? Vì tôi đã gọi cậu đến đây, cậu sẽ làm tôi NÓNG! lên vào đêm nay sao? Tôi sẽ phải VẬT NHAU! với cậu trong đêm NÓNG! với cậu tới sáng trong chiếc váy hở hang khiêu dâm dường như không có ý định che giấu bất cứ thứ gì sao? Tôi đã nghĩ thật kỳ lạ rằng mặc dù tôi đã mượn chiếc váy đó vì quần áo của tôi đã bị tan chảy, nhưng tôi cảm thấy như ngay cả bộ quần áo tan chảy cũng che giấu nhiều da thịt hơn, nhưng mục tiêu của cậu là tôi NÓNG! lên đúng không?! Vượt qua NÓNG! bằng cách VẬT NHAU! từ đêm đến sáng, tôi sẽ bị cậu làm đủ thứ chuyện, những chuyện vô liêm sỉ dâm đảng đến mức không thể rên lên thành lời, và những chuyện dâm đảng KHÔNG THỂ TIN ĐƯỢC! có phải thế không?!...(đang mất kiểm soát)」

(Purupuru)

Không nhá? Vương quốc này ổn chứ? Công chúa Hiệp sĩ cao quý và hào hiệp này rõ ràng là kiểu người thích 『VẬT NHAU!』 á? Họ đã bị diệt vong. Ngay cả Slime-san cũng đến để trấn an cô ấy. Nhưng rõ ràng đêm nay là 『KHÔNG THỂ TIN ĐƯỢC!』? Có phải là về việc trải nghiệm một phép màu không? Họ gọi tôi đến để làm gì?

「Có một điều tôi muốn hỏi cậu. Tại sao cậu lại giúp đỡ biên giới, cứu nó trong lúc cần? Tại sao cậu lại sẵn sàng đi xa như vậy vì lợi ích của một khu vực không liên quan gì đến mình? Thậm chí biến Vương quốc thành kẻ thù?」

「Hở? Cứu á? Nếu được nhờ giúp đỡ, tui thấy không vấn đề gì khi giúp, miễn là không phải lão già hôi hám nào đó, nhưng tui không nhớ đã giúp ai? Thay vào đó, tui muốn ai đó giúp tui nè? Dành cả ngày dưới sự giày vò ngược đãi dưới vỏ bọc của bị mắng, bạo lực dưới vỏ bọc của việc luyện tập, và lập dị và ngu ngốc dưới vỏ bọc của Ota và Baka xung quanh, tìm kiếm sự cứu rỗi trong khi lừa gạt bất kỳ ai có thể? Kiểu vậy?」

Vâng, Chúa không giúp những người tự giúp mình. Ngay cả kinh thánh cũng không có gì nói về điều đó. Những người tự giúp mình, đã được cứu bởi chính nỗ lực của họ. Điều đó quá rõ ràng, cả thần thánh lẫn người khác đều không liên quan gì đến điều đó sao? Mọi người đều cố gắng hết sức để tìm kiếm hạnh phúc, và do đó điều đó đã xảy ra? Không ai có thể làm gì được về điều đó. Nếu mọi người đều bận rộn cố gắng giúp đỡ bản thân và người khác thì thường thì mọi người sẽ được cứu á? Tôi hoàn toàn không liên quan chút nào? Tất cả những gì tôi làm là chiến đấu và bán ma thạch mà? Mọi người đều tự làm phần còn lại, vậy thì đó không phải là lỗi của tôi á?

「Vậy thì vì lý do gì mà cậu lại đi thảo phạt quái vật trong khu Rừng Quỷ Quyệt?! Cậu cần gì phải bước vào khu rừng quái vật nguy hiểm đó?」

「Ờ thì? Nhà tui ở trong khu rừng đó mà? Có thứ đó quanh nhà mình không phải rất khó chịu sao? Nếu có Gob lảng vảng trước nhà, không phải thường xuyên tiêu diệt chúng sao? Thật đấy?」

Yup. Đó là những gì chúng ta thường làm. Ý tôi là, tại chúng ồn vãi ra? Và ngay cả khi tôi tiêu diệt chúng, chúng sẽ ngay lập tức quay trở lại?

「Cậu có nhà sao? Ở trong Rừng Quỷ Quyệt á? Cậu sống ở đó sao?!」

「Một thời gian trước tui đã quay lại, dọn dẹp sân và làm vườn á?」

Dù tôi đã bỏ công sức để tạo ra một khu vườn, nhưng tôi vẫn chưa quay lại kể từ đó. Tôi vẫn chưa cho Slime-san xem nữa? Mặc dù tôi là Hikikomori.

