"Bạch Ngọc Kỳ, võ sinh của gánh hát Thụy Thanh Ban từ Trung Châu tới, năm ngoái mới đến kinh thành, bây giờ đang ở trong rạp hát Thanh Vận. Bởi vì có tư thái tốt, bản lĩnh vững chắc, mới đến rạp hát đã nổi tiếng. Đúng là có chuyện Tuần Dương quận vương gây sự, hôm đó cũng là uống rượu say, yêu cầu Bạch Ngọc Kỳ nhất định phải hát cho gã ta, Bạch Ngọc Kỳ chỉ nói không biết hát, Tuần Dương quận vương liền muốn cấm Thụy Thanh Ban không được biểu diễn ở kinh thành. Lúc ấy Hầu gia cũng có mặt, đã giải vây cho hắn ta. Bởi vậy mỗi lần Hầu gia đến, Bạch Ngọc Kỳ đều ra sân."
Cơ Băng Nguyên ngồi sau kỷ án, ngắt lời báo cáo vòng vo của Đinh Đại: "Hắn ta am hiểu màn kịch nào nhất, chính là cái mà ngày nào Chiêu Tín Hầu cũng đi xem ấy."
Đinh Đại gian nan nuốt nước miếng: "Định Phong Nguyên."
Thành Phong Nguyên là một tòa thành khó tấn công nhất lúc Hoàng Thượng vẫn là Hoàng tử dẫn binh. Tướng lĩnh phản quân thủ thành tuyên bố, Phong Nguyên tức là "giam Nguyên", dám nói Cơ Băng Nguyên có đến mà không có về.
Về sau Cơ Băng Nguyên khổ chiến nửa tháng, quả nhiên đã thành công hạ được toà thành khó khăn nhất này. Đây là một trận chiến có ý nghĩa nhất để bắc định Trung Nguyên, cũng là trận thắng lớn đầu tiên để Cơ Băng Nguyên thiếu niên thành danh. Sau đó hoàng tộc Cơ thị một đường thế như chẻ tre, trực tiếp tấn công vào Ngụy đô.
Sau khi Cơ Băng Nguyên lên ngôi, Tuần phủ địa phương từng dâng tấu thỉnh cầu đổi tên tòa thành tị huý này. Cơ Băng Nguyên lại không phê chuẩn, mấy vị Tướng gia thuyết phục đây là quy củ, Cơ Băng Nguyên lại nói: "Sườn núi Lạc Phượng quả nhiên lạc phượng, thành Phong Nguyên lại chưa giam Nguyên, gió (phong) lớn trên sông, trống giận trên đồng (nguyên), rất hay mà, sao phải vì một mình ta mà phải sửa tên của cả một tòa thành, không cần sửa lại."
Hoàng Thượng có lòng dạ rộng lớn, khí phách phóng khoáng, trận chiến Phong Nguyên này càng được lan truyền, được văn nhân viết thành kịch truyền xướng khắp nơi.
Đương nhiên nhân vật chính của vở kịch này chính là Cơ Băng Nguyên thiếu niên dỗi binh rồi.
Cơ Băng Nguyên trầm mặc.
Đinh Đại thở dài, nhưng vẫn nói nhỏ: "La trưởng sử đã nói rõ ràng, tuyệt đối sẽ không để Hầu gia biết ngài từng đến. Hai tên không có mắt kia, cũng chỉ nói là Hoài Tố công tử đánh, trưởng sử Hầu phủ đưa đi quan phủ."
Cơ Băng Nguyên cầm sổ gấp từ trên bàn lên, khoang vòng trên hai phong hào, vẻ mặt lạnh lẽo: "Đưa sổ con về Thái Thường Tự, phong Cơ Hoài Tố là Hà Gian, phong Cơ Hoài Thịnh là Khánh Dương, thực ấp của Hà Gian quận vương tăng hai ngàn hộ."
Đinh Đại tiến lên nâng sổ con, lúc lui ra ngoài thấy Cơ Băng Nguyên vẫn ngồi trước đống tấu chương không nhúc nhích, lại thở dài lần nữa rồi mới đi ra ngoài, nhưng bước chân lại có chút nhẹ nhàng.
Nhưng mà Hoàng đế cực kỳ tự gò bó, vẫn tuân thủ thời gian biểu như trước của y. Giống như việc đến Yến Yến Viên chỉ là ngẫu nhiên có thời gian rảnh mới đến đó tiêu khiển, qua đi tất cả lại như thường.
Ban đêm vẫn phê sổ con rồi mới đi ngủ.
Bên này Vân Trinh uống quá nhiều rượu lại không dễ chịu lắm, ban ngày hắn bị giật mình, mặc dù ban đêm đã uống canh giải rượu, nhưng vẫn cảm thấy rã rời. Đến khi chìm vào giấc ngủ lại nằm mơ thấy một giấc mơ kỳ quái.
Hắn mơ thấy m1nh tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ cưỡi trên người một con rồng lớn bay lượn trong mây, trên lưng rồng phủ đầy vảy khiến l*иg ng.ực hắn hơi cộm. Móng rồng dữ tợn bay lên trong gió.
Hắn nằm ở trên lưng rông, hai tay nắm chặt râu của nó, chỉ cảm thấy trái tim đập thình thịch, cả người lơ ngơ trên không trung. Con rồng bay rất nhanh, đầu rồng phía trước, râu ria bay múa. Gió rất lớn, bỗng nhiên con rồng đổi hướng bay lên trên, hắn không nắm chắc liền rơi thẳng xuống!
Máu nóng cả người sôi trào, lại bị đuôi con rồng kia cuốn chặt. Phần bụng thô ráp ma sát da thịt hắn, hắn choáng đầu hoa mắt, cả người từ ngón tay đến mũi chân đều bị quấn lại rất chặt, không thể động đậy. Hắn miễn cưỡng ngẩng đầu lên nhìn, con rồng kia bỗng nhiên biến thành thân người rồng đuôi uy nghi như thần linh, mái tóc dài đen óng xõa tung bay trong gió, thân thể cao lớn, đường cong da lưng trôi chảy, hai tay đeo vòng vàng.
Bọn họ vẫn còn đang bay rất nhanh, đuôi rồng bỗng nhiên quấn chặt, thần linh chậm rãi quay người, mái tóc dài đen óng tung bay đầy trời. Hắn gần như không thể hô hấp, lúc sắp ch3t đã nhìn qua thần linh, nhìn thần linh kia xoay đầu lại, khuôn mặt lạnh lẽo anh tuấn, đôi mắt đen như bóng đêm thâm trầm vẫn luôn nhìn chằm chằm vào hắn — không ngờ chính là Cơ Băng Nguyên.
Sau đó hắn liền tỉnh lại.
Hắn nằm trong chăn, trái tim vẫn đập thình thịch, sau đó mới cảm thấy đệm giường ẩm ướt.
Hắn chật vật ngồi dậy, nửa đêm mà cả người ướt đẫm mồ hôi, ngồi ở trên giường chửi mắng: "Bạch Ngọc Kỳ đáng ch3t!"
====
Sáng sớm, tiếng kẻng gõ vang, trời còn đen nhánh.
Thể Nhân Cung.
Đế vương cần cù đã thức dậy bắt đầu luyện công buổi sáng, đứng trên võ đài kéo cung tập bắn.
Ngày nào cũng dậy sớm rèn luyện, không ngừng nghỉ hôm nào, bởi vậy thân thể vẫn luôn duy trì sức mạnh và tinh lực dồi dào.
Đám thị vệ Long Tương Doanh vẫn đứng xung quanh canh gác như thường lệ.
Y cũng đã thấy được Trương Giang Ninh tóc quăn mắt xanh kia — không, hẳn nên gọi là Vân Giang Ninh.
Bình thường thị vệ mới đến Long Tương Doanh đều phải trực ca đêm, bắt đầu từ việc khó khăn nhất.
Vân Giang Ninh mặc đồng phục thị vệ kỳ lân màu đen, thắt eo rất chặt. Thậm chí suy nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu Cơ Băng Nguyên lại là câu "eo chó đực" kia, dân gian dùng cách nói tục này để diễn tả hình tượng làm cho người ta phải giận sôi, y gần như có thể liên tưởng đến con chó hoang điên cuồng giao phối trên đường lớn ngay lập tức.
Dáng người hắn ta đúng là rất xuất sắc, vóc người cực cao, vai rộng chân dài, khôi ngô anh tuấn, khó trách sẽ bị người ta hiểu nhầm là nam sủng. Y tưởng tượng ra "nghĩa tử" cao lớn này quỳ một gối trước mặt Cát Tường Nhi, hỏi hắn có muốn giải quyết chuyện kia không.
Y muốn gọi Cao Tín đến đổi người này đi, về sau không cho hắn ta xuất hiện trước mắt mình nữa.
Nhưng lại biết không được, đây là Vân Trinh cẩn thận từng li từng tí chọn ba năm mới được một người để ở bên cạnh mình, tự cho là món quà tốt nhất.
Y chỉ có thể dẫn theo bên người, đồng thời mỗi một lần nhìn thấy hắn ta đều sẽ nhớ tới tâm ý quý báu nhất của thiếu niên kia.
Tâm ý ẩn giấu quá sâu kia.
Rốt cuộc là bắt đầu từ bao giờ?
Từ khi rời khỏi Yến Yến Viên, không lúc nào là y không nhớ lại thời gian mình ở cùng đứa trẻ kia, nhưng lại không thể tìm được chút dấu vết nào. Y tự cho rằng mình đã làm một trưởng bối tốt nhất để dạy dỗ đứa nhỏ này.
Nhất định là tâm trí thiếu niên chưa trưởng thành, chờ đến khi trưởng thành là được.
Nhưng một âm thanh lại vô tình lạnh lùng nhắc nhở, ít nhất ba năm, hắn trưởng thành rồi có thay đổi được không?
Có vô số người phát hiện hắn đã trưởng thành, phát hiện hắn rất tốt.
Ngay cả đám hạ lưu kia cũng dám thèm nhỏ dãi Cát Tường Nhi của y.
Ngay cả nghĩa tử mà hắn bồi dưỡng ra được cũng đang ngấp nghé hắn.
Từ lần đầu tiên hắn thừa nhận mình thích nam nhân trước mặt y, y đã nên hiểu ra rồi.
Rất có thể chỉ là đứa bé kia mịt mờ thăm dò.
Còn y đã làm cái gì? Y vẫn chỉ nói với mình trẻ con chưa hiểu chuyện, hôm nay thích long dương, có lẽ ngày mai sẽ sửa lại, bởi vậy y mới mặc kệ.
Mặc kệ đứa bé kia cầu xin mà không được đau khổ vùng vẫy ba năm sao?
Cơ Băng Nguyên hít sâu một hơi, buông dây cung ra, mũi tên bắn thẳng vào hồng tâm.
Y còn chưa nghĩ ra phải làm sao bây giờ.
Việc này quá khó khăn.