Chiến Lợi Phẩm Của Đế Vương

Chương 142



Cơ Băng Nguyên và đội trinh sát cũng không tốn bao nhiêu thời gian đã tìm được hộ vệ thất lạc với Vân Trinh.

Biết được bọn họ bắt Cơ Hoài Tố làm tù binh, nhưng lúc nghỉ đêm trong sơn cốc lại bị bầy rắn tấn công rồi lạc nhau, Cao Tín gần như không dám nhìn sắc mặt Cơ Băng Nguyên.

Bọn họ lập tức chạy đến sơn cốc, Quân đại phu điều phối ít thuốc đuổi rắn, Chu Giáng, Cao Tín tự mình dẫn đội tiên phong đi tìm dọc đường. Vừa vặn chặn lại đám người của Oa Xà tộc rồi dễ dàng tiêu diệt bọn họ, lại bắt làm tù binh tra hỏi mới biết bọn họ cũng vừa tới, còn chưa bắt được Chiêu Tín Hầu mới tính là hơi yên tâm. Sau đó cho người gõ chiêng trống, hô hào đại quân Ung triều đã đến và đang tìm Chiêu Tín Hầu, vừa hô vừa đi dọc vào trong núi sâu, thỉnh thoảng còn nhìn thấy hộ vệ bị rắn độc cắn chết cứng ngắc.
Cuối cùng nghe được có người hô to: “Tìm được rồi!”

Lúc Cơ Băng Nguyên đi tới, các binh sĩ cũng không dám tiến lên, chỉ ở một bên dùng đao chém cỏ, vung thuốc bột thật dày đề phòng có rắn vẫn.

Cơ Băng Nguyên nhìn một cái liền thấy Cơ Hoài Tố thất khiếu chảy máu hai mắt nhắm chặt nằm bất động, Vân Trinh co ro lẳng lặng nằm trên một tảng đá bên cạnh giống như ngủ, lông mi dài rũ xuống yên tĩnh an yên ổn. Người bên cạnh ồn ào huyên náo, gõ chiêng gõ trống xua đuổi rắn rết, hắn lại không hề nhúc nhích.

Máu nóng cả người Cơ Băng Nguyên gần như đọng lại. Đinh Đại muốn lên trước, Cơ Băng Nguyên lại phất tay ngăn cản. Y bước nhanh vào trong, đưa tay ôm lấy Vân Trinh vào trong lòng, cách nhuyễn giáp có thể cảm nhận được thân thể mềm mại, trên trán nóng hổi — còn sống.
Cơ Băng Nguyên gần như run rẩy ôm hắn thật chặt, hét lên: “Truyền Quân đại phu!”

Hoàng đế sợ bóng sợ gió một trận, Quân Duật Bạch chạy đến bắt mạch — trên người có một chút vết thương, nhưng cũng may là chỉ có vết thương trên da thịt, có thể là quá mệt cộng thêm bị thương nên mới sốt ngất đi. Hắn ta kê thuốc châm cứu, nếu có thể giảm sốt thì sẽ không có việc gì.

Ngay cả Cơ Hoài Tố trông đáng sợ kia cũng còn chưa chết hẳn.

Quân Duật Bạch xem bệnh xong thì xin chỉ thị Cơ Băng Nguyên: “Ép máu độc ra kịp thời, còn cho ăn thuốc. Chắc là Vân hầu gia cho ăn, đây là thuốc ta chế, khó trách trước đó hắn cứ nhất định phải quấn lấy ta đòi một ít thuốc phòng độc trên chiến trường, hỏi đi hỏi lại ta có thể giải trăm độc hay không. Đương nhiên là không có, nhưng ta vẫn cho hắn một ít thuốc có thể bảo vệ tâm mạch, thanh lọc máu đọc, ít nhiều cũng có chút tác dụng. Thất khiếu chảy máu đã ép máu độc trong người gã ra, tiếp theo vẫn còn có thể cứu được, chỉ là phí chút thời gian, hơn nữa chắc chắn cơ thể đã bị tổn thương rất nặng, về già cơ bản chỉ có thể triền miên giường bệnh. Xin hỏi bệ hạ có cứu không.”
Cơ Băng Nguyên vẫn luôn ngồi bên giường Vân Trinh, mớm thuốc lau mồ hôi thay y phục băng bó vết thương đều tự y làm. Nghe thấy hắn ta hỏi chỉ trả lời một chữ: “Cứu.”

Quân Duật Bạch cười nói: “Ta cũng đoán ngươi sẽ cứu.” Nói xong lập tức lui ra ngoài tìm cách cứu chữa, hành châm bức độc cho Cơ Hoài Tố.

Vương thành Bắc Tiết bị bao vây, kỵ binh tinh nhuệ của Ung triều vượt biên tới kịp thời giải vây.

Cơ Băng Nguyên đã sớm không còn tâm trạng ở lại, ngay hôm đó đã ôm Vân Trinh lên liễn xa về kinh. Dù sao biên quan muốn cái gì thiếu cái đó, không thích hợp để dưỡng thương.

Sợ vết thương của hắn đau đớn, liễn xa chỉ chọn đường lớn đi rất chậm, nhưng Cơ Băng Nguyên vẫn để Quân Duật Bạch cho Vân Trinh dùng thuốc an thần giảm. Thỉnh thoảng Vân Trinh hốt hoảng tỉnh lại một hai lần, mơ mơ màng màng mở mắt nhìn thấy Cơ Băng Nguyên chỉ cười, có đôi khi còn nói mê sảng: “Hoàng Thượng, là rắn, ngài phải đề phòng rắn.”

Có đôi khi nhìn thấy Quân Duật Bạch cũng kéo tay hắn ta căn dặn: “Là rắn độc, Quân đại phu, ngài phải tìm cách giải độc rắn.”

Nói liên miên lải nhải, có đôi khi mơ mơ màng màng lại nhìn nhầm Cơ Băng Nguyên là Cơ Hoài Tố, nghiến răng nghiến lợi quở trách: “Bởi vì ngươi đã hại chết rất nhiều người, ngươi cho rằng cứu ta thì ta sẽ tha thứ cho ngươi sao? Ngươi trúng độc là báo ứng, là trời muốn trừng phạt ngươi!”

Trước đó còn trừng mắt mắng chửi, tiếp theo lại rơi nước mắt: “Cứ nói về quá khứ làm gì? Ta đã quên hết rồi.”

Có đôi khi sốt cao còn hô hào lung tung: “Phải đi giải vây cho Vương Đình, Giang Ninh gặp nguy hiểm!” Cơ Băng Nguyên ôm hắn dỗ dành: “Đã cứu được rồi, Vân Giang Ninh dẫn đại quân đi thảo phạt phản quân, thế như chẻ tre.”

Vân Trinh mờ mịt nói: “Hắn ta sẽ không bị thương chứ.” Lại tiếp tục kinh hoàng: “Các huynh đệ đâu? Đã điểm số chưa? Hao tổn rất nhiều sao? Tìm về hết đi, đừng để bọn họ táng xương tha hương.”

Cơ Băng Nguyên thấy hắn chỉ biết nhớ nhung lo nghĩ cho người ngoài, lại hoàn toàn không nhớ đến bản thân mình. Y vô cùng tức giận, nhưng lại chỉ có thể ôm hắn dỗ dành, lau nước mắt cho hắn.

Nhìn hắn bình thường cười hì hì, bây giờ bị bệnh mới biết được trong lòng của hắn đè nén bao nhiêu chuyện. Lúc nói mê sảng chỉ có từng ấy chuyện, không phải Bắc Tiết thì chính nhớ Hoàng Thượng.

Nhưng đến khi nhận ra Hoàng Thượng liền cười hì hì giống như không có một chút sầu lo nào cả, chỉ giả bộ rất tự nhiên: “Hoàng Thượng, hôm nay không vào triều sao? Ta đau đầu quá, hôm nay có thể không viết chữ được không.”

Cơ Băng Nguyên vừa bực mình vừa buồn cười, xoa môi của hắn rót thuốc cho hắn: “Không viết, chờ ngươi khỏi bệnh rồi bổ sung sau.”

Vân Trinh mơ mơ màng màng: “Khỏi bệnh rồi còn muốn phải bổ sung ư…” Dáng vẻ vô cùng thất vọng.

Cơ Băng Nguyên nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi làm trẫm sợ, trẫm còn phải phạt ngươi.”

Vân Trinh bị bệnh thế mà lại còn nói nói đùa: “Được, Hoàng Thượng muốn phạt thế nào? Ban thưởng thần côn phạt được không.”

Cho dù Cơ Băng Nguyên đang bị chọc tức cũng suýt nữa không nhịn được, Đinh Đại một bên đã không nhịn được quay đầu đi kìm nén đến mức cả người run rẩy.

Chờ đến khi Vân Trinh tỉnh táo lại thì đã ở Hầu phủ, Đinh Đại truyền khẩu dụ cho hắn: “Hoàng Thượng nói lần này Chiêu Tín Hầu phạm sai lầm quá lớn, trước tiên ở trong phủ chịu tội, viết sổ gấp thỉnh tội đi. Lúc nào viết đúng chỗ, nhận ra sai lầm của mình thì Hoàng Thượng mới gặp ngài.”

Chương Diễm cười theo: “Nhất định nhất định, thần sẽ bắt hắn viết, nhất định sẽ viết rõ ràng đúng chỗ.”

Đinh Đại thấy Vân Trinh còn mờ mịt nhìn mình, cười nói: “Hầu gia dưỡng bệnh đi, một ngày chưa khỏi bệnh thì một ngày không được phép vào cung. Hoàng Thượng nói Quân đại phu sẽ ở lại Hầu phủ điều dưỡng thân thể cho Hầu gia, đợi Hầu gia hoàn toàn khỏi bệnh mới thôi.”

Vân Trinh nhìn Đinh Đại rời đi, ngơ ngác.

Hoàng Thượng có ý gì? Không cần ta nữa?

Ta không phải Hoàng hậu trên kim sách sao? Vì sao không cho ta vào cung!

Chương Diễm đỡ hắn nói: “Hầu gia à, lần này ngài đã phạm phải sai lầm lớn, Hoàng Thượng vì ngài còn đích thân đến cửu biên, lại tự mình tìm ngài về. Đây là thánh ân như biển, lần này ngài cũng không thể tùy hứng nữa, biết điều nhận sai viết sổ gấp thỉnh tội với Hoàng Thượng đi. Ta sẽ phác thảo qua cho ngài để ngại tự chép, phải có thái độ nghiêm chỉnh.”

Vân Trinh luôn cảm thấy hình như không đơn giản như vậy — nhưng Chương Diễm lại hông hiểu cái gì, hắn cũng không thể hỏi ai được, đành hỏi: “Những hộ vệ của ta đâu?”

Chương Diễm nói: “Đều để Chu ngũ gia ở bên kia tập trung luận công ban thưởng rồi, hy sinh cũng có hậu thưởng, tất cả đều do Chu tướng quân làm.”

Vân Trinh lại hỏi: “Bây giờ Bắc Tiết như thế nào?”

Chương Diễm nói: “Vương thành đã được giải vây rồi, lúc ấy Vân Giang Ninh dẫn quân đi thảo phạt phản quân, nghe nói khí thế không tệ.”

Đang hỏi, Quân Duật Bạch cười hì hì đi tới: “Hôm nay sắc mặt Hầu gia không tệ nha? Xem ra không còn sốt nữa, đã tốt hơn rất nhiều rồi. Hôm nay ta sẽ châm cứu cho ngươi vậy.”

Vân Trinh nhìn thấy hắn ta lại nghĩ ra: “Quân đại phu… thế mà Bắc Tiết bên kia lại am hiểu về rắn, rắn độc, là rắn độc, ngài có giải được không?”

Quân Duật Bạch cười nói: “Hầu gia nhớ đến Cơ Hoài Tố sao? Hoàng Thượng đã hạ chỉ phế tôn hiệu của gã rồi, bây giờ đang nhốt trong Quận vương phủ trước kia. Ngày nào ta cũng đến đó giải độc cho gã, còn chưa tỉnh lại. May mà ngươi xử lý kịp thời, còn biết cho gã dùng Giải Độc Hoàn của ta để bảo vệ tâm mạch.”

Vân Trinh nghe thấy gã không chết, tâm trạng có chút phức tạp: “Ta thấy gã thất khiếu chảy máu, còn tưởng rằng gã chết chắc chứ.”

Quân Duật Bạch cười: “Không chết được, Hầu gia sốt mơ mơ màng màng còn nói cái gì mà cho dù gã có cứu ngươi ngươi cũng không tha thứ cho gã. Hoàng Thượng dặn dò kiểu gì cũng phải cứu sống gã để xử phạt mức cao nhất theo pháp luật. Nếu cứ để gã chết đi như vậy, sợ rằng cả đời Hầu gia đều không quên được gã, còn phải nợ ơn gã, quá buồn nôn.”

Vân Trinh trong nháy mắt đỏ bừng mặt lên: “Sao Hoàng Thượng có thể nói như vậy được.”

Quân Duật Bạch cười ha ha: “Xem ra trong suy nghĩ của Hầu gia Hoàng Thượng rất uy nghiêm. Lúc y còn trẻ mở miệng ra mới khiến người ta tức chết, vừa cứng ngắc vừa độc địa. Nhưng thân phận của y cao, ai cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.”

Vân Trinh nhìn Quân Duật Bạch vừa nói chuyện vừa lấy châm ra, bỗng nhiên dựng tóc gáy: “Quân đại phu! Ta cảm thấy bây giờ cơ thể ta đã khá hơn nhiều rồi, tinh thần cũng tốt, vết thương cũng không đau! Không cần châm cứu nữa đâu!”

Quân Duật Bạch nhìn hắn một cái: “Không được, Hoàng Thượng khẩu dụ ngày nào ta cũng phải đến điều trị cho ngươi, mãi đến khi ngươi hoàn toàn khỏi hẳn.”

Vân Trinh đau khổ nhìn Quân Duật Bạch ra hiệu cho y đồng: “Hầu hạ Hầu gia, đừng để lát nữa giãy giụa quá hiệu quả sẽ không tốt.”

Vân Trinh mở to hai mắt, trắng bệch cả mặt. Quân Duật Bạch ôn nhu cười nói: “Lần này Hoàng Thượng bị ngươi dọa sợ, ngay cả chúng ta cũng bị liên lụy chạy đến Bắc Tiết rồi lại trở về gấp, mệt như chó. Ngươi cứ dưỡng bệnh cho tử tế đi, ngươi mà còn không an phận, cẩn thận Hoàng Thượng lại nghĩ ra biện pháp gì trị ngươi đấy.”

“Hoàng Thượng đích thân đến cửu biên ư… ” Vân Trinh hơi mất tập trung cởϊ qυầи áo, nhìn y đồng đi lên trói tay của mình thì cầu xin: “Ta biết sai rồi… Quân đại phu tốt, tha cho ta đi, đều là lỗi của ta.”

Quân Duật Bạch nói: “Ta thấy ngươi còn không biết sai, cần dạy dỗ một trận mới được.”

Hắn ta dứt khoát cầm châm cắm vào cổ tay Vân Trinh, Vân Trinh đỏ mắt rêи ɾỉ.

===

Bị Quân Duật Bạch chữa trị mấy ngày, Vân Trinh bắt đầu sợ hãi, bắt đầu nghiêm túc viết sổ con thỉnh tội đưa lên để sớm ngày được Hoàng Thượng thông cảm.

Văn vẻ của Chương Diễm đương nhiên là rất tốt, hắn ta viết trước một bản nháp vô cùng đau đớn, nào là tự tiện rời chức, vượt biên bắt giặc, điều binh này nọ vân vân. Vân Trinh đọc xong cảm thấy mình cũng không viết ra được tốt như vậy, liền chép một phần đưa vào trong cung.

Kết quả ngày hôm sau đã bị trả về, Đinh Đại nói: “Hoàng Thượng nói lỗi lớn nhất lại không kể ra, không nhận.”

Chương Diễm có chút run rẩy, chờ Đinh Đại đi mới cùng sầu muộn nói với Vân Trinh: “Lúc đầu ta nghĩ Hoàng Thượng thương tiếc ngươi, còn đích thân đến đưa ngươi về, chắc chắn y sẽ không truy cứu ngươi. Bây giờ xem ra Hoàng Thượng đến cùng là chủ nhân, xem ra vẫn nên việc cả việc tích trữ binh mã, tự đúc vũ khí vào đi.”

Vân Trinh luôn cảm thấy Hoàng Thượng sẽ không so đo những điều này với mình, nhưng Chương Diễm lo lắng muốn thêm vào, hắn cũng nghe theo. Ngày hôm sau dâng lên, rất nhanh Đinh Đại đã tự mình trả về, nói: “Hoàng Thượng nói, Hầu gia vẫn chưa nhận rõ sai lầm của mình. Xem ra là đọc sách không đủ, nếu đã khỏi bệnh rồi thì cũng nên viết chữ, nên làm bài tập đi.”

Vân Trinh mờ mịt nhìn mình đột nhiên có thêm mấy chuyện phải làm, vô cùng đau khổ. Chương Diễm ngẫm nghĩ rồi tự mình nói với Vân Trinh: “…Ta vốn cho là Hoàng Thượng không so đo, bây giờ nghĩ lại, chẳng lẽ Hầu gia hủy hoại thánh chỉ tội, Hoàng Thượng vẫn rất tức giận?”

Vân Trinh giật nảy mình: “Sao Hoàng Thượng biết ta đốt thánh chỉ?”

Chương Diễm dậm chân: “Một mình ngươi chạy tới Bắc Tiết, Hoàng Thượng giật nảy mình, đích thân đến cửu biên. Trước khi đi sợ xảy ra chuyện gì nên đã đón Thanh Bình vương vào cung, lại gọi ta tiến cung muốn truyền mật chỉ, ta lấy ra đâu mật chỉ lúc trước nữa? Ngươi không biết sắc mặt Hoàng Thượng lúc ấy đâu!”

Vân Trinh nói: “Ngươi nói như thế nào?”

Chương Diễm nhìn hắn chằm chằm: “Đương nhiên là ta nói thật, ngươi nói muốn tuẫn táng theo y cho nên không cần thánh chỉ kia.”

Vân Trinh đỡ trán: “Xong, khó trách Hoàng Thượng lại nổi giận như vậy.”

Chương Diễm nói: “Cho nên vẫn nên viết vào?”

Vân Trinh bất lực nói: “Viết chứ… Ta đoán Hoàng Thượng vẫn sẽ không tha thứ cho ta… Chỉ có thể chờ y bớt giận thôi.”

Quả nhiên sau khi tăng thêm tội danh phá hủy thánh chỉ, Đinh Đại vẫn tự mình trả về, nói với Vân Trinh: “Hầu gia, mỗi một tội danh ở trên này nếu là những người khác thì đều bị diệt tộc rồi. Hầu gia, ngài nên ngẫm lại rốt cuộc mình có thân phận gì, rốt cuộc Hoàng Thượng tức cái gì — Hầu gia vẫn nên đốt sổ con thỉnh tội này đi, tránh để truyền đi gây bất lợi với Hầu gia.”

Vân Trinh nhìn Đinh Đại tự tay đốt sổ gấp kia, sâu xa nói: “Thứ Hoàng Thượng muốn xem không phải những thứ này.”

Mỗi ngày Vân Trinh đều bị Quân Duật Bạch trói chặt đến sợ sệt, lại viết chữ chết lặng. Hắn quyết định chắc chắn, dứt khoát tự biên tự diễn viết ra một đống thứ. Tóm lại chính là Hoàng Thượng tốt cỡ nào, thần ngưỡng mộ ngài cỡ nào, tự tiện quyết định chết theo là thần không phải, đây cũng là vì thần quá yêu Hoàng Thượng hy vọng có thể sống cùng chăn chết chung huyệt. Cho dù Hoàng Thượng tức giận thế nào, tóm lại chuyện này thần đã hạ quyết tâm rồi, mong ngài bớt giận. Cuộc sống ngắn ngủi lắm, Hoàng Thượng tức giận thêm một ngày, chúng ta liền ít đi một ngày đoàn tụ, đáng tiếc làm sao! Hoàng Thượng ngài tha thứ cho ta đi!

Một đống phong thư đưa lên, lần này cuối cùng không bị trả về nữa. Nhưng Đinh Đại nói: “Hầu gia có tiến bộ, có điều Hoàng Thượng vẫn chưa hài lòng. Hầu gia còn cần không ngừng cố gắng.”

Được thôi, Vân Trinh đành phải bắt đầu lật sách, hôm nay viết một câu “Ngày ngày nhớ chàng chẳng thấy chàng”(1), rồi cái gì mà “Biết rõ thân còn thì tình còn mãi”(2), “Người mà ta đang nhớ cách ta mấy con đường”, “Tình chẳng biết bắt đầu tự bao giờ, chỉ trong khoảng khắc mà đã đắm say”. Viết đến mức ê cả răng, vậy mà Hoàng Thượng cũng chỉ nhận lấy chứ chưa đồng ý cho hắn vào cung.

(1) Câu thơ trong bài Bốc Toán Tử của Lý Chi Nghi

(2) Câu thơ trong bài Mộ thu độc du Khúc giang (Cuối thu một mình đi chơi sông Khúc) của Lý Thượng Ẩn

Lúc Vân Trinh đang rầu thối ruột vì không được manh mối, lại nghe nói Cơ Hoài Tố tỉnh, dù sao cũng không thể viết được nên dứt khoát đi xem gã.

Cơ Hoài Tố nằm ở trên giường, hai mắt ảm đạm vô thần. Quân Duật Bạch nói: “Đôi mắt không thấy được, chậm rãi điều dưỡng có thể nhìn thấy chút, nhưng sẽ không thể lấy lại được thị lực trước kia. Thân thể cũng suy yếu rất nhiều.”

Vân Trinh nhìn Quân Duật Bạch đi mới tùy tiện ngồi xuống bên giường, có chút đồng tình nói với Cơ Hoài Tố: “Ngươi đúng là gặp báo ứng.”

Cơ Hoài Tố nghe được giọng của hắn thì bất đắc dĩ cười: “Ngươi cứ há miệng là không nói được lời có ích.”

Vân Trinh nói: “Haiz, dù sao ngươi còn sống cũng chỉ là chịu tội, tam ti hội thẩm, Khang vương bên kia đã dâng sổ gấp thỉnh cầu rút phiên phế tước vị, chỉ cầu xin được bảo đảm tính mạng của ngươi. Quá hiếm có, ta nhớ trước kia ông ta căn bản không thèm để ý đến ngươi mà, ngươi làm như thế nào vậy?”

Cơ Hoài Tố thản nhiên nói: “Đã đã cứu ta thì sẽ không đến mức xử tử, chắc chắn là đi trông coi hoàng lăng. Sống lại một lần luôn có chút tiến bộ, làm những việc để mẫu thân tốt hơn, lại dùng chút thủ đoạn trên tình cha con — thật ra thao túng lòng người rất đơn giản.”

Vân Trinh nói: “Ha ha, giống như Lệnh Hồ Uyển sao? Ngươi biết rất rõ hắn ta sẽ chết mà còn tiếp tục tiễn hắn ta đi chết, còn dỗ hắn ta sẽ lập công chuộc tội nữa.”

Cơ Hoài Tố thản nhiên nói: “Kiếp trước hắn ta chết thì Lệnh Hồ Dực mới thám thính ra hành tung của hắn ta, bởi vậy ta mới biết được có một nam sủng như thế. Mà đời này ta chỉ không cứu hắn ta mà thôi, về phần lập công chuộc tội, chẳng lẽ bây giờ Hoàng Thượng không bởi vì công lao của hắn ta mà đặc xá cho những người nhà lưu vong khác sao? Chẳng lẽ đây không phải cơ hội ngàn năm có một? Ta cũng không có lừa hắn ta. Đệ đệ của hắn ta trúng cử, tiền đồ xán lạn, bây giờ không phải hắn ta cũng đang sống tiếp ư? Hắn ta là tự nguyện.”

Vân Trinh có chút cạn lời: “Ngươi thật sự không cảm thấy xấu hổ sao?”

Cơ Hoài Tố mỉm cười: “Ta chỉ hổ thẹn với ngươi.”

Vân Trinh nhìn mà than thở: “Đến bây giờ, ngươi còn đang muốn làm ta cảm động ư.”

Cơ Hoài Tố nói: “Chẳng lẽ ngươi không thừa nhận những gì ta làm vẫn có thể đả động ngươi được ít nhiều sao? Quân đại phu ngày ngày cứu chữa tốn không ít công sức nhỉ.”

Vân Trinh nói: “Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, là Hoàng Thượng muốn cứu ngươi, nói là muốn để ngươi chịu phạt theo pháp luật, cũng không thể để ta thiếu nợ ngươi được.”

Cơ Hoài Tố cười một tiếng: “Đây cũng là lời Hoàng Thượng có thể nói — mùi dấm thật nồng.”

Vân Trinh nói: “Ngươi có vẻ hiểu y.”

Cơ Hoài Tố nói: “Ta quan sát y rất nhiều năm, lúc còn ở phiên đã có người chuyên môn dạy bảo. Mỗi tiếng nói cử chỉ, tất cả sự tích, tất cả thơ văn y viết ta đều thuộc nằm lòng. Về sau lúc quản lý đất nước cũng được y chỉ bảo không ít. Nói một cách thẳng thắn, chỉ sợ ta còn hiểu y nhiều hơn ngươi.”

Vân Trinh không ngại học hỏi kẻ dưới: “Vậy bây giờ Hoàng Thượng còn giận ta, ngươi nói xem là vì sao?”

Cơ Hoài Tố khẽ giật mình: “Ngươi cũng không khách khí nhỉ, cái này mà cũng hỏi ta, không sợ ta cản trở sao?”

Vân Trinh nói: “Ta là không ngại học hỏi kẻ dưới, nhưng chưa chắc đã tin ngươi.”

Cơ Hoài Tố mỉm cười: “Được rồi, lần trước Hoàng Thượng phạt ta đã nói với ta phong ngươi làm Hoàng hậu rồi đúng không? Nếu ta là Hoàng Thượng, nếu Hoàng hậu không để ý đến an nguy của mình mà lấy thân làm mồi đi dụ bắt một nhân vật như con kiến hôi, còn suýt nữa mất mạng, là ta ta cũng tức giận.”

Vân Trinh thất vọng nói: “Chắc không phải đâu, cái này phải nhìn đại cục chứ. Ta đã bắt ngươi về, Bắc Tiết thiếu đi bao nhiêu là chuyện, nếu không không Bắc Tiết bên kia có thể dễ dàng xong việc như vậy sao? Hoàng Thượng là người làm chuyện lớn, sẽ không để ý đến nữ nhi thường tình như vậy đâu.”

Cơ Hoài Tố cười khanh khách: “Không, ngươi sai rồi, Hoàng Thượng nặng tình hơn ai hết.”

Gã cười quá đà nên không nhịn được ho khan. Vân Trinh nhìn gã ho khan một lúc đã mỏi mệt, sắc mặt xám xanh thì có chút không thú vị nói: “Ta đi đây, ngươi tự giải quyết cho tốt đi.”

Cơ Hoài Tố ho một hồi mới hỏi hắn: “Vân Trinh, ta muốn hỏi ngươi một chuyện.”

Vân Trinh nói: “Chuyện gì?”

Cơ Hoài Tố nói: “Trước kia ngươi thích Chu Giáng, chắc ngay từ đầu kiếp trước sẽ không đến mức thay đổi tình cảm nhanh như vậy, có lẽ ban đầu chỉ muốn phụ tá ta thôi — Từ lúc nào… lúc nào ngươi bắt đầu có ý với ta?”

Khuôn mặt Vân Trinh hơi đỏ lên, cụp mắt lẳng lặng ngồi một hồi. Cơ Hoài Tố cũng không giục hắn, chỉ trầm mặc chờ đợi.

Một lát sau Vân Trinh mới thản nhiên nói: “Ngày đó đến nhà ngươi nhìn thấy ngươi điều hương, vẻ mặt bình thản, cử chỉ thong dong… Trong nháy mắt đó ta cảm thấy nếu có thể làm bạn bên cạnh ngươi qua năm tháng tĩnh lặng cũng không tệ.”

Cơ Hoài Tố bỗng nhiên bật cười: “Chỉ một lần kia?”

Vân Trinh không biết vì sao gã lại cười quỷ dị như vậy, có chút tức giận: “Có cái gì mà cười?”

Cơ Hoài Tố che miệng ho khan hai tiếng: “Xin lỗi, không phải cười ngươi, là ta cười chính ta…”

Thấy Vân Trinh hơi giận, Cơ Hoài Tố nói: “Ta không thích điều hương, ta cũng không giỏi điều hương, ta căn bản chỉ ngửi được phân biệt ra mùi nào khác mùi nào thôi. Lúc ấy ta thích bắt chước Hoàng Thượng, Hoàng Thượng giỏi điều hương, ta đã phải học tập mấy năm, cuối cùng cũng chỉ giống hình dáng mà không giống thần thái thôi.”

Vân Trinh có chút ngạc nhiên, một lát sau mới nói: “Cũng không cần nói như vậy, ta vẫn có thể được phân biệt ra ngươi và Hoàng Thượng.”

Cơ Hoài Tố đong đưa tay cười nói: “Cát Tường Nhi, ngươi thích chính là người mà ngươi tưởng tượng ra theo hình tượng của ngươi thôi… Cho nên đời này ta mới thất bại thảm hại, kiếp trước ngươi thích hoàn toàn là người ta đóng vai ra chứ không phải bản tính của ta. Bây giờ người xảo trá khó lường, điều khiển lòng người, không từ thủ đoạn nhưng lại thích ngươi này thì ngươi không thích, cho nên kiếp trước ngươi cũng không chờ mong ta đáp lại, chỉ là hưởng thụ cảm giác vui vẻ khi được đi theo người mình thích thôi.”

Vân Trinh im lặng một hồi rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Chỉ còn một mình Cơ Hoài Tố ở lại cười trong chốc lát mới che hai mắt mình, sờ thấy nước mắt trên đó: “Khó trách sẽ ta thất bại thảm hại… Ta còn tưởng rằng có thể nối lại tình cũ, nhưng không biết thứ ngươi thích chỉ là cái bóng thôi…”

Vân Trinh trở về Hầu phủ, trong lòng có chút không thoải mái, nhưng rốt cuộc vẫn cầm bút lên viết. Đang viết lại nghĩ đến Cơ Hoài Tố, hắn cảm thấy bồn chồn không yên, trong lòng chợt sáng lên, hắn đã nghĩ ra phải làm thế nào để Hoàng Thượng tha thứ mình rồi!

Hắn vô cùng vui vẻ vào cung, Cao Tín nhìn thấy hắn đến liền chặn lại, vẻ mặt đau khổ nói: “Hầu gia, Hoàng Thượng đã nói không cho ngài vào, ngài vẫn nên tha cho ta đi.”

Vân Trinh cười hì hì: “Ngươi tìm Đinh gia gia đến đây, ta muốn chịu đòn nhận tội với Hoàng Thượng.”

Mấy ngày nay Cao Tín biết trong lòng Hoàng Thượng giận dữ, trong cung cũng luôn có áp suất thấp, suy nghĩ một chút liền cho người mời Đinh Đại tới.

Đinh Đại nhìn thấy hắn thì cười tủm tỉm: “Hầu gia đã nghĩ xong chưa?”

Vân Trinh tiến đến bên tai ông ta thì thầm, Đinh Đại cười đến híp mắt lại: “Hầu gia có thể suy nghĩ thấu đáo như vậy, lão nô sẽ đi chuẩn bị cho ngài.”

====

Đêm khuya, Cơ Băng Nguyên phê xong sổ gấp, đứng dậy trở lại tẩm điện.

Mới vào tẩm điện đã ngơ ngác.

Vân Trinh đội bảo quan cửu long tứ phượng trên đầu, mặc một bộ địch y màu xanh đậm, đang nghiêm túc quỳ ở giữa điện, trong tay còn giơ một cây thước sáng quắc.

Cơ Băng Nguyên quay đầu nhìn thấy Đinh Đại đã sớm dẫn cung nhân rời đi, trong lòng y hiểu rõ, liền đi lên trước lạnh nhạt nói: “Hoàng hậu làm cái gì thế?”

Vân Trinh cúi đầu, bên tai đã sớm đỏ bừng: “Thần không biết yêu quý bản thân, tự tiện mạo hiểm để Hoàng Thượng lo lắng. Hôm hôm nay thần chịu đòn nhận tội, mong Hoàng Thượng tha thứ cho thần.”

Cơ Băng Nguyên nghiền ngẫm lặp lại câu: “Chịu đòn nhận tội.”

Vân Trinh giơ cây thước kia lên, cánh tay hắn mới khỏi, đã sớm mỏi đến run lên. Hắn thấp giọng nói: “Hoàng Thượng, ngài tha cho thần đi, về sau thần đi chỗ nào đều bẩm báo trước với ngài. Nếu ngài không đồng ý thì chắc chắn thần sẽ không đi.”

Cơ Băng Nguyên đi đến bên cạnh hắn cầm lấy cây thước kia, Vân Trinh như trút được gánh nặng để tay xuống, hơi thả lỏng cơ bắp rồi giương mắt làm nũng với Hoàng Thượng: “Hoàng Thượng…”

Cơ Băng Nguyên nói: “Hoàng hậu biết sai rồi?”

Vân Trinh nhanh chóng gật đầu: “Biết sai rồi biết sai rồi.”

Cơ Băng Nguyên nói: “Về sau đi đâu cũng sẽ bẩm báo trước?”

Vân Trinh hứa hẹn: “Nhất định!” Chuyện Bắc Tiết đã xong, sau này hắn sẽ không đi đâu nữa, chỉ ở cùng Hoàng Thượng thôi! Hắn trông mong nhìn cơ thể Hoàng Thượng, đã lâu rồi không được sờ tay y…

Cơ Băng Nguyên vỗ vỗ thước trong tay phát ra những tiếng bộp bộp.

Vẻ mặt Vân Trinh hớn hở, không hề cảm thấy uy hϊếp: “Hoàng Thượng, để ta hầu hạ ngài đi ngủ đi.” Nói rồi liền muốn đứng dậy cởϊ áσ cho y.

Cơ Băng Nguyên lại chống cây thước vào trán hắn: “Quỳ hẳn hoi. Nếu đã biết sai rồi, trẫm phạt ngươi ngươi cũng phải chịu.”

Nụ cười của Vân Trinh dần dần biến mất: “Không phải ngày nào Hoàng Thượng cũng phạt thần viết chữ sao?”

Cơ Băng Nguyên nói: “Đó là phạt Chiêu Tín Hầu, Hoàng hậu đương nhiên phải có cách phạt khác.”

Vân Trinh mờ mịt, Cơ Băng Nguyên nói: “Cởϊ áσ xuống, quỳ hẳn hoi vào.”

Vân Trinh trên mặt bốc lên hồng vân: “Hoàng Thượng! Chẳng lẽ ngài muốn đánh ta!”

Cơ Băng Nguyên nói: “Ngươi không nên bị đánh sao?”

Vân Trinh đảo tròn mắt, đã sớm hiểu Cơ Băng Nguyên ngoài mạnh trong yếu. Hắn bỗng nhiên cười hắc hắc, lại sớm đã tay chân lanh lẹ đem trên thân địch áo thẳng váy cấp tốc toàn thoát, chỉ mặc xanh ngọc trung đan, nhào tới ôm Cơ Băng Nguyên: “Được rồi được rồi, Hoàng Thượng muốn phạt ta thế nào cũng được hết.”

Hắn ôm rất chặt, Cơ Băng Nguyên bị hành vi vô lại này của hắn làm cho dở khóc dở cười: “Có người nào chịu phạt như ngươi không? Thái độ không đứng đắn như thế.”

Vân Trinh đã sớm giở trò cởi y phục của Cơ Băng Nguyên ra: “Hoàng Thượng, chính ngài đã nói ngài lớn hơn ta rất nhiều, không thể bày ra vẻ trưởng bối quá mức ở trước mặt ta. Ra vẻ ông cụ non nhiều không tốt, nào, để thần phục vụ Hoàng Thượng.”

Cơ Băng Nguyên nhíu mày: “Sao tay ngươi lại lạnh thế? Huyết khí vẫn không đủ, Quân Duật Bạch không điều trị hẳn hoi cho ngươi sao?”

Vân Trinh nói: “Là thân thể Hoàng Thượng nóng. Trái tim ta lạnh giá, chỉ trung thành tuyệt đối với mình Hoàng Thượng, Hoàng Thượng thương ta thì ủ ấm tay cho ta đi.” Vừa nói hươu nói vượn vừa luồn tay vào trong y phục của Cơ Băng Nguyên.

Cơ Băng Nguyên đè tay hắn lại, nghiêm mặt nói: “Trước đó Hoàng hậu có nói đến việc chết theo, trẫm nghe mà cực kỳ cảm động, thấy Hoàng hậu nói rất có lý.”

Vân Trinh vốn đang tình nóng như lửa, bỗng nhiên nghe y nghiêm mặt nói ra đạo lý này cứ như sắp muốn dạy dỗ hắn, liền cảm thấy như bị dội cho một gáo nước lạnh vào đầu, lẩm bẩm nói: “Sao Hoàng Thượng phải nhắc lại, dù sao đó là chuyện sau này, chúng ta đừng nghĩ nhiều như vậy.”

Cơ Băng Nguyên nói: “Vậy sao được, trẫm lớn hơn Hoàng hậu nhiều, vừa nghĩ đến việc nhỡ may để Hoàng hậu còn trẻ chết theo thì rất không đành lòng. Cho nên không thể không dưỡng sinh cho tốt, phải sống lâu trăm tuổi mới được.”

Vân Trinh nghe y nói vậy thì rất vui: “Đúng là Hoàng Thượng nên bảo trọng thân thể, sống lâu trăm tuổi. Ai nói lớn tuổi chứ? Chờ Hoàng Thượng một trăm tuổi thời điểm, ta tám mươi hai tuổi, hai người chúng ta đều bị rụng răng bạc tóc hoa mắt, chúng ta cùng nhau uống cháo.”

Cơ Băng Nguyên nhìn hắn phấn khởi miêu tả, khẽ cười nói: “Đúng vậy, cho nên Hoàng hậu cũng phải chú ý đến sức khỏe hơn.”

Vân Trinh nói: “Ừm ừm, chúng ta cùng nhau sống đến đến lúc đầu bạc.”

Cơ Băng Nguyên nói: “Dưỡng sinh là việc cấp bách, bởi vậy trẫm nghĩ không thể để mặc ngươi tham hoan không tiết chế như thế. Chúng ta phải chăm sóc tốt cho sức khỏe của mình.”

Vân Trinh còn đang cười gật đầu, tiếp theo nụ cười lại chậm rãi biến mất. Cơ Băng Nguyên nghiêm mặt nói: “Bởi vậy tốt nhất một tháng này Hoàng hậu và trẫm chỉ hành phòng một lần, thời gian còn lại nên dưỡng sinh, thủ thân dưỡng khí, kiềm chế tình cảm.”

Vân Trinh quá sợ hãi: “Hoàng Thượng!”

Cơ Băng Nguyên nhẹ nhàng cười: “Hoàng hậu nói xem trẫm nói có đúng hay không?”

Vân Trinh nghiến răng nghiến lợi nhào tới, vẻ mặt dữ tợn: “Hoàng Thượng dám để ta thủ tiết ư!”

Cơ Băng Nguyên vui vẻ nằm trên giường: “Hoàng hậu nói cẩn thận.”

Vân Trinh tức giận cởϊ áσ y ra ôm chặt một hồi lâu, bỗng nhiên vùi đầu vào trong l*иg ngực Cơ Băng Nguyên.

Mới đầu Cơ Băng Nguyên chỉ để mặc hắn làm, về sau lại có chút kinh ngạc, cho đến khi cảm nhận được ẩm ướt mới nghiêm túc kéo chăn đến bọc lấy hắn, ôm hắn nói: “Được rồi được rồi, trẫm đùa ngươi thôi, đang yên lành sao lại khóc?”

Vân Trinh rơi nước mắt: “Hoàng Thượng cho phép ta cùng nhau đầu bạc, cùng nhau sống chết, sao lại thất hứa vắng vẻ ta như vậy.”

Cơ Băng Nguyên bất đắc dĩ: “Đúng là không có cách nào với ngươi mà — rõ ràng là ngươi không biết trân trọng mình, một mình đi mạo hiểm, còn đốt cả thánh chỉ của trẫm. Trẫm không được tức giận sao?”

Vân Trinh thút thít: “Ta cũng là vì Hoàng Thượng thôi, bây giờ cuối cùng chúng ta đã có thể an an ổn ổn, ngài cũng không cần ngự giá thân chinh nữa.”

Cơ Băng Nguyên bị hắn khóc đến mức trái tim tan nát, cầm khăn lên lau chi hắn: “Được rồi, khanh có công lao rất lớn, trẫm sẽ thưởng cho khanh.”

Vân Trinh nói: “Vậy không được can thiệp vào chuyện thần chết theo nữa.”

Cơ Băng Nguyên thở dài một tiếng: “Về sau trẫm sẽ không đề cập đến nữa.” Còn có thể làm gì? Cố gắng sống lâu trăm tuổi thôi.

Lúc này Vân Trinh mới thu nước mắt, ôm lấy y hôn môi.

Cơ Băng Nguyên cúi đầu ôm chặt hắn đáp lại.

Hai người ôm nhau ngủ giống như một đôi vợ chồng bình thường trong thiên hạ.

HOÀN CHÍNH VĂN


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv