Bình minh, tiếng kẻng vang lên.
Cơ Băng Nguyên dậy sớm như thường, Đinh Đại đưa khăn nóng cho y lau mặt, thấp giọng nói: “Hoàng Thượng, Định quốc công đang quỳ ở cửa cung thỉnh tội.”
Cơ Băng Nguyên khẽ giật mình: “Thỉnh tội gì?”
Đinh Đại nói: “Quản nhầ không nghiêm, tôn tử của Định quốc công phủ ẩu đả tôn thất đến hôn mê.”
Cơ Băng Nguyên ném khăn vào trong chậu nước: “Đánh ai?” Đám cung nhân tiến lên thay áo cho y.
Đinh Đại nói: “Hà Gian quận vương.”
Cơ Băng Nguyên hơi kinh ngạc, Cơ Hoài Tố là người khiêm tốn, theo lý không thể có tranh chấp đến mức đánh nhau với người ta được: “Tôn tử của phòng nào mà lại cả gan làm loạn như vậy? Phái thái y đi xem không?”
Đinh Đại nói: “Chu Giáng, cháu thứ năm của Định quốc công, người mà đi trấn thủ biên cương đấy ạ. Hà Gian quận vương phủ đã mời đại phu, bây giờ còn đang hôn mê.”
Cơ Băng Nguyên ngạc nhiên nói: “Chu Giáng không phải đang ở biên cương sao?”
Đinh Đại nói: “Theo khẩu cung, Binh bộ có việc quân nhu, hắn ta trở về làm việc, hôm qua vừa hoàn thành xong liền đi tham gia yến hội của Hà Gian quận vương và Khánh Dương quận vương. Hình như trong quá trình đó có say rượu đánh lộn, Kinh triệu phủ đến bắt người, nghe nói Chu Ngũ công tử đã nhận tội.”
Cơ Băng Nguyên cười nói: “Người trẻ tuổi nhiều nhiệt huyết, đánh chủ nhà cũng không đúng — đỡ lão Quốc công trở về đi, chờ Thái Thường Tự và Kinh Triệu Phủ đưa sổ con lên trẫm xem rồi nói sau, ông ta có quỳ cũng vô dụng, cứ để Thái Y Viện trị liệu đã rồi nói sau.”
Đinh Đại nuốt nước miếng: “Nghe nói tùy tùng của Hà Gian quận vương kiên quyết xác nhận người đá ngất Hà Gian quận vương là Chiêu Tín Hầu.”
Cơ Băng Nguyên trầm mặt xuống: “Cát Tường Nhi cũng ở đó?”
Đinh Đại thấp giọng nói: “Vâng, bởi vì có nhân chứng xác nhận, đêm qua đã bị giải vào Kinh Triệu Phủ với Chu ngũ công tử rồi.” Từ sáng sớm ông ta đã nhận được việc khó giải quyết như vây, bây giờ trong lòng đang chết lặng đây.
Cơ bắp cằm dưới của Cơ Băng Nguyên siết chặt, giọng nói trầm thấp: “Đường đường là Hầu tước, đời sau của đại thần công huân mà tùy tiện tìm nhân chứng gì đó, chưa chứng thực lời khai đã dám bắt giữ sao? Đầu óc của Văn Thu Thạch bị nước vào hả?”
Đinh Đại biết Hoàng Thượng đã giận dữ, cúi đầu thật sâu: “Kinh triệu doãn Văn Thu Thạch cũng cầu kiến đưa sổ gấp, nói là căn cứ vào lời khai của Khánh Dương quận vương, đêm qua hắn ta và Hà Gian quận vương mời Chiêu Tín Hầu dự tiệc, vừa vặn Chu ngũ công tử về kinh liền cùng đến Kim Quỳ Viên dự tiệc. Trong bữa tiệc vốn đang trò chuyện vui vẻ, Chiêu Tín Hầu uống say, không ngồi nổi nữa, Chu ngũ công tử liền đỡ Chiêu Tín Hầu lên giường nghỉ ngơi, cho uống canh giải rượu.”
“Về sau bởi vì quá lâu không ra, Hà Gian quận vương đứng dậy đi vào quan sát, chẳng biết tại sao lại đánh nhau ở bên trong. Hắn ta đi vào liền thấy Chu ngũ công tử đánh Hà Gian quận vương, Chu ngũ công tử chính là quân tướng, Hà Gian quận vương lại là quan văn yếu đuổi, hắn ta sợ xảy ra chuyện liền vội vàng tiến lên kéo Chu ngũ công tử ra. Lúc ấy Chu Ngũ công tử đã dừng tay, kết quả chắc Hà Gian quận vương bị đánh đến mức không nhịn nổi, lại xông lên đánh Chu ngũ công tử. Đúng lúc này Chiêu Tín Hầu tỉnh lại, nhìn thấy Hà Gian quận vương muốn đánh Chu ngũ công tử liền đứng dậy xông lên. Hắn uống say mơ màng, chắc là không khống chế tốt sức lực, cộng thêm thân thể Hà Gian quận vương yếu kém nên mới bị thương.”
“Khánh Dương quận vương đã nhấn mạnh nhiều lần rằng trong bữa tiệc mọi người đều trò chuyện vui vẻ, hẳn là có cái gì hiểu nhầm. Lúc hắn ta đi vào Chiêu Tín Hầu vốn đang nằm trên giường, lại bị đánh thức, chắc là say váng đầu, lại sốt ruột bảo vệ bạn nên mới đánh Hà Gian quận vương.”
Cơ Băng Nguyên lại hỏi: “Không hỏi nguyên nhân trước đó Cơ Hoài Tố và Chu ngũ lang đánh nhau sao?”
Đinh Đại thấp giọng nói: “Chu ngũ lang không nói, Hà Gian quận vương vẫn còn đang hôn mê, Khánh Dương quận vương nói lúc đi vào đã đánh nhau rồi, trước đó lại không hề cãi vã. Bởi vì Chu Giáng có quân chức tam phẩm, Văn phủ doãn cũng không dám tìm hiểu sau, mà Chiêu Tín Hầu bởi vì say rượu, cũng chưa từng tra hỏi.”
Cơ Băng Nguyên hừ lạnh một tiếng: “Gọi Cao Tín đi, xách Chiêu Tín Hầu vào cung đến để trẫm thẩm vấn.”
Đinh Đại vội vàng trả lời, lại hỏi: “Vậy có cần gọi cả Chu ngũ công tử vào cung không?”
Cơ Băng Nguyên lạnh lùng nói: “Chuyện này do hắn ta gây ra, cứ để hắn ta ở đại lao Kinh Triệu Phủ chịu tội đi. Chờ Cơ Hoài Tố tỉnh lại rồi nói sau, ra lệnh cho Thái Y Viện, bất kể thế nào cũng phải cố gắng cứu chữa Hà Gian quận vương, muốn dược liệu gì thì lấy trong cung ra.”
Đinh Đại lại thấp giọng nói: “Có cần gọi Văn Thu Thạch yết kiến không?”
Cơ Băng Nguyên lạnh nhạt nói: “Không cần, chút chuyện nhỏ như vậy mà còn không có làm tốt, trẫm dùng ông ta làm gì nữa.”
Đinh Đại nhớ tới Văn Thu Thạch đau khổ cầu khẩn, hiếm khi nói một câu cho ông ta: “Trước đó Chu ngũ công tử thừa nhận là hắn ta đá, Văn đại nhân vốn muốn trước để Hầu gia về phủ tỉnh rượu rồi lại đến tra hỏi. Kết quả tham tướng Hữu doanh Tây Sơn dẫn binh đến, lấy việc hai tiểu giáo bàn luận tôn thất bị đày trước đó ra, nói nếu Kinh Triệu Phủ không bắt giữ Hầu gia thì chính là không làm việc theo lẽ công bằng. Sư gia của Hà Gian quận vương lại kiên quyết xác nhận người đá Quận vương bị thương chính là Hầu gia, nói nếu Phủ doãn không áp giải nghi phạm đi thì sẽ mời Khang vương điện hạ ra mặt, Văn phủ doãn không còn cách nào. Tuy Hầu gia đang rất say nhưng cũng chủ động nói mình sẽ đi với Chu Giáng, Văn phủ doãn đành phải tạm thời bắt giữ trước.”
Cơ Băng Nguyên suy nghĩ một chút mới nhớ tới hai tên bàn luận về tôn thất kia là ai, cho nên lần này Cát Tường Nhi gặp tai ương lao ngục lại do mình. Trong lòng y càng thêm tức giận, lạnh nhạt nói: “Gọi thống lĩnh Cửu Môn Đề Đốc đến, trẫm cũng phải hỏi xem hắn ta quản lý đại doanh kiểu gì, tham tướng lấy việc công báo thù riêng này còn giữ lại làm gì nữa? Giữ lại để ngày sau lên chiến trường hãm hại đồng bào sao?”
Đinh Đại cười khổ: “Thống lĩnh Cửu Môn Đề Đốc, Thượng thư Binh Bộ, Thái Thường Tự thừa cũng đều đã ở trên triều xin gặp rồi.” Sáng sớm ông ta nhìn thấy một vị Quốc công một đám trọng thần canh giữ ở cửa cung cũng phải trợn mắt há hốc mồm, Vân tiểu hầu gia chọc thủng trời rồi.
Cơ Băng Nguyên cả giận nói: “Quốc gia đại sự không thấy bọn họ để bụng, bình thường luôn luôn từ chối kéo dài, không chịu thật tâm làm việc. Mấy đứa bé trêu đùa đánh nhau thì lại cần cù lắm, chắc nghĩ rằng trẫm muốn lập Hà Gian quận vương làm trữ đúng không? Nịnh nọt, châm ngòi ly gián, đúng là đáng chết!”
Đinh Đại thấy Cơ Băng Nguyên dùng mấy câu đã biến chuyện này thành trò đùa liền hiểu ra, vội vàng nói: “Tiểu nhân hiểu rồi, bây giờ sẽ đi truyền lời cho Cao đại nhân, tranh thủ thời gian đón Hầu gia vào cung, các đại nhân khác cứ trở về trước.”
Cơ Băng Nguyên khẽ gật đầu: “Trẫm lên triều trước, việc đón người do ngươi xử lý.”
Đinh Đại nhận được mệnh lệnh, trước tiên là bảo Cao Tín đến Kinh Triệu Doãn đón người, lại ra cửa cung cho người đỡ lão Quốc công về phủ trước, lại đuổi mấy vị đại nhân vào triều, rồi lại vội vàng ra cửa cung chờ Cao Tín đón người tới.
Cao Tín làm việc nhanh nhẹn, quả nhiên rất nhanh đã dùng kiệu nhỏ đón Chiêu Tín Hầu vào cung.
Cả người Vân Trinh vẫn choáng váng, cả đêm hắn mơ mơ màng màng, đầu tiên là bị áp giải đến Kinh Triệu Phủ, Văn Thu Thạch nào dám vô lễ với hắn, sắp xếp phòng tốt cho hắn ngủ lại. Trời còn chưa sáng Cao Tín đã cầm lệnh bài đến đón hắn vào cung.
Hắn xuống kiệu nhìn thấy Đinh Đại, có chút xấu hổ: “Đinh gia gia, làm phiền ngài.”
Đinh Đại đau lòng nói: “Hầu gia chịu oan ức rồi, tiểu nhân đã chuẩn bị một chút nước nóng, ngài xem cả người ngài này, đêm qua chưa kịp thay đồ đúng không? Sau khi uống rượu rất dễ cảm lạnh, phải uống chút canh gừng mới tốt. Kinh triệu phủ doãn đúng là mất trí, ngài là Hầu tước đấy! Đừng nói là làm người ta bị thương, cho dù là người, vậy cũng phải hỏi khẩu cung của những người khác trước rồi mới được cầm chứng cứ bẩm lên Thái Thường Tự, được Hoàng Thượng phê chuẩn mới có thể bắt giữ. Bọn họ đúng là coi trời bằng vung mà, Hầu gia cứ yên tâm nghỉ ngơi trước đi, Hoàng Thượng vào triều rồi, lát nữa sẽ gặp ngài sau. Ngài cũng chưa dùng bữa đúng không? Đi tắm giặt thay đồ trước đã.”
Mấy tiểu nội thị đi lên dìu hắn vào Ngọc Đường Trì, hầu hạ hắn từ trên xuống dưới từ tóc đến chân chỉ đều tắm sạch sẽ, lại cầm canh giải rượu trừ lạnh đến cho hắn uống. Sau đó hầu hạ hắn lên giường, nói là Đinh gia gia dặn dò Hầu gia chịu oan ức lớn, chắc chắn đêm qua không được ngủ ngon. Hoàng Thượng còn phải bận mấy canh giờ nữa, liền mời Hầu gia trước an giấc, lát nữa sẽ gọi hắn dậy.
Quả thực Vân Trinh không được ngủ ngon, cộng thêm có quá nhiều điều khó hiểu, không biết vì sao Chu Giáng lại đánh nhau với Cơ Hoài Tố. Suy nghĩ nhiều vô ích, dù sao Hoàng Thượng sẽ giúp hắn, nghĩ như vậy hắn cũng liền an tâm ngủ thϊếp đi.
Cơ Băng Nguyên vừa lên triều bàn xong chuyện chính sự, quả nhiên Ngự Sử Đài đã đưa lên mấy tấu chương vạch tội Định quốc công Chu Vân quản nhà không nghiêm, để tôn tử ẩu đả tôn thất đến hôn mê; Chiêu Tín Hầu kiêu căng ngông cuồng, cô phụ hoàng ân, ẩu đả tôn thất. Bên phía Thái Thường Tự cũng có Tuần Dương quận vương và mấy con cháu tôn thấy cùng nhau nộp sổ gấp xin trừng trị Chiêu Tín Hầu Vân Trinh, Chu Giáng phòng giữ thành Thường Lâm ẩu đả tôn thất. Lại có mấy sổ gấp thì vạch tội Cửu Môn Đô Đốc không quản thuộc hạ nghiêm túc vân vân.
Cơ Băng Nguyên đều giữ lại hết, chỉ nói lấy Kinh Triệu Doãn đang thẩm tra xử lý, cũng không trả lời.
Đợi đến khi tan triều mới lật sổ con ra thấy toàn lời lẽ tấn công, từng chữ như dao, cứ như Cát Tường Nhi là kẻ nham hiểm tội ác tày trời cỡ nào, hận không thể lập tức trừ tước xét nhà, hạ ngục hỏi tội. Chắc những người này nghĩ Hà Gian quận vương là người mình đang hướng làm Thái tử mới nhân cơ hội nịnh nọt, lại có vài người bình thường thấy mình quan tâm đến Cát Tường Nhi dẫn tới ghen ghét đến mức như thế.
Nếu trẫm không che chở hắn, chuyện này đã có thể dẫn tới chỗ chết rồi.
Cơ Băng Nguyên nghĩ trong lòng như vậy, không khỏi cảm thấy lạnh buốt, nếu trẫm không che chở hắn… hoặc là thật sự lập trữ… Cơ Hoài Tố bị Cát Tường Nhi đá một cú này, nếu về sau được lập làm trữ thật, trẫm lại không còn ở đây nữa, sao có thể không tính sổ được.
Y quay đầu nhìn thấy Đinh Đại, hỏi: “Người đâu? Đã đón về chưa.”
Đinh Đại nói: “Cao thống lĩnh tự mình đi đón, vừa vào cung lão nô đã thấy oan ức thay cho Hầu gia rồi. Hắn ăn mặc rất mỏng manh, còn là đồ đi dự tiệc, ngay cả áo ngoài cũng không mặc, vớ giày đều bẩn, mặt mũi lấm lem. Hắn uống say không có người hầu hạ, chắc là cũng không được nghỉ ngơi tốt. Nhìn sắc mặt hắn ỉu xìu xanh mét, chắc là bị dọa sợ, haiz, đúng là chịu ủy khuất lớn. Lão nô đã cho người nhanh chóng hầu hạ hắn đến Ngọc Đường Trì ngâm nước nóng giải trừ khí lạnh, lại cho ngự y kê bát canh giải rượu cho Hầu gia uống xong nằm nghỉ, bây giờ còn đang ngủ say, chắc cũng không thể tỉnh trong chốc lát được, cũng không biết tối hôm qua mệt mỏi cỡ nào — lúc này Hoàng Thượng có rảnh tra hỏi không? Lão nô đi gọi hắn.”
Đinh Đại biết y đau lòng nên mới cố ý nói vậy, quả nhiên Cơ Băng Nguyên thả sổ gấp xuống đứng lên: “Ngủ ở đâu, trẫm đi xem một chút là được, không cần gọi hắn dậy.”
Vân Trinh ngủ rất say, cũng không biết đến khi nào, hắn mơ mơ màng màng cảm giác có người đang sờ trán mình, lại ngửi được mùi phật thủ thơm ngát, mở mắt ra thấy là Cơ Băng Nguyên liền cười: “Hoàng Thượng.”
Cơ Băng Nguyên thấy hắn ngủ say, lại lo hắn bị sốt, phải sờ trán mới yên tâm, thấy hắn muốn đứng dậy liền nói: “Ngủ đủ rồi sao? Không ngủ thì cứ đủ ngủ tiếp đi.”
Vân Trinh ngồi dậy thấy đau cả đầu, chắc là vẫn chưa hết sau rượu, day trán nói: “Không có việc gì, chỉ là uống nhiều quá, sớm biết vậy thì hôm qua đã không uống nhiều thế, cũng không biết tại sao đang yên đang lành Chu lão ngũ lại đánh nhau với Cơ Hoài Tố nữa… Ngược lại làm Hoàng Thượng phải lo lắng.”
Cơ Băng Nguyên nhìn hắn không hề hay biết, đúng chỉ là một đứa bé, ai có thể ngờ được bên ngoài đã có một đám linh cẩu chỉ chầu chực ùa lên đoạt một miếng thịt thối ăn chứ.
Trong lòng y càng thêm khinh thường, chỉ sờ trán hắn: “Vậy thì ngủ thêm một lát nữa đi, vừa vặn Quang Lộc Tự mới nhập một mẻ cua mới, tối ăn cùng ăn với trẫm.”
Vân Trinh vẫn còn nhớ tới vụ kiện cáo của mình: “Ta đá Hà Gian quận vương một cú, cũng không biết gã bị thương thế nào?”
Cơ Băng Nguyên nói: “Đã cho Thái y trị liệu rồi, không có việc gì, điều dưỡng mấy ngày là được.” Thật ra là gãy mất hai cây xương sườn, tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng cũng phải nằm trên giường mấy tháng.
Vân Trinh có chút yên tâm: “Ta đang mơ mơ màng màng, mở mắt liền thấy gã hung ác xông lên đánh vào mặt Chu Giáng một cú, ác độc cứ như muốn lấy mạng hắn ta vậy. Dưới tình thế cấp bách liền đá gã một cú, hình như về sau quan binh tới làm ầm ĩ, cụ thể thế nào thì không nhớ rõ lắm, Chu Giáng cũng bị gọi đi tra hỏi, không biết hắn ta thế nào rồi.”
Cơ Băng Nguyên hời hợt nói: “Có thể có chuyện lớn gì được, hắn ta da dày thịt béo, chưa phải chịu tí thua thiệt nào mà lại tùy tiện như thế, trẫm thấy hắn ta đi trấn thủ biên cương là đúng, phải nên tu dưỡng tính tình đã.”
Vân Trinh cười khúc khích: “Còn không phải ư? Ta thấy Hà Gian quận vương tức thành như thế, chắc chắn là hắn ta trêu chọc người ta trước, cũng không biết rốt cuộc đã nói gì.”
Cơ Băng Nguyên nói: “Chắc chỉ là nói đùa thôi, Hà Gian quận vương cũng quá hẹp hòi, ngươi đừng quan tâm đến việc này, cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, trẫm còn có chút việc cần xử lý, ngươi cứ ở trong cung tiêu khiển, đọc sách cũng được, bảo Cao Tín đi cưỡi ngựa cùng cũng được.”
Vân Trinh nói: “Vậy ta phải xin phép bên đại doanh đã chứ?”
Cơ Băng Nguyên hời hợt nói: “Trẫm giữ ngươi ở trong cung mấy ngày thả lỏng, trẫm sẽ tự nói với Cửu Môn Đề Đốc.”
Vân Trinh vui vẻ nói: “Có thể thả lỏng mấy ngày cũng tốt, hôm nào cũng phải huấn luyện ta đã ngán lắm rồi, chắc Giang Ninh cũng ở đây nhỉ? Bảo hắn ta đi cưỡi ngựa với ta cũng tốt.”
Cơ Băng Nguyên nói: “Tùy ngươi.”
Sau khi y đứng dậy rời đi, Vân Trinh mới nhớ ra quên hỏi Hoàng Thượng có phải y bắt Bạch Ngọc Kỳ rời đi hay không. Nếu hỏi Cao Tín, hắn ta rất xảo quyệt, chắc chắn sẽ không nói toẹt ra, vẫn nên trực tiếp hỏi Hoàng Thượng thì hơn.
Hà Gian quận vương phủ.
Cơ Hoài Tố chậm rãi tỉnh lại, nhìn thấy Lâu Tử Hư đang lo lắng đứng ở bên giường: “Cuối cùng cũng tỉnh rồi! Nếu không tỉnh chỉ sợ Vương phi cũng muốn tự mình đến đây!”
Cơ Hoài Tố giật giật, phát hiện ngực kịch liệt đau nhức, cả người cũng không thể động đậy được. Lâu Tử Hư đè gã lại, trên mặt còn có chút phẫn hận: “Đừng nhúc nhích, ngươi phải tĩnh dưỡng ba tháng, bị gãy hai cái xương sườn. Chiêu Tín Hầu kia đúng là quá độc ác, lần này hắn cũng đừng hòng được yên ổn. Bây giờ Kinh Triệu Phủ đã bắt giữ hắn và Chu Giáng rồi, Ngự Sử Đài cũng đã dâng lên vô số tấu chương, chắc chắn sẽ không để yên cho Chiêu Tín Hầu và tên nhóc nhà Định quốc công đâu!”
Cơ Hoài Tố kinh hãi: “Cái gì? Sao lại làm ầm việc này lên như thế?” Lâu Tử Hư nói: “Ngài là Quận vương mới phong! Thánh thượng ban thêm hai ngàn hộ! Đêm đó tham tướng đại doanh Tây Sơn và Kinh Triệu Doãn đều tự mình đến! Ban đầu ão cáo già Văn Thu Thạch còn muốn lôi Chiêu Tín Hầu ra ngoài, chỉ tạm giải Chu Giáng đi, sao ta có thể để yên như thế được! Phải khẳng định luôn tại chỗ hắn là hung phạm làm ngươi bị thương, Khang vương điện hạ sẽ tự mình dâng tấu cho Hoàng Thượng! Nói hết lời Văn Thu Thạch mới bắt giữ hai người kia lại đấy.”
Cơ Hoài Tố ngơ ngác: “Ngươi! Ngươi hồ đồ! Việc này ngươi cứ độ tội cho tên khốn Chu Giáng kia là được rồi, hắn ta căn bản không dám phản bác, tội gì phải kéo Cát Tường Nhi xuống nước?”
Lâu Tử Hư nói: “Hắn có gì mà phải sợ? Lần này chính là cơ hội ngàn năm có một để kéo hắn xuống, ta nghe nói Tuần Dương quận vương và vài công tử tôn thất đã thừa cơ dâng sổ con muốn trừ tước hỏi tội. Rõ ràng người này là họa lớn trong lòng, sớm ngày trừ bỏ mới tốt. Ta đã viết thư cho Khang vương điện hạ, phải viết tấu chương vạch tội hắn, làm chủ cho ngươi.”
Cơ Hoài Tố cắn răng: “Ngươi hồ đồ rồi! Rõ ràng là Cơ Hoài Thanh mượn đao gϊếŧ người châm ngòi ly gián, sao ngươi lại hoa mắt ù tai như thế?”
Lâu Tử Hư hạ giọng nói: “Cho dù việc này có phải là mượn đao gϊếŧ người hay không thì ngươi đúng là khổ chủ, cũng đúng là hắn làm ngươi bị thương. Huống hồ chúng ta và Tuần Dương quận vương là lập trường bình thường, các ngươi đều là người ứng cử trữ vị quang minh chính đại, cho dù lời đồn kia là thật hay giả thì cũng phải diệt trừ sớm. Vừa vặn lại có lời đồn Hoàng Thượng có giấu một cung nữ đã mang thai Tây Sơn, bây giờ cũng chỉ đối xử với Chiêu Tín Hầu bình thường thôi, đây chính là thời cơ tốt đẹp đó!”
Cơ Hoài Tố vô cùng đau đầu: “Ta đã sớm nói với ngươi đó chỉ là lời đồn rồi mà, đó là kế chia rẽ của Cơ Hoài Thanh. Còn cung nữ có thai gì kia cũng chỉ là lời nói vô căn cứ, Hoàng Thượng quyết định không có dòng dõi, là Cơ Hoài Thanh thấy mình vô vọng mới thả ra lời đồn, hy vọng chúng ta làm loạn, chúng ta không làm gì mới là ổn nhất!”
Lâu Tử Hư nói: “Chúng ta cũng không làm loạn, đây là Chiêu Tín Hầu tự chịu diệt vong! Hoàng Thượng quan tâm đến ngươi như thế, chỉ cho mỗi ngươi thêm hai ngàn hộ, hiển nhiên là có phần coi trọng ngươi. Lần này ngươi lại chịu thiệt thòi lớn, Hoàng Thượng ắt sẽ đau lòng, đây là cơ hội trời cho.”
Cơ Hoài Tố tức muốn hộc máu: “Ngươi thì biết cái gì! Ngươi có biết hai ngàn hộ này từ đâu ra không? Là trong bữa tiệc sinh nhật của Hầu gia, ta gặp được hai tên binh sĩ ở sau lưng nghị luận Hầu gia như nữ tử, lời lẽ bỉ ổi hạ lưu, thế nên mới trừng trị tại chỗ. Về sau Long Tương Doanh đưa hai người đó đi, chắc là Hoàng Thượng đã biết, khen ngợi ta làm rất đúng, lúc này mới được thêm ân. Ngươi đã rõ chưa? Chiêu Tín Hầu vẫn còn được lòng vua, nếu ngươi và ta cứ muốn tranh đua với hắn, người chết chắc chắn sẽ là ta!”
Lâu Tử Hư mở to hai mắt ra: “Sao trước đây Quận vương không nói?”
Cơ Hoài Tố hít sâu một hơi: “Cầm bút ra đây, ta đọc, ngươi viết tấu chương thay ta. Chuyện này chỉ có thể biến lớn thành nhỏ, cứ nói chúng ta say rượu nhất thời xúc động, chỉ là trò đùa thôi.”