Tối hôm ấy, Hà Nghiên Tuyết mặc chiếc váy ngủ mới mua đứng trước gương trong phòng tắm, cô ngắm nghía bản thân đến hàng tá lần nhưng vẫn cảm thấy ngại mà không dám ra ngoài. Cô đã ở trong này được gần một tiếng rồi, điều đó khiến Tư Khải cũng cảm thấy lo lắng.
Cốc… cốc…
“Nghiên Tuyết, em không sao đó chứ? Tắm lâu sẽ có hại cho sức khỏe đấy.”
Tiếng gõ cửa phòng và giọng nói của Tư Khải bỗng vang lên khiến Nghiên Tuyết giật bắn mình. Cô hít một hơi thật sâu sau đó nắm chặt lấy tay nắm cửa, dứt khoát mở cửa ra.
Khoảnh khắc nhìn thấy bộ dạng trái ngược hoàn toàn với thường ngày của Nghiên Tuyết, Trần Tư Khải cứ như được khai sáng, anh đứng đực người ra nhìn cô mà không hề chớp mắt kèm theo đó là cái nuốt nước bọt âm thầm. Hà Nghiên Tuyết chậm rãi bước ra khỏi phòng tắm, trên người cô có một mùi hương rất quyến rũ, hình như cô đã cố tình xịt nước hoa giống như việc cố tình mặc bộ đồ gợi cảm này vậy.
Sau một vài phút ngỡ ngàng, Trần Tư Khải cũng lấy lại được bình tĩnh. Anh vờ như không để ý đến cơ thể của cô mà lập tức quay mặt đi, nhẹ nhàng nói:
“Em cứ ngủ trước đi, tôi còn một số việc cần giải quyết.”
Nói rồi, anh nhanh nhanh chóng chóng chạy ra khỏi phòng, hành động của anh khiến Nghiên Tuyết ngơ ngác và cô đã nghĩ rằng bộ dạng này của cô khiến anh sợ hãi.
“Anh ấy còn không cả nhìn mình, chẳng lẽ anh ấy không thích mình mặc như thế này sao? Hay là… mình chưa đủ hấp dẫn?”
Một loạt suy nghĩ cứ hiện ra trong đầu Nghiên Tuyết sau hành động có vẻ như thờ ơ của Tư Khải. Đó là cô nghĩ thế thôi nhưng thực ra Tư Khải đang rất khó chịu trong người, anh muốn né tránh nên mới kiếm cớ rời đi.
Ngồi trong phòng làm việc nhưng đầu óc của Tư Khải không thể tập trung làm việc, hình ảnh Nghiên Tuyết trong bộ váy ngủ gợi cảm đã xâm lấn tâm trí anh. Anh cứ luôn nghĩ về cô khi đó, thậm chí anh đã có những suy nghĩ tầm bậy tầm bạ không đứng đắn với Nghiên Tuyết nữa.
“Chậc!”
Cuối cùng Trần Tư Khải vẫn không thể nghiêm túc làm việc, anh thở dài trong sự bất lực rồi đưa tay đỡ trán. Anh muốn nhắm mắt ngồi tịnh tâm một lát nhưng tự dưng mùi hương thơm ban nãy lại phảng phất ngay đầu mũi anh, chẳng lẽ việc anh tưởng tượng quá trớn đã khiến anh có cảm giác thực thế này không?
Trần Tư Khải hoảng hốt mở mắt ra thế nhưng tất cả không phải tưởng tượng, Hà Nghiên Tuyết đang đứng ngay bên cạnh anh nhưng bộ dạng của cô lúc này khác với vừa nãy vì anh thấy hai má của cô bỗng đỏ bừng, mắt không được tỉnh táo cứ như say rượu vậy.
“Nghiên Tuyết, em chưa ngủ sao?”
Hà Nghiên Tuyết phụng phịu nhìn Tư Khải, cô đúng là đã uống chút rượu để có thể bạo dạn hơn nhưng tình trạng này có vẻ như hơi quá rồi. Cô lao đến nhảy vào lòng của anh, kẹp hai chân vào hông của anh rồi cọ sát người giống như một chú mèo. Trần Tư Khải cứ như một bức tượng, anh không có phản ứng gì cả, ngay cả ôm lấy cô cũng không dám.
“Sao anh lại chẳng có phản ứng gì hết vậy? Lẽ nào tôi không hấp dẫn sao?” Nghiên Tuyết ôm lấy cổ Tư Khải, say xỉn hỏi anh với cái giọng ngọng nghịu.
“Em uống rượu đấy à?”
Hà Nghiên Tuyết mỉm cười hì hì:
“Có một chút, không nhiều.”
Trần Tư Khải thở dài bất lực, anh vòng tay đỡ lấy cô định sẽ đưa cô vợ say xỉn của mình về phòng nhưng cô lại bất chợt hôn lên môi anh. Nụ hôn với sự tấn công bất ngờ ấy khiến Tư Khải đứng hình, cho đến lúc nó dừng lại, anh vẫn nhìn cô gái trong lòng mình với ánh mắt khó hiểu.
“Anh không thấy tôi hấp dẫn à? Sao mặt anh cứ tỉnh bơ như không vậy?” Nghiên Tuyết trách móc.
“Em say rồi, để tôi đưa em về phòng ngủ.”
Trần Tư Khải ẵm Nghiên Tuyết một cách ngon lành, anh chậm rãi bế cô từ phòng làm việc về phòng ngủ. Trong thời gian đó, Nghiên Tuyết không ngừng tiếp xúc thân mật với anh vì cô thấy anh cứ bình tĩnh đến kỳ lạ.
Về phòng ngủ, Tư Khải đặt Nghiên Tuyết nằm xuống mặt giường. Anh liếc mắt nhìn thấy ngực của cô bị lộ ra nhưng đã mau chóng quay mặt đi, ngồi ra tận mép giường để kiềm chế cảm xúc. Thế nhưng Hà Nghiên Tuyết vẫn còn nghịch ngợm, cô chồm dậy, bò đến ngồi vào lòng anh một lần nữa.
Hết cách, lần này Trần Tư Khải cũng không chịu nổi, anh ôm lấy chiếc eo nhỏ của cô, nhíu mày nói:
“Tôi đã nhẫn nhịn từ nãy tới giờ nhưng hình như em không muốn tôi nhịn, có phải thế không?”
Nghiên Tuyết đỏ mặt gật đầu, ngay sau đó Trần Tư Khải đã lập tức ôm lấy gáy của Nghiên Tuyết hôn cô thật sâu.
“Ưm.”
Giới hạn đã đạt đến đỉnh điểm khi bung ra sẽ rất mãnh liệt, đến mức Nghiên Tuyết cảm thấy không thể theo kịp nụ hôn của Tư Khải. Anh điên cuồng cắn mút đôi môi nhỏ của cô, hoàn toàn khiến cô rơi vào thế bị động.
“Ha… ưm…”
Không thể thở nổi nữa!
Nghiên Tuyết nhăn mặt lại vì bị thiếu oxi, nhưng nụ hôn sâu kia vẫn chưa dứt.
“Haaa…”
Mãi cho đến khi Trần Tư Khải chịu buông trước thì Nghiên Tuyết mới như được sống lại, cô ngả vào ngực anh liên tục thở dốc, tay đấm mạnh trách móc:
“Hôn người ta cái kiểu thế à? Lỡ chết thật thì sao?”
Trần Tư Khải khẽ mỉm cười, anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, xoa xoa tấm lưng trần trắng mịn.
“Xin lỗi.”
Nghiên Tuyết giận dỗi nhìn Tư Khải, cô đặt tay lên ngực anh rồi cúi đầu khẽ nói:
“Đêm nay là đêm động phòng đầu tiên của chúng ta đó.”
“Ồ, thì ra là hôm nay hả?” Tư Khải trợn mắt kinh ngạc nhưng nhìn anh có chút không tự nhiên.
“Chúng ta phải mau chóng có con nếu không số cổ phần kia sẽ thuộc về anh trai của anh mất.”
Nghiên Tuyết dù say rượu nhưng vẫn nhớ mục đích của chuyện diễn ra tối nay. Cô không muốn để thua vợ chồng Trần Tư Thông và Kiều Ninh Nguyệt, vì cô đã từng hứa với Tư Khải là sẽ giúp anh bằng mọi giá nên cô nhất định sẽ giúp đỡ anh lấy được cổ phần của bà nội.
Nhận thấy được sự chân thành của Nghiên Tuyết, Tư Khải cảm thấy cô đúng là một cô gái tốt bụng và anh đã rất may mắn khi lấy được cô gái tuyệt vời này làm vợ. Cả đời anh chưa từng có suy nghĩ tranh giành với ai nhưng từ khi cô xuất hiện trong đời anh, có rất nhiều điều đã thay đổi và chưa bao giờ anh lại muốn chiến thắng như thế.
Vừa dứt lời, Trần Tư Khải đã đè Nghiên Tuyết xuống mặt giường. Anh bắt đầu kéo chiếc váy trên người cô xuống, dịu dàng đặt lên cổ, lên vai cô những nụ hôn thật ngọt ngào. Mùi hương trên cơ thể cô khiến anh mê mẩn, càng hôn càng nghiện.
“Nếu em đã muốn giúp đỡ tôi như vậy thì tôi sẽ cố gắng cùng với em… tạo em bé.”
Nghiên Tuyết đỏ mặt xấu hổ, cô ngượng ngùng quay đi lí nhí đáp:
“Đây là lần đầu của tôi, anh có thể nhẹ nhàng chút được không?”
Tư Khải cúi người hôn lên môi Nghiên Tuyết, vừa cởi áo vừa đáp:
“Được, nếu đau thì nói với tôi.”
Hà Nghiên Tuyết nhắm chặt hai mắt, người cô cứng đơ như một bức tượng. Mãi cho đến khi cô cảm giác được trên người mình không còn một mảnh vải thì mới hé mắt ra nhòm thử. Lúc này Trần Tư Khải cũng không còn mặc đồ, anh từ từ nâng chân của Nghiên Tuyết lên khiến cô xấu hổ lấy tay ngăn lại.
“Chờ một chút, tôi… tôi… “
“Em không cần phải căng thẳng như vậy, sẽ không đau đâu.”
Nghiên Tuyết dần dần buông lỏng cảnh giác, cô mếu máo:
“Anh chắc là sẽ không đau chứ?”
“Ừm.”