Editor: Chanhneee
Vân Trinh đúng là đang tới xem đám vịt phúc lộc của Cơ Băng Nguyên, nhưng hắn vạn lần không nghĩ tới đám vịt con này lại sống thoải mái như vậy.
Đinh Đại nói là có một cái sân, mà chỗ này đâu chỉ là cái sân, quả thực chính là một tiểu viện. Có bể nước trong suốt để đám vịt nhỏ bơi lội, có rừng trúc rộng rãi và thảm cỏ để cho chúng tản bộ, có mái che cao to, rộng rãi sáng ngời để đưa bọn chúng vào nghỉ. Vì nghĩ Bệ hạ có thể thường xuyên tới xem, nên người phụ trách chăm nuôi của Quang Lộc Tự cũng đặc biệt săn sóc, cho tiểu nội thị tỉ mỉ trông nom lũ vịt. Chúng chỉ dành riêng để cung cấp cho Bệ hạ và dùng để cúng tế, hàng năm cũng chỉ trước khi có lễ tế mới bị lựa ra để dùng vậy nên số lượng cũng không ít, phải tới mấy trăm con.
Mùi vịt rất nồng nhưng lúc tiến vào sân cảm giác vẫn rất tốt, dưới ngàn tán trúc dài đám vịt con lông xù màu vàng nhạt đang kiếm ăn, đám vịt trời thì nô đùa bên sóng nước, thỉnh thoảng tha lên một vài con cá nhỏ. Giờ đã là cuối xuân, tơ liễu bay múa đầy trời, có vài con vịt vỗ cánh nhảy lên mổ tơ liễu, cực kỳ ngây thơ khả ái.
Vân Trinh đứng bên bể nước nhìn đám con vịt nghịch nước, lại nhớ tới tâm tình của Cơ Băng Nguyên ngày ấy.
Hắn không nhớ rõ hai đời trước khi được Hoàng thượng ban thưởng, liệu đã được ăn thịt vịt này hay chưa? Quả thực hắn thường nhận được đồ ăn ban thưởng từ trong cung, hẳn là cũng sẽ có món vịt.
Thế nhưng từ xưa tới nay, chưa từng có ai lưu ý vì sao Hoàng thượng lại ban thưởng một món đồ phổ thông như thịt vịt đi?
Lúc trước là long là phượng nhưng lại bị nghi kỵ, chèn ép. Ngày đó, khi y thấy đám vịt này trong lòng đang suy nghĩ cái gì? Không lẽ là vì cô đơn nên muốn lưu lại một thứ phổ thông như vịt con, đồng thời lại dùng để làm đồ cúng tế hàng năm?
Thời điểm Cơ Băng Nguyên tiến vào vườn phúc lộc, liền nhìn thấy tiểu thiếu niên đang ngưng thần, đứng bên bể nước nhìn chằm chằm mấy chú vịt nhỏ. Một đám vịt con lông xù, vụng về đứng bên mép nước, lại sợ hãi không dám xuống nước. Không khí ngày cuối xuân thấm vào thiếu niên thanh tú, thực sự cũng xem như một phong cảnh tươi đẹp, nhịn không được mà cười lên một tiếng, trong tâm cũng vui vẻ.
Vân Trinh ngẩng đầu, nhìn thấy y đến liền vội vàng đứng lên muốn hành lễ, Cơ Băng Nguyên khoát tay áo một cái: "Không cần, trẫm vừa tới chỗ Cao Tín, lại không thấy ngươi. Nghe nói ngươi tới xem lũ vịt, thật đúng là trẻ con, mấy con vịt thì có gì hay mà xem?"
Vân Trinh nói: "Đinh tổng quản nói chúng là những con vịt đã từng cùng Bệ hạ đánh trận, ta nhịn không được muốn tới nhìn một chút. Tụi nó hóa ra còn sống rất thoải mái nha."
Cơ Băng Nguyên nở nụ cười: "Cũng chỉ là làm cho các tướng sĩ cùng hành quân với trẫm xem thôi, trẫm đối với vùng đất mà đám vịt sinh trưởng còn niệm tình cũ, các tướng sĩ tự nhiên cũng sẽ an tâm."
Vân Trinh ngẩn ra, Cơ Băng Nguyên quay đầu nhìn hắn: "Trưởng Công chúa đã sớm ra đi, nếu ngươi muốn dùng người của nàng cũng nên làm một vi chủ hoài niệm, nặng tình. Trước đó, trẫm nghe nói ngươi đã lưu lại toàn bộ nhóm lính già, làm rất tốt. Lúc ấy trẫm còn tưởng là Chương Diễm dạy ngươi, không nghĩ tới sau đó hỏi trưởng sử, mọi chuyện lại là do ngươi làm, trẫm thật cao hứng."
Vân Trinh mở to hai mắt, gương mặt dần dần đỏ lên: "Ta... Ta không có..."
Cơ Băng Nguyên vuốt ve cổ áo của hắn, hời hợt nói: "Trẫm biết, ngươi cũng là có tấm lòng son, cứ xem như vô tâm vô nghĩ đi. Mẫu thân ngươi mất sớm, vốn dĩ ta cũng nên dạy dỗ ngươi, chỉ là trước đó ngươi còn đang trong hiếu, trẫm cũng không thể lưu ý. Sau này ngươi lưu tâm một chút là tốt rồi, yên tâm, trẫm sẽ dạy bảo cho ngươi."
"Chương Diễm kia —— có thể sử dụng là tốt nhất, nhưng nếu ngươi không thích dùng hắn thì để hắn hồi hương cũng được."
Vẻ mặt Vân Trinh thập phần quẫn bách, chỉ cảm thấy trên mặt nóng bừng, thấp giọng nói: "Không phải không yêu thích, là hắn... Hắn không vừa lòng với ta."
Cơ Băng Nguyên hơi kinh ngạc nhìn về phía hắn, Vân Trinh thầm nói: "Hắn không thích ta, ta biết."
Cơ Băng Nguyên nhìn gương mặt ửng đỏ của hắn, gật gật đầu: "Dù sao cũng là người mà mẫu thân ngươi tin tưởng, nhưng coi như để ngươi luyện tay nghề một chút, có thể thu phục thì thu phục —— Nếu đổi lại là trẫm, kẻ cậy tài khinh người như vậy đúng là không có mắt, trẫm sẽ không lưu lại."
Vân Trinh thấp giọng nói: "Không thể trách hắn, là tự ta không nhiệt tình. Hắn là một nhân tài mà ta lại vô năng, không thể để hắn có chỗ giương cao tài trí, hắn tự nhiên cũng sẽ không muốn ra sức vì ta. Cứ tùy hắn đi, thuận theo tự nhiên là tốt nhất."
Cơ Băng Nguyên khẽ mỉm cười, biết hắn có lòng như vậy y cũng vui vẻ, cũng không có nói hắn. Nhưng bất quá cũng ngầm bực tức Chương Diễm không thấy được ngọc thô chưa mài dũa, cũng may đúng lúc mình phái La Thải Thanh tới, có thể giúp đỡ cho hắn. Tự mình lại tinh tế giáo dục lại cho hắn vài năm, nhất định có thể trở thành người tiền đồ rộng mở như nghĩa tỷ.
Nhưng Chương Diễm này, thực sự có chút cậy tài khinh người. Rõ ràng nhờ nghĩa tỷ mới có thể tỏa sáng, giờ lại bởi vì Vân Trinh tuổi còn nhỏ liền muốn rời đi, khó tránh khỏi có chút bất trung bất nghĩa. Nếu Vân Trinh một lòng chỉ muốn làm một công tử bột thì cũng thôi, hắn muốn đi cứ đi. Nhưng bây giờ nhìn Vân Trinh cũng có chút chí hướng, cũng nên tự nghĩ biện pháp mà lưu lại vài năm, vì Vân Trinh mà ra sức mới coi như đền đáp ân sâu của nghĩa tỷ với hắn. Cũng không thể để hắn cứ như vậy thoải mái mà rời đi.
Chủ ý đã chắc nhưng trước tiên cứ bỏ xuống một bên, hắn lại nói: "Khóa bắn cung có thể trốn nhưng kinh nghĩa khoa thì không được, ngươi nên trở về lớp học —— Trẫm biết, ngươi mỗi ngày vào giờ dần đều ở trong phủ khổ luyện, bắn cung cưỡi ngựa cỡ nửa canh giờ mới tiến cung vào học, bởi vậy mới để ngươi nghỉ ngơi. Ngươi vẫn còn là thiếu niên, tuy nên quý trọng thời gian nhưng cũng phải chú ý thân thể nhiều hơn."
Trong lòng Vân Trinh nóng lên, mặc dù đã biết Hoàng thượng an bài La Thải Thanh ở trong phủ, tất nhiên sẽ rõ ràng mọi hành động của mình. Mà hóa ra, mỗi ngày vào giờ ngọ người đều lưu mình lại nghỉ ngơi, không để mình tới lớp bắn cung là vì lo lắng mình ngủ không đủ. Lòng hắn lại càng thêm cảm động, thấp giọng chân thành nói: "Tạ ơn bệ hạ."
Cơ Băng Nguyên thay hắn chỉnh lại mũ quan, kêu Đinh Đại gọi bước liễn đến, đưa Vân Trinh tới dâng thư phòng rồi mới hồi cung phê duyệt tấu chương.
Lúc Vân Trinh trở lại thư phòng, lớp kinh nghĩa còn chưa có bắt đầu. Khi hắn đi vào, trong thư phòng đột nhiên yên tĩnh một mảnh. Tất cả đều dõi theo hắn, sau đó đều thấy được Đinh đại tổng quản đứng phía sau cung kính đưa hắn tới, liền không dám nói lời nào nữa.
Hắn có chút không rõ, trở về chỗ ngồi không được bao lâu, Chu Giáng lại lặng lẽ chọc chọc hắn: "Bệ hạ thực sự là quá sủng ngươi! Nghe nói ngươi đi xem vịt? Con vịt có cái gì hay mà xem?"
Vân Trinh:???
Chu Giáng nhỏ giọng kể lại chuyện lúc chiều Hoàng thượng tới đây.
Vân Trinh: "..." Cho nên vừa nãy lúc mình tiến vào, phải đón nhận những ánh mắt kỳ quái ấy đều là vì đang nhìn xem mình đi nhìn mấy con vịt ấy làm gì!
Chu Giáng thấp giọng hỏi: "Ngươi muốn tham gia yến hội mừng sinh nhật Cơ Hoài Thanh?"
Vân Trinh cũng không thể làm khác: "Cứ đi thôi."
Chu Giáng thấp giọng nói: "Nghe nói đất phong đã định là Tuần Dương, hiện tại người người đều biết Tuần Dương Quận vương muốn tổ chức đại yến. Toàn bộ kinh thành đều biết bọn họ đang chọn mua các loại hoa hiếm quý báu, muốn ngắm hoa, làm thơ, vẽ tranh. Còn thu mua một vườn anh đào lớn ngoài thành, chuyên để cung cấp tiệc rượu cho ngày ấy."
Vân Trinh cũng nhớ được một chút, nhớ tới đời thứ nhất mình và Chu Giáng đi vườn riêng chơi nên không tham gia. Lại qua một đời, hắn và Cơ Hoài Tố cùng đi nhưng tình cảnh cũng vô vị, không khỏi thấp giọng nói: "Cứ tới đó, đợi đám đông hỗn loạn thì chúng ta đi chơi riêng, vừa vặn mượn lý do ra ngoài giải sầu."
Ánh mắt Chu Giáng sáng lên: "Được! Chờ ta về nghĩ xem đi chơi cái gì! Chúng ta chỉ cần xuất hiện ứng phó là có thể chuồn đi, chỉ là đi đâu chơi đây? Cũng mới đầu xuân. Lúc này không tiện đi săn thú..." Mấy ngày nay, không biết vì sao hắn cảm giác được Vân Trinh không giống như trước kia, tựa hồ bọn họ đã không còn là hai đứa nhỏ vô tư, không gì không thể nói lúc trước. Vân Trinh thường xuyên lộ ra dáng vẻ người ở trước mặt nhưng tâm không biết đã đi đâu, mất tinh thần. Đối với mình lại tựa như có ý xa lánh, bây giờ thật vất vả mới có cơ hội nghỉ ngơi một chút, càng gần tới ngày hắn lại càng nôn nóng muốn chuẩn bị một chỗ chơi thật tốt.
Vân Trinh quay đầu liếc nhìn Chu Giáng, ánh mắt thiếu niên này vừa đen vừa sáng, khuôn mặt anh tuấn, môi mỏng mắt sâu, trên người vẫn là một thân hồng bào màu cây lựu, mơ hồ đã có thể nhìn ra dáng dấp phong lưu tương lai.
Năm đó, Chu tiểu công tử của phủ Định Quốc công, cùng với tiểu Chiêu Tín Hầu, là những người giỏi quậy nhất kinh thành.
Chu tiểu công tử một thân võ nghệ, thích mặc hồng bào, trên sân trường đánh thắng tướng quân, đá cầu liền thành trạng nguyên. Ngày ngày phi ngựa, săn thú đá cầu, uống rượu xem vui, đấu gà, đánh cược dế mèn, mọi thứ đều rất tinh thông. Ném thẻ vào bình đoán lưỡi câu, không gì không làm được, song lục cũng chơi được, xúc xắc cũng quăng tốt. Chỉ cần ở bên Chu tiểu công tử, mỗi ngày đều có thể chơi không hết trò, quần áo xúng xính, cưỡi ngựa tốt, tận hứng mà về, sảng khoái tràn trề. Các loại chốn phồn hoa xa xỉ, chiêng trống vang trời, phảng phất như vĩnh viễn không kết thúc.
Ở cùng với hắn không có áp lực, cuộc sống thoải mái và tự tại.
Cho nên lúc đó hắn lựa chọn Chu Giáng, cho là có thể cứ như vậy mà sống cả đời.
Đáng tiếc nhân sinh nào có chuyện dễ dàng như vậy.
Yến hội sinh nhật của Cơ Hoài Thanh làm rất phô trương, khiến giới quý tộc trong kinh thành nhấc lên một chút sóng gió. Dù sao cũng là thụ phong Quận vương, trước mắt, hắn còn là ứng cử viên đứng đầu cho vị trí Thái tử, đã nhận thiếp mời dĩ nhiên cũng sẽ không thể chối từ.
Cơ Hoài Tố cầm tệp giấy mời thếp vàng nhìn một hồi, tựa như chưa từng thấy tệp thiếp mời xinh đẹp như vậy.
Lâu Tử Hư cười nói: "Tần vương quả thực ký thác ngàn vọng trên người đứa con này, lần này nghe nói đã mời tới không ít tài tử, có vẻ là muốn đấu thơ, xem ra là muốn mượn miệng văn nhân mà nổi danh."
Cơ Hoài Tố bỗng nhiên nói: "Chiêu Tín Hầu cũng đi."
Lâu Tử Hư có chút bất ngờ, rồi lại gật đầu: "Nên như vậy, hắn cũng là xuất thân huân quý, đối với con cháu tôn thất chung quy vẫn phải nể tình. Trước đó còn có thể nói là hắn còn nhỏ, mới thoát hiếu, nhưng cũng không thể vẫn luôn là trẻ nhỏ, coi như hắn là dạng công tử bột vô tri, thì bên cạnh vẫn còn có Chương Diễm."
Cơ Hoài Tố nhớ lại ngày hôm nay, hắn nhìn thấy thiếu niên ấy đứng dưới tán cây hoa mơ, dáng vẻ hắn bắn cung, rồi lại lắc lắc đầu: "Hắn... cũng không phải hoàn toàn vô dụng." Hắn lại nghĩ một chút: "Trước đó, Cơ Hoài Thanh căn bản không buồn nhìn tới hắn, bây giờ cũng đã đổi chủ ý. Hôm nay, hắn tự mình mời Chiêu Tín Hầu ngay trước lớp, Chiêu Tín Hầu không thể làm hắn mất mặt mũi nên mới đành phải đáp lại."
Lâu Tử Hư cười nói: "Sao? Cơ Hoài Thanh ngược lại còn chịu lấy lễ? Không giận hờn? Cũng thật là, rốt cuộc hắn rất được thánh thượng sủng ái, nghe ngươi nói có lẽ cũng là chuyện thật."
Cơ Hoài Tố nở nụ cười: "Chữ lợi trước mắt." Trong lòng hắn lại nghĩ, chỉ sợ kẻ tự xưng thanh cao như Cơ Hoài Thanh, trong nháy mắt nhìn thấy thiếu niên đứng dưới tàng hoa giương cung bắn tên kia, mới nổi lên lòng kết giao.
Hắn lại nhớ tới chuyện đĩa đậu phộng mà mình không thể ăn kia. Việc này, chỉ có mẫu phi cùng cữu cữu và mấy người cực kỳ người thân cận biết đến, cử chỉ ngày ấy của Chiêu Tín Hầu, rốt cuộc là cố ý hay chỉ là trùng hợp?
Chỉ là sau đó lại bị đĩa thịt vịt chen ngang, không biết có phải là hắn thực sự thích ăn món đồ kia hay là...
Nghĩ tới con vịt, hắn hỏi Lâu Tử Hư: "Nghe nói trong cung có nuôi con vịt?"
Lâu Tử Hư nở nụ cười: "Không sai, cái này cũng là vì thánh thượng rất biết thu phục lòng người. Ngày ấy hắn cực kỳ được tướng lĩnh trong quân ủng hộ, đến mức ngay cả Cao tổ hoàng đế cũng không thể không kiêng kỵ. Nghe đâu mấy con vịt trời ấy là do lúc đóng trại, bọn họ nuôi để bổ sung quân lương. Sau khi đại thắng, bình loạn chiến tranh thánh thượng liền đem đám vịt con này về nuôi, chỉ cung cấp cho hoàng thất dùng làm đồ cúng tế. Những tướng lĩnh trước kia cùng tham gia chiến trận đều rất cảm động, ngay đến con vịt còn được giữ lại huống chi là người cũ? Đây cũng là cách Hoàng thượng chạm đến nhân tâm. Ngươi có thể học hỏi nhiều một chút."
Cơ Hoài Tố nghĩ một hồi lại nói: "Chưa chắc là diễn —— ta cảm thấy hoàng thượng, đại khái thật sự là người rất niệm tình cũ."
Lâu Tử Hư nở nụ cười: "Cứ cho là thế đi. Các đời tiên đế cũng là người niệm tình, nhưng lúc thời thế xoay chuyển, nhìn trong sử sách mà xem, nhóm công thần ngày ấy có mấy ai có thể được chết già?"
Cơ Hoài Tố liếc mắt nhìn hắn, mỉm cười nói: "Sao có thể chắc chắn? Ta thấy nhóm công huân chi tước bây giờ cũng không bị xử trí, chuyện bệ hạ thương tiếc người xưa ai ai cũng biết."
Lâu Tử Hư than thở: "Trước đó không bị xử trí, bất quá là bởi vì quân quyền đã sớm bị Định Tương trưởng Công chúa nắm trong tay. Định Tương trưởng Công chúa xuất thân dân gian, vẫn là nữ tử còn gả cho một văn nhân xuất thân hàn vi. Nàng vừa mới mất, Hầu gia lại còn nhỏ, Hoàng thượng muốn rút quân thu quyền dễ như ăn cháo —— người người cũng cảm thấy hắn đang niệm tình cũ, nên mới vinh sủng khắp nơi."
Lâu Tử Hư lẩm bẩm, đã sớm lâm vào bên trong mưu tính mà âu sầu nói: "Cơ Hoài Thanh được phong quận vương, quà cáp là chuyện không thể thiếu. Bây giờ chúng ta còn không đủ tiền dùng, phải nghĩ cách. Vương phi nương nương biết chi phí trong cung rất lớn, liền đưa một trăm lạng bạc đến, nghe nói đôi mắt của nương nương càng ngày càng kém... Công tử còn phải viết thư cho nàng, khuyên nàng thả lỏng một chút mới tốt."
Cơ Hoài Tố không đáp, ai có thể nghĩ tới đường đường là một Vương phi, vậy mà lại phải âm thầm đích thân thêu thùa đem bán mà sống qua ngày? Mà từ khi Cơ Hoài Tố bắt đầu hiểu chuyện, đã nhìn thấy mẫu phi mỗi ngày đều không nghỉ mà cầm đồ thêu thùa. Từ lâu nàng đã không thấy rõ đồ vật, ngày thường cũng chỉ là hơi hé mắt ra cười cười với hắn, chưa từng nói qua nỗi khổ của chính mình.
Nhưng hắn biết nàng sống rất khổ sở.
"Ngươi vốn nhẹ dạ, tuy vậy bây giờ là lúc thái bình thịnh thế, các đại thần đều hoan hỉ, ngươi chỉ cần bảo trì bản tâm là tốt rồi, chỉ cần có thể lọt vào mắt Hoàng thượng... Bệ hạ không có con, tự nhiên sẽ hi vọng Thái tử được nhận làm con nuôi sẽ giống như chính mình. Hôm kia ngươi bắn tên đã có thể khiến hắn chú ý tới, có nghĩa biện pháp của chúng ta đã có hiệu quả. Tuổi tác của ngươi còn nhỏ hơn so với Cơ Hoài Thanh, đây cũng là một ưu thế rất lớn. Cơ Hoài Thanh cứ nằm mơ đi, hắn đều đã mười tám tuổi, còn phong tước, cơ hồ đã là chuyện không thể. Hoàng thượng còn đang khỏe mạnh xuân sức, làm sao lại nhận một Thái tử lớn như vậy?"
Lâu Tử Hư lên tinh thần, nghĩ tới tương lai liền có chút phấn chấn.
Cơ Hoài Tố lại không tiếng động mà nở nụ cười, ánh mắt mang theo một tia tự giễu. Mềm yếu, niệm tình cũ, Lâu Tử Hư hi vọng hắn là người như vậy, lại vừa hy vọng hắn có thể đoạt được đế vị. . Truyện Sắc
Thứ tình cảm này, rõ ràng không dùng được. Lại cố tình, rất nhiều người lại bị nó mê hoặc, ngay cả Lâu Tử Hư tự xưng là mưu trí vô song cũng giống vậy. Hắn coi việc giúp đỡ chủ nhân là bởi niệm tình cũ, nhưng rõ ràng là vì lợi ích mới ở bên cạnh mình, vì lợi ích mà đem chính mình đẩy tới vị trí chí cao vô thượng kia, vì lợi ích mà muốn khống chế chính mình, lại vẫn còn hi vọng đế vương sẽ niệm tình cũ?
Đế vương vô tình vô tư, không thiên vị, không đảng phái.
- --------------------------------
Đôi lời editor: Chương này tận hơn 3k chữ, gõ oải thật đấyyyy:(((