"Vì để bảo đảm danh dự của xá muội, chúng ta chỉ có thể nói với Tri phủ đại nhân là nha hoàn bên cạnh xá muội cấu kết với người ngoài, nội ứng ngoại hợp đánh cắp thọ lễ. Bởi vì nha hoàn này là họ hàng xa của nhà chúng ta cho nên cũng không tiện tiết lộ ra ngoài, chỉ có thể vẽ lại chân dung của xá muội và nữ tử kia cho Tri phủ bí mật tìm kiếm."
"Mấy ngày nay Tri phủ phái châu quân tìm kiếm ven bờ sông, các thành trấn tr3
bờ cũng đã tìm hết rồi, nhưng vẫn không có tung tích gì."
Sắc mặt Đàm Văn Úy xanh xám, Cao Tín trấn an hắn ta: "Dù sao chuyện này liên quan đến danh dự, xử lý như vậy cũng coi như thỏa đáng, chỉ có thể nhanh chóng tìm Đàm tiểu thư về thôi."
Vân Trinh lại hỏi: "Đã tìm trong thành Hoàng Châu chưa?"
Đàm Văn Úy nói: "Tri phủ đại nhân đã phong tỏa cửa thành lục soát một lần, nhưng vẫn chưa tìm ra."
Vân Trinh lại nói: "Tri phủ đại nhân không biết các ngươi muốn điều tra người, bọn họ lùng bắt thọ lễ, tất nhiên là sẽ cường điệu tra những nơi có thể trao đổi đồ như cửa hàng, hiệu cầm đồ. Ý của ta là phải nên tập trung tìm kiếm mấy nơi như kỹ viện câu lan, rạp hát, gánh hát, môi giới bán người, ám môn tử(*), kỹ viện tử thậm chí là nam phong viện..."
(*) Ý chỉ nơi của kỹ nữ, gái giang hồ
Hắn còn chưa dứt lời, Đàm Văn Bảo đã biến sắc: "Hầu gia có ý gì!"
Vân Trinh nhìn hắn ta một cái không nói gì, Đàm Văn Úy lại đè bờ vai của hắn ta xuống, cười làm lành nói: "Xá đệ vô lễ, cũng là do đau lòng xá muội, Hầu gia rộng lòng tha thứ cho. Sau khi việc này xảy ra, ta cũng đã tự mình phái hộ vệ đến những nơi đó trong thành để điều tra nghe ngóng, không thấy gì khác thường. Học sinh nghĩ là chưa chắc thủy phỉ đã dám gan to bằng trời như thế, chỉ nghi ngờ là dụ dỗ bắt đi."
Vân Trinh nói: "Thin vệ của các ngươi là người bên ngoài, chưa chắc đã điều tra nghe ngóng được những nơi đó ở bản địa. Vì sao lại phải dùng trăm phương ngàn kế dụ dỗ, hai vị công tử ngàn dặm xa xôi hộ tống muội tử vào kinh, trong lòng chắc cũng biết rõ. Đích nữ của hậu tộc quý giá cỡ nào, đây là muốn làm hỏng danh dự, may mà hai vị công tử xuất thân danh môn, gặp chuyện cũng không hoảng loạn. Nhưng hai vị công tử xuất thân quân tử, sợ là không biết mấy chỗ như vậy."
"Đương nhiên tặc nhân sẽ làm lớn chuyện, khiến dư luận xôn xao, khiến phủ Thừa Ân Bá không có khả năng để một nữ tử như vậy vào tôn thất."
Khuôn mặt Đàm Văn Bảo như màu đất, Vân Trinh biết Tam công tử này là huynh đệ ruột thịt của Đàm tiểu thư, chắc vẫn còn nhỏ tuổi, những việc trước đó cũng đều là vị trưởng công tử này làm. Hắn quay đầu hỏi Đàm Văn Úy: "Đã giam giữ vυ" già bên người tiểu thư chưa?"
Đàm Văn Úy thở dài, chắp tay nói: "Yên tâm, vừa xảy ra chuyện ta đã tách các nàng ra giam giữ thẩm vấn rồi, bây giờ các nàng vẫn còn chưa biết xá muội mất tích, chỉ cho là xá muội ốm đau. Trong phòng cũng mất rất nhiều châu báu, bởi vậy tra sau khi tra hỏi các nàng đều nói đêm đó hầu hạ tiểu thư đi ngủ, đến khi tỉnh lại đã bị giam giữ rồi. Ai cũng không biết gì cả, chắc là bị mê hương làm cho hôn mê."
Vân Trinh gật đầu, gõ gõ lan can nói: "Nếu muốn làm xấu danh dự của tiểu thư thì chỉ cần để một nữ tử tóc tai bù xù chạy từ trong kỹ quan ra trước công chúng phố xá sầm uất, hô to ta chính là thiên kim của Thừa Ân Bá, bị tặc nhân bắt cóc..."
Đàm Văn Bảo và Đàm Văn Úy cùng nhau biến sắc.
Cao Tín trấn an: "Tất nhiên quan phủ sẽ điều tra kỹ quán, có quá nhiều sơ hở, đối phương sẽ không làm việc nguy hiểm đó."
Đàm Văn Bảo cảm kích nhìn Cao Tín một chút, Vân Trinh lại nói: "Hoặc là không làm, nếu đã làm thì làm cho xong, vứt xác ở những nơi như khách đi3
, áo không đủ che thân... Hoặc để lại những manh mối rất rõ ràng, mấy chỗ đó có rất nhiều khách thương qua lại..."
Đàm Văn Bảo đột nhiên giận dữ, Đàm Văn Úy nhéo bàn tay của hắn ta dưới ống tay áo, cười làm lành nói: "Hầu gia suy đoán chu đáo chặt chẽ, nhưng tiểu nhân cho rằng đối phương có ý đồ khác, không đến mức làm như vậy. Nếu làm thế, đừng nói toàn tộc Đàm thị sẽ không ch3t không thôi với tặc nhân, cho dù là Hoàng Thượng cũng sẽ không dễ dàng tha thứ." Hắn ta nói đến phía sau, khuôn mặt đã có chút nghiêm nghị, vẻ mặt lại có ba phần giống Cơ Băng Nguyên.
Vân Trinh hơi sửng sốt, trong lòng thất thần, lúc Hoàng Thượng còn trẻ chắc là cũng như vậy? Không đúng, Hoàng Thượng nói y thích mạo hiểm, tập võ, còn đánh cược với người ta. Hắn chỉ biết ngây ra nhìn chằm chằm Đàm Văn Úy.
Đàm Văn Úy thấy hắn ngẩn người nhìn mình, không khỏi ho nhẹ một tiếng, Vân Trinh lại hỏi: "Nếu như thế, Đàm đại công tử đã biết ý đồ của đối phương rồi?"
Đàm Văn Úy nói: "Vừa rồi chưa tới kịp nói, tr3
giường của xá muội có một tấm khăn, viết là mời quý nữ đi làm khách, sau bảy ngày sẽ đưa về, xin chớ lo lắng." Hắn ta lấy một cái khăn tay từ trong tay áo ra nâng lên.
Vân Trinh mở cái khăn kia ra nhìn, hàng chứ bên tr3
thanh tú ngay ngắn. Cao Tín nói: "Đúng là không có ai muốn ý đắc tội quý tộc, nếu thật sự như thế thì Hoàng Thượng sẽ không tha cho. Hôm nay là ngày thứ ba đi? Có tin tức gì không?"
Đàm Văn Úy lắc đầu, thấp giọng nói: "Còn chưa hết hôm nay, chúng ta vẫn đang chờ đợi, nhưng chắc là bởi vì chúng ta đã kinh động đến quan phủ, cho nên chúng ta mới lo lắng..." Hắn ta có vẻ rầu rĩ, Vân Trinh đưa khăn cho Cao Tín, như có điều suy nghĩ nói: "Xem ra đó là một tên tặc tử thích rêu rao, làm như tình chàng ý thϊếp, bỏ trốn yêu đương vụиɠ ŧяộʍ."
Đàm Văn Bảo rốt cuộc không nhịn được nói: "Xin hỏi Hầu gia có ý kiến gì với phủ Thừa Ân Bá chúng ta sao? Vì sao hôm nay nói câu nào cũng không để ý thể diện, toàn suy đoán ác ý vậy?" Hắn ta vốn đã cảm thấy có chút bất mãn vì Hoàng Thượng cho một Hầu gia trẻ tuổi đến, chuyện lớn thế này không phải nên đề người nhiều tuổi già dặn làm mới thích hợp sao? Cao thống lĩnh cũng tới đây, nhưng không phải cũng chỉ là một thống lĩnh thị vệ thôi sao? Nói cho cùng vẫn là thị vệ bên cạnh Hoàng Thượng, hiểu được cái gì? Quả nhiên cứ luôn khúm núm phụ họa Chiêu Tín Hầu.
Hắn ta cũng biết gốc gác của Chiêu Tín Hầu, mẫu thân chỉ là nữ tử thổ phỉ, may mắn cứu được Tiên đế trong loạn thế nên mới được phong làm Công chúa. Nhưng chỉ gọi cho êm tai thôi chứ không có đất phong, không được vào gia phả. Hơn nữa cũng chỉ là nhận ít bổng lộc thay mặt Hoàng Thượng quản lý quân đội thôi.
Quả nhiên là người thô t.ục lỗ m4~ng, không biết một tí thể diện nào, chỉ biết trù ẻo muội muội. Hắn ta đè cơn tức trong lòng xuống, tìm được muội tử trước rồi mới tính toán với hắn sau.
Vân Trinh nhìn Đàm Văn Bảo: "Ta chỉ biết trong lòng những người kia bẩn thế nào thôi."
Hắn thu lại nụ cười, đôi mắt tràn ngập ý lạnh. Hôm nay là chuyện quan trọng, hắn mặc quan phục xanh đen của Đại Lý Tự thiếu khanh, làm nổi bật lên da thịt trắng nõn. Lúc không cười nhìn người ta sẽ hiện ra sự uy nghi lãnh đạm.
Chẳng biết tại sao Đàm Văn Bảo lại cảm thấy hơi lạnh, cũng chẳng biết tại sao lại không dám chất vấn nữa.
Đàm Văn Úy vốn còn muốn nói vài lời chuyển hướng, nhưng nhìn sắc mặt của Vân Trinh thì cũng run lên, lại hơi thấy kinh ngạc. Vừa rồi lúc hắn mỉm cười, khuôn mặt trắng trẻo, đôi mắt cong cong rất giống một tiểu thiếu gia huân quý vào quan trường kiếm ít công lao thường thấy. Lần này đi tra án, chắc hắn chỉ đến để trấn áp, người làm chủ thật sự hẳn là Cao thống lĩnh.
Nhưng vừa rồi hắn chỉ dùng mấy câu nhẹ nhàng đã nói trúng lo lắng âm thầm lớn nhất của hắn ta sau khi muội tử mất tích. Mà đến lúc không cười lại vô cùng uy nghi — quả nhiên không hổ là con của vị Công chúa thổ phỉ có thể điều khiển được ngàn quân sao?
Cao Tín cười hoà giải: "Chúng ta tra án, chỉ có thể nghĩ mọi thứ về hướng xấu nhất mới dễ mô phỏng ra tình hình. Tặc tử phía sau có rắp tâm hiểm ác ti tiện, đương nhiên không cần phải nói rồi. Bây giờ chúng ta còn phải bàn bạc, ta thấy cũng sắp đến trưa rồi, chúng ta hỏi Lý tri phủ xem tình huống tra án bây giờ của ông ta, hai vị công tử không ngại đi ra ngoài chờ trước chứ?"
Huynh đệ Đàm thị chờ mãi đến khi mặt trời ngả về tây, chỉ thấy Hoàng tri phủ đi vào sau đó liền bắt đầu gọi không ngớt người vào tra hỏi, đều là tướng lĩnh châu quân phụ trách điều tra các nơi. Đến khi hỏi xong chỉ có một thị vệ Long Tương Doanh mắt xanh tóc quăn đi ra nói với bọn họ: "Hầu gia còn muốn tiếp tục tra hỏi, nếu như hai vị công tử không có chuyện gì thì mời về phòng nghỉ trước."
Đàm Văn Úy vội cười nói: "Không sao, dù sao trong lòng chúng ta cũng nôn nóng, ở đây chờ mới yên tâm hơn chút. Hầu gia từ kinh thành đến đây, một đường phong trần mệt mỏi, cho tới bây giờ cũng chưa được dùng cơm, không biết các học sinh có thể dùng bữa với Hầu gia, thuận tiện bàn bạc không?"
Thị vệ kia lại lắc đầu: "Chưa rảnh để lo, vẫn còn phải hỏi chuyện nữa." Lại thấy có nha dịch dẫn một đám nữ tử ăn mặc diêm dúa trang điểm đậm đi từ bên ngoài vào. Tr3
người ai nấy đều tỏa ra một mùi thơm ngát, đều đứng ở dưới dưới hiên chờ, thị vệ Long Tương Doanh bắt đầu tới tra hỏi tên tuổi, thân phận của từng người rồi mới gọi vào trong.
Nghe các nàng tự báo thân phận, không ngờ đều là đám tú bà kỹ viện!
Đàm Văn Bảo nôn nóng, không khỏi giữ chặt cánh tay thị vệ kia nói: "Vị huynh đệ này, gióng trống khua chiêng gọi người đến tra hỏi, cho dù có cái gì thì chẳng phải là đánh rắn động cỏ sao! Trước đây chúng ta đều âm thầm hỏi!" Nếu đối phương thấy tình thế không ổn, ra tay với tiểu muội thì phải làm sao!
Mấy câu "Hoặc là không làm, nếu đã làm thì làm cho xong, vứt xác ở khách đi3
, áo không đủ che thân..." của Chiêu Tín Hầu lúc trước bỗng nhiên hiện ra, sắc mặt Đàm Văn Bảo khó coi nổi giận đùng đùng nói: "Chẳng lẽ Hầu gia nhà ngươi bất mãn với phủ chúng ta, mượn cơ hội này để trả thù!"
Thị vệ mắt xanh kia lại rút đao bên hông ra, chặn ngang trước ng.ực, lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn ta: "Đại Lý Tự phá án, người cản trở gϊếŧ không tha! Nếu còn dài dòng nữa là đâm ra ngoài đấy!"
Đàm Văn Bảo bị dọa đến mức phải vội vã buông lỏng tay, nhìn thấy lưỡi đao sáng như tuyết kia mà trái tim đập thình thịch. Đàm Văn Úy ở bên cạnh cũng bị dọa đến mức thay đổi sắc mặt, tiến lên kéo Đàm Văn Bảo lui về phía sau mấy bước, vội vàng thở dài nói: "Xin lỗi xin lỗi, tiểu đệ chỉ là lo lắng, mong thị vệ đại ca thứ tội."
Thị vệ mắt xanh lạnh lùng như gỗ đá, sắc mặt thờ ơ, quay người tiến vào.
Đàm Văn Úy thấp giọng an ủi Đàm Văn Bảo: "Đại Lý Tự và Long Tương Doanh phá án đều như thế, chúng ta đừng có quá mức lo lắng."
Đàm Văn Bảo nói: "Đó là muội tử ruột thịt của ta!"
Đàm Văn Úy có chút tức giận: "Chẳng lẽ không phải là muội tử của ta à?"
Lúc này Đàm Văn Bảo mới dịu đi, chỉ nhìn chằm chằm đám tú bà kia vào trong tra hỏi.
Một lúc sau lại thấy đám nha dịch dẫn một đống người của gánh hát đến, Đàm Văn Bảo đã không nhịn được, thấp giọng nghị luận: "Chẳng lẽ hắn định hỏi hết đám người đó trong hôm nay sao? Buồn cười, như thế thì có thể hỏi được cái gì? Không phải là hắn mượn cơ hội này để tầm hoan mua vui đấy chứ?"
Đàm Văn Úy nói: "Kiên nhẫn chút, từ lúc hắn đến phủ nha còn chưa được ăn cơm, có kiểu tầm hoa mua vui thế này sao? Ngươi kiên nhẫn chút."
Đàm Văn Bảo nghĩ thấy cũng đúng, đành nhịn xuống.
Lại thấy tiểu ca mắt xanh đi ra, một nam tử trong gánh hát đứng dậy hô: "Giang Ninh tiểu ca."
Tiểu ca mắt xanh nhìn hắn ta một cái không nói gì, nam tử kia lại không đổi sắc mặt, nhẹ nhàng cười chắp tay: "Không ngờ hôm nay cũng có thể nhìn thấy ngươi, không biết Hầu gia có ở đây không?"
Sắc mặt tiểu ca kia lạnh như băng, xoay người vào trong.
Đàm Văn Bảo cười lạnh nói với Đàm Văn Úy: "Thấy không? Ngay cả con hát Hoàng Châu cũng biết Hầu gia."
Đàm Văn Úy không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào cửa, không bao lâu thị vệ mắt xanh kia lại lặng lẽ đi ra, dẫn con hát anh tuấn cao lớn kia vào.
Đàm Văn Bảo: "Chậc, tình nhân cũ sao?"
Đàm Văn Úy quay đầu: "Ngậm miệng đi được không!" Trong lòng hắn ta vô cùng bực bội, nhớ tới bức mật thư mà tổ phụ mới sai người đưa đến ngay trong đêm, càng cảm thấy bi quan.
Tiểu muội, rốt cuộc ngươi đang ở đâu?