Chiến Lợi Phẩm Của Đế Vương

Chương 144



Mấy ngày nay Đại Lý Tự không có nhiều việc cần làm, hôm đó Vân Trinh đi ngang qua cửa Cửu Châm Đường, nhớ ra đã lâu không nhìn thấy Quân đại phu. Tuy vài ngày trước bị hắn ta châm đến sợ hãi, nhưng không gặp vẫn thấy nhớ, liền tranh thủ vào thăm Quân Duật Bạch.

Quân Duật Bạch đang điều chế thuốc, nghe nói hắn tới cũng chỉ bảo dược đồng mời hắn đi vào hiệu thuốc.

Vân Trinh ung dung đi vào, Quân Duật Bạch nói: “Sao hôm nay lại rảnh rỗi thế? Là nơi nào không thoải mái muốn ta châm một cái sao?”

Vân Trinh cười hì hì: “Hôm nay làm xong chuyện sớm, vừa vặn đi ngang qua nên tới thăm ngươi một chút.”

Quân Duật Bạch đang xử lý thuốc, giương mắt nhìn hắn cũng thấy hơi buồn cười: “Không phải ngươi rất sợ ta châm ngươi ư? Sao còn chủ động đưa tới cửa.”

Vân Trinh nói: “Ngươi là người tốt mà, còn ý hợp tâm đầu với Hoàng Thượng, nhìn liền biết là người tốt vô cùng.”
Quân Duật Bạch nói: “Miệng ngọt quá, là có chuyện gì nhờ ta đúng không?”

Vân Trinh thấy trong hiệu thuốc vắng lặng không có ai mới lặng lẽ xích lại gần hỏi: “Quân đại phu, ta nghe nói nam nhân qua ba mươi, nhu cầu phương diện kia sẽ bắt đầu giảm xuống đúng không?”

Quân Duật Bạch gần như không bóp thuốc nổi nữa, cơ bắp trên mặt run rẩy: “Ai nói với ngươi?”

Vân Trinh nói: “Đặc biệt là những người nóng tính nghiêm túc, có lẽ sẽ bắt đầu thanh tâm quả dục đi?” Hoàng Thượng mấy chục năm đều không sủng hạnh ai cả, còn giấu giếm rất tốt, liệu có phải ngay từ đầu đã rất hờ hững với chuyện đó không. Vân Trinh suy nghĩ trong lòng.

Quân Duật Bạch hỏi: “Ngươi nói Hoàng Thượng chứ gì?”

Vân Trinh đỏ bừng mặt, Quân Duật Bạch vẫy vẫy tay nói với hắn: “Ta cho ngươi biết, nếu Hoàng Thượng không hứng thú, ngươi đến là được mà.”
Vân Trinh đang mặt đỏ tai nóng, chợt như bị lay tỉnh: “Ai? Ta ư?”

Quân Duật Bạch nói: “Ban ngày y xử lý quốc sự, một ngày trăm công ngàn việc nên có khi mệt mỏi thật. Ngươi tuổi trẻ sức sống dồi dào, ngươi phải chủ động chứ.”

Vân Trinh lúng ta lúng túng xoa tay: “Cái này… Có thể quá phạm thượng hay không…”

Quân Duật Bạch đưa tay bắt lấy cổ tay hắn: “Để ta bắt mạch cho ngươi — Phạm thượng ư? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy không vui sao? Ngươi tình ta nguyện, chuyện vui vẻ như vậy sao lại gọi là phạm thượng được.”

Trái tim Vân Trinh đập thình thịch, hai tai nóng rực. Quân Duật Bạch bắt mạch xong lại đổi sang tay khác, hỏi hắn: “Có thường xuyên dùng đơn thuốc kê trước đó không?”

Vân Trinh nói: “Thuốc gì? À, là dược thiện kia sao? Có uống, ngày nào Hoàng Thượng cũng theo dõi.”
Quân Duật Bạch Đạo: “Cảm giác thế nào?”

Vân Trinh nói: “Không có cảm giác gì, tinh thần vẫn rất tốt. Nhưng Hoàng Thượng nói còn phải uống một thời gian nữa, ta cảm thấy ta không có bệnh mà.”

Quân Duật Bạch nói: “Ừm, khí huyết sung túc, có thể đổi một loại thuốc khác. Ngươi cảm thấy không có bệnh cũng vô dụng, đại phu nói ngươi không có bệnh mới là không có bệnh. Uống thuốc cho tử tế, không là ta sẽ châm ngươi đấy. Để ta kê một đơn khác cho ngươi, ta mở khác phương thuốc cho ngươi, ngươi lấy về cho mấy người Đinh Đại chuẩn bị đi.”

Vân Trinh không quan tâm, cưỡi ngựa trở về. Trên đường về cung lại gặp được xa giá của Cơ Hoài Thịnh vừa mới dạy bảo Thanh Bình vương xong đang ra khỏi cung. Cơ Hoài Thịnh mỉm cười gọi hắn: “Lên xe ta đi, ta nói với ngươi chuyện này.”

Vân Trinh lên xe, Cơ Hoài Thịnh thân thiết nắm tay cười nói: “Ngày mai Lư Mộng Hoa sẽ mở tiệc đáp lễ, mời ta và ngươi. Ta lại có một số việc không đi được, muốn nhờ ngươi mang quà đến hộ.”

Vân Trinh nói: “Ngươi là Quận vương, không đến thì thôi, còn khiêm tốn hạ mình như thế làm gì? ”

Cơ Hoài Thịnh lắc đầu cười nói: “Ngươi cho rằng ai cũng như ngươi chắc? Được thánh sủng đến mức không cần để ý đến ai cả. Cho dù ta chưa về phiên, nhưng cũng chỉ là một Vương nhàn hạ, Lư gia lại là thế gia vọng tộc trăm năm, người ta chịu mời ta đã là nể tình nghĩa rồi đấy.”

Vân Trinh có chút không vui, Cơ Hoài Thịnh lại nói: “Vậy cứ quyết định thế đi, tối nay ngươi có việc không? Ta mời ngươi ăn cơm?”

Vân Trinh lại nghĩ tới một chuyện, lặng lẽ hỏi hắn ta: “Ta muốn biết lúc ngươi làm chuyện ấy với nữ tử, phải làm như thế nào mới có thể làm đối phương vui vẻ?”

Cơ Hoài Thịnh khẽ giật mình: “Vậy cũng là đối phương hầu hạ ta, ta thấy các nàng đều rất vui vẻ.”

Vân Trinh khinh bỉ nhìn hắn ta một cái, Cơ Hoài Thịnh lại ngạc nhiên nói: “Không phải ngươi thích long dương sao?”

Vân Trinh xấu hổ quay đầu nói: “Không nói với ngươi nữa, ta về đây.”

Cơ Hoài Thịnh thấy hai tai hắn đỏ rực, vội vàng kéo hắn cười nói: “Ôi chao là ca ca không phải, ngươi đến chỗ ta chơi một chút, ta sẽ lập tức tìm người trong nghề hỏi cho ngươi. Sẽ làm bí mật, nhất định không cho người bên ngoài biết.”

Nói xong quả nhiên sai bảo đồng tử vài câu. Bọn họ đi đến Kim Quỳ Viên, để lại một mình Vân Trinh ngồi trong phòng. Không bao lâu đồng tử kia đã dẫn một công tử cực kỳ tuấn tú đến hành lễ với hắn: “Tiểu nhân Phiến Ngọc ra mắt công tử.”

Vân Trinh nhìn công tử này mới chỉ hai mươi mấy tuổi, nhưng dung mạo cử chỉ lại vô cùng phong lưu: “Ngươi làm cái gì?”

Phiến Ngọc công tử cười nói: “Tiểu nhân đã từng là công tử đầu bảng trong Nam Phong uyển, bây giờ đã lui ra phía sau dạy các đồng tử khác. Nghe nói tiểu công tử muốn học thuật phong nguyệt này?”

Vân Trinh đỏ mặt lên, Phiến Ngọc nhìn hắn ngượng ngùng thì cười tủm tỉm nói: “Tiểu công tử không cần gò bó, chuyện này cũng là chuyện thường, tiểu công tử muốn biết làm thế nào để đối phương vui vẻ thật sao?”

Vân Trinh lặng lẽ hỏi vài câu như tiếng muỗi. Phiến Ngọc nhìn hắn vài lần, mặc dù cảm giác hơi bất ngờ, nhưng vẫn tỉ mỉ dạy hắn. Cho dù như thế vẫn khiến Vân Trinh nghe mà mặt đỏ tới mang tai, cảm xúc bành trướng.

Đến chạng vạng tối, hắn lơ mơ trở về trong cung, đưa phương thuốc kia cho Đinh Đại. Cơ Băng Nguyên đang ngồi phê sổ gấp, thấy được liền hỏi: “Cái gì đấy?”

Vân Trinh nói: “Hôm nay đi ngang qua Cửu Châm Đường nên vào thăm Quân đại phu, hắn ta bắt mạch cho ta, nói có thể thay thuốc.”

Cơ Băng Nguyên nói: “Đưa trẫm xem nào.”

Đinh Đại vội vàng nâng lên cho y, Cơ Băng Nguyên cầm lên nhìn kỹ một chút mới chuyển cho Đinh Đại nói: “Bảo Ngự Dược Phòng làm tốt theo phương bốc thuốc.”

Đinh Đại cười đi xuống, Cơ Băng Nguyên nhìn sắc mặt Vân Trinh rồi nói: “Xem ra sức khỏe đã tốt hơn nhiều rồi, vừa vặn trẫm đang chuẩn bị nam tuần, định dẫn ngươi đến Giang Nam chơi.”

Vân Trinh khẽ giật mình, sau đó đại hỉ: “Giang Nam?”

Cơ Băng Nguyên nói: “Ừm, nhìn ngươi cũng buồn bực, vừa vặn chuyện Bắc Tiết đã xong xuôi. Nhân lúc cuối thu mát mẻ, trẫm muốn dẫn ngươi đi Giang Nam chơi. Từ nhỏ ngươi đã ở trong kinh, chưa được đến đó bao giờ.”

Vân Trinh hưng phấn đến mức đôi mắt sáng lấp lánh: “Quá tốt rồi!” Hắn suy nghĩ một chút lại hỏi: “Có thể cho Khánh Dương vương đi cùng không?”

Cơ Băng Nguyên nói: “Có thể.”

Vân Trinh càng thêm vui vẻ: “Chắc chắn Hoài Thịnh sẽ vui chết.” Hắn lại hỏi: “Còn dẫn ai đi nữa?”

Cơ Băng Nguyên nói: “Khuất thái phó, Quân Duật Bạch, à còn có Lư Mộng Hoa. Hôm nay mới hạ chỉ ý, ban thưởng hắn ngự tiền tam đẳng thị vệ tán chức…”

Vân Trinh cảnh giác nhìn về phía Cơ Băng Nguyên: “Hoàng Thượng coi trọng hắn ta như vậy ư?”

Cơ Băng Nguyên buồn cười: “Vẫn còn ăn dấm? Đó là cháu rể Khuất thái phó nhìn trúng. Ông ấy đến trước mặt ta xin cho cái tiền đồ, cũng muốn ta đi xem đánh giá. Vậy mà ngươi lại ăn dấm…”

Vân Trinh cực kỳ lúng túng: “Cái gì?” Nghĩ lại khó trách ngày đó Khuất thái phó lại đi cùng Hoàng Thượng, quả nhiên là đang chọn cháu rể!

Cơ Băng Nguyên thở dài: “Cháu rể trước đó Khuất thái phó nhìn trúng đã bị trẫm cướp mất rồi. Bây giờ khó khăn lắm mới chọn được một người tốt, muốn dẫn ta đi xem. Trong lòng trẫm áy náy nên mới đặc biệt thưởng bảo kiếm cho người ta, không ngờ ngươi lại ghen đến mức cướp về. Haiz, làm trẫm mất hết cả mặt. Vốn dĩ còn nói cho vào Quốc Tử Giám rồi xem sau, nhưng thấy ngươi như vậy đành phải thưởng hắn ta chức thị vệ tam đẳng thôi.”

Vân Trinh đỏ bừng mặt, xấu hổ đến mức hận không thể chui vào trong đất. Đành phải tiến lên ôm Hoàng Thượng: “Hoàng Thượng đừng nói nữa, coi như ta không đúng, lần sau nhất định sẽ không hiểu lầm lung tung.”

Cơ Băng Nguyên nín cười, chỉ thấy Vân Trinh nói thầm: “Hay là ta đền hắn ít đồ tốt vậy.” Y mới nói: “Không cần, trẫm đã thưởng cái khác rồi. Khuất thái phó khó khăn lắm mới chọn trúng, ngươi không cần đi làm phiền người ta, nhỡ may làm hỏng người ta thì trẫm đi đâu đền cho Khuất thái phó một rể hiền đây.”

Vân Trinh hùng hồn nói: “Ta trung thành tận tâm, phẩm tính trung hậu như vậy, ai nhìn mà không nói là một chàng trai tốt chứ.”

Cơ Băng Nguyên chỉ mỉm cười không nói gì, nghĩ thầm hôm đó Lư Mộng Hoa kia nhìn hắn cưỡi ngựa mà ngây người ngơ ngác. Nếu cứ tiếp tục thân quen hơn sẽ khó mà nói trước được. Đứa nhỏ này luôn đối xử với người ta hết lòng, người bình thường sẽ không chịu nổi, nhất định phải đề phòng xuất hiện rắc rối mới được. Y liền chuyển đề tài: “Ngươi có muốn đi xem sách phong cảnh Giang Nam không? Muốn đi đâu thì cứ nghĩ trước đi, cũng tiện sắp xếp trước hành trình trước.”

Vân Trinh bị y nhắc nhở, lập tức ném Lư Mộng Hoa sang một bên, vô cùng phấn khởi chạy tới ngự thư phòng tìm rất nhiều sách phong cảnh Giang Nam. Xem được một lát lại nói với Cơ Băng Nguyên vài lời, Cơ Băng Nguyên thấy hắn vui vẻ, tâm trạng cũng vui vẻ theo.

Tâm trạng của Vân Trinh rất tốt, cũng không còn kháng cự với bữa ăn dưỡng sinh ban đêm nữa. Hắn vui vẻ ăn xong, lại ngoan ngoãn uống thuốc, sau đó đi tắm với Hoàng Thượng ở Ngọc Đường Trì. Trong lòng hắn tràn đầy mơ tưởng, cầm dầu lên xoa bóp cho Cơ Băng Nguyên: “Hoàng Thượng, ta xoa bóp thả lỏng cho ngài nha. Gần đây ,quốc sự vất vả, nhất định ngài rất mệt mỏi nhỉ?”

Cơ Băng Nguyên nhắm mắt lại hưởng thụ: “Không có trở ngại gì — chỉ cần ngươi không nghịch ngợm thì mọi việc quốc sự đều là xe nhẹ đường quen, cũng không có gì phiền phức.”

Vân Trinh có ý đồ khác đẩy lưng y xuống giường: “Hoàng Thượng đã mệt mỏi, không bằng để ta hầu hạ Hoàng Thượng đi.”

Cơ Băng Nguyên nhắm mắt lại không nghĩ nhiều: “Hôm nay Hoàng hậu lại hào hứng thế.”

Vân Trinh cực kì nịnh nọt dùng hết những tuyệt chiêu mới học được hôm nay, không lâu sau Cơ Băng Nguyên đã cảm thấy không đúng, mở to mắt cười hỏi Vân Trinh: “Hôm nay Hoàng hậu nhiệt tình vậy?”

Vân Trinh đang bận rộn, cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nói qua loa: “Hoàng Thượng… Ngài nhanh lên một chút, xong ngài sẽ đến ta…”

Cơ Băng Nguyên đưa tay kéo hắn lên. Vân Trinh nằm sấp ở trên người y, đôi mắt ngập nước, sắc mặt ửng hồng tội nghiệp nhìn y: “Hoàng Thượng sao ngài còn chưa xong vậy…” Nói là để đối phương vui vẻ trước mới dễ làm bước kế tiếp, nhưng Hoàng Thượng bền bỉ như vậy, nhìn không giống như thanh tâm quả dục lắm…

Cơ Băng Nguyên nói: “Ta xong rồi thì còn phục vụ Hoàng hậu kiểu gì?” Nói rồi liền nghiêng người đặt Vân Trinh lên trên, nhìn hắn đã sớm động tình, da thịt toàn thân lộ ra màu hồng phấn. Y nghĩ thầm không thể phụ lòng Hoàng hậu cố gắng như thế được.

Đôi mắt Vân Trinh tỏa sáng lấp lánh: “Để ta hầu hạ Hoàng Thượng.” Cơ Băng Nguyên khẽ giật mình: “Hầu hạ như thế nào?”

Vân Trinh vui sướиɠ đứng dậy, ôm thật chặt Cơ Băng Nguyên, ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng nói vài câu.

Cơ Băng Nguyên sắc mặt liền đen, Vân Trinh còn không tự biết đại nạn lâm đầu, còn tại nói nho nhỏ: “Quân đại phu nói, ngài là một ngày trăm công ngàn việc, đã lớn tuổi rồi, thân thể mệt mỏi cũng khó tránh khỏi, có thể ta đến nha, Hoàng Thượng một mực nằm hưởng thụ…”



Hắn còn chưa dứt lời, Cơ Băng Nguyên đã đặt hắn ở dưới thân, cắn răng nói: “Quân Duật Bạch nói lần này ngươi ở Bắc Tiết tiêu hao quá lớn, đả thương căn cơ, phải dưỡng sức thật tốt. Cho nên mấy ngày nay trẫm mới để Hoàng hậu được thanh nhàn, không ngờ lại khiến Hoàng hậu suy nghĩ miên man. Tuy trẫm hơi lớn tuổi, nhưng vẫn chưa tới độ tuổi bất lực, Hoàng hậu còn cần cố gắng thêm.”

Vân Trinh khẽ giật mình, thân thể đột nhiên kéo căng, mười ngón tay bám chặt lấy người Cơ Băng Nguyên, rất nhanh đã không thể thốt nên lời.

Một đêm này rất dài.

Cơ Băng Nguyên liên tục dạy hắn hiểu không phải là Hoàng Thượng không được, mà người không được chính là hắn.

Hắn xin tha mấy lần đều bị Cơ Băng Nguyên ngậm lấy môi hôn, căn bản không thể nói ra lời.

Hắn chỉ cảm thấy mình giống như con cá trên lò nướng, lật đi lật lại lăn đi lăn lại.

Lúc sắp vào triều, Vân Trinh khàn khàn nức nở bám lấy cánh tay y thϊếp đi.

Trước khi Cơ Băng Nguyên vào triều đã bảo Đinh Đại gọi Quân Duật Bạch vào cung.

Rất nhanh Đinh Đại đã trở lại, ho nhẹ nói: “Quân đại phu đã không còn ở kinh thành, chỉ để lại lời nhắn cho Hoàng Thượng. Nói là nếu ngài đã muốn nam tuần, vừa vặn hắn ta cũng muốn đến đó kiểm tra dược đường, cho nên mới xuất phát sớm, đến lúc đó mới tập trung ở Giang Nam với Hoàng Thượng sau. Sức khỏe Vân hầu gia đã tốt hơn, người trẻ tuổi khí huyết tràn đầy nhu cầu lớn, Hoàng Thượng phải để ý nhiều hơn. Nếu không chịu đựng nổi, chờ đến Giang Nam hắn ta sẽ điều dưỡng cho bệ hạ…” Đinh Đại càng nói càng phải nín cười.

Cơ Băng Nguyên cắn răng nói: “Vẫn ranh mãnh y như lúc trước, đợi trẫm đến Giang Nam rồi sẽ trị hắn ta sau.”


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv