Chiến Lợi Phẩm Của Đế Vương

Chương 134



"Muốn đi rạch mặt nam sủng kia?" Giang Ninh nhíu mày.

Trên mặt Bạch Ngọc Kỳ tràn đầy nước đắng: "Ta không muốn đi, mụ Thái hậu điên kia nhất định sẽ rạch hết mặt chúng ta. Ngươi vẫn nên khuyên nhủ Vương thượng đi."

Giang Ninh nói: "Bây giờ tâm trạng cậu ta rất cực đoan, không thể đối cứng, phải thuận theo."

Bạch Ngọc Kỳ nói: "Thế chẳng lẽ đi rạch mặt người ta thật à? Môi hở răng lạnh, chúng ta cũng là hạ nhân, một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ chứ."

Giang Ninh nhìn hắn ta một cái, Bạch Ngọc Kỳ bị nhìn đến run rẩy, nói thầm: "Ngươi thì biết cái gì, ta lúc đầu chẳng phải cũng trêu chọc Hầu gia sao, kết quả toàn bộ gánh hát bị đuổi ra khỏi kinh suốt đêm, suýt nữa khó giữ được tính mạng. Bên trên dậm chân một cái là chúng ta khó mà giữ được kế sinh nhai — nói khó nghe một chút, ngươi được đưa về Bắc Tiết, trời mới biết có phải cũng bởi vì ngươi ở bên cạnh Hầu gia chướng mắt ai hay không."
Hắn ta nhất thời lanh mồm lanh miệng nói sai, nói xong lại có chút hối hận nhìn Giang Ninh một chút, lấy lòng nói: "Đương nhiên, đương nhiên cho dù như thế nào làm Thế tử vẫn tốt hơn, người trên người mà."

Giang Ninh nghiêm túc nhìn hắn ta một cái, nói: "Ta sẽ bảo Phương Lộ Vân phối hợp với ngươi, các ngươi tìm hẻm nhỏ làm bộ một chút, Phương Lộ Vân đi ngang qua cứu hắn ta là được rồi. Vậy cũng không phải là các ngươi không làm, mà là làm không thành công."

Lúc này Bạch Ngọc Kỳ mới thở phào nhẹ nhõm hỏi: "Phương phó tướng cũng tới? Hầu gia thật coi trọng ngươi."

Giang Ninh nói: "Hữu dụng hơn ngươi nhiều."

Bạch Ngọc Kỳ: "...Ngươi thì biết cái gì, ta đây là có đầu óc thông minh!"

Giang Ninh nói: "Vậy ngươi dùng đầu óc thông minh của ngươi mà ngẫm lại xem rõ ràng một mẫu thân lấy con trai mình làm cơ sở để náu thân, vì sao vẫn là lạnh lùng, không thương yêu đứa con này một chút nào?"
Bạch Ngọc Kỳ nói: "Cha mẹ bất công là điều rất bình thường, hơn nữa sẽ thường bất công với người nhỏ nhất yếu nhất, ngươi xác định nàng chỉ có một đứa bé chứ?"

Giang Ninh khẽ giật mình ngẩng đầu lên, Bạch Ngọc Kỳ nhìn vẻ mặt hắn ta, bỗng nhiên cũng nghĩ đến cái gì: "Không phải ngươi đang nói đến Vương thái hậu đấy chứ..."

Giang Ninh không nói lời nào, Bạch Ngọc Kỳ lại tự lẩm bẩm: "Đúng thế, Vương thái hậu còn trẻ như vậy, còn có rất nhiều nam sủng, cả ngày không có việc gì mà chỉ dâʍ ɭσạи cung đình, nhiều năm qua không có một đứa con nào ư? Năm đó Tần Thủy Hoàng đăng cơ đã gϊếŧ con riêng của Thái hậu..."

Giang Ninh nhìn về phía Bạch Ngọc Kỳ, vẻ mặt hai người đều có chút sợ hãi. Bạch Ngọc Kỳ nói: "Nghe nói Vương thái hậu còn có một chân với cha ruột ngươi..."
Giang Ninh nói: "Nếu có con riêng thì sẽ nuôi dưỡng ở chỗ nào? Trong cung sao?"

Bạch Ngọc Kỳ nói: "Trên lý thuyết hẳn là bên nam nuôi, không có khả năng nuôi dưỡng ở trong cung. Người của mười hai bộ tộc đều nhìn chằm chằm, tuy tập tục nam nữ ở Bắc Tiết khá cởi mở, nhưng bà ta là Vương thái hậu, cho dù là Vương thượng cũng sẽ tức giận."

Giang Ninh gõ bàn một cái: "Ta đã biết, ngươi nghe ngóng tốt thời gian rồi nói cho ta, ta sẽ sắp xếp Phương Lộ Vân. Phải nhanh, Phương Lộ Vân còn có những nhiệm vụ khác phải xuất phát ngay lập tức."

Bạch Ngọc Kỳ đáp rồi đứng lên. Hắn ta vẫn đắm chìm trong những phỏng đoán đáng sợ kia. Vấn đề trước đó đã được giải quyết, chuyện Vương thái hậu có thể có con riêng lại chiếm hết đầu óc của hắn ta.

Giang Ninh cũng rơi vào trầm tư, lúc trước đúng là hắn ta không hiểu, lúc trước rõ ràng quan hệ của Vương thái hậu và Vương thượng xa lạ như vậy mới dẫn đến việc Nguyên Chiêu phản nghịch và không hợp tác. Tại sao Trường Quảng Vương lại muốn che giấu tin tức Ô Hùng tộc nâng đỡ một đứa con riêng khác? Rõ ràng tin tức như vậy sẽ chỉ làm Vương thái hậu càng thêm cố gắng cứu vãn hồi và tôn trọng Nguyên Chiêu, duy trì sự ổn định bên này. Nhưng Trường Quảng Vương lại vẫn cứ không dám nói với Vương thái hậu.

Nếu như Vương thái hậu và Trường Quảng Vương bí mật có con riêng thì tất cả sẽ có thể giải thích được. gVương thái hậu càng yêu thương con út bí mật sẽ càn chán ghét con cả phản nghịch ác độc. Trường Quảng Vương thì có ý định khác — ít nhất nắm giữ quyền hành nhiều năm như vậy, chưa chắc ông ta đã chỉ muốn để Nguyên thị ngồi trên ngai vàng từ đầu đến cuối. Ông ta muốn thay thế, có lẽ sự phối hợp của Vương thái hậu rất quan trọng, ông ta cố gắng phóng túng và dẫn dắt Vương thái hậu chán ghét con cả, thiên vị con riêng.

Trường Quảng Vương và Vương thái hậu mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được, mà chỉ sợ đứa con riêng này cũng còn rất nhỏ tuổi.

Bởi vậy Trường Quảng Vương mới có chút tôn trọng với đứa con cả đã trưởng thành lại có năng lực như mình, dù sao còn có giá trị lợi dụng.

Giang Ninh là người ít nói nhưng giỏi hành động. Một khi đã có nghi ngờ, muốn chứng thực cũng rất dễ dàng.

Có trẻ con đương nhiên phải có nhũ mẫu, có người hầu chăm sóc, có hộ vệ và đại phu lâu dài. Chỗ ở cũng phải dễ để Vương thái hậu đến thăm, tất nhiên cũng phải ở trong vương thành, gần hoàng cung. Những người ở đó chắc chắn đều là người vô cùng đáng tin.

Giang Ninh không tốn nhiều thời gian đã tra được xa phu xe ngựa mà Trường Quảng Vương thường xuyên dùng, lại theo dõi xa phu, rất nhanh đã tìm được căn nhà kia.

Đó là ột căn nhà ở sâu trong ngõ gần cung thành, chỉ nói với bên ngoài là góa phụ ở cùng con trai, thường xuyên không ra ngoài. Thỉnh thoảng Trường Quảng Vương sẽ thay thường phục lặng lẽ đến xem, nhưng cực ít. Nhìn vị trí có thể thấy căn nhà này rất gần hoàng cung, gần như chỉ cách mỗi con ngõ nhỏ. Nếu Vương thái hậu muốn đến xem thì chỉ cần đi từ cửa hông cung đình ra, xuyên qua một ngõ nhỏ là có thể trực tiếp tiến vào cửa nhỏ căn nhà đó.

Giang Ninh chậm rãi vuốt v3 đoản kiếm lam bảo thạch bên hông, bỗng nhiên muốn cười lạnh. Mấy ngày qua Trường Quảng Vương đối xử rất tốt với hắn ta, khiến hắn ta thật sự có chút mềm lòng, cho rằng nếu lúc trước mẫu thân mình không bị bán, chắc hẳn hắn sẽ có một cuộc đời ấm áp không lo.

Đến cùng vẫn là lợi ích quyết định tất cả, nếu không nhờ những bản lĩnh hắn ta học được ở chỗ chủ nhân, Trường Quảng Vương sao có thể để một đứa con của nữ nô vào mắt?

Nguyên Chiêu đúng là vô cùng tôn quý, đáng tiếc vẫn chỉ là một con rối gỗ để thu hoạch quyền lực mà thôi.

Hầu gia luôn luôn cảm thấy Bắc Tiết sẽ có loạn, sẽ gây chiến. Bây giờ nghĩ lại nếu Nguyên Chiêu phát hiện mẹ đẻ và Trường Quảng Vương có con riêng thì sẽ như thế nào? Chỉ sợ dưới cơn giận dữ, bí quá hoá liều cũng chưa biết chừng. Bây giờ mới chỉ bởi vì phản nghịch mà đã muốn rạch mặt nam sủng kia, nếu k1ch thích mâu thuẫn với cùng Vương thái hậu, Trường Quảng Vương thì sẽ lựa chọn như thế nào?

Giang Ninh về Trường Quảng Vương phủ, bỗng chốc do dự không nắm chắc được nên làm như thế nào, đành viết thư cho Vân Trinh.

===

Lúc Vân Trinh nhận được tin, hắn vừa mới đi tuần tra mấy quân trấn, lúc này đang ở thành Tường Lâm do Chu Giáng trấn thủ.

Mấy ngày nay hắn tuần sát, cả người đều thuộc về trạng thái như trên mây. Không ngạc nhiên chút nào, mỗi một quân trấn biên thành đều đầy đủ binh lương, tường thành kiên cố, chiến hào sâu rộng, có thể nói đã ở trạng thái chuẩn bị chiến đấu hoàn mỹ nhất. Nếu lúc này Bắc Tiết dám đến xâm phạm, tuyệt đối sẽ không thể hạ vô số thành trì giống như hai đời trước nữa.

Nhưng hắn chỉ cần nghĩ đến những việc này là Cơ Băng Nguyên lặng lẽ làm từng bước một sau lưng hắn trong ngày ngày vẫn tỏ ra ôn nhu dịu dàng, trong lòng hắn vừa chua vừa chát.

Không thể tính được tài lực tinh lực tiêu tốn trong đó. Nếu Hoàng Thượng đã bắt đầu phòng bị bố trí từ lúc bỗng nhiên đề bạt Chu Giáng thì cũng không lâu lắm, vội vàng chuẩn bị như thế, khó trách lại phải bán tài sản riêng, sử dụng nội khố.

Những Hoàng thường khác, không nói đến loại người hưởng lạc vô độ, cho dù là người nhàn rỗi cũng sẽ thích chăm sóc vườn tược, đi xem kịch hay đi săn. Hoàng Thượng của hắn cần cù tiết kiệm, lúc rảnh rỗi cũng chỉ ngồi ăn cá nướng chim nướng với mình, ngày nào cũng phải phê duyệt sổ gấp, quản lý thiên hạ này.

Nhưng lại lặng lẽ chuẩn bị xong xuôi tất cả thay hắn như mưa xuân.

Còn không thèm để ý đến quá khứ của hắn và Chu Giáng, Cơ Hoài Tố. Bây giờ nghĩ lại mới thấy mình đã sớm không thể lẩn trốn dưới mắt y rồi. Những chuyện mình làm sau lưng y như tích trữ binh mã, mời chào nhân tài, tự đúc vũ khí, Hoàng Thượng đều biết tất cả. Nhưng y lại không vạch trần mà vẫn bao dung hắn.

Người mà hắn ghét, y xả giận thay hắn. Hắn lo nghĩ về Bắc cương, y liền chuẩn bị tốt thay hắn. Hắn tùy hứng làm bậy, y cũng dung túng hắn. Hắn tin vào số mệnh, y liền đổi mệnh thay hắn.

Trong lòng Vân Trinh tràn đầy cảm kích và áy náy, nhưng lại không biết trở về đối mặt với Hoàng Thượng như thế nào.

Hắn đứng trên tường thành Thường Lâm cao cao nhìn về nơi xa, bây giờ đã đến gần đầu hạ mà nơi này vẫn còn hơi lạnh. Thảo nguyên xa xôi cỏ xanh mơn mởn, vẫn có thể thấy được núi tuyết lờ mờ. Vương Đình Bắc Tiết ở ngay chân núi Mộc Diệp kia.

Chu Giáng là thủ tướng đi theo hắn lên trên tường thành đón gió lớn, Vân Trinh lẳng lặng đứng một mình nhìn ra bên ngoài, sắc mặt vừa vắng lặng vừa cô đơn.

Chu Giáng vốn đang vô cùng chột dạ, bây giờ nhìn hắn tâm sự nặng nề lại có chút mềm lòng, không nhịn được tiến lên nhỏ giọng an ủi: "Hoàng Thượng anh minh, bây giờ còn phòng ngừa chu đáo, suy tính tường tận như thế, nếu Bắc Tiết vẫn đột nhiên gây chiến như lúc trước, nhất định chúng ta có thể dùng toàn lực ứng phó, ngăn cản địch ở bên ngoài biên giới."

Vân Trinh giương mắt nhìn hắn ta, suy nghĩ một chút rồi nói: "Cho dù như thế nào, nếu thật sự có chiến tranh, chúng ta vẫn sẽ bị tổn thất lớn. Nếu có thể xóa bỏ trận chiến này mới là chuyện tốt vì nước vì dân."

Chu Giáng nói: "Bắc Tiết bên kia đột nhiên gây chiến, chúng ta cũng không khống chế được, chỉ có thể cố gắng phòng vệ thôi."

Vân Trinh nói: "Ta vừa nhận được mật báo, hóa ra Trường Quảng Vương và Hồ thái hậu đã bí mật sinh con riêng. Quan hệ của ấu chủ và Thái hậu cùng Nhϊếp Chính Vương càng ngày càng khẩn trương, mà có một số bộ tộc trong mười hai bộ tộc đang mưu đồ bí mật lập tân vương khác. "

Chu Giáng khẽ giật mình, Vân Trinh nói: "Năm đó Bắc Tiết khởi xướng chiến tranh là bởi vì ấu chủ Bắc Tiết bỗng nhiên giam cầm mẹ đẻ, gi3t ch3t Trường Quảng Vương, sau đó lại bắt tay với Thế tử Trường Quảng Vương ngang nhiên xâm chiếm Đại Ung. Bây giờ kết hợp với những tin tình báo này, chưa chắc đã không có dấu vết tìm kiếm."

"Nguyên Chiêu phát hiện ra sự tồn tại của đứa con riêng, rốt cuộc không thể nhẫn nhịn được nữa, liền bắt tay với thế tử Trường Quảng Vương tru sát quyền thần. Nhưng mà mất đi sự trợ giúp của quyền thần, ấu chủ rất cần thiết giữ vững vị trí, phát động chiến tranh để thâu tóm vùng đất mới, đây là biện pháp tốt để chứng minh thực lực của cậu ta. Mà việc này cũng sẽ khiến các bộ tộc vốn dĩ không đoàn kết nghe theo cậu ta vì để được chia một bát canh, đây chính là lý do thật sự năm đó ấu chủ khởi xướng chiến tranh."

Chu Giáng nói: "Thế tử Trường Quảng Vương là Vân Giang Ninh sao? Hóa ra ngươi thả hắn ta về là vì chuyện này, bây giờ đã có biện pháp chưa?"

Vân Trinh nói: "Ta muốn đi Bắc Tiết xem một chút."

Chu Giáng giật nảy mình: "Ngươi chớ làm loạn, Phương Lộ Vân cũng đã dẫn người đến đó rồi. Ngươi đừng lo lắng cho Giang Ninh, bây giờ ngươi còn đang có việc."

Vân Trinh nói: "Ngươi che giấu thay ta, cứ nói ta bị cảm lạnh nghỉ ở chỗ ngươi mấy ngày. Ta đi xem một chút rồi sẽ trở lại, rất nhanh thôi. Tình hình bên Giang Ninh mỗi ngày đều biến đối, ta ở đây chờ thư đến quá chậm, chỉ cần một chỗ không xử lý thích đáng thì sẽ lại dẫm vào vết xe đổ kiếp trước ngay. Nếu có chiến loạn, Hoàng Thượng không thể không ngự giá thân chinh."

Hoàng Thượng... Y căn bản không thích đánh trận, năm đó mẫu thân chinh chiến nửa đời cũng chỉ hy vọng không phải tiếp tục đánh trận nữa. Đất nước này, dân chúng này đều không mong phải đánh trận.

Huống chi lúc trước Hoàng Thượng ngự giá thân chinh để rồi có kết cục gì? Trúng độc, mất tích, cuối cùng trở về lại vừa mù vừa bệnh nặng, hắn tuyệt đối không thể để Hoàng Thượng mạo hiểm ra trận lần nữa.

Chu Giáng nói: "Không được, việc này rất nguy hiểm!"

Vân Trinh quay đầu nhìn hắn ta: "Hoàng Thượng có ân sâu với ta như thế, dù sao ta cũng phải làm gì đó để báo đáp y. Có Cơ Hoài Tố ở bên kia nhúng tay, chưa chắc đám người Giang Ninh đã đấu được với gã."

Chu Giáng kinh ngạc: "Cơ Hoài Tố?"

Vân Trinh nói: "Đúng, ngày đó châu cháy, ngươi còn nhớ rõ sao? Gã cũng là người đã thức tỉnh trí nhớ kiếp trước, bởi vậy một đời này bởi vì gã có thể tiên tri nên có không ít ưu thế. Ta áp chế khắp nơi để gã không đoạt được trữ vị, nhưng vẫn để gã an toàn rút lui. Dù sao điều tra cũng không tìm được chứng cứ, không tiện để Hoàng Thượng gánh tội danh tàn sát trên lưng. Nhưng bây giờ ta hoàn toàn chắc chắn gã đã bày ra một ván cờ ở Bắc Tiết, thậm chí rất có thể gã đã tự ý rời phiên đến Bắc Tiết rồi, ta không thể để gã thực hiện được."

Chu Giáng nghĩ đến hôm đó Hà Gian quận vương ghét hận và ra tay đánh nhau với hắn ta, rốt cuộc đã hiểu được ánh mắt ghen tỵ kia: "Không bằng chúng ta bẩm báo với Hoàng Thượng rồi hẵng làm sau."

Vân Trinh quay đầu nhìn hắn ta một cái: "Quá chậm, huống hồ Hoàng Thượng muốn tọa trấn kinh Trung Quốc bản mới ổn, y đã làm tất cả những gì y có thể làm được rồi. Vân Trinh là người đã từng ch3t, có gì phải tiếc thân này đâu? Từ lúc ta sống lại đến nay vẫn luôn chờ một ngày này, giống như sau khi ngươi khôi phục ký ức liền lập tức tự xin đi trấn thủ biên cương vậy. Ngươi và ta đều biết chuyện Bắc Tiết mới tính là phủi hết bụi trước kia. Như thế ta mới có thể sống qua đời này một lần nữa."

Hắn quyết tuyệt nhìn Chu Giáng, chậm rãi nói: "Ta đã quyết định."

Vành mắt Chu Giáng hơi đỏ lên: "Ta trông coi Thường Lâm chờ ngươi trở về."


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv