Chuyện này cũng không khó nghe ngóng, rất nhanh Cao Tín đã trở về: “Sáng sớm Hầu gia đến Đại Lý Tự làm việc như thường. Chỉ là buổi trưa lúc hắn ra ngoài lại bị Hà Gian quận vương gọi đến Viễn Xuân Các gần đó ăn cơm, cũng không cho người vào hầu hạ. Khoảng nửa canh giờ sau Hầu gia đi ra, sắc mặt không tốt lắm, có vẻ vừa mới khóc, sau đó liền về cung.”
Cơ Băng Nguyên gõ gõ ngón tay xuống bàn, nghĩ đến mấy câu đơn giản của Quân Duật Bạch hôm nay đã khiến Vân Trinh như trút được gánh nặng trong lòng.
Theo tin tức mà Chu Giáng cung cấp, sau khi mình ra trận mất tích không tìm được, Nội Các và Quân Cơ Xử đã nâng đỡ Thái tử Cơ Hoài Thanh đăng cơ — Về sau hắn ta vào phật môn khổ tu, bởi vậy không hỏi chuyện đời, chỉ nghe được từ mẹ đẻ là tân đế bị phế, nam đinh toàn tộc Định Quốc Công lưu vong. Chắc chắn người phế tân đế và hỏi tội Định Quốc Công phủ là mình.
Nhưng đây là đời thứ nhất. Đời thứ hai, Cát Tường Nhi đã từ bỏ Chu Giáng và nâng đỡ Cơ Hoài Tố. Bởi vậy đời thứ hai Cơ Hoài Tố mới trở thành Thái tử, Cơ Hoài Tố gϊếŧ Cát Tường Nhi, chắc hẳn mình cùng sẽ trở về giống như đời thứ nhất.
Ngày đó nghe được vài câu, Cát Tường Nhi cũng không biết chuyện sau đó, chỉ đoán được là mình đã trở về xả giận cho hắn.
Hai đời này đều có một chỗ không rõ. Nếu mình còn sống, vì sao lại ngồi nhìn Thái tử đăng cơ?
Mình không ra tay sẽ để cho tình thế mất khống chế, như vậy chỉ có một khả năng. Đó là lúc mình mất tích, không có cách nào hành động được — là bị cầm tù? Không có khả năng, nếu bất kỳ người nào có thể bắt được y đều nên gϊếŧ y để chấm dứt hậu hoạn.
Như vậy chỉ có một khả năng, là bệnh nặng không dậy nổi, cách xa nhân thế.
Cho nên lúc mình về kinh, chỉ sợ chưa hoàn toàn khôi phục. Như vậy người ở bên cạnh chữa trị cho mình, cùng mình về kinh rất có thể là Quân Duật Bạch.
Như vậy sẽ có thể hiểu được, sợ rằng Cơ Hoài Tố đã nói cái gì với Cát Tường Nhi, để Cát Tường Nhi cho rằng mình và Quân Duật Bạch có tư tình. Quân Duật Bạch lại là nhân vật mấu chốt cứu chữa lúc mình bệnh nặng. Nghĩ lại liền biết Cơ Hoài Tố nói ra chuyện về Quân Duật Bạch để uy hϊếp, muốn hắn trở lại bên người gã.
Đương nhiên Cát Tường Nhi sẽ không đồng ý, cho nên mấy ngày nay đều nói đi nói lại là “ta không cho”.
Khúc mắc chính là đây. Hắn sợ, hắn không nỡ bỏ trẫm, nhưng hắn lại sợ trẫm không có người cứu chữa, hại trẫm sau này gặp chuyện trên chiến trường không được cứu sống. Bởi vậy gánh nặng đó lập tức đánh sụp hắn, hắn không thể nói ra, chỉ biết chôn giấu bí mật lớn như vậy ở trong lòng, đau khổ giãy dụa trong cảm giác tội lỗi một mình để rồi bị cảm giác áy náy áp đảo.
Cơ Băng Nguyên thở dài nhẹ nhõm một cái. Quân Duật Bạch nhạy cảm phát hiện không đúng mới kịp thời phá giải, thật sự là may mắn.
Cơ Hoài Tố… Nên xử lý gã thế nào đây?
Cơ Băng Nguyên cụp mắt xuống. Xử lý gã thì dễ, chỉ cần nuôi lớn dã tâm của gã, dẫn dắt gã phạm sai lầm, điều này quá dễ đối với người đã đứng trên đỉnh quyền lực rất lâu như y.
Nhưng đánh chuột lại sợ vỡ bình, Cát Tường Nhi sợ bị mình biết như thế, mình cũng chỉ có thể xem như không biết. Còn về tương lai không biết kia, hiển nhiên Cơ Hoài Tố cũng không biết nhiều, không làm được chuyện gì, chỉ nói dối để Cát Tường Nhi lo lắng thôi.
Bây giờ Cơ Hoài Tố vẫn còn có tác dụng trong thế cục mà y đang bày ra. Gã cũng không gây ra nổi sóng gió lớn gì, chỉ có Cát Tường Nhi quá đơn thuần mới có thể bị gã hù dọa.
Nhưng vẫn nên trừng trị, xả giận cho Vân Trinh.
Khúc mắc quan trọng nhất đã bị Quân Duật Bạch đánh bậy đánh bạ giải — vậy còn lại họa lớn trong lòng, vẫn là Bắc Tiết.
Y suy nghĩ một chút, đầu tiên viết một mật lệnh, lại bảo Cao Tín lập tức đưa cho Đinh Đại, sau đó mới sai người gọi Cơ Hoài Tố tới.
Cơ Hoài Tố cho rằng Cơ Băng Nguyên muốn hỏi gã về tiến triển việc chọn con thừa tự. Gã chuẩn bị kỹ càng, tiến lên dập đầu hành lễ.
Không ngờ hành lễ xong mà Hoàng Thượng lại không gọi đứng dậy, gã chỉ có thể quỳ rạp không dám động. Qua nửa ngày sau, mồ hôi lạnh bò đầy lưng gã, hai đầu gối quỳ đến mức đau đơn, Cơ Băng Nguyên phê xong một chồng sổ gấp mới như nhìn thấy gã, nói: “Hôm qua Chiêu Tín Hầu dùng cơm trưa với ngươi, trở về liền bị bệnh, ngự y nói là tức giận quá độ.”
Cơ Hoài Tố lập tức đổ mồ hôi lạnh.
Cơ Băng Nguyên chậm rãi hỏi: “Chiêu Tín Hầu vẫn luôn hồn nhiên ngây thơ, cũng không dễ dàng tức giận với người khác. Trẫm muốn biết rốt cuộc ngươi đã nói gì với hắn mà khiến hắn tức giận quá độ, sốt cao không lùi?”
Cơ Hoài Tố dập đầu xuống: “Thần… ăn nói vô ý, mạo phạm Chiêu Tín Hầu. Là thần thất lễ, xin Hoàng Thượng trách phạt.”
Cơ Băng Nguyên nhắc lại: “Ăn nói vô ý.”
Cơ Hoài Tố nhanh chóng tính toán, Vân Trinh tuyệt đối sẽ không dám nói cái gì ở trước mặt Hoàng Thượng, gã chỉ có thể nói: “Thần luyến mộ Chiêu Tín Hầu đã lâu, hôm qua muốn mời hắn dùng cơm, kết quả trong bữa cơm thần nói năng lỗ mãng chọc giận Hầu gia.”
Cơ Băng Nguyên nói: “Hôm tiệc tối của Tây Ninh Hầu, Chiêu Tín Hầu uống say, trẫm đi đón hắn, ngươi nhận ra đúng không.”
Cơ Hoài Tố gần như tê cả da đầu, dập đầu xuống dưới không dám nói nữa.
Cơ Băng Nguyên thản nhiên nói: “Trẫm lâm hạnh Chiêu Tín Hầu, ngươi ghen ghét?”
Cơ Hoài Tố không ngờ được Cơ Băng Nguyên lại trực tiếp vạch trần việc mình sủng hạnh Vân Trinh ở trước mặt gã. Cả người gã run rẩy, dập đầu xuống dưới: “Hoàng Thượng thứ tội, thần cảm thấy ghen ghét nên mới nói lời bất kính, chọc giận tới Chiêu Tín Hầu.”
Cơ Băng Nguyên chậm rãi đi đến chỗ Cơ Hoài Tố, dừng ở trước mặt nhìn sau lưng gã thấm ướt mồ hôi: “Ngươi biết hắn là người của trẫm rồi mà vẫn còn dám mơ tưởng?”
Cảm giác áp lực nặng nề lại đè xuống lần nữa, ;inh hoàng cướp lấy trái tim gã. Qua nhiều năm, đến bây giờ Cơ Hoài Tố mới lại nhớ tới sự sợ hãi kiếp trước. Gã nằm rạp trên đất không dám ngẩng đầu lên. Chỉ thấy đôi long ủng dừng trước mặt mình, bất động thật lâu, giống như có thể rút kiếm chém xuống đầu gã bất cứ lúc nào.
Cơ Hoài Tố run rẩy nói: “Thần không dám.”
Cơ Băng Nguyên thản nhiên nói: “Chiêu Tín Hầu Vân Trinh là nam Hậu mà trẫm lập. Chưa thông báo với thiên hạ là vì hắn thích yên tĩnh, trẫm cũng không muốn đẩy hắn ra đầu sóng ngọn gió, bị đám phàm phu tục tử tầm thường rảnh rỗi nghị luận. Nhưng hắn đã được đưa vào kim sách tôn thất, sau này chọn con thừa tự sẽ được ghi vào danh nghĩa của hắn.”
Cả người Cơ Hoài Tố run rẩy, Cơ Băng Nguyên chậm rãi nói: “Ăn nói mạo phạm, bất kính với Hoàng hậu phải bị tội gì?”
Cơ Hoài Tố nói: “Thần sợ hãi, thần nhận tội, mong Hoàng Thượng rộng lượng tha tội thần không biết.”
Cơ Băng Nguyên nói: “Hôm nay trẫm gọi ngươi tới chính là dạy cho ngươi biết, nếu ngươi dùng tâm làm việc, trung thành tuyệt đối, trẫm còn có thể tha cho ngươi. Nếu như ngươi còn dám mơ tưởng Hoàng hậu, bất kính với Hoàng hậu, trẫm tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ.”
Cơ Băng Nguyên nói: “Trẫm muốn phạt ngươi, ngươi có phục hay không.”
Cơ Hoài Tố đầu dập xuống đất một cái, cả người run lên bần bật: “Thần nhận tội, thần tạ long ân của Hoàng Thượng.”
Ngày hôm sau, sắc trời u ám. Cho dù hôm nay là một ngày nắng nhưng vẫn vô cùng lạnh lẽo sau đợt tuyết lớn.
Hôm nay có hội triều nhỏ, không ít trọng thần văn võ đều ở trong điện chờ Hoàng Thượng gọi đến báo cáo. Lại thấy hai hộ vệ Long Tương Doanh áp giải một người từ trong điện ra, ép quỳ gối dưới bậc thềm ngọc, lại cởi ngoại bào của người đó ra. Một nội thị áo tím ra ngoài, trong tay cầm thước. Có người nhận ra đó chính là Mặc Cúc tổng quản thay thế vị trí của ngự tiền tổng quản của Đinh Đại đã ra ngoài làm việc.
Mặc Cúc đứng trước mặt nam tử, cất cao giọng nói: “Hà Gian quận vương mạo phạm Chiêu Tín Hầu, hành vi ngông cuồng, không biết kiểm điểm. Thánh thượng khẩu dụ vả miệng mười lần, phạt quỳ một canh giờ trước điện mới được về hồi phủ đóng cửa ăn năn một tháng, phạt bổng một năm. Nếu như có lần sau, tuyệt đối sẽ không tha thứ!”
Tất cả quan viên trên triều đều sợ hãi nhìn lại, quả nhiên liền thấy hai thị vệ nắm chặt hai cánh tay của nam tử kia, nhấc đầu gã lên để lộ khuôn mặt tuấn tú, hai mắt nhắm chặt. Không phải Hà Gian quận vương thì là ai!
Mặc Cúc cầm thước trong tay tiến lên, chát chát chát! Sau mấy lần vả, khuôn mặt trắng trẻo của Hà Gian quận vương đã hiện ra mấy vết sưng đỏ, vậy mà Mặc Cúc lại không hề nương tay, vẫn ra tay vừa hung ác vừa nhanh. Không lâu sau đã xong mười cái, hai gò má Hà Gian quận vương sưng vù lên tím tái, bờ môi rách da vô cùng thê thảm.
Lại thấy Mặc Cúc dùng hai tay dâng thước lên, nói: “Hà Gian quận vương tạ ơn đi.”
Cơ Hoài Tố quỳ sát xuống dập đầu tạ ơn, sau đó duỗi hai tay ra tiếp nhận cái thước kia giơ lên cao. Gã quỳ thẳng trước điện không hề nhúc nhích, ngoại bào đã bị cởi ra, trên người chỉ còn một lớp áo bông, cả người run lẩy bẩy trong gió lạnh, hai tay giơ thước cũng bị đông lạnh thành màu nâu xanh.
Về sau các triều thần ra ra vào vào, nhìn thấy gã giơ thước quỳ với khuôn mặt sưng đỏ liền biết là bị quân phạt. Trong lòng ai nấy đều sợ hãi không dám nói lời nào, chỉ im lặng đi qua người gã tiến vào trong điện.
Hà Gian quận vương ăn nói mạo phạm Chiêu Tín Hầu, bị Thánh thượng trách phạt trước mặt mọi người, mà còn dùng thủ đoạn làm nhục như vả miệng, phạt quỳ trước điện. Tin tức này đã được lưu truyền rất nhanh, đến khi Cơ Hoài Tố phạt quỳ xong rời khỏi cung, toàn bộ quan lớn đại thần trong kinh thành đều đã biết tin tức kinh người này rồi.
Tuy Thánh thượng luôn luôn nghiêm khắc thâm trầm, càn cương độc đoán, nhưng thật ra lúc trách phạt quan lại trong triều rất ít khi dùng những thủ đoạn làm nhục như đánh trượng, vả miệng, phạt quỳ. Ngay cả khiển trách cũng rất ít, cùng lắm chỉ lệnh cho Thừa tướng thay mặt trách cứ, giáng chức thôi. Cách xử tội quan lại luôn luôn rộng lượng như biển, khoan dung độ lượng, đây chính là khí chất của quân vương.
Thế nhưng bây giờ lại bởi vì Chiêu Tín Hầu mà trách phạt Quận vương, còn dùng biện pháp làm nhục như thế. Đây đúng là lần đầu tiên kể từ khi bệ hạ lên ngôi đến nay, có thể thấy được y thật sự tức giận.
Người bị trách phạt chính là tôn thất, nói đến cùng cũng coi như chuyện nhà của Hoàng đế, đương nhiên người bên ngoài không tiện nói gì. Nếu không bị trách tội kết giao với tôn thất, ai mà gánh chịu nổi? Lại nói Chiêu Tín Hầu cũng còn có chức vụ Đại Lý Tự thiếu khanh, nếu Hà Gian quận vương quả thật ăn nói mạo phạm đại thần triều đình mới khiến Hoàng Thượng trách phạt giáng tội, đó cũng là mong muốn của đám quan lại trong triều. Có tiền lệ này, về sau đám tôn thất sẽ phải tôn trọng triều thần hơn, không dám cậy thế khinh người nữa.
Vốn dĩ đám tôn thất chỉ nên làm tôn thất nhàn hạ của bọn họ thôi, Hoàng Thượng vẫn luôn thánh minh, sẽ không vô duyên vô cớ trách phạt, tất nhiên là Hà Gian quận vương đã làm sai trước.
Bởi vậy quan lại triều đình đều cùng nhau trầm mặc, ngay cả mấy Ngự sử bình thường không có việc gì cũng phải dâng mấy cuốn sổ con đều giữ vững im lặng một cách quỷ dị.
Phạt Cơ Hoài Tố xong, cơn tức trong lòng Cơ Băng Nguyên mới tính là giảm đi chút. Y xử lý việc triều chính xong liền trở về tẩm điện, nhìn thấy Quân Duật Bạch đang nói chuyện với Vân Trinh. Vân Trinh khoác áo lông chồn, sắc mặt đã khá hơn nhiều, hắn tựa trên giường không ngừng cười.
Y mỉm cười đi vào hỏi: “Nói cái gì mà vui vẻ như vậy.”
Quân Duật Bạch nói: “Ta đang nói với Vân hầu gia đủ loại bệnh thích sạch sẽ dở hơi của ngươi, Hầu gia lại không tin.”
Cơ Băng Nguyên nói: “Cái gì dở hơi?”
Quân Duật Bạch nín cười: “Ví dụ như lúc ăn cá nếu người khác lật mặt quá sớm, chắc chắn ngươi sẽ không ăn.”
Cơ Băng Nguyên thế mới biết nguyên nhân Vân Trinh hôm đó, lại cười nói: “Người bên ngoài đυ.ng vào chắc chắn trẫm sẽ không ăn, nhưng Cát Tường Nhi là người trong nhà, cùng trẫm kết tóc trăm năm, đồng tâm đồng thể, dĩ nhiên là không giống rồi.”
Vân Trinh thấy y không hề che giấu quan hệ của bọn họ trước mặt Quân Duật Bạch thì đỏ mặt lên không biết nói cái gì, trong lòng lại tràn đầy vui vẻ bí ẩn.
Quân Duật Bạch thở dài: “Ta đã làm sai điều gì mà phải ở đây xem các ngươi liếc mắt đưa tình. Thôi, ta đi ra ngoài trước, các ngươi muốn làm thế nào ta cũng mặc kệ, nhưng — tiết chế chuyện phòng the, đừng quên đấy.”
Khuôn mặt Vân Trinh đỏ đến mức gần như nhỏ máu, Quân Duật Bạch lại khoan thai đứng dậy, thản nhiên rời đi.