Mấy vị đại thần quân cơ đến, phần lớn là trọng thần trong triều, còn ở trên đường làm quan nhiều năm, cực kì lão luyện, già dặn trầm ổn. Cơ Băng Nguyên hỏi cái gì là gần như có thể trả lời ngay lập tức, không chậm không nhanh, đâu ra đấy.
Vân Trinh ở phía sau nghe hăng say, không ngờ bình thường mấy lão đại thần nhìn giống như mấy lão già cổ hủ, nhưng khi đối đáp lại lão luyện thành thục, vô cùng tài giỏi thế này. Điều khiến hắn càng bất ngờ là rõ ràng bọn họ ở trong kinh, nhưng lại hiểu rất rõ về trú quân biên thùy, đến mức có thể nói ra được cả đội quân nào gia tăng bao nhiêu canh phòng, xóa bỏ bao nhiêu binh sĩ. Mà đến chỗ nên chuẩn bị quân lương võ trang như thế nào, mấy vị đại thần ngươi một lời ta một câu tranh chấp, ai nấy đều nói rất có lý.
Cơ Băng Nguyên cũng không cản trở, chỉ để bọn họ tranh luận nửa ngày, vậy mà mấy người này cũng tự mình nhất trí, chọn ra ý kiến mà mấy người đều có thể chấp nhận được.
Cơ Băng Nguyên chỉ ngẫu nhiên hỏi một câu, có vẻ cũng không quyết định, chỉ chờ tự bọn họ tranh luận.
Nhưng bọn họ lại có thể thay Cơ Băng Nguyên nghĩ ra phương án thích hợp nhất.
Khó trách Cơ Băng Nguyên lại nể trọng bọn họ, mấy thứ mà mình trước đó toàn lung tung cả... Khó trách Hoàng Thượng sẽ từ chối cho ý kiến, chắc là coi lời mình như lời trẻ con, đúng là khiến người ta phải buồn cười.
Vân Trinh bất tri bất giác cảm thấy xấu hổ, hai tai nóng bừng, hắn dùng tay đè chặt tai lại, vô cùng hối hận. Trong đầu lại tưởng tượng ra nếu người đứng bên ngoài tấu là mình, mình sẽ đĩnh đạc mà nói về đại thế thiên hạ, Hoàng Thượng vô cùng tin tưởng nhìn mình, mà các đại thần khác cũng nghiêm túc nghe.
Lúc nào mới có thể để cho Hoàng Thượng nhìn mình như nhìn một tướng lĩnh đáng tin cậy đây?
Lúc trước phần lớn hiểu biết của Vân Trinh về quân đội đều đến từ mẫu thân. Các tướng lĩnh của mẫu thân tới lui như gió, thành thạo cung ngựa, cưỡi ngựa dựng cung, cầm thương diễn đao, hùng tráng mà nghiêm nghị, hiệu lệnh ngàn quân, mang binh diễn trận, nghiêm khắc hoành tráng.
Hắn không ngờ còn có cả mặt này, đứng bên cạnh bản đồ non sông chậm rãi nói. Trong thiên hạ đều là vương thổ, bọn họ cũng sẽ thỏa hiệp nhường ra một chút quyền lực, bọn họ hiểu rõ tính người, bọn họ cân đối lợi ích, bọn họ là cánh tay của quân vương, giúp đỡ Hoàng Thượng thống trị mạnh đất này và chống lại kẻ xâm lược.
Sau khi đám đại thần rời đi, Cơ Băng Nguyên lại phải đi gặp sứ thần, Vân Trinh ở trong thư phòng phía nam bắt đầu tìm kiếm đáp án của vấn đề mà Hoàng Thượng cho hắn.
Thư phòng phía nam đúng là có rất nhiều thứ tốt. Thuế má, thu nhập, chi tiêu của quốc khố bao nhiêu năm qua đều được ghi chép rõ ràng. Mua sắm chi tiêu cho quân đội, báo tấu từ các nơi, những quân tấu quan trọng của Bố chính ti, Án sát sứ các nơi đều được sắp xếp chỉnh tề. Hắn còn phát hiện ra ghi chép của Hoàng Thượng.
Hắn cố nhớ lại hai kiếp mơ hồ, muốn vụиɠ ŧяộʍ tìm ra một đáp án chính xác trong những việc Hoàng Thượng làm khi đó, nhưng chỉ cảm thấy quá khó khăn.
Thuế muối sắt? Mặc dù thu không ít, nhưng vẫn bị các châu huyện giữ lại sử dụng rất nhiều. Thiên tai thì có một đống lớn, hết sương giá đến hạn hán rồi lại nạn châu chấu. Ai cũng nói thái bình thịnh thế, nhưng hóa ra vẫn có nhiều tai họa như vậy. Lương thảo ngựa càng nhập không đủ xuất, trưng binh? Trưng binh từ đâu được? Lần này cải cách quân chế, châu quân các nơi đều bị thu hồi về trung ương, quân lương cũng đều do trung ương trích ra cấp — Hóa ra phải cần nhiều tiền như vậy, khó trách trước đó vẫn luôn để các châu phủ tự túc, thu hồi lại đúng là không dễ dàng.
Những việc nên làm như khai hoang ruộng quân cũng đều làm cả rồi. Hắn chợt phát hiện đa số những đại thần trong triều có cùng suy nghĩ với mình đều là ngồi không ăn bám. Trên thực tế những biện pháp mà mình nghĩ đến, người khác đã sớm nghĩ hết rồi, trên tấu chương còn viết rất rõ kia.
Ai cũng đều cố gắng, nhưng vẫn khó như vậy. Khó trách ngày nào Hoàng Thượng cũng phải phê sổ con đến đêm khuya, ngày nào cũng phải gặp vô số thần tử.
Vân Trinh ngồi trong thư phòng tới trưa mới viết được mấy câu, sau đó lại gạch xóa, xé hỏng, lại tiếp tục lập xem đống tấu chương kia.
Lúc Cơ Băng Nguyên đi vào, hắn vẫn còn đang đắm chìm trong mớ giấy lộn kia. Cơ Băng Nguyên vỗ vỗ vai hắn: "Ra ngoài thả lỏng đi, nếu không sẽ hỏng mắt đấy."
Vân Trinh có chút không nỡ, Cơ Băng Nguyên trấn an hắn: "Không cần vội, có rất nhiều đại thần cũng đang nghĩ biện pháp, nào, trẫm dẫn ngươi đi cưỡi ngựa."
Nói đến cưỡi ngựa thì Vân trinh mới có chút thích thú, thay quần áo đi ra ngoài.
Bên ngoài trời cao mây nhạt, ánh nắng rực rỡ khiến Vân Trinh ở lâu trong thư phòng cảm thấy được thả lỏng, vấn đề phiền não cho tới trưa cũng bị hắn ném ra sau đầu. Hắn nhìn Cơ Băng Nguyên cũng thay một bộ đồ cưỡi ngựa long văn màu đen, đai lưng thắt chặt, đi ủng cao, thân thể thon dài khí khái hào hùng, không khỏi lên tiếng khen ngợi: "Hoàng Thượng đúng là oai hùng phi phàm!"
Cơ Băng Nguyên cầm roi ngựa trong tay, nhìn Ngự Mã Giám dắt hai con ngựa tới, vẫy lui một con rồi quay đầu nói với Vân Trinh: "Chúng ta cùng cưỡi một con ngựa, trẫm dẫn ngươi cưỡi thử một lần."
Vân Trinh khẽ giật mình, đã thấy đám nội thị bên kia dắt tới một con ngựa đen vô cùng cao lớn, bộ lông màu đen như sa tanh. Nó quay đầu nhìn hắn một cái, ngạo mạn mà bễ nghễ, thậm chí Vân Trinh còn cảm thấy mình bị một con ngựa khinh bỉ!
Cơ Băng Nguyên cười: "Nó tên là Thiểm Điện, là con ngựa chạy nhanh nhất trong cung." Y đưa tay đỡ Vân Trinh: "Ngươi lên ngựa trước."
Vân Trinh xoay người lên ngựa, Cơ Băng Nguyên thấy hắn ngồi vững vàng, điều chỉnh lại vị trí hai chân cho hắn rồi cũng trở mình lên ngựa. Y kéo dây cương một phát, trong nháy mắt con ngựa liền xông ra ngoài!
Vân Trinh hoàn toàn chưa chuẩn bị xong, cả người nghiêng về phía sau, va phải l*иg ngực của Cơ Băng Nguyên. Cơ Băng Nguyên bật cười, vung roi ngựa.
Thiểm Điện quả nhiên là nhanh như chớp giật!
Gió mát thổi vù vù qua bên mặt, bóng cây hai bên đường nhanh chóng lao về sau, vạt áo tung bay phần phật. Vân Trinh gần như không mở mắt ra được, đây là lần đầu tiên hắn chạy nhanh như vậy, trái tim cũng phải nhảy thình thịch theo. Nhưng con ngựa này vẫn còn đang tăng gia tốc, thế mà Hoàng Thượng cưỡi ngựa lại nhanh như vậy!
Hắn dần dần kích động hẳn lên, chỉ cảm thấy tất cả phiền não đều bay đi hết, chỉ còn cảnh tượng hoang vắng trong rừng. Thể xác và tinh thần đều được thả lỏng hưng phấn, thậm chí còn vui vẻ hét to trong gió. Sau đó hắn cảm giác được l*иg ngực của Cơ Băng Nguyên sau lưng hắn chấn động, hiển nhiên cũng đang cười.
Bọn họ cưỡi ngựa chạy mấy vòng thỏa thích dưới chân núi Tây Uyển rồi mới giảm chậm tốc độ, tản bộ treen con đường giữa.
Ánh nắng chập chờn xuyên qua khe lá trong rừng, thỉnh thoảng có vài con thỏ bị tiếng vó ngựa dọa sợ chạy ngang qua. Gió mát mang theo hương hoa và cỏ cây, vô cùng thoải mái.
Vân Trinh hưng phấn đến mức đỏ bừng cả khuôn mặt, chóp mũi lấm tấm mồ hôi, ngồi trên ngựa nói với Hoàng Thượng: "Hoàng Thượng, tài năng cưỡi ngựa của ngài đúng là quá tuyệt vời! Tại sao có thể nhanh như vậy!"
Cơ Băng Nguyên nói: "Huấn luyện con ngựa mạnh nhất nhanh nhất, leo lên ngọn núi cao nhất hiểm nhất là sở thích từ nhỏ của trẫm."
Vân Trinh cười hì hì, quay đầu nói với Cơ Băng Nguyên: "Cho nên Hoàng Thượng sắp đi leo Thái Sơn sao?"
Cơ Băng Nguyên cười nói: "Không sai."
Vân Trinh chợt ngửi thấy một mùi thịt, hắn kinh ngạc nói: "Kỳ lạ, nơi này rất gần Ngự Thiện Phòng sao? Hình như ta ngửi được mùi thịt nướng."
Cơ Băng Nguyên nói: "Trẫm cho người nướng thịt ở đình nghỉ lưng chừng núi, đợi lát nữa chúng ta qua sẽ có thể dùng."
Lần này Vân Trinh thật sự cảm thấy đói bụng, sáng sớm hắn không ăn được bao nhiêu, nghe được có thịt nướng thì lập tức cong khóe miệng reo hò: "Quá tốt rồi!"
Quả nhiên Đinh Đại đang dẫn đám người Ngự Thiện Phòng nướng thịt ở đình nghỉ lưng chừng núi, mùi thịt nướng mê người đã sớm lan tỏa trong gió. Trên bàn đá trong lương đình xếp đầy hoa quả điểm tâm, còn có một bình thủy tinh đựng rượu nho kèm đá lạnh mà hắn đã thèm từ lâu.
Cơ Băng Nguyên cưỡi ngựa qua đó, mấy nội thị đã chờ từ trước đi đến đỡ bọn họ xuống ngựa rồi dắt ngựa đi, lại có người bê nước tới cho bọn họ lau mặt rửa tay. Đinh Đại mang một bàn thịt đã nướng chín vẫn còn cháy xèo xèo lên, Vân Trinh nhanh chóng nhét vào miệng, vẻ mặt rạng rỡ: "Tay nghề của Đinh công công thật tốt! Nướng thịt quá ngon!"
Đinh Đại cười tủm tỉm: "Cá nướng cũng sắp xong rồi, Hầu gia có muốn ăn cay không?"
Vân Trinh nói: "Muốn muốn!" Hắn trông mong nhìn về phía bình rượu nho, bên trong còn có một cục băng trong suốt. Cơ Băng Nguyên đã sớm biết hắn đang nghĩ gì, sai người rót rượu đưa cho hắn: "Không được uống nhiều."
Vân Trinh đang khát nước, thỏa mãn cầm chén rượu uống một hơi cạn sạch, quả nhiên chua chua ngọt ngọt rất ngon miệng. Chút khô nóng trên người cũng được mát lạnh xua ta. Hắn bốc mấy miếng lê ngâm trong băng lạnh, ăn cùng với ngó sen, lại không kịp chờ đợi mà ăn thêm mấy miếng thịt. Đinh Đại bê cá lên, Cơ Băng Nguyên cầm đũa gắp thịt bụng cá vào trong bát hắn: "Ăn chậm một chút."
Bụng cá nướng với sả, mùi thơm nức mũi. Vân Trinh ăn thỏa thê, hai mắt cong cong cười với Cơ Băng Nguyên: "Đúng là được nhàn hạ nửa ngày ở cõi phù sinh, bình thường Hoàng Thượng bận rộn như vậy, hiếm khi được cưỡi ngựa một lần nhỉ? Lát nữa có cần đi gặp sứ đoàn không?"
Cơ Băng Nguyên nói: "Không cần, lát nữa chúng ta đi du hồ, hoa sen đang nở rộ, chạng vạng tối là lúc thích hợp nhất. Chỉ là chèo thuyền hoạt động tiêu cơm một chút thôi."
Vân Trinh hiếu kỳ nói: "Tự chèo?"
Cơ Băng Nguyên nói: "Tự chèo, Doanh Tạo Ti mới chế ra thuyền nhỏ, một người dùng hai mái chèo, tốn rất ít sức. Chúng ta chèo trong hồ Ngự Hà một vòng."
Vân Trinh nổi lòng hiếu kỳ, hận không thể lập tức đi nhìn tận mắt, nhưng lại không nỡ bỏ món ngon trước mắt, liền vội vàng ăn. Cơ Băng Nguyên thở dài: "Chậm một chút, con thuyền vẫn ở yên đó không bay đi được, ngươi vẫn có cái tính nôn nóng đó."
Vân Trinh cười hì hì: "Haiz, hiếm khi được gϊếŧ thời gian cùng Hoàng Thượng mà, ngài một ngày trăm công ngàn việc."
Cơ Băng Nguyên nói: "Thuở niên thiếu ta cũng rất ham chơi, nhớ có lần đánh cược với người ta, tay không trèo tháp cổ xem ai lấy được hạt châu trên đỉnh trước. Về sau bị phụ hoàng mẫu hậu biết, khiển trách ta một trận, cấm túc nửa năm."
Vân Trinh há to miệng: "Vậy ngươi có thắng không?"
Cơ Băng Nguyên nhìn vẻ mặt kinh ngạc của thiếu niên, không nhịn được cười. Người khác biết việc này đều nói một Thái tử như y không biết suy nghĩ, phụ hoàng mẫu hậu còn đánh đám nội thị hầu hạ y một trận rồi đuổi ra ngoài. Từ đó về sau đám nội thị đi theo y vừa nhìn thấy y làm ra một chút chuyện khác người liền trực tiếp quỳ xuống dập đầu lấy cái chết ngăn cản. Ykhông thể không trở thành một Thái tử ổn trọng hợp cách.
Chỉ có đứa nhỏ này hỏi y có thắng không?
Cơ Băng Nguyên nói: "Trẫm đánh cược chưa bao giờ thua."
Vân Trinh vỗ tay: "Hoàng Thượng quả nhiên đánh đâu thắng đó!"
Cơ Băng Nguyên đưa một quả mận cho hắn: "Ăn chút đồ chua đi, ta thấy ngươi nói ngọt không biên giới rồi đấy."
Vân Trinh cười hì hì, tưởng tượng ra phong thái anh dũng tay không trèo tháp của Hoàng Thượng, không khỏi có chút hướng về: "Nếu khi đó ta cũng có ở đó thì tốt, nhất định sẽ rất hợp cạ với Hoàng Thượngý."
Cơ Băng Nguyên hời hợt nói: "Không phải là chơi sao, ai mà không biết chứ."
Quả nhiên đến chạng vạng tối, Cơ Băng Nguyên dẫn Vân Trinh đến hồ Ngự Hà trèo thuyền. Hai người ngồi cùng một chiếc thuyền, vui vẻ chèo một vòng rồi tận hứng trở lại. Vân Trinh hái được cả thuyền sen, Thanh Tùng cầm một cái bình sứ trắng miệng rộng đến cắm cho hắn, mãi đến khi chìm vào giấc ngủ, trong phòng vẫn còn tràn ngập mùi sen thơm ngát.