「Hở! Nhưng? Tuy nhiên? Đúng rồi, cậu không phải đã ngăn được một cuộc giẫm đạp quy mô lớn sao?」

「Như tui đã nói, chúng ta sẽ không đập chết Gob nếu gặp phải một con sao? Đó là thường thức mà nhỉ? Chúng cứ liên tục xuất hiện, và tui cứ đập chúng?」

Ngay cả khi họ gọi đó là một cuộc giẫm đạp, chúng chỉ tiếp tục xuất hiện từng đám một mà? Ờ thì, với khoảng cách 0,01 giây? Nhưng đó là từng đám một?

「...Tôi cũng nghe nói rằng cậu đã phá đảo Đại Mê Cung... Tôi được kể như vậy?」

「Chỉ đi dạo qua thôi, hay đúng hơn là sàn nhà nứt ra dưới chân và tui ngã xuống đó? Và sau đó trèo lên lại? Có thể gọi đó là phá đảo không? Tui đi theo hướng ngược lại mà?」

Yup. Nhưng tôi không hối tiếc! Tôi đã có cuộc gặp gỡ tuyệt vời nhất ở tầng cuối cùng! Sau cùng, ngay cả sau khi "gặp gỡ" cô ấy mỗi đêm, nó vẫn tuyệt vời! Chúng ta hãy có một cuộc hẹn hò khác vào tối nay! Hãy mặc đồ cho cô ấy, rồi cỡi chúng ra và "gặp gỡ"!

「Vậy tại sao cậu lại tách vùng đất này ra khỏi Vương quốc? Thậm chí còn tạo ra cả hầm ngục và pháo đài?」

「Tui không tách gì cả hết? Chúng đuổi theo nên tui đặt bẫy thôi mà? Ý là, nếu không có nó thì chúng cứ tiếp tục đến á? Những lão già đó?」

Không ổn sao? Luật pháp không có quy định gì về điều đó mà? Kiểu như, không được tạo hầm ngục hay gì đó? Hơn nữa, dù sao thì nó cũng không phải là hầm ngục thật? Và nó không liên quan gì đến những người hàng xóm vì nó nằm trong phạm vi biên giới hợp pháp? Vậy nếu Bá tước nói rằng nó ổn thì nó ổn? Ờ thì, thực ra ông không nói thế, nhưng tôi cũng không nghe. Vì ông không nói gì về điều đó, nên nó ổn thôi? Có lẽ vậy?

「......Vậy thì, cậu không chống đối Vương quốc hay gì cả sao?」

「Cần một đối thủ để chống lại mà nhỉ? Nhưng nếu không có đối thủ thì không có cách nào để chống lại? Kiểu vậy?」

Nghe có vẻ không thể, nếu phía bên kia không đối diện thì nó không trở thành sự đối lập. Vậy thì nó sẽ là gì? Vị trí bên kia sao? Vị trí giống nhau ở hai bên? Giả định như vậy đúng chứ? Thậm chí điều đó có nghĩa là gì?

「Vậy thì cậu...Thật sự không phải là kẻ thù sao? Nhưng tại sao?...」

Tôi muốn đến thăm Vương đô, và tôi muốn tham quan các thành phố, tôi phải tìm kiếm các nguyên liệu mới, và tôi cũng tò mò về các đặc sản địa phương và các sản phẩm nổi tiếng của họ. Nhưng thế thôi. Tôi không quan tâm ai hoặc cái gì là người cai trị nó? Rốt cuộc, điều đó không liên quan gì đến tôi cả.

「Công chúa Shariceres. Đó là câu trả lời, nếu người không tin, thì đó là vấn đề của riêng người. Haruka-kun không có ác ý, nhưng cậu ấy sẽ phá hủy những gì cản đường. Nó không liên quan gì đến mong muốn phá hủy Vương quốc hay phe đối lập với Vương tộc. Haruka-kun không quan tâm đến Quốc vương, miễn là ngài ấy không cản đường cậu ấy, nhưng nếu có thứ gì cản đường, cậu ấy không quan tâm đó là hầm ngục hay đất nước, cậu ấy sẽ đơn giản là loại bỏ nó. Quái vật và Hầm Ngục Chủ đã chết vì cuộc sống an toàn và thoải mái của cậu ấy. Quý tộc hay Vương tộc sẽ không khác gì. Đó là lý do tại sao người dân thành phố này có thể sống hạnh phúc. Biên giới không còn bất kỳ trở ngại nào đối với cuộc sống an toàn và thoải mái nữa. Đây là lý thuyết yêu thích của một người nào đó, 『Phần lớn, người ta chỉ cần loại bỏ những bi kịch, mối đe dọa, sự cùng cực và tai họa của thế giới này và nó sẽ tràn ngập hạnh phúc』, đó có phải là những gì người đó nói không? Giống như những gì đã xảy ra với thị trấn và khu vực này...」

Hãy hoàn thiện nguyên mẫu trong khi Meripapa-san đang trò chuyện. Làm chiếc ghế bằng gỗ, sau đó bọc da, làm cho nó hoạt động bằng ma thạch với 『Rung Thuật』 khá đơn giản, việc còn lại là hiệu chỉnh nó. Vấn đề là hộp thanh toán, nó phải nhận dạng tiền xu và chỉ cho phép mana từ ma thạch đi qua trong một khoảng thời gian giới hạn. Mặc dù cơ chế này đơn giản, nhưng thuật thức lại phức tạp. Ờ thì, tôi sẽ có thể sử dụng lại nó sau khi tôi làm được một cái, vì vậy chỉ cần sao chép sau đó. Khắc một mạch mana vào ma thạch, sau đó điều chỉnh nó. 1 phút cho 1 xu có phải là lừa đảo không? 1 xu Đồng là 100 ere, vì vậy khoảng 100-200 yên, 2 phút, tôi đoán vậy? Thôi, chúng ta hãy làm 2 phút, và nếu không đủ khách hàng, hãy cắt giảm xuống còn 1 phút rưỡi, và nếu thế vẫn chưa đủ, thì còn 1 phút. Viết lại mạch rất đau đầu, nhưng để thiết bị mang lại lợi nhuận lâu dài thì cần có khách hàng liên tục. Chỉ có vậy thôi. Ồ, nó rung lên rồi! Và nó khá tốt!

「......Cuối cùng, đó là vấn đề của Vương quốc. Điều này có nghĩa là những gì các quý tộc và Vương tộc đã chọn sẽ quay trở lại với họ với một sức mạnh khủng khiếp. Đó là một câu chuyện khá đơn giản, nếu họ muốn lấy đi sự giàu có của những người có thể tiêu diệt hầm ngục, thì họ cũng có thể tự mình tiêu diệt hầm ngục mà, vì hầm ngục ít nguy hiểm hơn những người mạnh hơn đã tiêu diệt hầm ngục? Gây chiến với những người như vậy sẽ khiến người khác tự hủy hoại mình. Rõ ràng rồi. Điều đó có nghĩa là... anou Haruka-kun, cậu đang làm gì ở đó vậy? Tôi biết là cậu không nghe tôi nói, nhưng cái ghế đó từ đâu ra vậy? Nó khá đẹp đấy.」

Giải thích rằng nó quá phiền phức, nên tôi bảo ông ngồi vào trước, và ông thích nó ngay lập tức. Đúng như dự đoán, lão già yếu lòng trước ghế mát xa! Tôi sẽ có thể kiếm được rất nhiều tiền từ việc này. Và tôi đã được phép đặt nó ở đây. Hay đúng hơn là một lời cầu xin. Một hàng người đang chờ đến lượt sử dụng ghế đã bắt đầu hình thành. Nó có thể kiếm được khoảng 3.000 ere một giờ. Nếu nó hoạt động trong 10 giờ thì sẽ là 30.000 ere, dễ dàng trang trải chi phí ăn ở, tắm rửa và ăn uống của tôi. Điều này khá có lãi, chúng ta hãy làm thêm một cái nữa! Không, tốt hơn là đặt 3 cái? Dù sao thì dinh thự của lãnh chúa cũng toàn là lão già.

Gái Hoàng Gia cũng đang thử, và có vẻ thích lắm, cô thậm chí còn hét lên 『KHÔNG THỂ TIN ĐƯỢC!』? Vậy nên có lẽ cô đã có trải nghiệm rất tốt. Ờ thì, cô có vẻ thích lắm, nên tôi đoán là ổn thôi.

Nhưng họ gọi tôi đến để làm gì? Chà, tôi có thể lắp ghế mát xa, và có vẻ như chúng sẽ mang lại lợi nhuận, nên ổn thôi.

(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv