Tuy Vân Trinh đang choáng váng cả đầu nhưng vẫn nhớ kỹ vết bẩn trên y phục của Cơ Băng Nguyên. Hắn giãy giụa muốn rời khỏi, Cơ Băng Nguyên lại ấn hắn xuống nói: “Không có chuyện gì, cứ ngồi yên đi, bọn họ sẽ thu dọn.”
Mặc Cúc ở một bên đã nhẹ nhàng đi lên nhận lấy y phục bị bẩn của Cơ Băng Nguyên đi ra đi cho Tư Mặc, lại dùng chậu đồng đựng nước nóng mang tới. Cơ Băng Nguyên cầm khăn nóng lau cho hắn, cười nói: “Uống bao nhiêu vậy? Nói bảo ngươi ngoan là ngươi ngoan ngoãn uống hết thật à? Trẫm mà không tới đón ngươi, có khi còn không có ai để ý đến ngươi đâu.”
Vân Trinh bị y cầm khăn nóng chà xát từ trong ra ngoài, Mặc Cúc mang giải rượu trà đưa cho hắn súc miệng, cuối cùng đã khá hơn rất nhiều.
Sau khi thu dọn sạch sẽ, hắn yên lặng co lại trong ngực Cơ Băng Nguyên. Đôi mắt lại mở to nhìn Cơ Băng Nguyên cười, hỏi hắn cái gì cũng đều phản ứng chậm chạp, nhưng nụ cười lại buông lỏng hơn bình thường rất nhiều.
Cơ Băng Nguyên ôm hắn nằm ngửa trên đầu gối mình rồi sờ lên trán hắn. Cuối cùng Vân Trinh mới kịp phản ứng: “Sao Hoàng Thượng lại tới đây.”
Cơ Băng Nguyên nói: “Thừa Ân Bá về kinh, trẫm đến Thừa Ân Bá phủ dùng bữa tối, thuận tiện tới đón ngươi.”
Vân Trinh ồ một tiếng, trên mặt cũng không có phản ứng gì. Rất lâu sau mới hơi nghiêng người ôm lấy cánh tay Cơ Băng Nguyên, an tâm bất động.
Cơ Băng Nguyên nhìn hắn như vậy, trong lòng vô cùng mềm mại. Y hỏi hắn: “Muốn mua cá cho trẫm ăn, hả? Không mua được?”
Đầu óc Vân Trinh đã hoàn toàn trở thành bột nhão, hắn chỉ ôm cánh tay Cơ Băng Nguyên, vành mắt bỗng nhiên đỏ lên: “Hoàng Thượng, trong lòng ta rất thương ngài.”
Cơ Băng Nguyên sờ tóc hắn: “Trẫm đã có ngươi rồi, có lẽ những gì phải trải qua trước kia đều chỉ vì để gặp được Cát Tường Nhi nhà ta. Tất cả oán hận và phẫn nộ trong quá khứ đều có thể buông xuống.”
Vân Trinh sờ cánh tay y, hồi lâu sau mới nói: “Thần cũng thế.”
“Thần tu phúc ba đời mới có thể hầu ở bên người Hoàng Thượng.”
“Thần không xứng với Hoàng Thượng.”
Cơ Băng Nguyên bị hắn chọc cho buồn cười: “Ai nói ngươi không xứng? Trẫm nói ngươi là tốt nhất.”
Vân Trinh lại chậm rãi nói ra câu tiếp theo: “Không xứng với cũng không cho, ai đến cũng không cho.”
Cơ Băng Nguyên vô cùng mềm lòng: “Đúng, ai đến cũng không cho.”
Vân Trinh chỉ cọ xát Cơ Băng Nguyên không nói. Cơ Băng Nguyên mặc quần gấm, hắn dán khuôn mặt nóng bừng hết sức thoải mái, cho nên chỉ biết cọ.
Cơ Băng Nguyên bật cười, xốc hắn lên tựa vào vai mình: “Ngươi còn cọ nữa, sợ là trẫm sẽ phải phi lễ.”
Vân Trinh tựa đầu ở trên vai Cơ Băng Nguyên, lại quay sang nhìn thấy đôi môi mỏng của Hoàng Thượng cũng cực kỳ hồng nhuận, lông my thật dài, đôi mắt nhìn hắn vừa chăm chú vừa ôn nhu. Hắn bỗng mượn rượu to gan háo sắc một lần, liền xích gần đến thè lưỡi ra liếʍ đôi môi mỏng kia.
Đương nhiên Cơ Băng Nguyên sẽ không thể buông tha cho cảnh đẹp đưa đến cửa này. Y ấn chặt gáy hắn, ngậm lấy môi hắn nhấm nháp tỉ mỉ.
Đảo mắt đã tiến vào cung, chiếc xe đi thẳng đến Thể Nhân Cung. Cơ Băng Nguyên trực tiếp ôm hắn vào tẩm điện, tự tay cởϊ qυầи áo ra đổi đồ ngủ cho hắn, lại cho người mang canh giải rượu đến. Tới khi quay đầu đã thấy người trước đó động tay động chân với mình ở trên xe đã yên lặng ngủ thϊếp đi trên chiếc giường quen thuộc thì không nhịn được bật cười. Y yêu thương sờ lên mái tóc ướt mồ hôi của hắn, sau đó mới đứng lên ra ngoài phê sổ gấp.
Vân Trinh hết say rượu nằm lỳ ở trên giường, chỉ cảm thấy đầu đau đến mức không muốn sống. Chuyện đêm qua đã hoàn toàn mờ nhạt, cái gì cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ mang máng mình đã nôn lên y phục của Hoàng Thượng.
A a a a a a, hắn xấu hổ đến mức hận không thể chôn mặt vào trong đất. Lại thấy Cơ Băng Nguyên đi từ bên ngoài tới, cười nói: “Còn đau đầu không? Ngủ thêm một lát nữa nhé?”
Vân Trinh đứng dậy, cả khuôn mặt đỏ bừng: “Hoàng Thượng, đêm qua thần thất lễ.”
Cơ Băng Nguyên nói: “Không sao, hiếm khi trẫm được phục vụ Hoàng hậu say rượu, muốn gì cứ lấy, vô cùng đáng yêu ngon miệng.”
Muốn gì cứ lấy? Tối hôm qua ta say như vậy ư? Sao cái gì cũng không nhớ được? Vân Trinh mờ mịt, không nhịn được đưa tay sờ mình một cái. Cơ Băng Nguyên thấy hắn tưởng là thật thì cười ra tiếng: “Ngươi ngủ như lợn chết, trẫm có thể làm cái gì?”
Khuôn mặt Vân Trinh đỏ bừng, trừng Cơ Băng Nguyên một cái rồi quay đầu đứng dậy đi rửa mặt. Cơ Băng Nguyên cười nhẹ nhàng: “Hôm nay không cần lên triều, trẫm ngồi giải rượu với ngươi nhé?”
Vân Trinh lắc đầu: “Sắp đến tết rồi, có một nhóm tù phạm phải xử lý, ta muốn đi nha môn một lát.”
Cơ Băng Nguyên nói: “Được rồi, ăn sáng trước đi đã.”
Vân Trinh rửa mặt xong rồi ra bàn ngồi xuống, nhìn trên bàn có một đĩa cá liền đảo tròn mắt, cười trộm trong lòng.
Cơ Băng Nguyên cũng ngồi xuống bắt đầu dùng bữa. Từ khi Vân Trinh thường xuyên ở trong cung, lúc bọn họ ăn cơm không còn giữ lại thái giám phục vụ nữa, chỉ ngồi đối diện nhau ăn giống như vợ chồng bình thường.
Vân Trinh nheo mắt nhìn y muốn gắp cá, liền cố ý dùng đũa gắp một miếng trước Cơ Băng Nguyên.
Cơ Băng Nguyên hơi dừng đũa lại, nhìn hắn một cái, không nói gì mà tiếp tục gắp một miếng gá gần đó.
Vân Trinh lại xuống đũa như mưa, sau khi gắp mấy miếng liền lật mặt cá cực nhanh.
Sau đó vụиɠ ŧяộʍ cười, chỉ muốn xem Cơ Băng Nguyên còn ăn nữa hay không.
Cơ Băng Nguyên nhìn hắn một cái, hỏi: “Xem ra Vân hoàng hậu rất thích con cá này.”
Vân Trinh cười hì hì: “Mùi vị không tệ.” Thật ra hắn còn không nhận ra được đây là cá gì, chỉ là nhớ tới lời Quân Duật Bạch nói, không nhịn được trêu đùa y thôi.
Cơ Băng Nguyên gật đầu nói: “Là ngươi đi trên đường muốn lấy của người khác nhưng lại không lấy được. Hôm qua trẫm đã biết rồi, cho nên mới xin con cá này của Thừa Ân Bá thay Hoàng hậu. Quả nhiên rất hợp khẩu vị của Hoàng hậu nhỉ.”
Vân Trinh lại đỏ mặt, Cơ Băng Nguyên ung dung gắp một miếng cá, mỉm cười: “Cá là do trẫm lấy được, mặc dù Hoàng hậu thích ăn nhưng vẫn nên nhường cho trẫm một miếng chứ?”
Vân Trinh tủi thân nói: “Thần lấy cho ngài mà.” Lại có tật giật mình hỏi: “Thừa Ân Bá có nói cái gì không?”
Cơ Băng Nguyên cười nói: “Thừa Ân Bá nói tiểu công tử nhà họ Chu vừa lương thiện vừa trượng nghĩa, hào hùng khí độ. Nhất định phải tìm được để trẫm thưởng cho hắn.”
Vân Trinh nhìn y một cái, biết Thừa Ân Bá không thân với y, chắc chắn sẽ không thể nói những điều này ở trước mặt y được. Cơ Băng Nguyên chỉ đang trêu ghẹo thôi, hắn liền nói: “Hôm qua Hoàng Thượng đến Thừa Ân Bá phủ dùng bữa sao? Cảm giác như thế nào?”
Cơ Băng Nguyên nói: “Ăn mấy miếng rồi thôi, không có Hoàng hậu ở bên, trẫm ăn nhạt như nước ốc. Quả nhiên hôm nay có Hoàng hậu mới thấy con cá này cũng khá ngon.”
Vân Trinh biết rõ Cơ Băng Nguyên đang trêu ghẹo mình, chẳng biết tại sao trong lòng lại cảm thấy thoải mái. Hắn thấy Hoàng Thượng căn bản không hề kiêng kỵ thứ mình từng nếm qua. Nhớ lại bình thường mình cũng hay gắp thức ăn cho Hoàng Thượng, không thấy được Hoàng Thượng kiêng kị cái gì.
Cho nên là Hoàng Thượng sửa được tật xấu kia, hay là chỉ như vậy đối với mình?
Trong lòng của hắn có một chút hân hoan nho nhỏ, vui vẻ dùng đồ ăn sáng. Trước khi đi lại thừa cơ hôn trộm Hoàng Thượng một cái rồi mới ra ngoài ngồi xe đến Đại Lý Tự.
Xử lý một nhóm phạm nhân trước khi hết năm cũng là lệ cũ. Vân Trinh ngồi trong đại đường Đại Lý Tự xử lý xong công vụ mới ra khỏi nha môn, trong lòng suy nghĩ nên về cung hay là về Hầu phủ, hay là đi tìm Cơ Hoài Thịnh đây. Tối hôm qua say, nhớ mang máng Cơ Hoài Thịnh muốn gả biểu muội cho mình làm tiểu thϊếp. Cơ Hoài Thịnh là người phúc hậu, không thể qua loa tắc trách với hắn ta được, vẫn nên giải thích cho thỏa đáng thì hơn.
Mới đi ra khỏi nha môn, cánh tay đã bị giữ chặt. Hắn giật nảy mình, quay đầu thấy là Cơ Hoài Tố liền tức giận nói: “Buông tay, đừng được đà lấn tới.”
Cơ Hoài Tố lại siết tay thật chặt: “Đêm qua ngươi không trở về Hầu phủ.”
Vân Trinh tức giận bật cười: “Ta có trở về hay không liên quan gì đến ngươi?”
Đôi mắt đen kịt của Cơ Hoài Tố nhìn hắn chằm chằm: “Ngươi ở lại trong cung, đúng không?”
Vân Trinh nói: “Ở đâu cũng không liên quan đến ngươi.”
Cơ Hoài Tố hít sâu một hơi: “Không phải ngươi rất tò mò vì sao lúc trước Hoàng Thượng không phế ta sao? Ta sẽ nói cho ngươi biết.”