Xe chạy không được năm phút, Cận Sĩ Triển lại thả chậm tốc độ, đến một ngã tư có thể quay đầu, y khẽ vòng tay lái ngược lại, quay về con đường vừa mới rời khỏi.
Tất cả y đều đã tính toán thật tốt, y tin tưởng sẽ không có gì nhầm lẫn. Thế nhưng, thứ duy nhất không giống với trong dự đoán của y chính là, một trận buồn bực khó hiểu khiến y thấy bất an, uống rượu, nhưng vẫn không có cách nào giải thích.
‘Cận Sĩ Triển, anh muốn tôi làm thế nào bây giờ –‘
Giọng nói của Tiễn Diệp tựa như gió thoảng, tùy thời tùy chỗ bám riết lấy y. Y hỏi Tiễn Diệp một câu rất khó trả lời, Tiễn Diệp cũng hỏi lại y một câu càng khó trả lời hơn.
Khóe miệng cong lên, Cận Sĩ Triển nhịn không được khẽ nở nụ cười. Tiễn Diệp, thực sự rất thông minh, người thông minh như vậy, thu nhận để dùng thật không có gì tốt hơn. Đáng tiếc, hắn là Tiễn Diệp, ngay cả Niếp Phong vũ – kẻ có quan hệ với bản thân hắn cũng không luyến tiếc gì mà li khai, càng đứng nói đến những người khác.
Nghĩ tới đây, Cận Sĩ Triển nhíu mày, tốc độ xe lại thoáng nhanh hơn một chút. Y nghĩ tới, nếu như hiện tại trở lại, hình ảnh thấy được chính là Tiễn Diệp đang cùng Cố Kinh Duy dây dưa một chỗ — y không muốn tiếp tục tưởng tượng, cảm thấy ruột gan như đảo lộn.
Y chỉ muốn biết, Tiễn Diệp rốt cục có thể làm đến tới mức độ nào, Cố Kinh Duy có thể làm đến mức độ nào.
Người đàn ông tên Cố Kinh Duy đó, Cận Sĩ Triển cũng không hiểu rõ về người ta lắm, hai người với nhau chỉ là cái loại nghe danh nhưng chưa từng gặp mặt, bình thường chẳng bao giờ tiếp xúc, cũng tuyệt đối thuộc về loại người âm thầm phân cao thấp, ngươi đoạt thành của ta, ta phải cướp lại đất của ngươi. Lần này bởi vì Tiễn Diệp mà trực tiếp chạm trán, trong ngực Cận Sĩ Triển có một tia không hài lòng.
“Chết tiệt! Đến chỗ nào cũng có thể câu dẫn đàn ông!” (Thế này mà còn nói không yêu thì em cũng chịu anh rồi Cận ca =))~)
Lại đột nhiên thay đổi, cách nhà Tiễn Diệp không xa, Cận Sĩ Triển dừng xe lại, đường nhìn rất đẹp, vừa vặn có thể nhìn thấy cửa nhà người kia, đèn vẫn sáng.
Tắt máy, Cận Sĩ Triển rút từ trong túi quần ra một diếu thuốc, ánh mắt không rời khỏi cánh cửa kia. Vừa mới chuẩn bị châm lửa, một giai điệu quen thuộc cất lên cắt đứt động tác của y, bỏ thuốc vào trong miệng, một tay mở nắp bật lửa, tay kia lấy di động ra.
“Ai?” Y không có thói quen xem tên người gọi.
“Anh đi đâu vậy?”
Giọng nói của Kỷ Nhược Phi.
Cận Sĩ Triển khẽ nhíu mày, đóng nắp bật lửa lại, mãi cho đến khi sắp hút xong một điếu, mới chậm rãi nói: “Có chút việc phải ra ngoài.”
Đầu kia trầm mặc vài giây, “Anh cảm thấy vậy xem như là giải thích sao?”
“Đúng vậy.”
“Vậy có thể giải thích một chút màn thân thiết ở đại sảnh khách sạn là chuyện gì không?”
Khẽ nhăn mày, “Cậu thấy được?” Điếu thuốc trong miệng khẽ chuyển động theo sự nhúc nhích của bờ môi.
“Toàn bộ thế giới đều nhanh biết hết rồi!”
Cận Sĩ Triển cười một tiếng, y muốn chính là hiệu quả này.
“Anh cố ý?”
Không trả lời.
Một lúc sau, Kỷ Nhược Phi lại hỏi: “Anh rốt cục muốn làm gì?”
“Tôi làm gì không cần người khác đến hỏi.” Vừa nói xong, cửa nhà Tiễn Diệp mở ra, Cận Sĩ Triển bỏ điếu thuốc trong miệng xuống, nhìn chằm chằm người vừa ra khỏi cửa.
Đó là Cố Kinh Duy.
“Anh đối với anh ta là nghiêm túc sao?” Người trong điện thoại dường như có điểm nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Cảm giác không hài lòng thoáng cái biến mất vào khoảng không, Cận Sĩ Triển cười gợi cảm đến e rằng không ai bằng, chính là canh ba nửa đêm thì cũng không ai thấy.
“Không nên so sánh cùng người ta, cậu không so được.” Mở cửa, Cận Sĩ Triển xuống xe, “Cậu hẳn là nên thấy hài lòng, cậu may mắn hơn cậu ta nhiều –” Có một số người vĩnh viến không bị lợi dùng, mà Tiễn Diệp, lại quá có giá trị lợi dụng.
Cúp điện thoại, ném điếu thuốc xuống đất, Cận Sĩ Triển dùng mũi giày dụi tắt lửa, ngụm khói cuối cùng có mùi vị gì, y cũng không rõ nữa.
Khi y đẩy cửa ra, vừa liếc mắt đã thấy Tiễn Diệp ngồi ở bậc cầu thang, đó không phải một vị trí dễ thấy được, nhưng vẫn bị y phát hiện ra.
Trong phòng vẫn thực lạnh lẽo, Tiễn Diệp ngồi ở chỗ kia, hai tay ôm lấy người, đó là tư thế sưởi ấm. Y nhìn Tiễn Diệp, người kia cũng đang nhìn y, mãi cho đến khi nghe được Tiễn Diệp mỉm cười, nói: “Đóng cửa vào, lạnh quá –” đó không phải thỉnh cầu, cũng không phải mệnh lện, một khắc kia, Cận Sĩ Triển cảm thấy mình rất tàn nhẫn.
Người đàn ông này cái gì cũng không có, trả giá hết thảy, nhưng hiện tại lại một mình ngồi ở đây.
Cận Sĩ Triển đi tới trước mặt Tiễn Diệp, từ trên cao quan sát hắn. Tiễn Diệp có cảm giác muốn ho khan, thân thể bắt đầu trở nên băng lãnh, mặt bắt đầu chậm rãi nóng lên, trong đầu rất loạn, từ khi Cận Sĩ Triển bắt đầu tiến đến.
Nhìn đến một tia mờ mịt trên mặt hắn, Cận Sĩ Triển nhíu mày, cúi xuống đẩy Tiễn Diệp một chút, y cảm thấy chính mình không dùng sức, nhưng Tiễn Diệp lại như một chiếc lá mà ngã ra phía sau, nằm trên cầu thang, nhìn thẳng vào y, sau đó chậm rãi chớp mắt một cái.
Không đeo kính, có thể nhìn thấy rõ ràng ánh mắt Tiễn Diệp, cái loại tư thế lực bất tòng tâm, bộ dạng quần áo mất trật tự (?), Cận Sĩ Triển thậm chí có ý nghĩ Tiễn Diệp là đang quyến rũ y!
Không hề nghĩ ngợi, đồng dạng nằm sấp xuống, Cận Sĩ Triển gần như đè lên người Tiễn Diệp, cầu thang, thực là một nơi không sai mà.
“Anh –” Trong ánh mắt Tiễn Diệp ẩn chứa một tầng hơi nước mỏng manh, khuôn mặt vốn tái nhợt giờ phút này lại đỏ ửng lên, nhìn người ở phía trên, biểu tình muốn nói lại thôi.
Trong mắt Cáºn SÄ© Triá»n, vẻ mặt hiá»n tại của Tiá»
n Diá»p Äược gá»i là âDục cá»± hoà n nghênhâ. Äang suy nghÄ© thì má»t tay Äã Äá»ng thá»i là m cái viá»c sá»m Äã thà nh thói quen â cá»i bá» quần áo Tiá»
n Diá»p, hôn má»t cái tháºt nóng bá»ng lên khuôn mặt kia, tay cÅ©ng di chuyá»n tá»i vùng cấm Äá»a.
*Dục cự hoà n nghênh: Tuy trong lòng bất mãn nhưng ngoà i mặt vẫn phục tùng, không dám phản kháng
Y há»i: âCá» Kinh Duy cÅ©ng là m nhÆ° váºy vá»i cáºu sao?â
Không nghe thấy Tiá»
n Diá»p trả lá»i lại Äá»t nhiên nghe thấy từ ngoà i cá»a truyá»n và o má»t tiếng la huyên náo â
âAh ~~ xin lá»i! Là m phiá»n rá»i! Xin há»i có ai á» nhà không? Nếu không thì tôi tiến và o Äây ~~~â
Cá»a thoáng cái Äã bá» ngÆ°á»i từ bên ngoà i Äẩy ra, má»t cÆ¡n gió lạnh thá»i và o, xua Äi tà niá»m trong Äầu Cáºn SÄ© Triá»n, hai ngÆ°á»i Äá»ng thá»i quay Äầu nhìn vá» phÃa cá»a, Äá»u chÆ°a ká»p Äứng lên.
Má»t ngÆ°á»i Äà n ông tóc mà u cà phê sẫm Äứng cách Äó không xa, trong tay là má»t túi hà nh lÃ, nhìn qua có vẻ phong trần má»t má»i. NgÆ°á»i Äó lúc nà y Äã thấy hai ngÆ°á»i Äang nằm trên cầu thang, trong lúc nhất thá»i cÅ©ng ngây ngẩn cả ngÆ°á»i, ánh mắt quét qua quét lại từ mặt Tiá»
n Diá»p sang Cáºn SÄ© Triá»n, kinh hoà ng sợ hãi, cuá»i cùng nhìn thoáng qua Tiá»
n Diá»p, nhÆ° là Äã xác Äá»nh Äược cái gì, sau Äó ÄÆ°á»ng nhìn dừng lại trên mặt Cáºn SÄ© Triá»n, từ từ cắn rÄng âken kétâ, tóc cÅ©ng nhanh dá»±ng lên.
Cáºn SÄ© Triá»n cảm thấy hình nhÆ° mình Äã từng gặp qua ngÆ°á»i nà y, chá» là không nhá» là ỠÄâu, và o lúc nà o. Cùng lúc Äó, Äá»i phÆ°Æ¡ng Äã giá»ng nhÆ° con lừa bá» quất má»t roi mà Äánh vá» phÃa y, trong miá»ng gà o lá»n â
âLại là tên cầm thú nà y! Hôm nay ông ná»i phải là m thá»t mà y ~~~~â
TrÆ°á»c mắt Tiá»
n Diá»p má»t mảnh tá»i sầm, vá»n còn không rõ ngÆ°á»i Äến là ai, nhÆ°ng vừa nghe thấy giá»ng nói gần gÅ©i kia, thá» nhẹ má»t tiếng, âTiá»u Quan!â
Sau Äó ý thức dần mất Äi, hắn cảm thấy thắt lÆ°ng nhÆ° bá» cái gì chặt Äứt, cuá»i cùng, không biết gì nữa mà ngất Äi.
TrÆ°á»c khi thần trà hoà n toà n tiêu thất còn mÆ¡ há» nghe thấy tiếng Äánh nhau cùng chá»i mắng, hắn rất muá»n nói â
Hai ngÆ°á»i là m Æ¡n Äừng phá quán của tôi a â
Thá»i Äiá»m Tiá»
n Diá»p hôn mê, chung quy vẫn nghe thấy từng Äợt âm thanh nhÆ° quá»· há»n liên tục truyá»n Äến bên tai.
Giết mi â chém mi tên cầm thú â thiến tên VÆ°Æ¡ng bát Äản nhà mi â
Thanh âm thê thảm không gì sánh Äược, còn mang theo má»t tráºn âsát khÃâ, nói tóm lại là là m cho ngÆ°á»i nghe ná»i lên má»t tráºn da gà mà phát run.
ChÃnh là nhÆ° váºy rất giá»ng vá»i trÆ°á»c Äây â
Trong lúc mông lung, Tiá»
n Diá»p cảm thấy bản thân nhÆ° bá» ngÆ°á»i khác bế lên, bên tai là tiếng tim Äáºp mạnh mẽ hữu lá»±c, chẳng biết vì sao, Tiá»
n Diá»p nghÄ© loại cảm giác nà y giá»ng nhÆ° Äã từng quen biết, mãi cho Äến khi bá» buông ra, hắn còn muá»n ÄÆ°a tay nÃu giữ cảm giác Äó, chẳng qua Äến cùng vẫn là lá»±c bất tòng tâm.
Trên tay truyá»n Äến cảm giác ấm áp, hắn nghÄ© hẳn là có ngÆ°á»i Äang á» bên cạnh mình, nắm tay mình. Là Tiá»u Quan sao â
Tiá»u Quan nói, tôi Äã nói rá»i, nếu còn gặp lại tôi sẽ phế Äi hắn â
Khi Tiá»
n Diá»p khôi phục ý thức, cảm thấy bản thân hẳn là Äang nằm trên giÆ°á»ng, trong phòng rất ấm áp, tuy rằng cái chÄn trên ngÆ°á»i có Äiá»m nặng, vả lại dÆ°á»i lòng bà n chân còn có cái gì âm ấm, là túi chÆ°á»m nóng sao? Hắn không nhá» là mình còn có loại váºt dụng nà y â Äầu tiên là thấy mÅ©i có chút xót, cÆ¡ thá» vô cùng Äau Äá»n, Äặc biá»t trên lÆ°ng có cảm giác nhÆ° bá» ná»n cho từng cái, hắn muá»n má» mắt ra, nhÆ°ng lại phát hiá»n mà mắt nặng Äến ná»i không nâng lên ná»i.
Loại cảm giác nà y thức sá»± không dá»
chá»u má»t chút nà o, má»t ngÆ°á»i rất Ãt khi bá» á»m, má»t khi phát bá»nh cà ng khó bình phục hÆ¡n ngÆ°á»i bình thÆ°á»ng. Tiá»
n Diá»p chÃnh là thuá»c vá» loại nà y, khà lá»±c toà n thân dÆ°á»ng nhÆ° Äá»u bá» Äánh cắp.
âƯm â â Tiá»
n Diá»p vừa cá» Äá»ng, má»t tráºn Äau nhức từ phÃa sau truyá»n Äến là m hắn buông lá»ng ra.
Là m sao bây giá» â
âA! Cáºu tá»nh rá»i hả?â Má»t giá»ng nói vui mừng reo lên cùng vá»i má»t tráºn tiếng bÆ°á»c chân gấp gáp tiến vá» phÃa hắn.
Tiá»
n Diá»p có Äiá»m nhức nhá»i, khóe miá»ng ná» má»t nụ cÆ°á»i, hắn muá»n cÆ°á»i vá»i ngÆ°á»i kia má»t cái.
âTiá»u Quan ââ
âÄược rá»i! CÆ°á»i thế so vá»i khóc còn xấu hÆ¡n! Tháºt vất vả má»i cho cáºu uá»ng thuá»c Äược Äấy, ngủ thêm má»t lúc nữa thuá»c má»i có công hiá»u ââ
Cảm giác Äược má»t bà n tay Äang sá» sá» trên trán mình, rất dá»u dà ng, Tiá»
n Diá»p thả lá»ng mà âỪâ má»t tiếng, lại Äá»t nhiên cảm thấy trong lòng dÆ°á»ng nhÆ° Äang có gì Äó Äè nặng, phảng phất nhÆ° muá»n xác Äá»nh ngÆ°á»i kia có còn á» bên mình hay không, hắn nhá» giá»ng nói má»t câu: âTiá»u Quan, tôi rất Äau ââ
NgÆ°á»i kia không lên tiếng, Tiá»
n Diá»p cÅ©ng không nghe Äược bất cứ thanh âm gì nữa, hắn nghÄ©, liá»u Äây có phải cảm giác trÆ°á»c khi chết không. Má»t lúc lâu sau, lại cảm thấy có ngÆ°á»i Äang thô lá» vò vò tóc hắn, sau Äó không còn thấy Äau nữa, ngÆ°á»i bên cạnh má» miá»ng, trong giá»ng nói vá»n nguyên bản nhiá»t huyết mÆ°á»i phần giá» phút nà y lại mang theo má»t tia nghẹn ngà o.
âBiết Äau còn dám coi bản thân nhÆ° ngÆ°á»i máy hả?â Má»t lát sau lại nói, âYên tâm! Rất nhanh sẽ khá»i thôi ââ
Äây là lá»i dá» dà nh mà , Tiá»
n Diá»p á» trong lòng cÆ°á»i cÆ°á»i, là m khó Tiá»u Quan rá»i, hắn biết cáºu ta không quen nói những lá»i nhÆ° váºy. NhÆ°ng mà ÄÃch thá»±c là Äã an tâm hÆ¡n rất nhiá»u, có lẽ là thuá»c bắt Äầu có tác dụng, hoặc có lẽ là hắn thá»±c sá»± muá»n nghá» ngÆ¡i má»t chút, Tiá»
n Diá»p cà ng lúc cà ng chìm sâu và o mê man, cuá»i cùng hắn cẳm thấy còn có má»t viá»c thiết yếu cần xác nháºn, dùng chút sức lá»±c còn lại tÃch góp Äược, há»i: âCáºu, không có viá»c gì chứ?â
Nếu nhÆ° không phải là ảo giác, hắn nhá» trÆ°á»c khi mình hôn mê, Tiá»u Quan Äang âváºt lá»nâ vá»i Cáºn SÄ© Triá»n mà â
âHả? Không sao! ÄÆ°Æ¡ng nhiên là không sao! Là m sao chÃnh là tên cầm thú kia! Lão tá» Äã Äánh cho hắn rÄng rÆ¡i Äầy Äất, Äánh cho khuôn mặt Äó của hắn không bao giá» còn dám ra ngoà i gặp ngÆ°á»i khác nữa ââ
Không dám ra ngoà i gặp ngÆ°á»i khác? Nói váºy â tháºt là tá»t nha â
ââ
Hết