Chiếc Hôn Và Đóa Hồng

Chương 7



“Cô nghĩ nhiều rồi”

Giang Tịch vừa nói xong đã lấy tư thế sét đánh không kịp mà dứt khoát cúp máy.

Hai tiếng “Tút tút”…

Bên tai nhất thời chỉ còn lại tiếng tút tút treo máy.

Vừa đột ngột vừa nhanh chóng, không cho người khác có cơ hội đáp lại.

Quý Minh Châu cầm điện thoại ra xa, khẽ nhíu mày nhìn vào giao diện trò chuyện trên màn hình.

Quả nhiên đã ngắt máy rồi.

Kể cả một câu dư thừa cũng không muốn nói với mình, có lẽ trách nhiệm của Giang Tịch đến đây là hết.

Vậy thì ai là người đã cho cô cái ảo giác rằng Giang Tịch vẫn đang chờ cô ở gara dưới tầng hầm vậy.

Thế mà lại cúp điện thoại của mình ư?

Một ngày nào đó, Quý Minh Châu cô sẽ bắt Giang Tịch quỳ xuống mà hô vạn tuế với cô!!!

Quý Minh Châu ném điện thoại của mình sang một bên, không thèm quan tâm đến nó nữa.

Dù sao ý tứ cô muốn cũng đã truyền đạt được rồi, đêm nay cũng sẽ có thú vui khác, vẹn cả đôi đường.

Quý Minh Châu không để ở trong lòng nhưng Liên Đường đã nghe hết cuộc đối thoại vừa rồi, cái gì “tìm tôi”, “Hoa An Đình”, rồi cái gì mà “chờ ở”, “gara để xe”

Nhiều tin tức như vậy và từ ngữ mấu chốt hội tụ, rốt cuộc hình thành ở trong đầu Liên Đường.

“Vừa rồi là Giang Tịch gọi điện à?”

“Ừ đúng rồi.” Quý Minh Châu cuộn tròn trên ghế bành, nhỏ giọng trả lời, thả lỏng cơ thể thư giãn.

“Giang Tịch đã đến Hoa An Đình đón cậu à?”

“Không có.”

“Nhưng tớ nghe được rõ ràng!”

“Cậu có tai ở trong gió à, sao còn có thể nghe được?” Quý Minh Châu vừa nói vừa cầm lấy điều khiển từ xa, giơ tay cắt kênh, “Nói tóm lại…… Không có.”

Nói đến đây, Quý Minh Châu suy nghĩ một lát.

Vừa nghe được âm thanh khá ồn áo xung quanh, thời điểm này, Giang Tịch hẳn là cũng không về Bách Duyệt, chắc cũng không đến công ty, có lẽ là ở bên ngoài.

Quỷ mới biết anh đột nhiên gọi điện thoại là có ý tứ gì.

Liên Đường không từ bỏ bất cứ cơ hội nào, vẫn tiếp tục tra hỏi cô, “Nhưng lời hai người nói rất giống đang tán tỉnh nhau, giống cái gì nhỉ ‘gọi điện kiểm tra bất ngờ à’, ha ha ha ha thật sự rất giống đàn ông đê tiện trong phim truyền hình, bản thân vui vẻ sung sướng ở bên ngoài, vậy mà lại vô cùng không kiên nhẫn với vợ mình khi có việc phải đi đâu.”

Quý Minh Châu có chút không nói nên lời, “Liên tiểu Đường à, sao cậu lại nhiều lời đến thế nhỉ, hơn nữa có mười lời thì hết chín lời đều là có quan hệ với Giang Tịch? Anh ấy rốt cuộc cho cậu cái gì vậy?”

Liên Đường xoay mặt đi, bản thân lại tiếp tục đổi kênh, ánh mắt không nhìn về phía cô nữa, giọng điệu so với lúc đầu lại càng thấp, “Tiểu Bát, không nói cái khác, vòng đi vòng lại ngần ấy năm, từ trung học đến bây giờ, cậu và Giang Tịch cũng coi như là có duyên. Cậu thật sự không nghĩ đến việc kinh doanh với anh ấy hay sao?”

Quý Minh Châu đi du học ở Úc, học ở đại học Melbourne, còn Giang Tịch lại đi Mỹ, trúng tuyển đại học Columbia.

Hai người tuy rằng không ở cùng địa phương nhưng tin đồn quan hệ của hai người không vì thế mà dập tắt.

Năm đó, Giang Tịch xuất ngoại trước, Quý Minh Châu theo sát sau đó, ngay thời điểm đó trong giới của bọn họ lại truyền ra mấy chục phiên bản khác nhau của hai người.

Mà nay, Quý Minh Châu về nước trước, Giang Tịch theo sát sau đó, trong giới này lại tiếp tục truyền ra mấy chục phiên bản khác nhau của hai người.

Quý Minh Châu nhìn chằm chằm vào mặt đá bóng loáng dưới chân, không biết suy nghĩ cái gì, một lúc lâu cũng không dời mắt nói, “Chỉ vì đính hôn, cũng được xem như có duyên à?”

“Đương nhiên chứ, chẳng qua không nói, hai người trông có vẻ thật sự là môn đăng hộ đối. Hơn nữa lúc trước cậu đột nhiên xuất ngoại, tớ chạy tới nhà cậu khóc rất lâu, chú Quý dở khóc dở cười, cha tớ thật ra cảm thấy vô cùng mất mặt, thiếu chút nữa đã dùng bạo lực lên người tớ đấy.”

Thời niên thiếu của các cô, thanh xuân vừa mới chớm nở đã phải nói lời biệt ly, lúc đó chỉ cảm thấy dường như mọi thứ đều đang sập xuống.

Lúc ấy là thật sự tỏ vẻ yếu ớt, Liên Đường nhớ lại, bây giờ nhớ lại chỉ cảm thấy khi đó mình vô cùng buồn cười, dù sao Quý Minh Châu lại không phải một đi không trở lại, lại còn làm ra vẻ như đang trải qua sinh ly tử biệt.

Liên Đường nói đến Quý Thiếu Ngôn thì nhớ đến ông có hỏi đến chuyện của mình, “Tớ thấy chú Quý vô cùng vừa lòng Giang Tịch, chuyện này của hai người các cậu, tớ nghĩ thật sự ván đã đóng thuyền rồi.”

“Vậy lúc trước cậu đã khóc bao lâu?”

“…… Đấy không phải là trọng tâm, cậu chú ý đi đâu vậy hả?”

Ngực Liên Đường đang vô cùng thổn thức khi nhắc về quá khứ, hoài niệm lại thời điểm lúc ấy, vậy mà vào giờ phút này sau khi nghe Quý Minh Châu nói xong, toàn bộ đều tan thành mây khói.

……

Buổi tối sau khi Liên Đường đưa Quý Minh Châu trở lại Quý trạch, đầu từ cửa sổ xe nhìn dò xét ra bên ngoài, “Đám người chơi với cậu trước kia nghe được cậu về nước thì muốn tổ chức một buổi tụ họp, nhắn tớ nói với cậu một tiếng, cậu rảnh lúc nào thì cho tớ cái lịch hẹn đi?”

“Được, có những ai đến vậy?”

“Thì Tiếu Dịch, Trình Sí.” Liên Đường dừng một chút, bổ sung thêm, “Có khả năng cũng sẽ có vị hôn phu thân yêu của cậu nữa~”

Quý Minh Châu bị giọng điệu của Liên Đường chọc cười, trực tiếp cầm túi giơ về phía Liên Đường nhưng đối phương phản ứng với tốc độ cực nhanh, đều có thể  nhẹ nhàng mà tránh thoát.

“Cậu trốn nhanh đấy.” Quý Minh Châu thấy không có người, không biết nghĩ đến cái gì, đi đến trước cửa sổ xe, hơi cong lưng, cười nhẹ nhàng duyên dáng, “Nhưng tớ thấy như vậy có vẻ hơi ít người, đến lúc đó tớ muốn kêu thêm anh họ của tớ tới được không?”

Lời này nói ra, không khí lại trở nên khác thường.

Liên Đường nhất thời trở nên thành thật, lời nói có phần hơi ngập ngừng, “Hả…… anh họ nào vậy?”

“Thẩm Khoảnh.”

Cô nhỏ của Quý Minh Châu là Quý Khả Khanh năm đó gả cho nhà họ Thẩm, lục tục sinh ra hai đứa con trai. Cậu cả Thẩm Khoảnh làm chính trị, cậu hai Thẩm Thận thì làm bên kinh doanh, chưởng quản tập đoàn Thẩm thị và giải trí Nhất Vạn.

Thẩm Khoảnh mấy năm gần đây bị điều phối đến Ngân Thành, có thời gian rảnh còn đến Quý trạch chào hỏi.

Liên Đường nghe đến đây thì hít một ngụm khí lạnh, “Là họ thì không được!”

Cô ấy lưu loát khởi động xe, nó vút đi ở trong bóng đêm xinh đẹp, “Tớ đi trước!”

Quý Minh Châu chỉ có ý định trêu cô ấy thôi, thế mà Liên Đường dường như gặp đại địch, cảm thấy buồn cười, gọi với theo, “Đi từ từ thôi nào, chú ý an toàn.”

Nhìn xe của Liên Đường từ từ đi vào bóng đêm, Quý Minh Châu mới bắt đầu đi vào Quý trạch.

Ngoài dự liệu, hôm nay Thư Ngọc Hoa không có ở đây, ngược lại người chưa bao giờ thấy ở dưới đây Quý Thiếu Ngôn lại ngồi ngay ngắn ở phòng khách.

Bóng dáng cao dài, khuôn mặt tuấn tú bị chôn vùi ở đằng sau tờ báo.

“Ba!” Quý Minh Châu lúc này vô cùng vui vẻ.

Cô thành thạo đứng ở cửa nhà, còn chưa kịp thay giày dép đã trực tiếp đi qua, nhào vào người Quý Thiếu Ngôn lắc lắc khuỷu tay.

Thím Lý đi ra từ trong phòng bếp, thấy dáng vẻ cô như thế thì bất đắc dĩ vui mừng, sau đó đi sắp xếp mấy chiếc giày lộn xộn ở cửa.

“Sao về muộn vậy con?” Quý Thiếu Ngôn buông tờ báo xuống, trực tiếp nhìn về hướng này.

“Buổi chiều con có một buổi tụ hội, buổi tối cùng Liên Đường đi làm đẹp, sau đó cậu ấy còn đưa con về.”

Quý Minh Châu nói đến đây mới nhìn đến phía trước mặt Quý Thiếu Ngôn có bày một tách trà, đã không còn bốc khói, chắc là đã ngồi đây đợi cô từ lâu rồi.

“Dạ? Ba biết hôm nay con sẽ trở về ạ?”

Cô cho rằng Quý Thiếu Ngôn sẽ giống như trước đây không thường xuyên ở nhà, cho nên cũng không gọi điện về thông báo. Hơn nữa cô chỉ trở về một lúc để lấy đồ, về nhà của mình, cũng không cần phải thông báo.

“Phải, Giang Tịch gọi điện cho ba, nói con tối nay sẽ về nhà.” Quý Thiếu Ngôn ôm chặt cô, “Sao mới ở bên Bách Duyệt được một ngày đã trở về rồi?”

Vừa dứt lời, Quý Thiếu Ngôn nhướng mày, nói ra suy đoán của bản thân, “

“Không phải đâu ba, con chỉ là trở về lấy một ít đồ thôi.” Quý Minh Châu nghiêng đầu dựa vào vai ba mình cọ cọ, “Ba ba, chẳng lẽ nhà này là nhà của con, bây giờ lại không thể trở về sao?”

“Ba không hề có ý đó.” Quý Thiếu Ngôn nhíu mày, nhìn con gái có khuôn mặt rất giống người vợ quá cố của mình, trong lòng Quý Thiếu Ngôn cảm khái rất nhiều, lại cũng có điều phiền muộn, “Đã trễ thế này, thôi con lên lầu ngủ đi.”

“Không cần, con vẫn chưa buồn ngủ đâu ạ.”

Quý Thiếu Ngôn thấy nói như vậy mà cô vẫn chưa chịu đi, một lúc sau không biết lại nghĩ đến cái gì, mở miệng nói, “Mấy ngày nữa nhà họ Tống sẽ tổ chức tiệc rượu đêm trăng tròn, đến lúc đó đừng quên.”

“Aiza con biết rồi mà.” Quý Minh Châu vốn đang muốn lôi kéo Quý Thiếu Ngôn ngồi nói chuyện phiến một lát, nhưng không ngờ một lúc sau lại nghe thấy ba mình thao thao bất tuyệt như vậy, không cần thúc giục, dứt khoát trực tiếp lên lầu.

……

Tiệc rượu trăng tròn xác thực sẽ diễn ra trong mấy ngày nữa.

Sau khi Quý Minh Châu trở lại Bách Duyệt, cô tiếp tục mơ mơ màng màng thêm mấy ngày nữa, sau đó phải tỉ mỉ trang điểm, đại diện cho Quý thị đi dự tiệc.

Sau khi vợ của Quý Thiếu Ngôn qua đời, ba cô vẫn mãi tiếp tục đắm mình với công việc, quanh năm suốt tháng lênh đênh trên biển cả, vì vậy nhờ vả cô việc này.

Tiệc rượu lần này Giang Tịch cũng sẽ đi, chẳng qua hai người sẽ không phải cùng đi như lần trước.

Giang Tịch từ sau đêm đó dường như lại bắt đầu vô cùng bận rộn, trên cơ bản đều là đi sớm về trễ, anh và Quý Minh Châu rất ít có cơ hội gặp nhau dù hai người sống cùng nhà.

Nhà họ Tống ở Thành Nam trước đây cũng là liên hôn cùng với nhà họ Vạn, tình cảm hai vợ chồng trông có vẻ như vô cùng tốt, không bao lâu đứa trẻ đã được sinh ra. Lần này tiệc rượu tối cũng coi như là một sự kiện vô cùng lớn, những gia tộc lớn ở xung quanh đều được mời lại đây để giữ thể diện, mọi người đều có mối quan hệ làm ăn liên quan đến nhau, tất nhiên sẽ cho họ mặt mũi mà đến dự.

Thời điểm Quý Minh Châu đến có chút muộn, lúc đó tiệc rượu vừa kết thúc, kế tiếp đó là tiệc tối. Sân nhảy chen chúc rất nhiều người, ánh đèn tiếng nhạc tuy du dương nhưng dù sao vẫn được làm ở trong nhà cho nên vẫn có chút đè nén.

Cô tán gẫu đôi chút với mấy người có chút quen biết ở bên trong, xong sau đó lại từ bên trong ra ngoài đi dạo.

Khi màn đêm đang dần buông cũng là lúc đài phun nước ở bên ngoài thắp thêm đèn, thêm vào đó có cả tiếng nước chảy róc rách, quả là nơi một nơi yên tĩnh khó tìm được.

Quý Minh Châu cầm ly rượu vang, cổ tay mảnh khảnh hơi nâng lên, cô thoáng nghiêng đầu nhìn sang, cúi đầu chậm rãi nghe mấy quý bà bên cạnh nói chuyện, khóe miệng mang theo cười, bộ dạng vô cùng nghiêm túc lắng nghe.

“Minh Châu à, từ khi con về nước tới nay, bác nhìn thấy con chắc lần này là lần thứ 2 đó.”

“Đúng vậy, cũng không biết con vội vàng làm những gì mà cả ngày không thấy bóng người.”

“Tình Tình nhà cô đã tìm con lâu lắm rồi, nói muốn cùng con đi xem triển lãm tranh mới mở, tìm hoài cũng không thấy bóng dáng con đâu.”

Vài quý bà khoác trên mình những bộ váy vô cùng duyên dáng và thanh lịch, đi kèm với trang sức tinh xảo được chọn lựa kĩ càng, bà tung tôi hứng, giọng điệu không hề dồn dập nhưng lại vô cùng mạch lạc, dường như trước đó đã tập luyện rất tốt.

Quý Minh Châu toàn bộ quá trình không hề mở miệng, vẫn giữ nét cười thản nhiên trên môi, chậm rãi đáp ứng nhẹ nhàng vài tiếng “Dạ”, hoặc là gật đầu lắc đầu đã thành công làm cho chủ đề của cuộc nói chuyện này không tiếp tục đi quá xa.

Không biết qua bao lâu, nhóm quý bà vẫn đang tiếp tục nói chuyện trên trời dưới biển. Ai không biết người đứng đầu nhà họ Quý ở Thành Nam cưng chiều con gái của mình lên tận trời, giờ khắc này, các bà chỉ đang cố gắng làm thân với cô hơn một chút.

Quý Minh Châu vẫn giữ bộ dạng thanh lịch, khuôn mặt tỉnh bơ.

Cô không tìm cớ trốn đi cũng là vì quá nhàm chán.

Cho đến khi Liên Đường tìm thấy cô ở bên ngoài, nhẹ nhàng bước lại gần, cùng với nhóm quý bà kia khách sáo mấy câu thì nhẹ nhàng mang người đi.

Hai người cùng nhau quay trở về phòng tiệc, trên đường đi Liên Đường quay đầu lại nhìn về nhóm quý bà ở phía sau kia, đến khi quay đầu lại trong miệng đã nói, “Cậu bình thường không phải ghét nhất nghe người khác lải nhải sao, vừa mới ở nước ngoài mấy năm. Từ từ…… Bao nhiêu năm đều không phải trọng điểm, trọng điểm chính là lại ngồi nghe mấy bà dì đáng tuổi cha cậu lải nhải.”

“Nhàm chán mà thôi, tùy ý, tớ hiện tại chỉ muốn được về nhà đi ngủ.” Tầm mắt của Quý Minh Châu nhìn vô định, cũng không nhìn về nơi nào cụ thể.

“Ồ, ngủ, vậy chính xác là ngủ cùng ai?” Liên Đường lại lần nữa thành công chuyển đề tài.

“Tớ ngủ một mình tớ được chưa!” Quý Minh Châu thay ly rượu khác, “Cậu thật sự không suy xét đến việc đi lắp thêm máy trợ thính à? Tớ cảm thấy gần đây thính lực của cậu hơi suy giảm, ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng đến chất lượng mối quan hệ của hai chúng ta đó.”

“Đừng mà.” Liên Đường nói hai ba câu lảm nhảm rằng thính lực của mình vẫn tốt lắm, đột nhiên tầm mắt của cô ấy rơi vào chỗ nào đó, chậm chạp cũng không thu lại, giống như bị keo nước dính trụ, không thể động đậy chút nào.

Đợi một lát, cũng không thấy Liên Đường khôi phục lại nguyên dạng.

“Làm sao vậy?”

Quý Minh Châu cảm thấy kinh ngạc, đi lên trước hai bước, nhìn theo tầm mắt của Liên Đường.

Ở cuối bàn rượu dài là hoa văn điêu khắc hoa lan và nửa mặt trăng vô cùng phức tạp, và nơi giao nhau ấy tụ lại thành một chỗ.

Chỗ đó vây quanh toàn những bóng dáng cao ráo của người trẻ tuổi.

Bên cạnh còn có đặt thêm sô pha da mềm nhưng cũng không có người ngồi ở trên. Ở những nơi náo nhiệt như vầy, luôn sẽ có một góc thanh tịnh ở đâu đó.

Có rất nhiều gương mặt trẻ tuổi có không ít quen thuộc, hơn phân nửa là người thừa kế được bồi dưỡng bởi các gia tộc.

Giang Tịch cầm ly rượu trong tay, dáng người cao ráo độc lập, khuôn mặt sắc nét luôn mang vẻ đạm mạc nhưng vẫn luôn thu hút người khác đến bắt chuyện.

Các viên đá phát sáng được đặt rải rác trong phòng tổ chức yến tiệc, một vài điểm sáng vô tình chiếu vào mặt anh như là cây tùng được trồng dưới trời tuyết trắng, một mình trơ trọi nhưng vẫn thu hút ánh nhìn.

Khi bữa tiệc bắt đầu thì Giang Tịch vẫn chưa đến, phỏng chừng anh cũng mới đến không lâu.

Tầm mắt của Quý Minh Châu còn chưa thu hồi, điện thoại trong tay đã vang lên, “Tích tích”.

Cô lấy lại tinh thần, mở ra xem, là tin nhắn của Giang Tịch…

“Lát nữa đợi tôi ở cửa phụ, cùng nhau về nhé.”

Đây là lần đầu tiên trong mấy ngày vừa qua hai người nói chuyện qua lại.

Vì Giang Tịch đã chủ động đề cập, có xe đưa về miễn phí thì tội gì không dùng.

Quý Minh Châu vừa nhấm nháp ly rượu, vừa trả lời…

“Ồ ~ được thôi.”

……

Tiệc rượu trăng tròn cũng nhanh chóng kết thúc, vì vẫn còn chăm sóc đến cảm xúc của chủ nhân bữa tiệc, long phượng thai còn quá nhỏ, chịu không nổi yến tiệc quá dài.

Sau khi Liên Đường trở về phòng tiệc thì không nhìn thấy bóng người.

Quý Minh Châu dùng điện thoại hỏi cô ấy đã trở về như thế nào, sau khi được hồi đáp, lúc này mới yên tâm mà rời đi, về cửa bên hông.

Cửa bên này so với cửa chính vắng vẻ hơn nhiều, hoàn toàn ngăn cản náo nhiệt bên trong.

Bên ngoài cô chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng, bên trong bao bọc dáng người lả lướt hấp dẫn, ở dưới gió đứng lặng một lát đã có chút chịu không nổi.

Quý Minh Châu đợi thật lâu mới nhìn thấy có một chiếc xe đang đến gần, chậm rãi dừng lại ở trước mặt cô.

Biển số xe cũng không phải quen thuộc với cô.

Tài xế xuống xe, cung kính mở cửa xe cho cô.

Nhìn ra được nghi hoặc của Quý Minh Châu, tài xế chậm rãi nói, ”Cô Quý, cậu Giang yêu cầu tôi đưa cô trở về.”

Đúng lúc này, điện thoại có chuông báo tin nhắn…

“Xin lỗi, ở công ty có công việc đột xuất, tôi bảo tài xế đưa cô trở về.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv