“Ầm!”
Nguỵ Ngôn Diêm chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, xương cốt trong người giống như đã vỡ nứt ra cả rồi. Khoé miệng cô bắt đầu rỉ máu do va đập quá mạnh với nền thang máy ở dưới thân.
Cùng với cô, Phó Trạch Dương cũng chẳng bị thương nhẹ hơn, hắn thậm chí còn vì che chở cho cô mà khắp người đâu cũng có những vết bầm tím cực kì lớn. Vì không để cho cô lo lắng, hắn hơi chếch cánh tay đã mất cảm giác sang một bên, khuôn mặt không chút huyết sắc khẽ cười.
“Ngôn Nhi đừng sợ, có anh ở đây rồi, không ai có thể làm em bị thương đâu.”
Phó Trạch Dương vừa nói vừa ho húng hắng, vốn dĩ hắn đang bị thương, nay lại vết thương mới chồng lên vết thương cũ càng làm cho cơ thể hắn không chịu nổi.
Bọn họ còn may vì thang máy không thực sự rơi xuống tầng dưới cùng, hình như nó lại mắc kẹt ở một tầng nào đó, chỉ có điều ai cũng hiểu nó sẽ không duy trì được lâu. Cùng với khói lớn bốc lên mỗi lúc một dày đặc càng làm cho không gian vốn đã khẩn trương nay lại càng khủng bố hơn.
Nguỵ Ngôn Diễm che miệng ho khan, cô hơi ngồi lên đẩy người hắn dậy. Nhìn vết thương đã rách toạc ra trên bả vai người đàn ông, đột nhiên Nguỵ Ngôn Diễm lại cảm thấy có chút không nỡ.
Mặc dù người đàn ông này và cô mới tiếp xúc không được bao lâu, nhưng chính hắn lại là người giúp cô hết lần này tới lần khác. Thậm chí người thân ruột thịt với cô còn không làm được tới mức đó.
Nguỵ Ngôn Diễm cảm thấy bản thân nên thắc mắc tại sao hắn lại đối xử tốt với cô như thế, chỉ có điều... cô cảm nhận được hắn không có ý xấu.
Vậy thì tạm thời cứ như vậy đi, có gì không tốt đâu kia chứ...
Trong làn khói xám mờ, cô nhìn thấy hắn đang mỉm cười một cách khó nhọc với cô.
Nguỵ Ngôn Diễm khẽ chạm vào vai hắn, chỉ sợ nếu không xử lí mau thì sau này sẽ để lại di chứng. Việc cấp bách bây giờ là thoát khỏi cái thang máy tử thần này. Càng nhanh càng tốt.
Cô ngẩng đầu lên, phát hiện ra nóc thang máy bằng thuỷ tinh nay đã vị vỡ ra do vụ va đập vừa rồi, và hơn hết, cô nhìn thấy ánh sáng từ phía khác khúc xạ tới!
Ngay lập tức cô đã nảy ra một ý định. Cô có thể thoát ra bằng đường đó.
Lửa lớn đang bốc từ dưới bốc lên, nếu như không nhanh đi ra thì họ không chết cháy cũng chết ngạt. Đợi người tới quá lâu, cô biết thời gian đã không còn nhiều nữa, bọn họ hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều, chỉ sợ đến lúc đội cứu hộ đến cũng chỉ có thể nhặt xác mà thôi.
Hình như người đàn ông bên cạnh cũng đã nhận ra ý định của cô, hắn quay sang nhìn cô bé bên người. Nói bằng giọng khàn khàn.
“Anh đỡ em lên, nhưng cẩn thận đừng để thuỷ tinh đâm vào người.”
Bạch Nguyệt ngồi ở một bên thấy vậy bèn ngẩng đầu sang, nói bằng giọng sỗ sàng.
“Tôi... cứu tôi nữa... các người không thể bỏ mặc tôi như vậy...”
Không ai chú ý tới cô ta, Phó Trạch Dương đã quyết định hắn sẽ sa thải cô ta ngay trong ngày hôm nay. Một người ngu ngốc như vậy, giữ lại công ti cũng chỉ có tốn tài nguyên, nên để một người thông minh hơn tới thế chỗ.
Nguỵ Ngôn Diễm thấy hắn muốn để cô lên trước thì vừa muốn lắc đầu đã bị hặn chặn lại.
“Em lên trước, tìm người tới và thả dây xuống đây cứu anh lên, như vậy thì cả hai chúng ta mới thoát ra được.”
Thấy hắn quả quyết như vậy cô cũng hiểu ý hắn đã quyết, chỉ đành gật đầu đáp ứng.
Cô nuốt một ngụm nước bọt, sau đó mới ngồi trên bả vai phải của hắn để với gần lên nóc thang máy.
Bạch Nguyệt ở bên cạnh giống như phát điên mà nhào tới.
“Không được, mấy người phải cứu tôi trước.”
“Tôi muốn lên trước!”
Cô ta vừa muốn nhào lên đã bị Phó Trạch Dương tàn nhẫn đá cho một cái lăn thẳng sang bên cạnh.
“Cô ngậm miệng lại cho tôi, lát nữa sẽ có người tới cứu cô.”
Hắn đương nhiên sẽ không để cho cô ta chết trong công ti của mình, nơi này đâu phải ai muốn để mạng lại cũng được.
Bạch Nguyệt ăn đau ngồi một bên, cô ta cắn răng nhìn chằm chằm vào hai người, hận ý trùng trùng. Nhất định cô ta sẽ khiến cho hai người này phải trả giá, tại sao Phó Trạch Dương lại không dịu dàng với cô ta như thế? Rốt cuộc là tại sao kia chứ?
Cô ta cắn răng, Phó Trạch Dương nhất định sẽ hối hận!
Lúc Nguỵ Ngôn Diễm bám được lên nóc thang máy, cô bèn đưa tay bẻ lớp thuỷ tinh mỏng đã sớm gãy vụn ở trên ra. Tuy đã vụn nát nhưng nó vẫn là thuỷ tinh, bàn tay nhỏ bé ngay lập tức rướm máu.
Phó tổng nhìn mà đau xót trong lòng, hắn không quản bản thân đang mất sức, vẫn cố gắng nói.
“Em cẩn thận chút.”
Nguỵ Ngôn Diễm có thể làm gì kia chứ? Cô nghiến răng mà bẻ từng lớp lại từng lớp kính mỏng, mồ hôi trên mặt túa ra như suối, bởi cô sợ thuỷ tinh đó sẽ rơi vào người đàn ông đang đỡ lấy cô bên dưới.
Mãi cho tới lúc bàn tay cô đã đỏ hẳn vì những vết máu loang, cô mới có thể thở hắt ra một hơi. Chỗ này đã đủ để cô chui lọt qua. Cô ngẩng mặt nhìn lên. Thang máy đang dừng ở tầng 8.
May mắn thay cửa tầng 8 bây giờ gặp trục trặc nên đang mở ra một khe hở, nếu như không có nó, cô nhất định sẽ không ra ngoài được.
Nguỵ Ngôn Diễm mượn sức mà đi lên, cô bò ra ngoài một cách khó nhọc, nhìn từng luồng khói xám bốc lên mà lòng nặng trĩu.
Đúng lúc đó, cô thấy một đám nhân viên cứu hộ và bảo an ở công ti chạy tới. Như nhìn thấy cứu tinh, Nguỵ Ngôn Diễm lập tức gào lớn tiếng.
“Mau lên, mau cứu Phó Trạch Dương lên!”
Đám nhân viên cứu hộ tự biết bản thân làm việc chậm trễ, một phút bọn họ cũng không dám ngơi nghỉ. Một đám người thay phiên nhau làm việc này việc kia, người thì cố gắng không để lửa lan rộng, người thì tìm dây kéo Phó Trạch Dương lên, người thì cố gắng không để thang máy rơi xuống lần nữa.
Rất nhanh Phó Trạch Dương và cô trợ lí kia đã được kéo lên, Nguỵ Ngôn Diễm lập tức nhào qua, xem tình hình của người đàn ông.
Bạch Nguyệt bên kia vì hít quá nhiều khói nên đã sớm ngất xỉu, còn Phó Trạch Dương vẫn có thể gắng gượng một chút, chỉ có điều vết thương trên vai hắn ngày một nặng, nhìn qua thôi cũng đủ khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Phó Trạch Dương ngồi dựa lưng vào tường, nói bằng giọng đanh thép.
“Tra! Tra xem ai dám giở trò ngay trước mí mắt của tôi như thế!”