Đêm lạnh vô cùng dài, Vân Trinh và Cơ Hoài Thịnh nói chuyện phiếm một chút rồi trở về phòng nghỉ ngơi. Nhưng mà Vân Trinh từ nhỏ đã được nuông chiều, đời nào cũng chưa từng phải chịu khổ. Chăn nệm trong dịch quán vừa cứng vừa nặng, đệm giường lạnh băng thậm chí còn hơi ẩm ướt, còn có một mùi vị kỳ quái nữa.
Vân Trinh lật qua lật lại không ngủ được, dứt khoát đứng lên cầm sách đọc. Hắn nghĩ còn không bằng để mai lên xe của Cơ Hoài Thịnh ngủ bù, trên đó thơm thơm mềm mềm còn dễ chịu hơn chút.
Hắn vừa châm đèn cầm binh thư lên, chợt nghe thấy những tiếng rêи ɾỉ rõ ràng truyền đến qua vách gỗ mỏng. Trong đêm khuya cứ như tiếng hồ yêu quỷ quái, có chút khϊếp người.
Hắn kinh ngạc cẩn thận lắng nghe một lát mới phát hiện ra đó là tiếng rêи ɾỉ đau đớn đè nén ở phòng bên cạnh. Dịch trạm này chia làm ba cấp, người ở trong phòng hạng nhất không phú thì quý, bởi vì khách thương nhiều nên phòng ở cũng hơi thiếu thốn.
Hắn suy nghĩ một chút rồi đứng dậy đến phòng bên cạnh nhẹ nhàng gõ cửa, thấy bên trong không có trả lời thì hơi lo lắng, liền rút đoản kiếm ra khẽ cậy then cửa đi vào xem.
Chỉ nghe thấy tiếng rêи ɾỉ truyền đến trên cái giường nhỏ hẹp, hắn xốc màn lên, mượn ánh trăng nhìn thấy ông lão ban ngày đang nhắm mắt rêи ɾỉ, trên trán tràn đầy mồ hôi.
Hắn liền vội vàng tiến lên nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai ông lão kia: “Lão tiên sinh, ngài sao vậy? Bị bệnh sao?”
Thừa Ân Bá hơi mở to mắt, nhìn thấy hắn thì miễn cưỡng cười: “Là Chu tiểu công tử sao, ta bị bệnh cũ, dạ dày yếu, hôm nay lại lạnh nên mới đau bụng thôi. Ở đây là dịch trạm không tiện, thôi, nhịn một chút đến ngày mai là được.”
Ông ta đã gần bảy mươi, đau đớn đến mức hơi thở yếu ớt, mặt mũi tiều tụy. Vân Trinh không khỏi thương hại, hỏi ông ta: “Nếu không ta lấy cho ngài ít nước nóng đến nhé?”
Thừa Ân Bá cười khổ nói: “Bây giờ là nửa đêm canh ba, lại ở trong dịch trạm, đám hạ nhân đều ở phòng hạng ba cả. Hôm nay còn không đủ phòng, giờ mà bảo người ta đi nấu nước cũng phiền phức. Huống hồ tác dụng cũng có hạn, tiểu công tử vẫn nên trở về phòng đi, lão phu nhịn một chút là được rồi. Có phải làm ồn đến việc nghỉ ngơi của ngươi không?”
Vân Trinh đưa tay vuốt vuốt dạ dày cho ông ta, lại sờ thấy cả người ông ta lạnh buốt, chắc là do dịch trạm này quá lạnh. Hắn đột nhiên nghĩ đến: “Lão tiên sinh, ta từng học qua một chút xíu về châm cứu, không bằng để ta châm mấy huyệt vị thay ngài, ngài thấy thế nào? Còn nữa, ta có mang theo có một ít thảo dược, hình như có mấy viên Bảo Hòa Hoàn(*), ta cầm đến cho ngài ăn nhé?”
(*)Bảo Hòa Hoàn là thuốc chữa đau bụng
Thật ra Thừa Ân Bá cũng đau đến mức không có cách nào. Đã lâu rồi ông ta không ra khỏi nhà, bình thường ở nhà mà tái phát bệnh cũ, có nha hoàn thị thϊếp phục vụ, lại mời đại phu đến châm cứu sẽ khỏe hơn rất nhanh. Bây giờ đường xá xa xôi, ông ta lại già cả yếu đuối, đúng là không chống nổi. Bây giờ thấy tiểu thiếu gia thân thiện cẩn thận quan tâm, không khỏi cũng có chút ỷ lại vào chút quan tâm đó: “Cũng được, vậy liền làm phiền tiểu thiếu gia.”
Vân Trinh quay lại phòng mình mở hành lý ra, quả nhiên nhìn thấy một túi thuốc lớn mà Thanh Tùng thu gom cho hắn trước khi rời cung. Hắn mở ra tìm được Bảo Hòa Hoàn, trong đó còn có cả đơn thuốc ghi một lần dùng một viên. Hắn liền lấy ấm nước nóng trong phòng mình, cầm theo cả túi châm, suy nghĩ một chút lại cầm cả áo lông chồn trên giường lên đi đến phòng ông lão. Đầu tiên là lấy áo lông chồn khoác lên cho ông ta, sau đó lại nâng lên đút cho chén nước nóng, để ông ta ăn viên thuốc kia vào.
Lúc này Thừa Ân Bá cũng không quan tâm gì nhiều nữa, sau khi uống một chén trà nóng chỉ cảm thấy cả người đã ấm áp hơn rất nhiều. Viên thuốc kia vào miệng là tan, sau khi ăn vào cảm thấy dạ dày đột nhiên ấm hẳn lên. Vân Trinh cởi vạt áo của ông ta ra, cầm túi châm nói: “Lão tiên sinh, tay nghề châm cứu của ta rất bình thường, cũng chưa châm cho nhiều người lắm. đứng đắn không có thay mấy người đâm qua, ngài nếu là cảm thấy đau liền nói đâu.”
Hắn cầm châm lên tìm vị trí huyệt vị, sau đó lần lượt châm ba huyệt Trung Quản, Nội Quan, Túc Tam Lý. Thừa Ân Bá bệnh lâu thành thầy, lại chỉ bảo hắn: “Ta bị bệnh đau dạ dày khi lạnh, ngươi châm thêm ba huyệt Thần Khuyết, Vị Du, Lương Khâu nữa.”
Vân Trinh lại châm tiếp cho ông ta. Thừa Ân Bá hơi co người lại cảm nhận lớp áo lông chồn mềm mại ấm áp dán lên da thịt, có chút cảm động: Đứa nhỏ này đúng là cẩn thận, sợ nếu cởϊ áσ châm cứu thì ta sẽ bị lạnh nên mới cầm áo lông của mình đến. Ngày mai phải tìm cách trả lại hắn một cái mới được.
Vân Trinh chậm rãi châm mấy lần mới hỏi ông ta: “Sao rồi? Có cảm giác gì không?”
Thừa Ân Bá nói: “Tạm được.”
Vân Trinh nói: “Ta không giỏi trò này lắm. Nhưng ta từng gặp được một vị đại phu, đó mới là lợi hại, châm rời tay vẫn có thể không ngừng rung động, châm xong cả người cứ như được sống lại một lần. Không phải ngài muốn tới kinh thành sao? Kinh thành có Cửu Châm Đường mới mở, ngài có thể đi đến đó khám bệnh.”
Thừa Ân Bá giật mình nói: “Kinh thành cũng mở Cửu Châm Đường sao?”
Vân Trinh nói: “Đúng vậy. Quân thần y cốc chủ Ngọc Hàm Cốc tự mình trấn giữ, lão tiên sinh ngài cứ đi nhờ hắn ta khám cho, biết đâu có thể trị được tận gốc.”
Thừa Ân Bá cười khổ, nhắm mắt không nói gì.
Vân Trinh vẫn còn khuyên bảo: “Chỉ là có chút đáng sợ, nhưng Quân thần y rất giỏi y thuật, châm xong chắc chắn sẽ tốt.”
Thừa Ân Bá thấp giọng cười nói: “Thần y xa cuối chân trời cũng không có tách dụng bằng tiểu công tử trước mắt. Lão phu đã tốt hơn nhiều rồi, chắc là thuốc cũng đã có tác dụng. Đúng là loại thuốc tốt, không biết là hiệu thuốc nào phối ra, sau này ta cũng cho người đến đó mua một ít.”
Vân Trinh nói: “Người trong nhà đưa, ta cũng không biết lấy từ đâu. Lão tiên sinh đi đường vất vả, chắc là vẫn cần dùng nữa, ta để số thuốc còn lại này cho ngài — Còn cả ấm nước nóng này cũng để cho ngài dùng luôn. Thời tiết lạnh căm căm thế này mà có một ấm nước nóng cầm theo, thêm chút than củi vào trong là ban đêm hay đi trên đường cũng có nước nóng để uống rồi.”
Thừa Ân Bá nhìn bình đồng hai tầng trên bàn, thở dài: “Chu thị các ngươi quả nhiên là người trong nghề hành thương. Nhìn bình nước nóng này có vẻ đơn giản, nhưng thật ra lại phải tính toán lượng khói lượng than lượng củi và thời gian đun. Cũng không dễ dàng làm ra đâu.”
Vân Trinh lại không chú ý đến những điều này, thương đội Chu gia đối xử với hắn kính cảm như với Cơ Hoài Thịnh. Cái ấm nước này được dành riêng cho hắn, hắn còn tưởng rằng rất bình thường chứ. Nghe Thừa Ân Bá nói hắn mới gật đầu cười: “Hóa ra là như vậy, lão tiên sinh không nói thì ta còn không biết có cách này đâu.”
Thừa Ân Bá cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng nghĩ đứa nhỏ này còn trẻ, chắc ở trong nhà cũng rất được chiều chuộng, liền cười nói: “Tiểu công tử bao nhiêu tuổi rồi? Nhìn có vẻ chưa cập quan?”
Vân Trinh khẽ gật đầu: “Sang năm là mười chín.”
Thừa Ân Bá cười nói: “Trẻ tuổi như vậy, ra ngoài hành thương trong thời tiết lạnh giá thế này có vất vả không?”
Vân Trinh nói như ông cụ non: “Vẫn ổn, thật ra cưỡi ngựa càng nhanh, cũng tiết kiệm rất nhiều thời gian vất vả trên đường, chỉ là trong nhà không cho phép.”
Thừa Ân Bá thở dài: “Cưỡi ngựa đúng là thoải mái, nhưng không tốt cho cơ thể. Lặn lội đường xa nên đi từ từ thì hơn, nếu không ảnh hưởng đến sức khỏe, tuổi già cũng sẽ không chống nổi. Thanh niên các ngươi chỉ muốn sảng khoái, làm sao biết được trưởng bối trong nhà đang nóng ruột nóng gan.”
Vân Trinh cười hì hì: “Có phải lão tiên sinh còn muốn nói không nghe người già sẽ bị thiệt không.”
Thừa Ân Bá nói: “Trưởng bối luôn luôn muốn các ngươi tốt, đáng tiếc người trẻ tuổi các ngươi lại không hiểu.”
Vân Trinh nói: “Có phải trong nhà lão tiên sinh có con cháu không nghe lời không. Đừng buồn, thật ra người trẻ tuổi cũng chỉ là mạnh miệng sĩ diện, nhưng trong lòng cũng biết là trưởng bối vẫn luôn bảo vệ tiểu bối, không phải người nào cũng đều có trưởng bối để quản lý đâu.” Hắn nhớ tới hai đời mình đều không sống tốt cũng chính là bởi vì cha mẹ không còn không có ai quản lý, bỗng nhiên cảm thấy hơi cô đơn.
Hắn cúi đầu chậm rãi rút châm, lại cẩn thận kéo áo lông chồn che kín lại đề phòng ông ta bị cảm lạnh.
Thừa Ân Bá nhìn hắn vừa ngoan vừa giỏi ăn nói, lại còn biết quan tâm, trong lòng vô cùng yêu thích, liền cười nói: “Nếu ta có được đứa cháu như ngươi, trong lòng sẽ vui vẻ chết mất.”
Vân Trinh cười hì hì: “Khi còn bé ta vô cùng tinh nghịch, nếu ngài thật sự có đứa cháu như ta có khi ngày nào cũng phải cầm thước dạy dỗ mất. Có khi lúc đó lại ghét bỏ ta quá tinh nghịch đấy.”
Thừa Ân Bá nói: “Nhìn ngươi liền biết được người nhà nuông chiều. Cha mẹ ngươi rất yêu thương ngươi đúng không.”
Vân Trinh nói: “Đúng là rất chiều chuộng, người bên ngoài đều nói nếu bọn họ cứ chiều như thế, sau này ta sẽ trở thành hỗn thế ma vương. Đáng tiếc bọn họ qua đời sớm, nếu không đến bây giờ cũng sẽ phải dạy dỗ ta mỗi ngày.”
Thừa Ân Bá có chút thương tiếc, lại cảm thấy kinh ngạc: “Ta thấy huynh đệ các ngươi hai người hành động tự nhiên hào phóng, phong thái phi phàm, chắc hẳn được người trong tộc dạy dỗ không tệ.”
Vân Trinh cười hì hì, Thừa Ân Bá lại cảm khái: “Người ngoài dạy dỗ nhẹ không được nặng không đến, có một số việc cũng chỉ co cha mẹ ruột mới dễ quản lý. Nếu không phải con ruột, cho dù bình thường có thân thiết với ngươi thế nào, chỉ cần hơi nghiêm khắc một chút là sẽ ghi hận trong lòng ngay.”
Vân Trinh nói: “Lão tiên sinh nghĩ thoáng chút đi, con cháu tự có phúc của con cháu. Đó đều là số phận của bọn họ, cố hết sức là được rồi.” Hắn thấy ông lão ngàn dặm vào kinh mà không một đứa con đi cùng, nửa đêm còn bị bệnh nặng, bởi vậy nghe ông ta lải nhải dài dòng văn tự cũng chỉ trấn an khuyên nhủ.
Thừa Ân Bá buồn bã nói: “Là lão phu dài dòng, người trẻ tuổi các ngươi không kiên nhẫn nổi, ngược lại là làm chậm trễ thời gian nghỉ ngơi của ngươi.”
Vân Trinh tính toán thời gian, vừa rút châm vừa nói: “Đâu có, có người nói chuyện cùng rất tốt. Ta cũng cảm thấy giường ở đây quá cứng, không ngủ ngon được cho nên mới không ngủ.”
Thừa Ân Bá bật cười: “Ngươi đúng là được nuông chiều từ bé.”
Vân Trinh nói: “Đúng vậy, ta có một người bạn, từ nhỏ cũng không thể chịu khổ giống như ta. Bây giờ hắn ta đã đến biên quan nhập ngũ, mỗi lần nghĩ đến ta đều cảm thấy kinh ngạc, không biết hắn ta chịu khổ được kiểu gì.”
Thừa Ân Bá nổi lòng tôn kính: “Chịu đi tòng quân trấn thủ biên cương là có chí hướng, đây là một nam nhi tốt.”
Vân Trinh cười nói: “Khi còn bé hắn ta cũng rất nghịch ngợm, nhà hắn lại dạy dỗ nghiêm khắc, cho nên lúc nào cũng bị ăn mắng. Có lần hắn ta hiếu kì đi dạo nam phong quán, kết quả vừa vào liền bị trong nhà phái một đội gia đinh xách về. Nghe nói tổ phụ hắn ta tự mình cầm gậy đánh hắn nửa tháng không thể rời giường. Cho nên trưởng bối có dạy bảo thế nào cũng không thể ghi thù được, lão tiên sinh đừng quá lo lắng.”
Hắn vừa nghĩ tới liền không nhịn được cười. Lần đó Chu Giáng nói mình hiếu kỳ muốn đi xem một chút, kết quả ngay sau đó lại bị gã sai vặt của mình về mách lẻo. Chu Quốc Công giận dữ sai người lập tức đi túm hắn ta về dạy bảo. Cho nên về sau khi hắn làm ầm lên muốn hợp tịch thành hôn với Chu Giáng, Chu Quốc Công vẫn cảm thấy hắn bị Chu Giáng dạy hư. Bình thường vẫn luôn rât ôn hòa với hắn, ngày lễ ngày tết hắn đi thỉnh an cho Chu Quốc Công, Chu Quốc Công đều chỉ nghiêng về phía hắn mà trách cứ Chu Giáng.
Đáng tiếc cho dù như thế bọn họ vẫn vọng Chu Giáng kết hôn sinh con. Có phải cũng là bởi vì như thế nên bọn họ mới cảm thấy hổ thẹn với mình, nên bình thường mới nhường nhịn nhiều hơn? Cho dù có hung dữ thế nào thì vẫn là người nhà mà.
Hắn chậm rãi rút châm ra, lại từ từ xoa dạ dày cho Thừa Ân Bá: “Khá hơn chút nào không?”
Thừa Ân Bá vẫn còn nhớ đến câu chuyện kia của hắn, cười nói: “Có phải người trẻ tuổi các ngươi đều sẽ hiếu kì, muốn thử xem long dương đồng tính là cái gì không.”
Vân Trinh đỏ mặt lên không nói chuyện, Thừa Ân Bá lại đắm chìm trong hồi ức của mình: “Ta có một tiểu bối, cũng nhìn y lớn lên từ nhỏ, dạy y tập viết tập đọc. Y cũng rất nghịch ngợm, không có chính kiến, ta là trưởng bối cho nên không thể không nghiêm khắc với y… Về sau y cũng thế, có một ngày bỗng nhiên nói với mẫu thân là mình thích long dương, bảo trong nhà không cần sắp xếp nha đầu thông phòng cho mình.”
Vân Trinh nhẹ nhàng a một tiếng.
Thừa Ân Bá thấp giọng nói: “Mẫu thân y chỉ có một đứa con trai là y. Lúc sinh y ra bị ảnh hưởng đến cơ thể, không thể sinh được tiếp nữa. Nghe y nói vậy thì vô cùng sợ hãi tới tìm ta khóc hồi lâu, cầu xin ta tìm đại phu trị bệnh này cho y.” Trong đêm dài vắng vẻ, bốn bề vắng lặng, ông ta lại đang bệnh nặng suy yếu, trong lòng vô cùng yếu ớt. Bí mật này đã chôn sâu ở trong lòng vài chục năm, bây giờ lại không nhịn được thổ lộ hết với người trẻ tuổi vốn không quen biết nhưng lại cực kỳ ôn nhu quan tâm trước mặt này.
Vân Trinh nói: “Chắc là không trị được đi.”
Thừa Ân Bá nói: “Tính tình đứa bé kia từ nhỏ đã có chút kỳ quái, nếu quyết tâm chuyện gì là sẽ rất khó thay đổi. Thật ra ta cũng đã tận tình khuyên bảo y, cứ nạp… cứ cưới một người vợ sinh con trước, về sau y muốn thích long dương kiểu gì cũng được.”
“Kết quả đứa bé kia không nghe, nói cho dù nữ tử có cởi sạch trước mặt y, y cũng không cứng nổi, bảo ta đừng phí tâm.”
Vân Trinh bật cười phì.
Thừa Ân Bá thở dài nói: “Người trẻ tuổi các ngươi nghe vậy chỉ cảm thấy buồn cười, làm sao biết khi đó mẫu thân y khổ sở đến mức nào, còn vì chuyện này mà bị bệnh mấy lần. Đứa bé kia lại không nghe, cho dù mọi thứ của y đều rất ưu tú, ai nấy gặp đều khen ngợi. Nhưng cố tình lại chống đối mẫu thân trong chuyện này. Bây giờ nghĩ đến cũng là chúng ta quá đáng mới khiến y càng thêm chống đối.”
“Về sau ta cũng tức đến chập mạch rồi, dù sao đứa nhỏ này từ nhỏ đã rất tôn trọng ta, nói gì nghe nấy. Đây là lần thứ nhất y chống đối ta. Ta liền nghĩ một biện pháp, để đại phu kê đơn thuốc trợ hứng, lại tìm mấy nha hoàn xinh xắn trong nhà đến. Sau khi dỗ đứa bé kia uống thuốc sẽ cho những nha hoàn kia phục vụ, đóng cửa nhốt y ở bên trong.”
Máu nóng bỗng nhiên dồn hết lên đầu Vân Trinh, một câu nói lập tức xuất hiện ở trong đầu hắn: “Thủ đoạn tương đối kịch liệt, bởi vậy trẫm đã trở mặt với Thừa Ân Bá.”
Tay của hắn khẽ run, nhìn ông lão trước mắt điềm đạm nho nhã, bọn họ tới từ Giang Nam… mang theo cá tươi Hoàng Thượng thích ăn…
Đáp án vô cùng sống động, giọng của hắn có chút run rẩy: “Sau đó thì sao?”
Thừa Ân Bá cười khổ: “Đứa bé kia rút bội kiếm cắt mạch máu trên tay mình, rất sâu, chảy rất nhiều máu. Đám nha hoàn bị dọa, đập cửa để chúng ta mở rồi vội vàng vàng tìm đại phu đến. Suýt nữa là không cứu lại được. Vốn dĩ y rất giỏi bắn cung, sau lần đó lại không cầm được cung rất lâu. Ta và mẫu thân y đều bị dọa, từ đó về sau rốt cuộc không dám ép buộc y nữa.”
Vết thương trên cánh tay… Vân Trinh đã từng nhìn thấy, hắn còn tưởng rằng y bị thương trên chiến trường, còn thấy lạ là sao lại người có thể làm y bị thương ở khoảng cách gần như thế, y chính là chủ soái và Thái tử mà. Đôi mắt hắn nóng rực, một ngọn lửa nóng xông thẳng lên trên, hận không thể lập tức bay trở về kinh thành. Trong lòng hắn vô cùng thương y, mặc dù đã qua nhiều năm như vậy.
Thừa Ân Bá lại hoàn toàn sa vào trong hồi ức, không chú ý tới sắc mặt hắn biến đổi: “Về sau đứa bé kia trở nên xa lạ với ta rất nhiều, nhưng có mẫu thân y ở giữa cứu vãn nên còn đỡ. Nhưng về sau… mẫu thân y mắc bệnh đa nghi, nghe nói ở bên cạnh y… có một đại phu trẻ tuổi rất thân thiết với y, cùng ra cùng vào, ý hợp tâm đầu, cho nên mới nghi ngờ là đại phu kia câu dẫn. Nàng lấy cớ mắc bệnh lừa đại phu đến chữa bệnh, lại bảo ta uy hϊếp dụ dỗ ép buộc đại phu rời khỏi đứa bé kia.”
Sắc mặt Vân Trinh trắng bệch.
Thừa Ân Bá thở dài một hơi: “Từ nay về sau đứa bé kia rất căm hận ta, cũng không muốn gặp lại ta nữa.”