Edit: Sa
Tuy Kiều Lâm Lâm vẫn chưa giải quyết được phiền não lớn nhất của mình nhưng vì cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi nên tắm rửa xong, vừa dính tới cái gối là cô ngủ ngay dẫu chỉ mới tám giờ.
Trong lúc cô ngủ bất tỉnh nhân sự, lần đầu tiên Cố Chi Thu ngồi ngẩn người ở bàn học tại phòng ký túc xá.
Cố Chi Thu đã chuẩn bị tinh thần hôm nay hẹn hò về sớm, hoặc nói đúng hơn là anh cũng muốn như thế. Sức khỏe của Kiều Lâm Lâm không quá tốt, đã vậy còn cực kỳ lười biếng, bình thường rất ghét tập thể dục, hình thức vận động duy nhất mà cô giỏi là đi mua sắm. Nếu rủ cô đi mua sắm, cho dù có mệt mỏi đến đâu, khi về cô vẫn còn sức kéo anh đi ăn khuya hoặc uống nước, mè nheo hồi lâu vẫn không chịu về trường, cực kỳ bám người; nhưng nếu rủ cô đi leo núi thì còn chưa leo tới đỉnh cô đã muốn về, trừ ngủ ra sẽ không muốn làm gì cả, như vậy vừa tiết kiệm thời gian vừa giúp cô rèn luyện sức khỏe, Cố Chi Thu nghĩ thế là một mũi tên trúng hai đích.
Vì vậy hôm qua lúc thương lượng đi leo núi, anh đã tính toán khoảng bảy giờ là về tới trường, tắm rửa thư giãn một lát, nếu phòng ký túc xá yên tĩnh thì anh sẽ ở trong phòng đọc tài liệu, còn nếu trong phòng có người đánh bài hoặc chơi game thì anh sẽ tới thư viện ít nhất hai tiếng.
Bây giờ về đến ký túc xá, các bạn cùng phòng không an tĩnh cũng không quá ồn ào, Cố Chi Thu lại chỉ thấy rối bời, chẳng muốn làm gì cả, ngay cả tắm rửa cũng không, ngồi vào bàn mở quyển sách ra định đọc để tĩnh tâm nhưng kỳ lạ là hồi lâu vẫn không đọc vô chữ nào, trong đầu chỉ lặp đi lặp lại cảnh tượng cô đề nghị chia tay.
Tại sao đột nhiên cô lại có suy nghĩ đó? Cố Chi Thu không có chút đầu mối nào cả.
Cố Chi Thu là đại thần được bạn học công nhận, thông minh giỏi giang, tuy anh không thấy mình có gì khác bạn đồng trang lứa nhưng quả thật từ nhỏ đến lớn có rất ít vấn đề làm khó được anh, vậy mà bây giờ anh chẳng những không có cách giải quyết mà thậm chí còn không mò ra được nguyên nhân.
Tuy không muốn thừa nhận nhưng trong lòng Cố Chi Thu đã cảm thấy thất bại, càng khiến anh thấy thất bại hơn nữa là thái độ của cô.
Cô đã từng kiên trì theo đuổi anh, rõ ràng là người lười biếng chảy thây nhưng cô lại kiên trì được, không như các nữ sinh khác từng nói thích anh mà lại chẳng kiên trì nổi. Anh đọc được một câu ở trên mạng là khi ta thích ai đó thì sẽ không giấu nổi, cho dù miệng không nói nhưng ánh mắt vẫn sẽ thể hiện ra. Cố Chi Thu rất thích mắt cô, mỗi lần cô nhìn anh, ánh mắt cô hệt như thứ lấp lánh nhất thế gian, đôi mắt ấy sáng bừng khiến anh cảm thấy mình là bảo vật quý giá.
Chính vì ánh mắt đó mà vốn dĩ anh không muốn, cũng cho rằng giai đoạn này mình không cần tình yêu bỗng chốc đổi ý, cảm thấy dung nạp tình yêu vào cuộc sống thời đại học có lẽ là lựa chọn không tồi, tất nhiên nếu thế thì có thể sẽ khiến anh lãng phí nhiều thời gian, nữ sinh tuổi này phần lớn rất yếu đuối và bồng bột, có thể sẽ mang đến cho anh không ít phiền phức, nhưng nếu có thể có được một tình yêu đến chết cũng không phai, anh cảm thấy rất đáng giá.
Nhưng hôm nay, người mà anh cho rằng rất thích anh lại đột nhiên muốn chia tay anh?
Cố Chi Thu mơ hồ cảm thấy có chuyện gì đó vượt tầm dự tính của anh.
Mở sách ra đã gần hai mươi phút, Cố Chi Thu chẳng những không thể tĩnh tâm mà càng lúc càng phiền muộn, bèn ụp sách lại. Tiếng động quá lớn, lại được phát ra từ một Cố Chi Thu luôn điềm tĩnh khiến mấy người còn lại trong ký túc xá đang yên ắng giật nảy mình. Lục Quan Dương lấy lại tinh thần trước nhất, đi qua hỏi: “Sao thế Cố thần, bài vở bị vướng chỗ nào à?”
Cố Chi Thu không trả lời, bạn cùng phòng cho rằng anh thừa nhận. Trương Mẫn và Lâm Thắng Văn nổi lòng đồng cảm, cũng kéo nhau đi qua.
Sống lâu cái gì cũng thấy, trên đời này còn có bài vở khiến Cố thần của họ bị vướng mắc, không biết rốt cuộc là đề bài ra sao, mới nghĩ thôi mà ba người đã khiếp đảm. Nhưng họ biết nếu không phải chuyện bài vở thì trên đời này càng không có vấn đề gì có thể làm khó Cố thần.
Vị đại thần kiêm bạn cùng phòng này của họ chẳng những là học thần mà còn là hotboy trường, là nhân vật nổi tiếng toàn Trường Thanh, trong khi ngay cả con gái mà họ còn ít gặp được thì Cố thần đã được người đẹp ngành Tiếng Trung theo đuổi.
Cô ấy vừa trắng vừa đẹp vừa cao, tìm cả khoa Sinh Học cũng không thấy ai đẹp bằng cô ấy, nghe nói người ta là người đẹp tại khoa Xã hội và Nhân văn nổi danh toàn người đẹp, cô gái xinh đẹp nhường ấy theo đuổi Cố thần suốt một học kỳ mới khiến Cố thần rụt rè gật đầu, diễn biến này khiến cả đám hâm mộ, ghen tị, hận. Họ không dám mong sẽ có cô gái xinh đẹp nhường ấy theo đuổi không lời oán trách, bèn hy vọng xa vời là mình cũng tìm được cô bạn gái ngọt ngào giống vậy, dẫu có cung phụng như nữ thần thì họ cũng tình nguyện.
Nhưng ở khoa Sinh Học được xưng tụng là miếu hòa thượng thì loài sinh vật con gái hoàn toàn mất tích, họ chỉ có mấy bà chị còn mạnh mẽ hơn đấng mày râu, mà Cố thần lại có thể dụ dỗ được người đẹp ngọt ngào đến từ khoa Xã hội và Nhân văn, điều này càng khiến họ bội phục hơn cả thành tích học tập của anh, ai cũng nhận định rằng Cố thần là đứa con của trời, là người chiến thắng ở phương diện tình cảm.
Là bạn cùng phòng của Cố thần, họ qua lại với bé Tiểu Kiều tương đối nhiều, ngay từ lúc Cố thần còn chưa chấp nhận sự theo đuổi của cô ấy, tuy cả phòng luôn đứng cùng một chiến tuyến với nhau nhưng ba người họ lại lén cung cấp không ít tin tình báo cho Kiều Lâm Lâm, không phải là bán đứng đồng đội để lấy hảo cảm của gái xinh mà là từ lâu họ đã nhận ra Cố thần nhìn thì không lung lay vậy thôi chứ lý do từ chối cô ấy luôn là “Cảm ơn tình cảm của bạn, tạm thời tôi không có ý định yêu đương”, ngay đến câu dứt khoát là “Xin lỗi, tôi không thích bạn” cũng không chịu nói. Đó nào phải thái độ từ chối, làm èo làm uột thì có.
Nhưng họ nhìn thấu cũng vô dụng, bé Tiểu Kiều thích kiểu cách đó, Cố thần càng không lung lay thì cô ấy lại càng khoái trá theo đuổi, cứ thế suốt một học kỳ, cô ấy đã hoàn toàn “dưới cơ” Cố thần. Đám Lục Quan Dương không cần nghĩ cũng biết, bé Tiểu Kiều dễ thương, lương thiện và mê mệt Cố thần chắc chắn sẽ không nỡ gây rắc rối cho cậu ấy, do đó vấn đề khiến cậu ấy ảo não chỉ có thể là vì chuyện học hành mà thôi.
Nhưng ở phưng diện học hành, đến cả Cố thần còn hết cách thì họ càng không làm gì được, bèn an ủi mấy câu, thấy anh vẫn mặt ủ mày chau thì Lâm Thắng Văn lấy quả bóng rổ từ trong tủ quần áo ra: “Có muốn chơi một trận để giải tỏa không?”
Mười phút sau, Cố Chi Thu mặc đồ bóng rổ chậm rãi đi giữa đám người cùng tới sân bóng rổ. Các nam sinh ở phòng kế bên cũng đã thay quần áo, họ biết Cố Chi Thu chơi bóng thì chắc chắn sẽ có rất nhiều cô gái vây xem, đây là cơ hội để thể hiện. Dẫu sao Cố Chi Thu cũng đã có bạn gái rồi, những nữ sinh đến xem anh chơi bóng cũng biết rõ điều đó, các cô ấy chỉ muốn xem khí phách của nam thần mà thôi chứ cũng không định làm gì, vì vậy họ vẫn có cơ hội tán gái.
Nhiều nam sinh tràn vào sân bóng làm sân vận động vốn đang yên tĩnh bỗng trở nên náo nhiệt. Có một nơi cũng náo nhiệt không kém sân bóng là ký túc xá nữ, chẳng biết vì sao tin tức bị tiết lộ, chưa đến mười phút, gần như toàn bộ nữ sinh trong ký túc xá nữ đều nghe tin, không ít người đã bắt đầu thay quần áo, trang điểm.
Kiều Lâm Lâm là bạn gái chính quy của nam thần thì lúc này cái nhóm chat có cô tham gia lại yên tĩnh như nước, ai cũng ngại nói với cô là họ đi ngắm bạn trai của cô chơi bóng, tốt nhất là nên giữ bí mật. Có điều các cô gái muốn giữ bí mật cũng vô dụng, bà chúa hóng hớt Trình Viên Viên vẫn lấy được tin tức. Chỉ là nhìn nhóm chat tám khí thế rồi lại nhìn con bạn thân nằm bất tỉnh nhân sự trên giường, Trình Viên Viên hơi rối rắm: “Đại thần đang chơi bóng ở sân vận động, tụi con gái đổ xô đi xem hết rồi, bọn mình có cần gọi Kiều Kiều dậy không?”
Mẫn Mẫn cũng hơi lưỡng lự: “Nhưng coi bộ Tiểu Kiều mệt dữ lắm, nó ngủ say như chết kia kìa.”
So với hai cô nàng, Tạ Văn Lệ kiên quyết đứng về phía Kiều Lâm Lâm, cô nàng cảm thấy mình và Kiều Lâm Lâm cùng thuộc tính, nhìn con bạn có bạn trai là đại thần phải trải qua cuộc sống đau khổ trong hạnh phúc, cô nàng rất đồng cảm thắp nén nhang cho con bạn mình, lúc này cũng tràn đầy cảm thông gật đầu: “Đúng rồi đó, hôm nay Cố thần kéo Kiều Lâm Lâm leo Hương Sơn, nghe nói đi một mạch lên đỉnh núi luôn, quá tàn nhẫn, làm nó sắp chết luôn kìa. Đừng gọi nó dậy, để nó ngủ đi.”
“Nhưng nếu không gọi Tiểu Kiều, chẳng lẽ bọn mình giấu nó đi xem nam thần chơi bóng?” Mẫn Mẫn hỏi câu từ tận sâu trong lòng. Đúng vậy, cô nàng muốn đi xem tư thế oai hùng của nam thần khi chơi bóng.
Trình Viên Viên cũng rất rầu rĩ, nhưng cô chợt nghĩ ra: “Cho dù chúng ta không đi thì con bé ở khoa Tài chính cũng sẽ đi, bây giờ Kiều Kiều ngủ, chúng ta càng phải trông chừng giùm nó.”. Ngôn Tình Ngược
Mẫn Mẫn vui ra mặt: “Chuẩn, sao tao không nghĩ tới nhỉ, không được để những em gái ngoài kia thừa cơ chen vào.”
Hai người nhìn nhau, bỗng nhiên có cảm giác mang trách nhiệm nặng nề. Nhưng mà sau đó, Mẫn Mẫn thương lượng: “Nhưng chúng ta cũng đâu thể đi hết được? Lỡ Kiều Lâm Lâm tỉnh dậy thì còn có người kéo nó đi xem chứ.”
Tạ Văn Lệ đang phân vân giữa việc xem phim hay xem nam thần chơi bóng, nghe cô bạn nói vậy thì quả quyết: “Tụi mày đi đi, tao ở lại trông phòng cho.”
“Tỷ muội trượng nghĩa!” Giải quyết được vấn đề, Mẫn Mẫn và Trình Viên Viên nhanh tay lẹ chân lấy áo khoác, trước khi đi còn không quên vỗ vai khích lệ Tạ Văn Lệ, tỏ ý nhiệm vụ ở lại trông phòng cũng rất quan trọng, lôi con cá mặn Kiều Lâm Lâm ra khỏi giường không phải là việc dễ dàng.
Tạ Văn Lệ luôn trong trạng thái căng mình đón địch, song, mãi đến khi cô xem phim xong, Kiều Lâm Lâm vẫn ngủ li bì.