Chiếc Nhẫn Đi Lạc – Meme

Chương 3: Thiên đường



Chiếc xe bốn chỗ bon bon chạy trên Quốc lộ 1 rẽ ngã ba Dầu Giây. Càng đi không khí càng dịu lại. Khí trời đã bắt đầu thay đổi so với thành phố và phố xá hai bên cũng không còn đông đúc như trước nữa, có những đoạn mang hơi hướm của quê cậu với những ruộng hoa màu nối nhau xanh ngát, những ngôi nhà nhỏ lấp ló sau những tán cây… Tất cả làm cậu nhớ nhà. Xe chạy đã được hơn ba tiếng đồng hồ rồi mà cậu vẫn chưa thấy mệt, anh thì đã ngủ khò từ khi còn trong địa phận thành phố.

Cậu chưa từng lên Đà Lạt, đây là lần đầu tiên. Cậu cũng biết sơ sơ về Đà Lạt như là xứ sở của thơ hay xứ sở sương mù, thiên đường của những đôi tình nhân… vân vân… nhưng cậu cũng chưa nhìn thấy nó lần nào. Càng đi cậu càng cảm nhận rõ mình đang lên cao (vùng núi mà), không khí càng lúc càng dịu lại rồi lạnh dần. Cậu háo hức nhìn hai bên đường. Cậu tuy không phải là một đứa trẻ ra phố ngày hội nhưng cậu vốn yêu thích những thứ thuộc về thiên nhiên nên phong cảnh thôn quê hai bên đường, nhất là khi những dãy đồi những rừng thông bắt đầu lác đát xuất hiện, chúng làm cậu thấy lâng lâng. Đã bao lâu rồi cậu không được cảm nhận không khí thôn dã rồi. Cậu vốn sinh ra và lớn lên ở vùng quê nhưng mấy năm nay vào thành phố học cậu chẳng mấy khi rảnh rỗi để thả hồn cho những thứ mơ mộng này.

– Trông em háo hức quá!

– Anh không ngủ nữa à?

– Đủ rồi, em không thấy mệt à? Hôm qua thức khuya đến vậy.

– Không, em muốn nhìn phong cảnh một chút.

– Em chưa đi lần nào sao?

– Phải, đây là lần đầu.

– Em cũng gan nhỉ, lần đầu đến xứ lạ mà thấy em không lo lắng gì cả.

– Thì em thấy có khác gì với lần em lên thành phố lần đầu đâu, cứ đi rồi mới biết phải làm gì chứ!

– Thật em lên Đà Lạt với bao nhiêu đó hành lý thôi à?

Cậu cười xác nhận những điều anh vừa hỏi. Thực ra nghe anh hỏi cậu bỗng thấy ngại, cái đống hành lý cũ kỹ của cậu bao gồm cái bếp ga mini dùng nấu ăn (nói thêm là nó đen đen rỉ sét nhiều chỗ rồi), cái nồi cơm điện nhỏ (cũng trong tình trạng tương tự với cái bếp), vài cái chén với cái nồi nhỏ, mấy chai gia vị, bịch gạo còn lại cỡ vài ký và vài thứ lỉnh kỉnh khác đang được bỏ trong cốp của chiếc xe hơi sang trọng này. Chúng chiếm hết cái cốp xe làm anh phải để những vật dụng hồ sơ anh đang mang vào luôn trong xe. Còn cả cái túi quần áo của cậu nữa. Cậu nghĩ nếu anh biết mấy thứ đang để trong cốp xe của anh là thứ gì, không biết anh có kêu trời vì tiếc cho cái xe không nữa.

– Đà Lạt lạnh lắm, em chuẩn bị đồ chưa?

– Có, em có mang cái áo gió theo mà.

Anh nhìn cái túi quần áo xẹp lép của cậu không còn gì để nói.

– Anh phục cái tính lì của cậu đấy, một lát lên đến nơi chúng ta ghé chợ một lúc.

– Vâng.

Xe dừng lại ở một nhà hàng tên Madaguiol ăn trưa, một khuôn viên được trang trí bằng cây cối đủ loại, thảm cỏ rộng, những con đường lát đá trải dài. Nhà hàng cũng được thiết kế như hững mái nhà rông của người dân tộc, mát mẻ và trong lành. Cậu đứng im nhìn hết một lượt, rồi hít một hơi thật dài. Mùi cây cỏ, mùi không khí lạnh, thật lạ lẫm thật phi thường, cả thân người cậu nhẹ đi cả chục ký. Quay lại thấy anh đứng đó nhìn cậu, cười.

– Em có muốn đi dạo một vòng cho thư giãn trước khi ăn trưa không?

– Có, nếu anh không lười.

Thế là cả hai đi sâu vào phía trong, băng qua một cây cầu treo bắc qua một dòng suối đang ầm ì cuộn bên dưới tung bọt mù mịt. Từ trên cao tầm ngắm càng rộng, cậu càng thỏa sức chiêm ngưỡng, thấy anh cũng đang ngắm nghía phong cảnh say sưa bên cạnh, cậu bỗng thấy như mình không còn đứng trên mặt đất nữa, cậu đang lạc vào cõi tiên với thiên nhiên hùng vĩ xung quanh và một vị tiên của khu rừng đứng bên cạnh, một thứ cảm giác hạnh phúc đang len lỏi vào trong tim cậu.

“Nếu lúc này đây mình tỏ tình với anh ấy thì anh ấy có đồng ý không nhỉ?”

Cậu nhìn con suối đang chảy xiết dưới chân mình.

“… Hay anh ta tống mình bay xuống con suối này luôn! Tệ hơn nữa là bỏ mình ở giữa cái chốn khỉ ho cò gáy này không biết chừng. Mình không nghĩ là sẽ mạo hiểm lúc này!”

– Trông anh cứ như lần đầu đến đây vậy.

– Nói là lần đầu cũng không sai, anh chỉ đến đây ăn cơm rồi đi, anh chưa từng đi sâu vào phía trong này. Nơi đây cũng không tệ.

– Chỉ một câu không tệ thôi sao? Em thì thấy thật tuyệt đấy chứ!

– Tại em chưa thấy những nơi khác thôi. Buổi chiều nay lên đến Đà Lạt em sẽ thấy nhiều thứ tuyệt hơn.

– Anh vừa bảo em quê mùa phải không?

– Em giận đấy à? – Vũ Phong cười giả lả – Thôi, mình vào ăn cơm, còn nhiều việc phải chuẩn bị cho em nữa.

– Cho em? Em cần gì nữa?

– Không cần thắc mắc, cứ theo anh. Anh sẽ lo cho em đàng hoàng, sẽ cho em thấy nhiều thứ em chưa từng thấy.

Cả hai lại băng qua cây cầu treo đi trở lại, vừa đi anh vừa nói về một nơi nào đó rất đẹp mà cậu chưa từng biết, cậu cũng không để ý nghe lắm vì cậu đang bị anh làm cho rối rắm.

“Anh vừa bảo theo anh là ý gì đây, cứ như lời tỏ tình ấy(đang ăn dưa bở). Nếu như anh bảo theo anh thật thì mình cũng không ngần ngừ gật đầu đâu.(cũng hiểu rõ là mình đang tưởng tượng)”

Cậu vừa nghĩ vừa cười thầm cho cái ý tưởng điên khùng đó. Chưa lên đến Đà Lạt nhưng các món ăn đã thể hiện rõ đặc sản của vùng này. Rau tươi trông thật hấp dẫn, được dọn theo nhiều kiểu: rau trộn, rau sống, rau xào, trụng…

Trông anh chẳng có vẻ chú ý đến các món ăn lắm, còn cậu chắc do bệnh nghề nghiệp nên hay quan sát những món ăn mà cậu có dịp thưởng thức.

Khí trời mát mẻ, món ăn ngon, ngồi ăn cùng người yêu – là cậu tự nghĩ vậy thôi (lại tiếp tục tự biên tự diễn)– thật còn gì bằng, thiên đường chắc cũng tới nhiêu đây.(anh chàng này coi bộ dễ thỏa mãn quá)

Nhìn cậu ăn vui vẻ, anh cũng thấy cậu đáng yêu. Một chàng trai ngoài hai mươi mà anh nói là đáng yêu có lẽ không phải lắm, nhưng với anh cậu còn nhỏ quá, cái vẻ ngoài của cậu tuy cũng khá là đàn ông nhưng vẫn làm anh liên tưởng tới vẻ dịu dàng của phụ nữ, dù nước da có rám nắng và cái đầu húi cua cắt ngắn hết cỡ vẫn đang lắc lư trước mặt.

– Nếu em để mái tóc dài thêm chút nữa sẽ rất hợp. – Anh bất chợt nói.

– Anh bảo gì?

– Không, bỗng dưng anh nghĩ nếu em để tóc dài thêm chút nữa cậu trông sẽ đẹp hơn.

– Anh nghĩ em sẽ đẹp hơn nếu không để cái đầu húi cua này à? – Rờ rờ cái đấu tóc cũn cỡn không chút nghệ thuật của mình cậu hỉnh hỉnh mũi – Tại cắt ngắn cho lâu dài ra, đỡ tốn tiền cắt nhiều lần.

– Anh chỉ nghĩ vậy thôi, em đừng để ý. – Vũ Phong suýt sặc vì cái lý do của cậu, lý do mà anh chưa từng nghĩ là sẽ có thể xảy ra – Ăn cơm nhanh đi, chúng ta sẽ đi tiếp.

Anh thấy mình cũng kỳ lạ, không dưng lại nghĩ như vậy. Cậu tuy có bề ngoài khá cao ráo, thân hình mảnh mai và có vẻ rắn chắc – là anh đoán vậy, do cậu lúc nào cũng mặc loại sơ mi rộng và anh cũng chưa chạm vào cậu nên cũng không biết(thật ra chạm rồi nhưng xỉn quá không nhớ thôi). Khuôn mặt cậu khá thanh tú với những đường nét mềm mại, nhưng anh không nghĩ cậu giống con gái vì từ thân hình đến nét mặt cậu cũng là con trai trăm phần trăm. Nhưng không hiểu sao với những đường nét trên khuôn mặt đó anh lại nghĩ nếu được mái tóc ôm lấy nữa thì sẽ có thêm một mớ các cô gái ngoái lại nhìn thêm một lát. À, phải nói thêm là nếu cậu có luôn nước da trắng hồng như những cô gái ở xứ Đà Lạt chắc cậu sẽ điêu đứng vì bị các cô theo đuổi. May là cậu sở hữu một làn da ngăm, có lẽ do cậu lớn lên ở vùng quê nơi mà nắng gió có thể chạm đến con người đã hun cho cậu làn da bánh mật này.

– Anh không đói sao?

Chợt nhận ra mình ngừng ăn từ nãy giờ chỉ để nhìn cậu, anh cười giả lả.

– Không, vì thấy em ăn ngon quá làm anh cứ nhìn em ăn mãi, quên ăn đấy chứ.

– Cứ như anh đang nói chuyện với bạn gái anh vậy, nghe nổi hết cả da gà.

– Đừng nói bậy. Nói chuyện với người yêu phải tình tứ hơn nhiều mới làm các cô say túy lúy chứ. Từ từ anh sẽ dạy cậu lấy lòng con gái phải như thế nào.

– Em không rảnh làm mấy chuyện đó đâu, anh để dành xài một mình đi.

“Nếu dạy mình làm cách nào cưa đổ anh thì tốt hơn.” Cậu nghĩ.

Lùa nốt chén cơm cậu gác đũa. Mắt cậu hướng tới đĩa trái cây ú ụ trên bàn.

– Cái này có nước gói lại mang lên xe chứ ăn làm sao hết nổi.

Anh lập tức ngoắc tay gọi phục vụ bàn.

– Thưa, anh cần gì?

– Chuẩn bị cho tôi hai phần như vậy mang theo đường.

– Vâng, sẽ có ngay.

– Anh không đùa chứ?!

– Em cứ ăn thoải mái đi.

Cậu thấy như anh và cậu thân thiết hơn một chút, cái cảm giác xa lạ dường như đang rút ngắn dần.

– Anh cũng thích trái cây hả?

– Không.

– Vậy sao anh kêu chuẩn bị nhiều vậy?

– Đường còn xa mà, để em thoải mái thưởng thức.

– Anh thật là…

Lúc ra xe, trên tay cậu là hai phần trái cây. Cậu cũng lắc đầu với anh luôn, người giàu có khác. Xe tiếp tục lăn bánh hướng về Đà Lạt và chỉ một lát là cậu thấy mình có thể ăn nữa được rồi, cậu khui phần trái cây ra mời mọc cho phải phép.

– Anh ăn luôn đi cho vui.

Anh nhón trái nho cho vào miệng…

– Anh thích món gì? – Cậu cũng cho một quả nho vào miệng.

– Là sao?

– Ý em hỏi anh thích thức ăn gì?

– À, anh không thích cái gì gọi là cá biệt đâu, cái gì ngon, vừa miệng là anh ăn thôi.

– Vậy anh ăn tạp à?

– Em dám bảo anh như vậy sao…?! Tuy có hơi… ừ thì tạp như em muốn… nhưng không phải cái gì cũng nhét vào miệng được đâu, có lẽ anh chú trọng chất lượng của món ăn hơn.

Cậu cười hi hi khi nghe anh nhận mình tạp như cậu nói. Phần anh lại thấy cậu nói chuyện với anh không kiêng dè như vậy khiến anh bỗng dưng thấy thoải mái. Anh em nhà anh chẳng mấy khi trò chuyện với nhau chứ đừng nói chi là trò chuyện cởi mở. Một phần cũng do cái gia sản quá lớn của cha mẹ anh mà anh đang quản lý đây đã gây không ít hiềm khích trong gia đình. Bỗng dưng anh bắt được cậu, một người nói chuyện với anh thật tự nhiên không vì những động lực mờ ám, anh thấy như có chút không gian cho anh thả lỏng người, không phải đề phòng từng chút một khi có ai đó tiếp cận anh.

(Nhưng anh chàng này đang lầm to đấy nhỉ, cậu nhóc mà anh đang cho là vô hại thì đang ôm ấp một âm mưu còn kinh khủng hơn nhiều mà anh chưa biết – hay thực ra anh không hề nghĩ tới. Cũng mừng cho cậu vì anh không đề phòng cậu thì may ra cậu có cơ hội hơn)

Xe chạy chẳng bao lâu là cậu đã dọn dẹp sạch sẽ chỗ trái cây mang theo, no rồi cậu bắt đầu gật gù rồi gục hẳn.

– Cậu này thật còn trẻ con quá, hồi sáng háo hức không ngủ đòi ngắm cảnh bên đường, bây giờ đến lúc nên xem thì ngủ mất. – Anh nói chuyện với tài xế.

– Cậu nhóc này cũng hay đó ông chủ, quê cậu ta ở đâu vậy?

– Ở Long An.

– Chắc gia đình không khá giả lắm!

– Sao anh nói vậy?

– Vì tôi thấy đống đồ cậu ấy trong cốp xe nên tôi nghĩ vậy. Ông chủ không thấy lúc dọn đồ vô cốp xe trông cậu ta buồn cười lắm!

– Anh làm tôi tò mò đấy.

– Là vầy, cậu ấy thấy đống đồ của mình cũ kĩ, có thêm phần không được sạch sẽ lắm làm cậu ấy không dám bỏ vô cốp vì thấy cái xe sang trọng quá. Tôi hỏi cậu ấy muốn sao, ông biết cậu ấy trả lời sao không? Cậu ấy nói: ‘Bỏ vô thì thấy ngại, lỡ làm trầy xe sao em đền nổi. Đi xe ngoài thì tốn thêm tiền xe.’ Tôi bảo: ‘Nếu cậu ngại không cho vô thì đem bỏ hết đi, đằng nào cũng cũ quá rồi, lần này đi với ông chủ không mất tiền xe thì dùng tiền đó mua đồ mới xài.’

– Rồi cậu ấy quyết định như thế nào?

– Cậu ta thấy tiếc, nên cuối cùng đi mua một cái bao to, sạch sẽ, đem dồn mọi thứ vào trong đó rồi mới cho vô xe.

Anh cười đến muốn chảy nước mắt.

– Phải chi anh nói tôi nghe sớm hơn tôi đã bảo cậu ta bỏ bớt đi. Ở nhà tôi có thiếu thứ gì đâu mà tha đi chi cho mệt. Có lẽ tôi sẽ làm cho cậu ta trông khá hơn mới được, để bảo là em trai tôi mà như vầy thì còn gì mặt mũi thằng anh này chứ.

– Ông chủ nhận cậu ta làm em thật à?

– Phải, từ nay anh cứ biết vậy. Một lát anh ghé lại chợ Đà Lạt, đi khu nào được được một chút, tôi sắm cho cậu ấy chút đồ mặc. Anh có tin là cậu ấy lên Đà Lạt mà chỉ mang theo mỗi cái áo gió!

– Tôi cá trong cái túi đồ xẹp lép của cậu ấy chắc được vài ba bộ đồ.

– Tôi cũng nghĩ vậy.

– Nhưng cậu nhóc này không có vẻ gì là tự ái khi bản thân cậu ấy không bằng người khác, cậu ta chẳng ngại ngùng khi tiếp xúc với ông chủ.

– Tôi thích cậu ta cũng là do vậy.

– Ông chủ để cậu ấy ở nhà mình, không sợ mọi người biết sẽ tìm cách tiếp cận ông chủ qua cậu ấy sao?

– Chẳng mấy ai đến đó đâu, mà có vậy cũng không sao, tôi tự biết quan sát mà.

Xe vào địa phận thành phố mà cậu vẫn chưa buồn thức dậy, anh tài xế cho xe vào khu mua sắm khá sang trọng.

– Ông chủ à, tôi nghĩ cậu ấy bây giờ chưa hợp với đồ ở đây đâu. Vả lại mấy đồ này không hợp với công việc của cậu ấy lắm.

– Vậy theo anh thì sao?

– Hay tôi đưa ông chủ tới mấy cửa hàng thường hơn một chút, tôi nghĩ là phù hợp hơn.

– Thôi thì cứ vậy đi.

Xe dừng lại trước khu cửa hàng quần áo bên trái cổng chợ Đà Lạt. Lúc gọi Tùng dậy, Vũ Phong cứ thấy buồn cười không chịu được với cái vẻ ngơ ngác của cậu.

– Trời, em ngủ lâu thế sao? Đến rồi à?

– Phải, chúng ta đang ở trước chợ Đà Lạt. Bây giờ xuống xe theo anh vào đây.

Cậu còn chưa nhận ra mình đang ở đâu đã phải lót tót theo anh vào trong chợ. Anh trông thấy một quầy khá nhiều đồ nam thì quyết định tiến tới.

– Chị chọn cho tôi vài bộ.

– Anh mặc ạ?

– Không, cậu này.

Người bán hàng nhìn cậu như độ chừng kích cỡ rồi đi lục đồ.

– Mua cho em làm gì?

– Còn hỏi làm gì, em cần quần áo phù hợp với xứ này một chút. Em chưa nghe lạnh à?

Nghe anh nói cậu mới để ý, chắc do ngồi trong xe nên cậu không nghe lạnh, bây giờ bước ra ngoài một lúc cậu bắt đầu thấy lạnh, và trời cũng đã về chiều rồi. Thấy cậu khoanh hai tay lại anh lại cười.

– Tháng này ở đây khá lạnh, ban ngày là vậy ban đêm còn lạnh hơn. Hơn nữa nhà của anh hơi xa trung tâm, sẽ cóng hơn em tưởng nhiều đấy.

Người bán hàng đưa ra mấy bộ quần tây cùng mấy cái áo sơ-mi bảo cậu ướm thử_ vừa vặn. Anh bảo bà ta lấy thêm ít quần áo lạnh và vài thứ cần thiết được bà ta giới thiệu kèm. Với bà ta đây quả là một mối hời. Bà đưa cái gì ông khách trẻ này đều OK hết, nhưng cuối cùng bà cũng chỉ bán được ba bộ đồ tây, thêm cái áo len, cái áo khoác cùng mấy đôi vớ, nón nỉ khăn choàng găng tay.

– Sao em lấy có bấy nhiêu? Sao đủ dùng? – Anh càm ràm cậu trên đường ra xe.

– Đủ rồi! Đồ đắt như vậy mà cái gì anh cũng gật mai mốt em lấy gì trả? Đáng lẽ mấy bộ cái quần tây này không cần mua đâu!

– Anh mua cho em, em không cần trả… Vậy là em sợ không có tiền trả nên không lấy chứ gì, được mình ghé chỗ khác vậy.

– Thôi, em đã bảo đủ rồi cơ mà!

– Sao đủ được chứ!

– Anh còn mua nữa em không đến chỗ anh đâu, đưa em đến khách sạn luôn đi!

– Đến đó em ở đâu?

– Khách sạn có chỗ cho nhân viên ở trong lúc tìm chỗ trọ mà.

– Không đi đâu cả, anh sẽ bảo quản lý không cho em ở.

– Vậy thì thuê nhà trọ cũng được.

– Vậy thôi anh không mua nữa, bây giờ về nhà luôn nha? – Vũ Phong nhượng bộ.

Tùng thôi làm dữ. Cậu biết anh không bắt cậu trả tiền nhưng dù gì cậu cũng không muốn mang tiếng lợi dụng anh, đã ở nhờ nhà còn nhận quần áo này kia nữa thì còn gì là tự trọng nữa (nói vậy nhưng cậu cũng nhận hết cả đống rồi).

Xe đi khá xa trung tâm thành phố mới dừng lại. Một ngôi nhà gỗ nằm khép nép giữa một vườn nào hoa, nào cây. Đúng như anh nói, nó nhỏ hơn ngôi nhà ở thành phố nhiều nhưng thật ra tính tổng khuôn viên nó rộng hơn. Khu vườn quanh nhà khá rộng, trồng nhiều loại hoa, khuôn viên sân cũng được trang trí cắt tỉa khéo léo với những thảm cỏ nhỏ bao quanh những chậu tú cầu, những bồn hoa hồng… Ngôi nhà nhỏ chừng hai trăm mét vuông, không lầu, mái ngói màu nâu nhạt nhìn thật ấm cúng. Nhưng vào bên trong thì thật khác với ấn tượng dân dã bên ngoài, nội thất được trang bị vô cùng tiện nghi: một phòng khách, bếp, hai phòng ngủ, một phòng sách làm nơi làm việc. Từ phòng sách có cửa thông ra một hành lang rộng, ở đó đặt một bộ salon bằng mây, đây đó trên lan can treo những giỏ hoa đủ màu sắc, trên thành lan can những dây hoa nhỏ li ti đeo rợp cả xung quanh…

Thấy cậu có vẻ hào hứng khám phá ngôi nhà, anh bắt đầu giới thiệu:

– Nhà này là nhà riêng, làm theo ý thích của anh, nhưng khổ nỗi chẳng mấy khi anh có đủ thời gian về đây nghỉ. Hy vọng em ở đây cho ngôi nhà có người sẽ ấm cúng hơn.

– Ngôi nhà đẹp quá, người nhà anh không đến đây nghỉ à?

– Không, họ thích ở khách sạn hơn, tiện nghi, gần trung tâm.

– Chỉ có mấy ông già mới thích ở đây thôi.

– Cậu ám chỉ tôi già chứ gì? – Anh gõ đầu cậu – Cậu chẳng cũng thích là gì!

– Là vì em khác người thôi.

Anh thấy có lẽ cậu ở đây thì mỗi dịp lên Đà Lạt anh sẽ về nhà nhiều hơn, vì bản thân anh mỗi khi lên đây có việc anh cũng đến khách sạn nghỉ một đêm rồi lại đi, chẳng đến đây ở.

– Ở đây không người ở mà sạch sẽ quá? – Tùng thắc mắc.

– À, có người trông nom chăm sóc nhà cửa, vườn hoa. Khi có người đến ở họ sẽ chuẩn bị thêm những thứ cần thiết khác… Thôi cũng trễ rồi, em nên chuẩn bị chỗ nghỉ đi chứ. Ở đây có hai phòng ngủ em thích ở bên nào thi cứ tự nhiên.

Đây là lần đầu tiên cậu có phòng riêng, cậu đẩy cửa hai căn phòng ngủ vào xem. Nội thất y chang nhau.

– Hai phòng giống nhau mà có gì đâu để chọn?

Nghe cậu bảo vậy anh phì cười.

– Thì em thích phòng gần phòng sách hay phòng có cửa sổ nhìn ra vườn.

Nghe anh nói cậu mới để ý là phòng bên trái có cửa sổ lớn nhìn ra vườn còn phòng bên phải thì không, nó có cửa thông với phòng sách.

– Hình như anh thiết kế phòng này dành cho anh rồi mà còn hỏi han chi thế?

Cũng đúng, anh thiết kế phòng ngủ thông với phòng làm việc, thông hẳn ra hành lang, phòng còn lại để dành cho khách đến đây nghỉ có thể nhìn ngắm khu vườn bên ngoài từ trong phòng.

– Thế em chọn phòng này được chứ. – Cậu chọn phòng thông với phòng sách.

Anh hơi thoáng ngạc nhiên nhưng cũng đồng ý.

– Không thành vấn đề, vậy là em thành ông chủ nhà rồi đấy.

– Là anh bảo em trông nhà cho anh mà, sau này khi anh lên đây công tác em sẽ tiếp đãi chu đáo, hì hì.

Anh ngồi xuống ghế salon, gác chân chữ ngũ nhàn nhã nhìn cậu thu dọn hành lý.

– Anh định ở đây ba ngày, nhưng có em anh sẽ ở thêm hai ngày nữa, đưa em đi vài chỗ cho biết Đà Lạt.

Cậu đang vác cái bao tải vào, nghe anh nói cậu dừng lại một chút trả lời anh:

– Vậy à, vậy em sẽ làm gì đó đãi anh trong mấy hôm anh ở đây.

Cậu mang cái bao vào bếp, nhìn thấy cái bếp quá tinh tươm cậu không biết cậu nên để đống đồ của cậu ở đâu.

“Không lẽ đem vô phòng nấu? Mà trong bếp còn thấy không hợp lý, vô phòng để ở đâu cơ chứ!? Hay mang ra vườn làm cái bếp tạm vậy?”

– Em đang nghĩ gì vậy?

– Không… Em đang nhìn xem em để bếp ở đâu cho gọn.

– Tại sao lại phải sửa bếp? (đã được anh tài xế mách trước rồi, về cái đống đồ cũ kỹ của cậu)

– Sửa bếp? Em có bảo sửa bếp sao?

– Em đang định tìm chỗ đặt bếp đấy thôi. Nếu cái bếp không vừa ý em thì em cứ nói anh cho người sửa. – Vũ Phong trả lời, sắc mặt không chút thay đổi.

– À, anh đang nói cái bếp này à? – Cậu chỉ cái bếp được thiết kế sẵn trong nhà – Không phải đâu, em nói bếp của em kìa.

– Em không sử dụng bếp này được à? Em là đầu bếp mà không dùng được nó thì chắc chắn là nó không sử dụng được, để anh gọi người tới sửa.

– Không phải, em không bảo vậy, em nói bếp của em… – Tùng méo cả mặt, chẳng hiểu nổi thái độ kỳ lạ của anh.

Anh móc điện thoại tra danh bạ, cậu vội ngăn lại.

– Cái bếp có sao đâu mà phải sửa chứ, anh thật là…

– Sao lại không sao? Không sử dụng được kia mà!

– Không phải, là em không sử dụng thôi…

– Nó làm em không thích à? Vậy thì càng phải sửa!

Nhìn anh tài xế nãy giờ ngồi ở góc phòng cứ cố nín cười, cậu nói như phân bua:

– Anh có thể nói cho anh ấy biết ý tôi không? Cứ đòi sửa hoài là sao!!!!

– Cậu cứ bảo là sử dụng được tất là ông chủ không sửa nữa.

Cậu nhìn anh thấy anh cũng đang nhìn cậu chờ câu trả lời.

– Bếp sử dụng được… – Cậu nhăn nhó trả lời.

– Tốt, kiểm tra các thiết bị khác trong nhà xem có cái nào không được anh sửa luôn một thể.

– Thôi thôi, cái gì cũng xài được cả, xài được hết…

– Vậy được, hành lý của cậu ấy anh cho vào kho giùm tôi, xong giao chìa khóa kho cho cậu ấy phòng lúc cần xài thì lấy ra. – Vũ Phong nói với anh tài xế.

Anh tài xế đứng dậy vác nguyên bao tải đồ của cậu mang đi. Cậu thở dài rồi giật mình, hình như cậu vừa bị lừa một cú gọn ơ. Để khỏi tốn công thuyết phục cậu, anh xài cái chiêu dở hơi ấy đánh lừa cậu.

– Anh lừa em! – Cậu rên rỉ.

Anh cười chiến thắng.

“Cái lão này thật là độc tài, bắt người ta phải theo ý mình mới thôi. Đành vậy, đằng nào mình cũng không biết phải đặt cái gia tài của mình ở đâu trong cái nhà này nữa…”

– Em muốn ăn tối ở nhà hay ra nhà hàng?

– Anh tự quyết đi. – Cậu ra vẻ giận dỗi.

– Được, vậy chúng ta ra nhà hàng cho tiện. – Anh nhìn cậu giận dỗi với vẻ mặt thích thú – Em tranh thủ thu dọn đồ đạc vào phòng đi, sắp trễ rồi.

– Không sao, từ từ sẽ dọn, có bao nhiêu đồ đâu.

Anh vừa nghe cậu trả lời vừa giũ giũ trong mớ quần áo mới mua chọn ra một bộ.

– Em có muốn tắm trước khi ăn không?

– Có, em thấy trên người cả mấy tấn đất đây!

Anh đưa bộ đồ đã chọn cho cậu ra vẻ bảo cậu thay. Cậu cầm lấy không ý kiến gì, đi vô phòng – phòng tắm, toilet riêng trong phòng ngủ.

Vào phòng tắm cậu mới chợt nhớ xà bông khăn tắm cậu bỏ cả trong bao tải và trong giỏ xách đã lấy ra đâu, mà bây giờ mọi thứ đã chễm chệ trong nhà kho rồi.

“Thôi kệ, xối sơ cho sạch lát về tắm lại.”

Cậu đẩy cửa nhà tắm. Nhà tắm cũng được thiết kế tiện nghi không kém, khá rộng rãi với nền đá đen có độ nhám nhẹ tránh trơn tượt, vách phòng ốp gạch màu trắng ngà nhân tạo rất sạch sẽ. Phòng tắm có đủ cả bồn tắm mát-xa rộng đủ cho hai người lớn cùng tắm và có cả vòi sen, một cái gương lớn đặt gần cửa có thể soi hết cả người, bên cạnh là một cái tủ treo nhỏ dùng để mỹ phẩm sử dụng trong nhà tắm và ngay bên dưới là bồn rửa mặt cũng bằng đá đen.

“Tới cái toilet của người ta cũng đẹp hơn cái phòng khách nhà mình. Thật là phí quá đi!”

Tuy cậu nghĩ vậy nhưng cậu cũng biết những quán ăn nhà hàng đều coi trọng cái toilet – nó là bộ mặt thứ hai mà lị – thì trong cái nhà vốn được trang bị vô cùng sang trọng thì cái toilet như thế này cũng không có gì là lạ.

Nhưng lạ ở chỗ, khăn tắm xà phòng, giấy vệ sinh, dao cạo râu… những vật dụng cần thiết trong toilet dành cho một người đàn ông sử dụng đều có đủ cả. Chẳng phải là mọi người vừa mới tới sao, ở đâu mà chuẩn bị nhanh thế?

Cậu nhanh chóng tắm rửa, nhưng thật ra với những tiện nghi quá hiện đại này cậu cũng mất một lúc tìm tòi cách sử dụng.

Mặc bộ đồ mới vào cậu cảm thấy khó chịu, “Nó chật!” Cậu nghĩ vậy. Nó ôm quá sát làm cậu cảm thấy khó cử động. Bước ra phòng khách, Tùng thấy phòng vắng hoe. Cậu ngồi xuống ghế đợi một lát, vẫn thấy khó chịu vì bộ quần áo. Cậu đứng lên định vào thay lại thì anh đẩy cửa phòng bước ra. Nhìn thấy cậu anh dừng lại ngắm một lúc. Thấy anh nhìn mình kỳ quá cậu đâm nhột.

– À, em đang định thay đồ, nó hơi chật.

– Sao lại thay? Anh thấy nó hợp với em lắm.

Cậu lóng ngóng trước lời khen của anh và không biết nên mặc tiếp như thế hay nên thay ra. Anh quyết định giúp cậu tức thì.

– Ra xe thôi, đừng để anh Dương (tên anh tài xế) chờ.

Bộ đồ anh chọn cho cậu là chiếc áo sơ mi tay dài nền trắng ngà với gân sọc màu phớt hồng, đi với quần tây xanh đen. Chiếc quần ôm ống suông làm nổi rõ vòng hông rắn chắc quyến rũ với bắp chân đầy đặn cứng cáp. Chiếc áo sơ mi gần như ôm sát người làm lộ rõ thân hình cậu (ngực nở eo thon), và áo lại rất hợp với nước da bánh mật của cậu làm cậu trông đĩnh đạc hẳn ra.

“Một thân hình của người có rèn luyện thể chất.” Anh nhận xét khi âm thầm quan sát cậu lúc này đang mang giày. Trông cậu bây giờ xét về nét đẹp hình thể chắc gì anh theo kịp, dù anh cũng được cho là người có thân hình hấp dẫn. Cậu trông người lớn hẳn ra trong bộ đồ mới. Nó làm lộ rõ những đường nét quyến rũ của một người đàn ông.

Họ vào một quán ăn khá lịch sự bên bờ hồ Xuân Hương, trông cậu nhìn ngang nhìn dọc anh không khỏi thấy tức cười.

– Cứ từ từ, em sẽ ở đây lâu, nên sẽ từ từ xem hết thôi, xem đến nhàm chán luôn.

– Sẽ không chán đâu, em chắc mà.

– Chắc gì mà sớm thế, định sống ở đây luôn không về lại thành phố à?

– Chắc có lẽ.

– Ăn xong em có muốn uống cà phê không? Chúng ta sẽ đến một quán cà phê rất đẹp gần đây cho em xem thêm Đà Lạt về đêm một chút.

– Không đâu, còn nhiều thứ chưa chuẩn bị xong mà, để lúc khác vậy.

Cậu luyến tiếc lắm nhưng còn nhiều thứ chưa chuẩn bị. Như anh nói, còn nhiều thời gian mà, và cuối cùng hai người quyết định thả bộ một đoạn bờ hồ rồi quay về nhà.

Anh bận việc với chiếc máy tính, cậu xắp sếp cho cuộc sống mới, chỉ có anh tài xế không thấy đâu. Cậu nghĩ chắc là anh đi đâu đó thư giãn rồi.

*

Buổi sáng đầu tiên ở Đà Lạt làm cậu thích thú. Hôm qua cả ngày đi trên xe cậu đã cảm thấy mệt nhừ cả người, ngủ một giấc không mộng mị mở mắt ra là đã sáu giờ sáng. Cậu vươn vai một cái cho toàn thân khởi động lại rồi đặt chân xuống đất, cảm giác đầu tiên cậu cảm nhận được là cái lạnh ở gan bàn chân.

“Cái lạnh của miền núi mà mình chỉ biết qua sách vở đây mà, hôm nay mình chính thức chạm vào nó!”

Cậu thấy háo hức muốn ra ngay ngoài kia xem bên ngoài như thế nào. Nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân, thay đồ xong, cậu đi qua phòng khách rồi ra thẳng hành lang.

Trước mặt cậu là một khu vườn còn trốn trong sương sớm, chúng vẫn chưa chịu cho cậu thấy vẻ đẹp của chúng. Cậu chỉ mới được cảm nhận không khí lạnh thơm mùi cây cỏ bằng mũi, bằng làn da, mắt cậu chỉ mới thấy một làn sương mờ đục nhưng cậu đã thấy khoan khoái lắm rồi. Bước sát ra mép hành lang, chống tay lên lan can được phủ đầy những sợi dây leo nhỏ xinh xanh mượt mà, cậu cố tình vươn ra xa hơn nữa, đến gần thiên nhiên hơn nữa. Cậu vươn dài hai tay như muốn sờ thử lớp sương trắng như kẹo bông ngoài kia. “Ôi!!!!! thích quá.”

– Em định đứng đó đến bao giờ?

Cậu giật mình khi nghe tiếng anh hỏi, quay lại thấy anh đang ngồi trên bộ ghế mây ngay sau lưng cậu tự lúc nào.

– Em thật là, thích lắm sao? Đi ngang qua anh mà cũng không nhìn thấy.

– Anh dậy sớm thật. – Cậu chống chế khi nghĩ lại những hành động trẻ con của mình nãy giờ.

– À, vì một tiếng nữa anh phải có mặt ở khách sạn.

Cậu bước lại ngồi xuống ghế đối diện anh. Anh trông thật nhàn nhã khi ngồi thưởng thức ly cà phê nóng còn đang bốc khói. Anh rít mạnh một hơi thuốc rồi gác điếu thuốc lên gạt tàn, dựa người dài trên ghế.

– Em thấy ngôi nhà này thế nào?

– Em đã thấy gì đâu nào, hôm qua tối quá chẳng nhìn thấy gì, bây giờ thì sương còn dày quá cũng chưa nhìn rõ.

– Ngôi nhà này anh dự định khi nào lập gia đình sẽ đến sống ở đây thường xuyên hơn.

– Nhưng công việc của anh chẳng phải ở thành phố sẽ thuận lợi hơn hay sao?

– Đúng vậy, nên cuối cùng ngôi nhà này rốt cuộc là nơi ít ai tới kể cả anh. Anh mua nó hồi chưa nhận việc làm bây giờ.

– Việc làm bây giờ là việc làm ‘giám đốc’ à?

Anh nhìn cậu, thấy cậu cười đầy ẩn ý.

– Em đang chọc anh đấy à?! Giám đốc chỉ là một chức vụ để anh thể hiện năng lực thôi, không cẩn thận bị đuổi như chơi ấy.

– Anh thật biết đùa, đến lúc nào anh thôi vờ vịt đây?

– Em thật là…

– Vậy ngôi nhà này đáng ra là tổ uyên ương của anh đấy nhỉ? Cái cô gái hôm nọ thật không biết nghĩ sao lại đi từ chối anh, hay là anh thật sự xấu tính hơn cái vẻ bên ngoài vậy ta?

– Em thật không kiêng nể gì cả… Mà nghĩ lại thì cũng may khi bị từ chối.

– May?

– Vì sau những chuyện lôi thôi đó thì anh thấy mình cũng chưa muốn lập gia đình. Cầu hôn… chỉ lúc đó nhất thời nóng nảy. Đúng là may thật!

– Xem anh đang nói gì kia, đừng chống chế khi mình thất bại đấy chứ. Nhưng cũng đúng là may thật!

– Em cũng nghĩ vậy?

– Vì không nhờ cô ấy chắc gì em ngồi đây trò chuyện với anh chứ!

– Có lẽ vậy…

– Sao lúc trước anh lại muốn sống ở đây?

– Anh thích không khí ở đây, yên tĩnh, gần gũi. Anh đã định ở đây luôn, ai ngờ nhờ ông anh quý hóa của anh mà bây giờ anh chạy ngược chạy xuôi.

– Biết bao nhiêu người mong chạy ngược chạy xuôi như anh ấy chứ! Nhưng ngôi nhà này tính ra nó là con cưng của anh đấy nhỉ, ngôi nhà mơ ước mà.

– Ban đầu là vậy nhưng giờ nó mất đi ý nghĩa ban đầu rồi. Bây giờ chỉ là nơi nghỉ dưỡng thôi.

– Em đến ở đây có phiền người nhà anh đến nghỉ ngơi không?

– Không, đây là nhà riêng, anh không đồng ý thì không có người đến đâu.

– Anh có bao nhiêu căn nhà như vầy?

– Chỉ nơi này thôi, mọi tài sản khác vẫn là của cha mẹ.

Cậu còn muốn hỏi anh nhiều thứ vì thật sự cậu cũng chưa biết nhiều về anh lắm, nhưng có vẻ như đã đến giờ anh phải đi, vả lại bây giờ cậu biết anh không phải cùng một tầng lớp với cậu… “Để từ từ vậy.” Cậu tự nhủ.

– Bữa trưa anh không về em tự lo được chứ?

– Em không phải lần đầu sống một mình.

– Vậy anh đi đây, gặp em bữa tối vậy.

Anh đi rồi cậu cũng tranh thủ tìm hiểu xung quanh. Lội xuống chợ cậu sắm sửa vài món cần thiết, một ít nguyên liệu cậu định chuẩn bị cho bữa tối cùng anh. Đây có lẽ là bữa ăn đầu tiên cậu chuẩn bị mời anh. (và cũng là bữa ăn khởi đầu cho nhiều nhiều bữa ăn khác nữa mà cậu sẽ và phải chuẩn bị cho ông chủ của cậu – ông chủ theo tất cả mọi nghĩa)

Cậu thả rong xung quanh khu mình ở, rồi khu vườn trong nhà. Khu vườn đối với cậu thật ấn tượng, nó không được chải chuốt cắt xén mà để cây cối phát triển trông khá tự nhiên, dĩ nhiên người ta cũng cắt tỉa một số chỗ theo ý muốn nhưng nó vẫn giữ vẻ tự nhiên của cây cỏ, những lối đi bằng gạch xếp uốn lượn vòng vèo qua những tán cây, khóm hoa làm khu vườn thêm mềm mại.

“Mình thích nơi này.” Cậu thầm nghĩ. Hít một hơi thật sâu, cậu thấy cả thân người như vừa được nạp năng lượng vậy. Mọi thứ thật suôn sẻ, một bắt đầu thật tốt, không biết rồi cái kết có trót lọt không.

“Tạm thời tham quan bao nhiêu đó vậy, bây giờ phải bắt tay chuẩn bị bữa tối, không là món cao cấp nhưng chắc chắn mùi vị phải tốt nhất.”

Cậu háo hức chuẩn bị bữa tối cho tình yêu của mình, xào xào nấu nấu. Nhìn lên thấy đồng hồ đã gần 5 giờ chiều, cậu tắm rửa sạch sẽ, bày bàn ăn. Cậu rất muốn bày một bàn ăn thật lãng mạn nhưng cậu sợ ý đồ của mình quá lộ liễu, dù gì cậu cũng mang ý định yêu một mình trước đã.

Anh bước vào nhà nhìn bàn ăn cậu đã bày sẵn với vẻ mặt có gì đó hơi tiếc, anh đã dùng bữa với khách, bụng vẫn còn no chưa muốn ăn thêm một bữa nữa.

– Anh ăn cơm ngay không hay tắm trước? (giống bà nội trợ hỏi ông chồng vừa đi làm về)

– Có lẽ sạch sẽ thì mới thưởng thức được bữa ăn của em cất công chuẩn bị chứ!

– Chỉ đơn giản thôi mà, anh đừng làm em thấy ngượng với bữa cơm sơ sài của mình chứ!

Anh đi vào trong phòng hơn nửa giờ mới trở ra với chiếc áo sơ-mi khá lịch sự, đầu tóc gọn gàng.

– Anh ăn cơm lúc nào cũng vậy hả?

– Cũng vậy là như thế nào?

– Có nghĩa là nhìn anh như sắp đi đâu đó.

Anh có vẻ hơi ngạc nhiên về điều cậu vừa nói một chút, nhưng rồi anh chợt hiểu ra khi thấy bộ đồ ‘bình dân’ cậu đang mặc, tuy cũng sạch sẽ gọn gàng nhưng không cầu kỳ như anh. Có lẽ quen được mời dùng bữa nên anh có thói quen ăn mặc rất lịch sự khi được mời, vì dù người mời là đối tác làm ăn hay bạn gái anh đều muốn giữ một phong độ thật tốt, để gây ấn tượng đẹp mà, mà cho dù anh không chú ý giữ hình tượng thì bản thân anh cũng bắt mắt lắm rồi.

Anh xăn hai tay áo sơ-mi cao lên, bỏ áo ra ngoài quần.

– Đã bình thường hơn chưa?

– Không cần, anh làm sao thấy thoải mái là được rồi, dù gì cũng là đang ở trong nhà anh mà.

Miệng tuy nói vậy nhưng cậu thật ra cũng đang choáng vì anh sau khi chỉnh sửa… Mái tóc không ép sát nữa mà đã để rơi tự nhiên, những lọn tóc rớt nhẹ trên trán, tay áo xắn cao, cái áo luộm thuộm… nhìn anh cuốn hút hơn nhiều so với lúc nãy.

– Em dọn bàn nhé!

Vũ Phong bước tới ngồi vào bàn với vẻ thích thú, anh đang trải nghiệm bữa ăn với ấn tượng mới, thanh đạm, đơn giản và anh nghe ấm áp. “Bữa ăn gia đình.” Anh nghĩ, bữa ăn mà anh đã muốn được trải nghiệm từ lâu.

Nhìn cậu dọn vài món có vẻ như ít khi anh ăn, anh cũng rất muốn thử xem mùi vị nó như thế nào.

– Mời anh!

– Được, mời em!

Anh dùng đũa nhón một món trông có vẻ hấp dẫn nhất. “Đậu phụ?” Nhưng mùi vị rất bắt miệng dù anh đã ăn tối rồi.

– Ngon đấy. Xứng đáng đậu tốt nghiệp mà.

– Anh lại đùa em. Hôm nay em làm bữa cơm tuy không thịnh soạn nhưng nó thể hiện em đấy, để cám ơn anh đã giúp đỡ em trong thời gian qua… Anh sao vậy, thức ăn có gì không ổn hả? – Cậu ngạc nhiên hỏi khi thấy nét mặt anh khá kỳ lạ, không biết là đang thể hiện cảm giác gì của anh nữa.

– Không, anh bất chợt nghĩ đến món đậu phụ khi em bảo bữa ăn này thể hiện em thôi.

– Em vẫn không hiểu…

– Không, không có gì…

– Anh nói rõ ràng chút đi.

– À là… là anh nói món đậu phụ thể hiện em đó mà… đem so đậu phụ…

– A! – Cậu la to ngắt ngang lời anh – Ý anh là em giống đậu phụ, củ chuối quá hay nghèo quá chứ gì…

– Không nên nói quá vậy…

– Không sao, em cũng định cho anh biết là em thực sự là như vậy mà, phải gọi là xơ xác đó…

– Đúng, nhưng nó cũng là một món cao lương đó chứ, rẻ hơn ai hết nhưng cũng mắc không mua nổi đó.

– Ý anh là sao?

– Em biết nghệ thuật món chay của Trung Quốc không?

– Dĩ nhiên em biết! Họ được biết đến không chỉ bởi mùi vị món ăn mà còn có cả nghệ thuật trang trí nữa, chay mặn gì cũng có thể trở thành tuyệt tác khi đặt lên bàn.

– Đúng vậy! em có biết họ làm gì với món đậu phụ không? Họ dọn một bàn ăn xứng tầm cho vua chúa mà món đậu phụ là món chính. Tạo hình cho món này phải nói là đã nhìn rồi không nỡ cho vào miệng, giá trị của nó không phải ai cũng có thể mua nổi. Vậy mới nói đậu phụ tuy có thể thấy đầy đường nhưng muốn có chưa chắc có được, em cũng giống vậy đó, lúa lúa vậy mà cũng đáo để ra phết.

Cậu đỏ mặt khi nghe câu “muốn cũng chưa chắc có được”.

– Anh làm gì mà ví von cao thế, không muốn ăn món rẻ tiền này thì nói đại đi, quanh co… Em thấy anh có vẻ không đói bụng chút nào.

– Thật ra thì anh ăn cơm với khách rồi, nhưng nếm thử mấy món em nấu thật muốn ăn thêm nữa, nhưng cơm thì anh không ăn đâu.

– Được, anh cứ từ từ mà ăn hết cho em. Tự anh nói thì đừng ân hận nhé. Chỉ sợ ăn xong bữa này anh không muốn nhìn thấy đậu phụ nữa thôi.

Thấy cậu có vẻ hờn dỗi vì anh không có bụng chứa bữa ăn cậu chuẩn bị, thế là anh cố gắng thưởng thức hết, may là cậu hầu bao không to, mấy món cũng đơn giản và ‘ít’ nên anh cũng đỡ khổ, còn mùi vị thì anh không chê được chỗ nào.

– Từ giờ anh có thể thỉnh thoảng được ăn món em nấu chứ?

– Anh thật lạ, anh chẳng phải là ông chủ sao? Là ông chủ ‘bự’ nữa là đằng khác… muốn ăn gì anh cứ bảo em sẽ cố gắng. – Đang định bảo anh thiếu gì đầu bếp mà tha hồ sai bảo cần gì nhờ đến cậu, nhưng thấy vẻ mặt anh không có vẻ muốn nghe lời từ chối thành ra cậu thoáng ngập ngừng rồi mạnh dạn gật đầu.

Dù gì cậu cũng là đầu bếp mới, nói món gì cũng được thì hơi tự kiêu quá, nhưng cậu thấy không thành vấn đề vì dù gì cậu biết chắc cũng chẳng mấy khi gặp được anh. Bây giờ công việc ổn định cậu nhắm thấy mình cũng đủ thời gian học hỏi thêm nhiều món để có thể thực hiện lời hứa của mình.

– Cái gì mà ông chủ bự chứ, em thật là… Nhưng thật sự anh muốn thưởng thức nhưng món em nấu đó chứ.

Vậy là sau khi bị bắt hứa hẹn, cậu đã cố phải gắng biết chừng nào. Ngày hôm sau anh trở về thành phố, cậu đến nhận công việc mới. Cậu nhận làm cả hai ca suốt từ 9 giờ sáng đến 11 giờ đêm, công việc không chỉ đơn giản là phụ bếp. Dù gì cậu cũng là người được tuyển thêm nên tất cả các vị trí đều có người cố định, cậu kiêm việc phải nói là dự bị, thiếu nhân lực chỗ nào cậu phụ giúp nơi đó. Nói thì nói vậy nhưng có vẻ do khách sạn mới được thành lập nên có quá nhiều việc để làm thành ra cậu có cơ hội nhận làm hai ca kiếm thêm thu nhập.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv