*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lam Yên bước đi chậm rãi trên dãy hành lang, đi trước cô là người quản lý. Suốt cả đường đi hắn ta không nói câu nói khiến cô cảm thấy căng thẳng. Thêm nữa, hành lang này lại rất vắng người. Tiếng giày "Cộp...cộp...." của quản lý và tiếng giày của cô vang lên đồng đều, trong không gian tĩnh lặng, nghe thật rợn người. Lam Yên nhìn xung quanh. Hành lang có vẻ sang trọng, nó mang một màu đen huyền bí, trên tường treo đầy những bức tranh của các hoạ sĩ nổi tiếng, loại tranh mà người thường ngay cả mơ cũng không thấy, dọc hai bên hành lang là những cột hoa. Trái ngược với vẻ "lạnh lùng", u ám của màu đen là sự rực rỡ của hoa, Lam Yên khá tò mò về vị tổng giám đốc này, cô không biết anh ta là người thế nào. Nhìn chung thì cách bày trí hành lang rất bắt mắt, người này có thể am hiểu về nghệ thuật.
Bất chợt có mấy cô gái xuất hiện, họ đi ra từ một căn phòng nào đó, và đi ngược chiều với cô. Lam Yên thoáng ngạc nhiên, bởi hành lang tuy hơi tối nhưng cô vẫn lờ mờ thấy được khuôn mặt họ. Khuôn mặt rất thanh tú, dáng người thì đầy đặn, quyến rũ, đây chính là những cô gái mà người ta hay gọi là "chim sa cá lặn". Nhưng Lam Yên có phần khó chịu, khi họ cứ nhìn cô chằm chằm kiểu như cô làm gì sai vậy, đã thế, có người còn cười rồi thì thầm gì đó. Chẳng lẽ, mặt cô dính gì? Không đúng, trong chỗ hành lang mà ánh sáng mờ mịt thế này, kể cả mặt có dính gì thì cũng khó mà thấy rõ. Vậy....vì cớ gì mà họ nhìn cô như thể cô làm gì sai chứ? Mà tại sao họ lại đi ra từ căn phòng đó? Họ không phải nhân viên công ty sao? Lam Yên nghĩ ngợi hồi lâu, lấy hết can đảm, cô lên tiếng hỏi người quản lý:
- Xin lỗi, nhưng cho tôi hỏi. Những cô gái kia là ai ạ?
Người quản lý im lặng không nói gì, vẫn cứ bước đi tiếp. Lam Yên tức tối siết chặt tay. Thái độ gì thế này? Dám lơ câu hỏi của cô ư? Người trong công ty này lạ thật. Kẻ thì bí ẩn, lại còn chẳng lịch sự nữa chứ, nhìn cô rồi thì thầm, kẻ thì khinh người, hỏi mà cứ lơ đi. Lam Yên hơi xụ mặt vì không hài lòng, cô liếc xéo người quản lý, lầm bầm vài câu. Bất chợt người quản lý dừng lại trước một căn phòng, hắn ta quay ra nhìn cô, lạnh nhạt nói:
- Đến rồi, mời cô vào gặp tổng giám đốc.
Nói xong hắn ta quay đi thẳng, chưa kịp để Lam Yên hỏi gì. Lam Yên nhíu mi, nhìn theo bóng tên quản lý khuất dần. Cái gì thế này? Có cần khinh người đến vậy không? Chưa kịp để cô hỏi gì đã chuồn thẳng, chưa kể lúc trước còn dám bơ câu hỏi của cô nữa. Nhân viên công ty này thật chẳng hiếu khách gì cả, thái độ phục vụ quá kém, ấy vậy mà công ty này vẫn phát triển tốt.
Lam Yên do dự nuốt nước bọt, môi cắn chặt. Cô có nên vào không? Bên trong căn phòng đó sẽ là gì chứ? Liệu cô có bị lừa không? Một lần là quá đủ rồi. Lần trước, cô cũng bị tên quản lý khách sạn kia lừa, lần này không biết sẽ sao đây.
Do dự một hồi, Lam Yên thở hắt ra, tay nắm lại kiên quyết. Cô chầm chậm đưa tay gõ cửa.
Cộc! Cộc!
Tiếng gõ cửa của cô vang lên thật khô khốc. Một giọng nói trầm ấm vang lên từ bên trong:
- Mời vào!
Lam Yên tự trấn an mình, rồi mở nhẹ cửa. Hiện ra trước mắt cô là một căn phòng rất đẹp. Tường sơn màu trắng, kết hợp với rèm cửa màu đỏ rượu. Một sự hài hoà tuyệt vời. Giữa phòng là bộ bàn ghế tiếp khách, chiếc ghế sofa kia nhìn thật êm, làm cho người ta chỉ muốn ngồi thử. Ngay sau bộ bàn ghế là chiếc bàn làm việc của tổng giám đốc. Vị tổng giám đốc kia ngồi trên chiếc ghế bọc da màu đen, xoay lưng lại với cô, khiến cô không nén nổi tò mò và hồi hộp. Không gian trở nên im lặng, một sự im lặng đáng sợ. Lam Yên đang đứng tần ngần thì bất ngờ, chiếc ghế được xoay lại, vị tổng giám đốc kia đối mặt với cô. Đập vào mắt cô là khuôn mặt anh tuấn chết người. Đôi mắt màu nâu sâu hun hút, như muốn hút hồn người đối diện. Làn môi mỏng như cánh hoa anh đào, nụ cười quyến rũ nhưng mang theo chút gì đó tà mị và bí ẩn. Bộ y phục đen tôn lên hai bờ vai rắn chắc và vẻ đàn ông đầy nam tính. Đây quả là một người đàn ông hoàn hảo. Thế nhưng...nụ cười kia cùng ánh mắt như xoáy sâu vào Lam Yên làm cô khẽ rùng mình. Hơn nữa, đôi mắt của người đàn ông kia rất quen thuộc, đôi mắt đó.....dường như cô đã thấy ở đâu rồi. Có lẽ nào...cô từng gặp hắn ta? Lẽ nào là người quen? Lam Yên tự cười nhạo mình. Gì chứ? Cô đúng là tự ảo tưởng. Người này thân phận cao quý, sao có thể quen cô được? Do cô tự suy diễn thôi mà.
Vị tổng giám đốc kia nhìn cô chằm chằm, đôi môi mỏng nhếch lên, hắn cất giọng trầm ấm:
- Hân hạnh gặp cô. Tôi là Lý Minh Triết.
Lý Minh Triết
Tuổi: 26
Cao: 1m85
Ngoại hình: Siêu quyến rũ, siêu nam tính, nhất là đôi mắt nâu tuyệt đẹp, có thể hút hồn người khác
Tính cách: Độc chiếm, hào hoa, phong lưu đa tình, lúc tức giận thì rất tàn nhẫn
Gia thế: Tổng giám đốc của nhiều tập đoàn lớn
- Lý Minh Triết?
Lam Yên có phần ngạc nhiên. Cái tên này, cô từng nghe qua rồi. Khi còn ở công ty, thỉnh thoảng mấy nhân viên nữ có bàn tán về hắn. Hắn nổi tiếng là người phong lưu đa tình, đã qua đêm với rất nhiều cô gái. Cũng từng làm một số cô gái có mang thai, nhưng do có tiền, có quyền nên không ai làm gì được hắn. Hơn nữa, hắn cũng nổi tiếng là người tàn nhẫn, ai mà làm hắn không vừa lòng, thì lập tức sẽ biến mất không còn dấu vết. Người này...thoạt nhìn tưởng hào hoa, đứng đắn nhưng thực chất rất đáng sợ, nụ cười của hắn như ẩn chứa điều gì đó, không ai đoán được.
- Xin lỗi, nhưng tôi muốn trở về. Thất lễ với ngài rồi.
Lam Yên cúi đầu, xoay người định bước đi, bất chợt, Lý Minh Triết cất giọng: