Trong màn đêm đen đặc, những rạp xiếc rạp hát ở gần đó vẫn còn hoan ca trắng đêm.
Vân Trinh cầm một túi quần áo trong tay, gõ cửa hiệu sách Văn Hãn Lâu một lúc mới có người mở cửa. Người kia đánh giá hắn một chút, trong mắt có vẻ cảnh giác, nhưng trên mặt vẫn là nụ cười: "Tiểu nương tử, hiệu sách chúng ta không kinh doanh buổi tối."
Vân Trinh vươn tay mở một tờ giấy ra: "Ta tìm phu quân La Tùng Hạc, ta là nàng dâu mẫu thân hắn tìm, họ Trương, không biết nói chuyện, mới từ Kim Châu đến. Bà bà bảo ta vào kinh chăm sóc hắn ta, hòa thượng trong chùa nói một tuần rồi hắn ta không trở về, lúc trước hắn ta viết thư nói với nhà là làm việc ở chỗ này."
Đối phương hơi đổi sắc mặt: "Chưa từng nghe qua, chờ đấy, để ta vào hỏi." Nói xong thì chộp lấy tờ giấy kia đi vào.
Vân Trinh đứng đợi ở cửa ra vào một hồi, nam tử lại mở cửa ra, hỏi hắn: "Chưa nghe nói đến việc La Tùng Hạc lấy vợ mà? Quản sự bảo ngươi đi vào."
Trên mặt nam tử lướt qua một vet trào phúng, thấy hắn không biết nói chuyện thì càng không kiêng nể gì, nói: "Nếu tướng công ngươi trúng ân khoa, tức phụ câm điếc như ngươi sẽ không còn chỗ nữa. Người ta sẽ lấy tiểu thư vọng tộc, đến bây giờ hắn ta chưa bao giờ nói trong nhà còn mua một cô vợ trẻ, ha ha ha ha."
Vân Trinh cúi thấp đầu, thân thể tráng kiện hơi còng xuống. Nam tử chỉ cho rằng hắn khổ sở, càng thêm cao hứng: "Nhìn ngươi vừa thô vừa to, còn không biết nói chuyện, bà bà ngươi mua ngươi tới là dùng để xuống đồng làm việc rồi, chứ nam nhân không thích loại này đâu — Vào đi, ta dẫn ngươi đi gặp tướng công nhà ngươi. Nhưng hắn ta đã leo lên tiểu thư nhà khác rồi, chưa chắc đã nhận ngươi. Dù sao ngươi cũng không biết nói, đàng hoàng một chút đi ha ha ha."
"Tiểu tử này cũng coi như có diễm phúc."
Gã dẫn Vân Trinh đi dọc theo hành lang hiệu sách, sau khi đi qua mấy cánh cửa, hắn thấy vô số tiểu công đang bận rộn trắng đêm vận chuyển từng bó sách, đóng gói thành thùng chất đống dưới hiên. Có xe vận tải đỗ ở một bên chờ người đưa lên xe.
Trong một căn phòng đèn đuốc sáng trưng, thông qua cửa sổ rộng mở có thể nhìn thấy bên trong có người đang đóng từng quyển sách một trong đêm. Lấy vài tờ giấy mỏng từ một bên khác rồi dùng chỉ thô to đóng lại thành sách, sau đó để sang bên khác cho người ta đóng gói.
Nam tử kia vẫn còn ác ý nhắc tới: "Đến lúc đó cũng đừng nên ghen ghét, người như ngươi có thể làm thϊếp cũng không tệ rồi. Chậc chậc, vẫn là quản gia của chúng ta thiện tâm, thư sinh nghèo, chậc, có diễm phúc." Mẹ nó trước khi ch3t còn cho hai nữ nhân ở cùng, một tên thư sinh nghèo, trước khi ch3t còn có diễm phúc như thế.
Vốn dĩ gã không muốn để ý, nhưng quản sự lại nói: "Mặc dù là người câm, nhưng nếu nàng ta lại đến chùa Đại Từ Bi hỏi nhiều vài câu, dẫn các hòa thượng tới đây thì sao? Hòa thượng lại không phải người ngu, nàng dâu của người ta đến tìm khắp nơi không thấy người, trở về còn không nổi lòng nghi ngờ sao? Đừng cho nàng ta đi lung tung khắp nơi, dẫn vào giam cùng một chỗ, đến lúc đó cùng xử lý cả thể luôn."
Thế là gã liền dẫn tức phụ câm điếc này đi thẳng vào trong cùng, đẩy cửa một tiểu viện ra, giữa sân có một hòn núi giả nho nhỏ. Gã dẫn tiểu tức phụ này đi xuyên qua núi giả, sau đó kéo một cửa hầm ra, hất cằm lên: "Đi xuống đi! Hắn ta ở ngay phía dưới đấy!"
Sau đó một tay đẩy Vân Trinh xuống dưới, nhìn hắn bất ngờ lăn xuống thang mới đóng sầm cửa hầm lại, cài then khóa sắt rồi lại chuyển một tảng đá nặng nề từ bên cạnh đến.
Vân Trinh lăn mấy lần, thấy cánh cửa đã đóng lại liền vươn tay chân ổn định thân hình, chậm rãi đi xuống dưới bậc thang. Trong hầm ngầm đen nhánh không thấy năm ngón tay, mùi vị cực kì khó ngửi.
Trên cao có một cửa thông gió hình vuông nho nhỏ.
Vân Trinh lấy một hộp quẹt từ trong ng.ực ra châm, lửa cháy lên.
Hắn thấy được một nam một nữ co rụt lại trong góc tường, hoảng sợ nhìn về phía hắn. Nam tử lớn mật hỏi: "Vị này nương tử, ngươi là ai? Cũng bị tặc nhân bắt xuống sao?"
Vân Trinh chậm rãi hỏi: "La Tùng Hạc, Vương tứ tiểu thư Tây Ninh Hầu?"
Giọng nói trong trẻo, nhưng chắc chắn của là nam tử.
Đôi nam nữ kia mở to hai mắt.
===
Thể Nhân Cung, đêm khuya.
Cơ Băng Nguyên đã nằm ở trên giường, nhưng lại trợn tròn mắt không thể ngủ được. Một khi đã quen thuộc bên cạnh có người thì sẽ không thể tiếp nhận sự trống rỗng và cô độc nữa. Nhưng những vấn đề một ngày trước thẩm vấn Chu Giáng vẫn còn đang lặp đi lặp lại trong đầu y.
Lúc trước y còn lo lắng Cát Tường Nhi tự nghĩ ra, hoặc là bị Cơ Hoài Tố mê hoặc cái gì đó. Nhưng sau khi hỏi Chu Giáng, trong lòng y lại tỉnh táo nhận ra được hai đời mà mình không biết đã thật sự xảy ra.
Nếu không xảy ra thì Chu Giáng sẽ không thể bịa ra được nhiều chi tiết cụ thể như thế, cụ thể từ y phục hôn sự, người chủ trì hôn sự đến những thứ được mình thưởng cho.
Cơ hội sống lại rất có thể là hạt châu đột nhiên bốc cháy kia, cho nên lúc ấy Cát Tường Nhi mới khóc dữ như vậy.
Cơ Hoài Tố thức tỉnh là một đời khác. Mà ở đời của Chu Giáng, mình chọn Cơ Hoài Thanh làm Thái tử chắc hẳn là bởi vì đại chiến bắt đầu, y không thể không ổn định Tần Vương, nhưng lại hại Cát Tường Nhi.
Rốt cuộc tại sao Cơ Hoài Thanh, Cơ Hoài Tố lại muốn gϊếŧ Cát Tường Nhi? Lời đồn con riêng này thực sự quá mức vô căn cứ, y không hiểu là ai đồn thổi như thế. Người quen biết Định Tương trưởng công chúa đều sẽ không cảm thấy nàng và mình có tư tình.
Cơ Băng Nguyên nhắm mắt lại, nhớ đến thân thể lửa nóng tràn đầy sức sống bên cạnh. Nếu như hắn ở đây, mình sẽ không rảnh đến mức tự vây khốn mình, rơi vào những phỏng đoán và tưởng tượng vô căn cứ thế này. Bọn họ có thể làm vài chuyện để nhau nóng lên.
Tưởng tượng ra Cát Tường Nhi mặc cát phục vui vẻ gả cho tên ngốc nhà họ Chu dưới thánh chỉ tứ hôn của mình như thế nào.
Tưởng tượng ra hắn nhận lấy bát canh trứng gà kia ra sao. Vốn dĩ cho rằng người yêu đang muốn xin lỗi hắn, sau đó thất khiếu chảy máu, thống khổ ch3t đi.
Tưởng tượng ra Cơ Hoài Tố ban Hoàng Lương cho Cát Tường Nhi. Tưởng tượng ra Cát Tường Nhi uống thứ thuốc khiến hắn phải ch3t với tâm trạng như thế nào.
Điều này khiến tâm tình luôn luôn tỉnh táo đạm mạc của y biến hóa rất lớn. Từ trước đến nay y luôn trấn định thản nhiên xử lý chính sự, ngày này qua ngày khác. Lúc có được Vân Trinh, y cũng cảm thấy đây là bất ngờ của cuộc sống, y vui mừng hưởng thụ quà tặng từ ông trời, vừa lòng thỏa ý vì cuối cùng mình đã có một bạn lữ thích hợp, đồng thời nguyện ý đi qua một đời với hắn.
Sau đó y phát hiện bạn lữ nhỏ muốn gì được đó của mình có bí mật.
Mấy ngày nay y thật sự buồn bực đến đau lòng. Đứa trẻ mà y nâng niu trong tay không nỡ để chịu khổ một chút nào, vậy mà đã từng có hai đời không được mình bảo vệ, lảo đảo đi tới đời thứ ba, đi tới bên cạnh y. Giống một con thú non bị thương lặng lẽ dựa sát tới, vậy mà vẫn còn vụng về muốn dùng phương pháp của mình để bảo vệ y.
Y nhắm mắt lại suy nghĩ lung tung, trằn trọc mãi mà không có cách nào ngủ. Lại nghe được bên ngoài có người bước nhanh đến, thấp giọng bên màn: "Hoàng Thượng."
Đinh Đại?
Y ngồi dậy, trong lòng biết đêm khuya thế này chắc chắn Đinh Đại có chuyện quan trọng, liền nhấc lên màn lên hỏi ông ta: "Chuyện gì?"
Sắc mặt Đinh Đại nghiêm trọng: "Vân hầu gia sai người đến Tây Sơn đại doanh điều binh, Tây Sơn đại doanh bên kia không dám quyết định. Mặc dù cũng đã điểm binh cả đội nhưng vẫn sai người khẩn cấp vào thành bẩm báo.
Cơ Băng Nguyên bỗng nhiên đứng dậy: "Hắn muốn điều bao nhiêu binh?"
Đinh Đại nói: "Ba ngàn."
Cơ Băng Nguyên hỏi: "Ai đi điều?"
Đinh Đại nói: "Là Vương thôi quan của Đại Lý Tự, Hầu gia chỉ nói là bắt giặc. Còn có thư Hầu gia tự viết và Thiên Tử Kiếm trước đó Hoàng Thượng ban cho làm bằng chứng."
Cơ Băng Nguyên đã lấy ngoại bào mặc vào: "Có nói địa điểm không?"
Đinh Đại nói: "Hạ lệnh bao vây Tuần Dương quận vương phủ và hiệu sách Văn Hãn Lâu. Cũng đã phong tỏa tất cả cửa thành lại, Hầu gia đang ở hiệu sách Văn Hãn Lâu."
Cơ Băng Nguyên nói: "Không còn kịp rồi, bảo Cao Tín và toàn bộ Long Tương Doanh chờ lệnh. Lại điều một trăm người, trẫm tự mình đi."
Đinh Đại hỏi: "Ngài tự mình đi? Không biết là có chuyện gì, sợ rằng sẽ gây bất lợi cho ngài, nếu không vẫn để lão nô đi cho?"
Cơ Băng Nguyên không cần nghĩ ngợi: "Tới gần tiết Vạn Thọ mà hắn bỗng nhiên điều binh đêm khuya, chắc chắn không phải việc nhỏ. Không phải trước đó đang tra án thiên kim Tây Ninh Hầu mất tích sao? Hắn vẫn luôn thích mạo hiểm, rất có khả năng đã tự mình đến chỗ nguy hiểm rồi."
Không tự mình đi xem thì y không an tâm.
=========
Đêm khuya, đã qua thời gian cấm đi lại vào ban đêm, trên đường không một bóng người, bên ngoài hiệu sách Văn Hãn Lâu cũng vô cùng im ắng.
Toàn bộ móng ngựa của Long Tương Doanh đều được bọc vải, lặng lẽ bao vây cả con đường, sau đó rất nhanh đã bắt được Bạch Ngọc Kỳ còn đang ở gần đó quan sát.
Bạch Ngọc Kỳ bị xách tới quỳ trước mấy thớt ngựa, hãi hùng khiếp vía.
Cơ Băng Nguyên ở trên cao nhìn xuống, lại nhận ra hắn ta: "Bạch Ngọc Kỳ? Chiêu Tín Hầu ở đâu."
Bạch Ngọc Kỳ khẽ giật mình, Đinh Đại đã quát: "Đây là Thánh thượng, trả lời chi tiết vào!"
Bạch Ngọc Kỳ thở dài một hơi, vội vàng dập đầu nói: "Hầu gia không nghe khuyên ngăn, đã trà trộn vào điều tra rồi. Trước khi vào có nói với ta nếu sau một canh giờ mà không thấy hắn ra thì đến tìm tướng lĩnh Tây Sơn đại doanh, trực tiếp bao vây lục soát hiệu sách Văn Hãn Lâu."
Cơ Băng Nguyên hỏi: "Hắn đi vào bao lâu rồi?"
Giọng nói của Bạch Ngọc Kỳ khẽ run: "Hơn một canh giờ... Ta vẫn chưa nhìn thấy cấm quân đến, đang do dự có nên báo Kinh Triệu Phủ hay không."
Cơ Băng Nguyên cắn chặt hàm răng, đang muốn sai người trực tiếp xông vào, Cao Tín lại tới báo: "Hậu viện có người đang leo tường ra, chúng tiểu nhân chưa dám hành động."
Cơ Băng Nguyên trực tiếp giật dây cương: "Dẫn đường."
Trên đầu tường cao cao ở hậu viện còn cắm những cái đinh nhọn hoắt, Vân Trinh xé mép váy quấn ở trên tay, đang bò lên dùng đao chém những cái đinh kia đi, sau đó đưa tay muốn kéo người phía dưới.
La Tùng Hạc ngồi xổm xuống để Vương tiểu thư đứng trên vai hắn ta, sau đó vịn tường đứng lên. Nhưng rốt cuộc đã đói bụng mấy ngày, cả người choáng đầu hoa mắt lung la lung lay, Vương tiểu thư bên trên cũng yếu đuối đến mức sắp đổ.
Cố tình lúc này lại có chó sủa.
Vân Trinh thay đổi sắc mặt, cúi đầu xuống đưa tay kéo Vương tiểu thư, nhưng tiếng chó sủa đã thu hút người khác, trong viện có người hô to: "Kẻ nào?"
"Có ai không bắt trộm!"
Một bầy chó sủa loạn lao đến, Vương tiểu thư quá sợ hãi, đã sớm đứng không vững té xuống. La Tùng Hạc vội vàng ôm lấy nàng, xua đuổi chó dữ, nhưng đám chó đã nhào lên hết.
Vân Trinh ở trêntường thấy tình thế không ổn, đang muốn nhảy xuống, bỗng nhiên ngoài tường có người gọi hắn: "Vân Trinh!"
Hắn quay đầu nhìn thấy Cơ Băng Nguyên ngồi trên lưng ngựa ngẩng đầu nhìn mình, vẻ mặt vô cùng lo lắng. Bên cạnh y toàn là Long Tương Doanh, trong lòng hắn vui mừng: "Hoàng Thượng!"
Cơ Băng Nguyên giang hai cánh tay ra: "Xuống đây!"
Vân Trinh không chút do dự bổ nhào về phía trước, cánh tay rắn chắc của Cơ Băng Nguyên ôm lấy hắn, trái tim mới tính là thật sự trở về l*иg ng.ực.
Mấy thị vệ đã nhanh nhẹn ném trảo câu bay qua tường rơi vào trong nội viện, Vân Trinh ngồi trong lòng Cơ Băng Nguyên ngẩng đầu nghe bên kia không còn tiếng chó nữa, biết đã bị đám thị vệ gi3t ch3t mới yên lòng: "Bên kia là tiểu thư Tây Ninh Hầu, ta tìm được nàng rồi!"
Cơ Băng Nguyên chỉ muốn hộc máu, nàng ta là ai, có quan trọng hơn hắn không? Đến mức khiến hắn phải tự mình mạo hiểm? Y ôm chặt lấy cái eo không an phận: "Ngồi xuống."
Vân Trinh điều chỉnh tư thế ngồi, ngửi được mùi hương quen thuộc trên người Cơ Băng Nguyên. Tất cả khẩn trương đều ném sang một bên, hắn vừa hưng phấn lại kích động, vội vàng nói: "Ta điều cấm quân Tây Sơn tới, Hoàng Thượng, chắc chắn phải bao vây hiệu sách này, nơi này có thứ khó lường!"
Cơ Băng Nguyên cởϊ áσ choàng trên người bao lấy hắn, hắn còn đần độn ngẩng đầu cười: "Ta không lạnh, cả người đang nóng bừng lên đây. Ta vừa trèo từ trong địa lao ra, cứa song sắt mất nửa ngày đấy!
Cơ Băng Nguyên đè lại tay của hắn, thấp giọng nói thầm vào tai hắn: "Ngươi dự định mặc cái này đi lùng bắt phạm nhân sao?"
Vân Trinh bỗng nhiên kịp phản ứng, khuôn mặt đỏ bừng, bây giờ mình vẫn còn đang mặc nữ trang!