Ta vẫn biết rằng cây - đó là nơi kí sinh của lá. Mỗi mùa lá rụng đi qua, một phiến lá cây tựa như chính mình rơi xuống bên người, kết thúc vòng đời của nó, chậm rãi mục nát. Đây là vận mệnh, là đạo lý mà ai cũng biết, ai cũng không có biện pháp chống lại. Lá buồn vì sắp phải xa cây, xa mãi không gặp lại. Nhưng cây vẫn trầm mặc như thế, không có bất kì sự lưu luyến nào, cho dù đó là chiếc lá cuối cùng. Lạnh nhạt, vô tình mà bạc bẽo...
Lá cây, chỉ là ký sinh. Làm sao có thể tự mình sống sót … Cũng giống như Tiễn Diệp, yêu chân thành, rồi kết thúc trong khổ sở, tiếc nuối. Trọng tình trọng nghĩa nhưng cuộc đời gặp nhiều đau thương. Hắn tựa như một phiến lá, rời khỏi thân cây của riêng mình, phiêu đãng về nơi vô định. Rời xa Niếp Phong Vũ hắn mất đi tình thân, rời xa Nguyên Chiến Dã hắn mất đi tình yêu. Cuộc đời chỉ còn đau thương và nuối tiếc ... nếu vậy, rời xa người đàn ông trước mắt, hắn còn có cái gì có thể mất đi nữa đây? Trốn ở chỗ tăm tối sâu nhất, người đàn ông đó ngoài thân thể hắn còn muốn cái gì nữa? Hắn ngoại trừ thân thể ra thì còn có thể cho y cái gì?
Yêu trong thầm lặng là sự đau khổ nhất…
Bình luận truyện