Lúc Đàm Văn Bảo xông vào phòng nghị sự của phủ nha, Vân Trinh đang thảo luận với Cao Tín nên viết tấu chương kết án như thế nào.
Nhìn thấy Đàm Văn Bảo nổi giận đùng đùng tiến đến, Đàm Văn Úy theo sát phía sau, vào cửa vội vàng thi lễ, Cao Tín liền đứng dậy cho tất cả mọi người lui xuống.
Đàm Văn Bảo tiến lên phía trước nói: “Muội tử ta chịu đủ sợ hãi, sau khi tỉnh lại khóc lóc kể lể, các ngươi gϊếŧ ân công cứu nàng đi. Ân công đó chính là Hà Gian quận vương phụng chỉ cải trang ra ngoài làm việc!”
Vân Trinh nhướng mày nhìn Đàm Văn Úy, Đàm Văn Úy cười khổ chắp tay nói: “Là tự xưng Hà Gian quận vương, xá muội bị dọa sợ, chỉ nói đêm đến bị nữ tử kia ép lên thuyền tặc, trói chặt ở trong khoang thuyền, đến khi cập bờ ép vào ổ phỉ trên núi, lại được một vị ân công dẫn theo mấy vị thị vệ gặp chuyện bất bình giải cứu. Vị kia ân công ăn nói không tầm thường, cử chỉ thanh nhã lễ độ, sau khi biết thân phận của nàng thì vô cùng kinh ngạc, tự xưng là Hà Gian quận vương Cơ Hoài Tố, đang phụng mật chỉ ra ngoài làm việc. Bởi vì còn có chuyện quan trọng nên để nàng ở lại trong trạch tử trước, mình thì ra ngoài làm việc. Nghe nói còn thay nàng truyền tin, chỉ là chúng ta không nhận được.”
“Xá muội nói vị công tử kia nói đã làm xong chuyện được giao, gã muốn về kinh phục chỉ, không thể hộ tống nàng nữa. Vốn định để hôm sau phái thị vệ đưa nàng đến huyện nha, lấy lệnh bài mời Huyện lệnh huyện nha dùng thuyền quan đưa nàng đi gặp chúng ta. Trong ba ngày đêm cứu nàng, vị công tử đó vẫn luôn tiếp đãi lễ độ, ăn nói ôn nhã, không hề đυ.ng đến một sợi tóc nào, nhưng lại bị Vân hầu gia sai người chém gϊếŧ tại chỗ. Hai huynh đệ chúng ta nghe thế chỉ lo Hầu gia oan uổng người tốt, ngược lại là Đàm gia chúng ta lấy oán trả ơn, bởi vậy mới vội vàng đến bẩm báo với Hầu gia.”
Vân Trinh cười nói: “Đàm đại công tử, tự ngươi nói một lần xong có phải cũng cảm thấy không được bình thường không? Thủy phỉ tốn công trói tiểu thư nhà ngươi đi, lại trùng hợp đưa tiểu thư nhà ngươi đến trong tay vị ‘Hà Gian quận vương’ này ư.”
Hắn lười biếng nói: “Hà Gian quận vương bị ta đá nát xương ngực, vẫn còn nằm ở trên giường dưỡng bệnh, cả kinh thành đều biết.”
Đàm Văn Bảo khẽ giật mình, Cao Tín nói: “Hà Gian quận vương vẫn luôn ở trong phủ dưỡng thương, ngự y ngày ngày túc trực ở Hà Gian vương phủ. Mấy ngày trước Hoàng Thượng còn đích thân đi thăm bệnh, đúng là cả kinh thành đều biết.”
Vân Trinh hơi hất cằm ra hiệu cho Vân Giang Ninh ở một bên: “Tìm được một phong thư trên thi thể của nam tử kia, đúng là muốn gửi cho Huyện lệnh Kỳ An. Trên đó viết rõ công tử nhà gã trên đường gặp bất bình, giải cứu một nữ tử trong tay thủy phỉ, tự xưng là thiên kim của Thừa Ân Bá. Vì để tránh hiềm nghi nên đưa nữ tử cho quan phủ trước, mời quan phủ kiểm tra đối chiếu thân phận. Nếu là thật thì hãy thông báo cho Thừa Ân Bá phủ đón người.”
Đàm Văn Bảo và Đàm Văn Úy cùng thay đổi sắc mặt.
Vân Trinh cười nói: “Huyện lệnh muốn kiểm tra thân phận, tất nhiên phải hỏi lệnh muội trước. Lệnh muội lại nói như thế, vụ án sẽ được đưa từ huyện nha đến tỉnh phủ, lại đưa đến kinh thành đối chất với Hà Gian thân vương chân chính… Ngươi biết hậu quả chứ?”
Đàm Văn Bảo vẫn cả giận nói: “Nếu là lừa đảo trăm phương ngàn kế như thế! Vậy cũng nên bắt trói xuống lại, ép hỏi người đứng sau sai sử chứ. Sao có thể gϊếŧ ngay tại chỗ như Hầu gia được? Cho dù không phải gϊếŧ nhầm người tốt thì cũng không tránh khỏi quá mức lạm sát! Còn chém gϊếŧ trước mặt xá muội! Đúng là nghe rợn cả người, Đại Lý Tự phá án thô bạo đơn giản như thế sao?”
Vân Trinh nhìn về phía Đàm Văn Bảo, cả đêm hắn không được ngủ, bây giờ đang mệt mỏi, không khỏi mất kiên nhẫn: “Đàm tam công tử đang dạy ta làm việc sao?”
Đàm Văn Úy liền vội vàng tiến lên: “Xá đệ lỗ mãng, nhưng đúng là nếu người này là lừa đảo, phía sau ắt sẽ có người sai sử. Xá muội nói người này cực kì thấu hiểu tông thất, Hoàng Thượng, phủ huân quý trong kinh, hiển nhiên người sau lưng không thể coi thường, cũng nên tra hỏi cho tử tế.”
Vân Trinh ngắt lời hắn ta: “Ai hỏi, ngươi hỏi sao?”
Đàm Văn Úy nghẹn lời: “Đương nhiên là thiếu khanh hỏi, Đại Lý Tự tự có biện pháp thẩm vấn, chỉ cần tra tấn, không lo gã không nói thật.”
Vân Trinh gật đầu than thở: “Thừa Ân Bá đúng là thảm, không có người kế tục.”
Trên mặt Đàm Văn Úy có chút giận dữ: “Trước khi đi gia phụ đã dặn chúng ta không thể làm mất mặt Thừa Ân Bá phủ, bây giờ xảy ra chuyện lớn này, có thể thấy được người sau lưng dùng trăm phương ngàn kế muốn mưu hại chúng ta. Đương nhiên ta hy vọng có thể tìm ra người sai sử phía sau, ít nhất không thể để cho gã được như nguyện…”
Vân Trinh cười nói: “Ngu xuẩn, ta nói hai người các ngươi đều là ngu xuẩn. Lúc ccác ngươi yên ổn ở Giang Nam, vì sao không có ai tính toán các ngươi, vì sao vừa lên kinh các ngươi đã bị người ta để mắt tới. Mối họa này từ đâu ra còn cần nghĩ nữa sao? Đơn giản chính là mấy Phiên vương có con đưa đi làm thừa tự kia, mẹ nó còn cần thẩm tra sao?”
“Trang tử kia lại ở trên danh nghĩa của một quả phụ, bình thường chỉ nuôi con trai sống qua ngày ở trong thành. Người trông coi trang tử hám tiền mới tự cho thuê, chủ nhà cũng không biết. Mà vị nam tử này chính là Ngọc Hồ Điệp, hái hoa đạo tặc nổi tiếng ở Mân Châu, chuyên dụ dỗ nữ tử nhà giàu chưa có chồng, đã từng gian da^ʍ mấy trăm nữ quyến. Sau khi gây chuyện thì trốn đi, len lỏi qua nhiều tỉnh để gây án. Người này tự cho là phong lưu, thêu một hình thanh ngọc hồ điệp ở thắt lưng, cố ý cởi trần cho nữ tử ngắm nhìn.”
Khuôn mặt Đàm Văn Bảo đỏ lên, Vân Trinh cười nói: “Đã lâu rồi người này chưa hề tái phạm, dĩ nhiên không phải sửa lại da^ʍ tính. Đơn giản chính là chủ tử sau lưng chỉ muốn làm hỏng nhân duyên, không muốn đắc tội Đàm gia các ngươi, làm tức giận Hoàng Thượng. Hơn nữa… rất có khả năng người sau lưng cũng coi trọng Đàm tiểu thư, tuy thanh danh có tì vết nhưng cũng không phải là không thể làm thϊếp…”
Đàm Văn Úy hít sâu một hơi muốn nói tiếp, Vân Trinh nói: “Da^ʍ tặc không biết xấu hổ như vậy, nếu đưa ra toà thẩm vấn, ngươi biết gã sẽ nói bậy ra bao nhiêu thứ sao? Ngươi xác định lúc tiểu thư nhà ngươi bị mê hương mê choáng rồi bị nữ tử kia mang đi, trên người không có thứ gì bị người ta nhìn ra chứ? Có bao nhiêu nữ quyến để tránh ra toà đối chất mất mặt với da^ʍ tặc kiểu này mà tự vẫn ở nhà, ngươi có biết không? Ngươi cứ nhất định phải bắt Đại Lý Tự mở công đường thẩm tra xử lí?”
“Ngươi nhất định phải để muội tử nhà ngươi ra toà?”
“Nếu như để những tặc tử kia sống, đừng nói là đại lao Hoàng Châu, cho dù là ở Đại Lý Tự, bản hầu cũng không dám đảm bảo không bị lọt tin tức nào ra ngoài. Ngươi có biết hỏi một phần khẩu cung phải đi qua bao nhiêu lao đầu không? Ngươi có biết muốn đưa một vụ án lên trước mặt Hoàng Thượng, cho dù là mật tấu, cũng phải trải qua mấy người không?”
Vân Trinh chợt cởi bội kiếm xuống đặt nằm ngang trên gối, nói: “Các ngươi có biết đây là cái gì không?”
Đàm Văn Úy nhìn về phía thanh kiếm kia, kiếm dài ba thước, thân kiếm cổ kính, treo ngọc Sơn Huyền.
Vân Trinh nói: “Đây là Thiên Tử Kiếm.”
“Trảm ác tru tà, tiền trảm hậu tấu.”
“Ngươi có biết vì sao Hoàng Thượng phái ta tới không?”
“Hoàng Thượng chiếu sáng ngàn dặm, nhìn rõ mọi việc, thấy hai vị công tử gia dẫn theo muội muội, vì thọ lễ mà có thể dừng lại ở Hoàng Châu, nhất định thứ mất còn lớn hơn cả thọ lễ.”
“Một đám ngu xuẩn, không thể để lại một người sống nào cả, nếu không bị thiệt chỉ có các ngươi thôi.”
“Hoàng Thượng dụng tâm lương khổ, chuyên môn phái ta cầm Thiên Tử Kiếm tới xử lý giải quyết tốt hậu quả cho các ngươi.”
“Đừng có mà không biết tốt xấu.”
Sắc mặt hai huynh đệ Đàm Văn Úy và Đàm Văn Bảo từ trắng thành đỏ, còn muốn giải thích gì đó.
Cao Tín ở một bên đã cười nói: “Hai vị công tử, Thừa Ân Bá là mẫu cữu của Hoàng Thượng, các công tử tiểu thư cũng là con cháu ruột thịt của Hoàng Thượng. Hoàng Thượng mưu tính sâu xa, lúc này mới phái Hầu gia đến xử lý việc này, nếu không xử lý thật nhanh, một khi để vụ án vào quy trình thẩm tra xử lý thì Hầu gia và ta cũng không thể quyết định được nữa. Đến lúc đó Hoàng Thượng cũng sẽ mất hết mặt mũi. Án này vẫn nên lấy kết quả tìm được thọ lễ mất trộm là thỏa đáng nhất, tặc nhân cả gan làm loạn, bị chém gϊếŧ cũng là trừng phạt đúng tội. Còn Đàm tiểu thư cứ yên tâm ở lại phủ nhà, trên dưới phủ nha Hoàng Châu đều có thể làm chứng, nếu có người dám truyền ra lời đồn thì cũng là đồn đại vớ vẩn. Hoàng Thượng sẽ không để yên cho người ta bàn luận về hoàng thân đâu.”
“Vân hầu gia vì chuyện của tiểu thư nhà ngươi mà từ hôm qua lên thuyền chạy đến Hoàng Châu đến bây giờ vẫn không ngủ không nghỉ. Cẩn thận chăm chỉ như vậy cũng là vì nghĩ cho Hoàng Thượng, vì thể diện của Thừa Ân Bá phủ thôi.”
Đàm Văn Úy cúi người thật sâu: “Là các học sinh lỗ mãng vô tri, Hầu gia bớt giận, còn xin rộng lòng tha thứ, các học sinh cái này cáo lui, sau này tất báo đáp Hầu gia nỗi khổ tâm.”
Vân Trinh cười lạnh, đứng lên đi vào trong phòng.
Đàm Văn Úy và Đàm Văn Bảo nhìn nhau, Cao Tín nói: “Hầu gia đây là ngủ không ngon, tính tình nóng nảy một chút, hai vị công tử thông cảm. Hai vị công tử cứ trở về trước trấn an tiểu thư đi? Đều tại ta quản lý không tốt, đám thị vệ Long Tương Doanh làm việc không thỏa đáng, làm tiểu thư kinh sợ. Chờ đến kinh thành, hạ quan sẽ bẩm báo thỉnh tội với Hoàng Thượng, đến lúc đó hạ quan cũng sẽ tạ lỗi với Thừa Ân Bá.”
Đàm Văn Úy vội nói: “Sao dám sao dám, tặc tử kia đã là người bẩn thỉu như thế, đương nhiên phải lập tức xử lý để tránh tỉnh lại nói bậy bạ. Cao thống lĩnh không cần thiết như thế, là hai huynh đệ chúng ta vô tri mạo phạm, mong Cao thống lĩnh thứ tội, cũng mong ngài nói lại với Vân hầu gia, hai huynh đệ chúng ta đã biết sai rồi, xin Hầu gia rộng lòng tha thứ.”
Cao Tín mỉm cười, chắp tay mời bọn họ ra ngoài.
Đàm Văn Úy và Đàm Văn Bảo trở về chỗ nghỉ tạm, Đàm Trăn đã đứng lên thay đồ ăn cơm, vẻ mặt cũng khôi phục một chút, nhìn thấy hai vị huynh trưởng trở về liền vội vàng đứng dậy ra đón: “Sao rồi? Đã hỏi rõ ràng chưa? Không phải Vân đại nhân gϊếŧ nhầm người tốt thật chứ?”
Đàm Văn Bảo lạnh lùng nói: “Vân hầu gia kia luôn miệng nói đây không phải là Hà Gian quận vương, mà chính là da^ʍ… tội nhân chạy trốn Ngọc Hồ Điệp. Hắn còn cầm Thiên Tử Kiếm trong tay, có thể tiền trảm hậu tấu, vì để bảo đảm danh dự của ngươi nên mới gϊếŧ hết, không để lại một người sống nào.”
“Người chết cũng đã chết rồi, đương nhiên là theo hắn nói! Chúng ta có thể làm thế nào được, ngươi không thấy được dáng vẻ ngạo mạn kiêu căng kia đâu, đúng là tùy ý làm bậy, mắt không một hạt bụi…”
Đàm Văn Úy quát: “Thôi đi lão tam! Đừng nói nữa! Cho dù có phải hay không thì chắc chắn người kia cũng không phải Hà Gian quận vương. Chiêu Tín Hầu và Cao thống lĩnh phải nhận ra Hà Gian quận vương chứ. Nếu đã không phải Hà Gian quận vương, vậy chắc chắn là kẻ xấu không có ý tốt, muốn dụ dỗ lừa gạt muội tử. Mặc dù diệt khẩu toàn bộ có hơi thái quá, nhưng cũng là vì bảo đảm danh dự cho Trăn Trăn, là biện pháp thích hợp không có sai sót gì nhất. Chúng ta không thể oán giận nữa, muội muội có thể trở về bình an là được rồi.”
Sắc mặt Đàm Trăn có chút trắng bệch: “Quả nhiên… là giả sao?” Trước đó nàng ta chịu đủ kinh hãi, chưa kịp suy nghĩ tỉ mỉ, về sau được huynh đệ an ủi mới chậm rãi tỉnh táo lấy lại tinh thần. Suy nghĩ kỹ một chút cũng biết mệnh quan triều đình, còn là quan viên Đại Lý Tự thì không đến mức không nhận ra Hà Gian quận vương được. Nhưng trong lòng vẫn còn một chút hi vọng, hoặc là hiểu nhầm. Bây giờ thấy thế này, quả nhiên người đó đúng là có ý khác, muốn lừa gạt để mưu lợi riêng. Như thế vừa đến kinh thành, đối chất với Hà Gian quận vương chân chính sẽ bị vạch trần, đương nhiên là vì muốn làm hỏng mối nhân duyên này rồi.
Thử nghĩ nếu Hà Gian quận vương biết mình bị một nam tử lừa gạt mấy ngày, sao trong lòng lại không có hiềm khích được? Cho dù có Hoàng Thượng biểu thúc làm chủ, phong thành Hà Gian quận vương phi, cho dù về sau là Thái tử phi, Hoàng hậu, nàng ta cũng vĩnh viễn không ngóc đầu lên được ở trước mặt Hà Gian quận vương.
Đàm Văn Bảo vẫn cười lạnh: “Ta thấy không phải, vẫn còn tồn tại nghi vấn, hắn chỉ lấy việc đó để dọa chúng ta thôi. Hoàn toàn có thể nói tặc tử kia chết rồi, giao người kia cho Thừa Ân Bá phủ chúng ta thẩm vấn mà, đương nhiên chúng ta có thể thẩm vấn ra là ai ở sau lưng sai sử, ai nói cứ phải chuyển giao cho Đại Lý Tự thẩm lý? Con của một Công chúa thổ phỉ thì tính là cái gì mà cũng dám lên mặt với chúng ta, nhận vơ là hoàng thân quốc thích. Trên dưới cả triều có người nào không biết Định Tương trưởng công chúa không có thân phận gì? Ngông cuồng ở trong kinh đã quen, giờ lại dám đến trước mặt chúng ta ngông cuồng. Hoàng Thượng là người thân cùng huyết thống với chúng ta, hắn có thể gọi Hoàng Thượng một tiếng cữu cữu mà đã tự cho rằng mình là hoàng thân quốc thích thật ư? Đúng là trong núi không có hổ, con khỉ tự xưng là đại vương mà…”
Đàm Văn Úy quát: “Lão tam! Trước khi đi, tổ phụ đã dặn dò cần thận, trong mấy người nhất định không thể mạo phạm có cả Chiêu Tín Hầu! Ngoài ra Cao thống lĩnh của Long Tương Doanh chính là người cầm quân đi theo Hoàng Thượng nhiều năm cùng với Đinh Đại công công. Không được nhìn như hạ nhân, mà nhất định phải lấy lễ để tiếp đón, ngươi đã quên rồi ư? Cao thống lĩnh là tâm phúc của Hoàng Thượng mà còn phải cung kính với Chiêu Tín Hầu, đó là vì sao? Năm đó Định Tương trưởng công chúa còn tại thế đã quản lý quân đội nhiều năm, bây giờ có bao nhiêu thống lĩnh quân châu đều là người ở dưới trướng nàng! Mặc dù Chiêu Tín Hầu còn trẻ, nhưng cũng đã sớm đã rèn luyện ở đại doanh Tây Sơn mấy năm, dưới tay hắn còn có Thanh Y quân sư, hiệu lệnh ngàn quân, mưu trí vô song nữa kìa!”
Đàm Văn Bảo không phục ngậm miệng.
Sắc mặt Đàm Văn Úy khó coi: “Mấy ngày nay ta đã khuyên bảo nhiều lần, nhưng ngươi vẫn chống đối mạo phạm Chiêu Tín Hầu, cho dù như thế nào thì Chiêu Tín Hầu cũng đã tìm được muội tử, cũng bảo vệ được thanh danh trong sạch của nàng, chúng ta phải cảm thấy biết ơn! Kinh thành không thể so với Giang Nam, chúng ta ở Giang Nam lâu, ai nấy đều chỉ nói chúng ta là công tử của Thừa Ân Bá phủ, nhà mẫu cữu của Hoàng Thượng, cho dù là Tri phủ, Án sát sứ, Bố chính ti nào tới Giang Nam đều phải đến phủ chúng ta bái phỏng. Nhưng kinh thành thì khác! Ngươi xem chúng ta còn chưa tới kinh thành mà đã bị tính kế rồi. Nếu Chiêu Tín Hầu không ra tay tàn nhẫn, chỉ cần để lại một lỗ hổng, sợ rằng còn không biết có bao nhiêu hậu hoạn đâu! Sự trong sạch của muội tử mới là chuyện lớn! Còn lại đều là việc nhỏ! Có chuyện gì Hoàng Thượng sẽ tự sẽ làm chủ cho chúng ta!”
Đàm Văn Bảo thấp giọng nói: “Ta đã biết.”
Đàm Văn Úy nói: “Nếu ngươi còn cứ tùy hứng làm bậy thế này nữa, ta sẽ cho ngươi về Giang Nam trước! Để tránh sau này gây ra tai họa, liên lụy đến toàn bộ Thừa Ân Bá phủ chúng ta, liên lụy đến toàn tộc Đàm thị!” Trước khi đi, tổ phụ đã gọi hắn ta vào thư phòng, dặn dò tỉ mỉ.
Lúc ấy tổ phụ nói với hắn: “Không được ỷ vào việc tổ phụ ngươi là mẫu cữu của Hoàng Thượng mà ngang ngược hống hách, cậy sủng mà kiêu. Lúc trước Thái hậu là muội muội nhỏ nhất của ta, luôn luôn tin tưởng ta, cho dù đã làm Hoàng hậu nhưng gặp chuyện gì cũng tìm ta giúp đỡ. Kim thượng… là ta nhìn lớn lên, lúc ấy Thái hậu bảo ta thay nàng dạy bảo hài tử, bởi vì là hài tử duy nhất của Thái hậu nên không khỏi nghiêm khắc chút. Nhiều năm qua Hoàng Thượng… vẫn luôn có khúc mắc với ta, không thể tiêu tan. Cũng bởi vậy khi Tiên đế thống nhất Trung Nguyên, dời đô về phía bắc, Đàm gia chúng ta mới không đi theo. Nhìn cũng biết là Hoàng Thượng không chào đón tổ phụ ngươi. Bởi vậy ta cũng không dám xưng là trưởng bối của Hoàng Thượng, chỉ sợ biến khéo thành vụng. Có điều bây giờ các ngươi đã đến đời thứ ba, mấy năm nay Đàm thị chúng ta ở Giang Nam giống như vua Giang Nam, người người xu nịnh. Nhưng dệt hoa trên gấm cũng không lâu dài. Lần này các ngươi vào kinh, ta không cho phụ thân ngươi đi chính là hy vọng tiểu bối các ngươi có thể tác động được đến Hoàng Thượng.”
“Hoàng Thượng… thật ra là người trọng tình, y không thích ta, nhưng chắc chắn sẽ không giận lây sang tiểu bổi các ngươi, càng sẽ không hại các ngươi. Các ngươi hãy nhớ, đến kinh thành phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, mọi thứ đều chỉ nghe Hoàng Thượng, một lòng vì Hoàng Thượng. Như thế các ngươi ắt sẽ tự có tiền đồ, Đàm thị cũng có thể kéo dài vinh quang.”
“Chỉ cần nhớ kỹ một điều, tuyệt đối không được cho rằng Hoàng Thượng sẽ nể mặt tổ phụ ngươi… Tổ phụ ngươi đắc tội y nhiều lắm, đại khái chỉ có khi chết rồi mới có thể làm tiêu tan mối hận trong lòng y.”
Lúc ấy Đàm Văn Úy hãi hùng khiếp vía, cho rằng tổ phụ mình là mẫu cữu của Hoàng Thượng, vinh quang vô hạn. Xưa nay hắn ta lại không biết còn có hiềm khích, khó trách Đàm thị vẫn luôn đóng đô ở Giang Nam, cho dù như thế nào cũng không vào kinh, thì ra là như thế!
Nhưng mà mình vô năng, dẫn theo muội muội vào kinh chưa được mấy ngày đã gặp phải tai họa ngập trời. Bây giờ lại nhìn tam đệ hồn nhiên không phát hiện ra, lại còn tự cho rằng mình có huyết thống nhà ngoại với Hoàng Thượng, ngay cả Chiêu Tín Hầu, Cao thống lĩnh cũng không để vào mắt. Đây chính là rước họa vào thân! Bây giờ hắn ta chỉ hận không thể đưa Văn Bảo về Giang Nam, nếu không còn không biết hắn ta có thể gây ra chuyện lớn thế nào nữa! Xem ra kinh thành rất giống đầm rồng hang hổ!
Đàm Văn Bảo nghe thấy muốn đuổi hắn ta về thì sao chịu được, vội vàng cầu khẩn: “Được rồi ca ca, ta đã biết, về sau nhất định ta sẽ thận trọng từ lời nói đến việc làm, tất cả đều nghe theo ngươi.”
Đàm Văn Úy đã quyết định nhất định phải để Đàm Văn Bảo trở về! Hắn ta nói: “Xảy ra chuyện lớn này, ngươi vẫn nên trở về báo cho tổ phụ, nếu tổ phụ vẫn cho ngươi đi vào kinh thì nói sau, còn nếu tổ phụ không cho phép, ngươi cứ ở lại trong phủ đi!”
Sắc mặt Đàm Văn Bảo hoàn toàn thay đổi, cầu khẩn không thôi: “Đại ca, tất cả đều là ta không phải… Ngươi đưa ta đi cùng đi, Trăn Trăn là muội tử ruột của ta, ta không theo vào kinh thì sao yên tâm được?”
Hắn ta lại quay đầu nhìn về phía Đàm Trăn, liên tục nháy mắt: “Ngươi nói có đúng hay không? Trăn Trăn muội muội, ngươi vẫn muốn giữ tam ca lại chứ.”
Đàm Trăn chợt cười lạnh: “Đại ca, ta chịu đủ kinh hãi, vừa mới tỉnh lại đại ca đã để nhũ mẫu đến nghiệm thân thể của ta, ta muốn hỏi hỏi đại ca nếu sau khi kiểm tra Trăn Trăn đã không còn trong sạch, đại ca định làm gì?”
Sắc mặt Đàm Văn Úy biến đổi, Đàm Trăn lại bật cười, giọng nói lạnh lùng: “Là để ta chết bệnh trên đường vào kinh, hay là đuổi về phủ, tu hành cả một đời trong từ đường?”
Đàm Văn Úy miễn cưỡng nói: “Không có chuyện gì.” Giọng nói lại đắng chát.
Nụ cười của Đàm Trăn không thay đổi: “Nhị phòng chúng ta đúng là không biết cố gắng, làm xấu mặt bá phủ. Đáng tiếc đại phòng lại không có nữ nhi ở độ tuổi này để đi tranh vinh dự. Vì phần vinh quang đó, vì cái gọi là vinh quang của Bá phủ, trong mắt đại ca toàn là vinh hoa phú quý, mặt mũi Bá phủ thôi. Còn chúng ta bị oan ức, bị khuất nhục thì đều không để ý!”
Đàm Văn Úy yếu ớt nói: “Ngũ muội ngươi nghe ta nói, không phải như vậy… Điều này đều là tổ phụ dặn dò, Thừa Ân Bá phủ chúng ta trên dưới một thể, nên đoàn kết…”
Đàm Trăn cười lạnh: “Đại ca vì những thứ đó mà phải vội vàng đi xu nịnh cả con của thổ phỉ, gia nô hoàng gia, ném mặt mũi của muội muội nhà mình xuống đất dẫm lên. Nếu muội muội không biết cố gắng, mấy ngày qua không giữ được sự trong trắng, sợ là cũng không xứng được ở lại Đàm gia nữa. Có khi chỉ là chuyện một bát thuốc chấm dứt thôi. Ở trong mắt đại ca không còn tình cảm huynh muội gì nữa sao? Theo ta thấy, đại bá còn chưa nhận tước, trong phủ vẫn là tổ phụ làm chủ, đại ca còn chưa lấy được chức Thế tử mà đã vội vàng tỏ ra uy phong, nói một không hai ở trước mặt đệ đệ muội muội, lại nịnh nọt người bên ngoài như thế, không phải là quá sớm sao?”
Nàng ta nhìn Đàm Văn Úy: “Đại ca vẫn nên quản tốt chuyện của đại phòng đi, nhị phòng chúng ta không cần ngài chỉ giáo!”