Cứ như vậy ―― Quý Minh Châu cơ hồ cho rằng bản thân bị hoa mắt mất rồi.
Nhưng cô vẫn chắc chắn rằng đã nhìn thấy vỏ chai thuốc này ở đâu rồi.
Nghĩ đến đây, cô vô thức nhìn chằm chằm hướng hành lang, tầm mắt dừng lại ngay trước cửa phòng mình.
Không có vấn đề gì, đóng rất kín, tình trạng giống hệt trước khi cô rời đi, không giống như bị trộm hay cũng không có dấu vết rình coi.
Nhưng nếu nói là không có dấu vết, vậy thì mỗi ngày cô hành hạ mấy con gà, Giang Tịch kỳ thật…… Đều có thể nhìn thấy được hết sao?
Cũng không biết tại sao lại bị thấy được, lúc đầu mua mấy chú gà kia cũng không phải xuất phát từ niềm yêu thích mua sắm, nói cách khác chúng nó đến với cô từ nhiều nguồn khác nhau.
―― Chỉ là thuần túy dọn hành lý nên mới ngẫu nhiên thấy được. Thời điểm bắt gặp lại phát hiện mấy con gà nhìn khá giống anh.
Quý Minh Châu trái lo phải nghĩ một lát, cảm thấy Giang Tịch hẳn sẽ không thần thông quảng đại như vậy đâu.
Anh là một đại nam nhân, tâm tư sẽ không loanh quanh lòng vòng đã vậy còn tinh tế đến thế được.
Quý Minh Châu nghĩ, lại cúi đầu nhìn chai thuốc trong tay.
Giang Tịch đặc biệt mua cho cô cái này, là size mini có thể mang theo bên mình, tuy rằng kiểu dáng đóng gói cũng xem như hợp, nhưng không biết có phải thiết kế để phục vụ cho thị hiếu của các cô gái hay không mà lại phá lệ đáng yêu thế này.
Càng miễn bàn tới mới vừa rồi, bộ dạng Giang Tịch đưa cái túi hồng nhạt kia cho cô.
Đây là anh tự mình đi mua ư?
Quý Minh Châu không muốn bôi thuốc kỳ thật cũng có nguyên nhân. Thứ nhất là vì mùi của nó cứ phảng phất quanh quẩn cả đêm, đệm chăn tất cả đều là mùi của cái thuốc này, cái thứ hai là vì cô cảm thấy bản thân cũng không thực sự có vết thương, cũng không hề trầy da, cho dù thoa tới thoa lui cũng không có tác dụng gì.
Giang Tịch có lẽ cho rằng cô không thích thuốc kia cho nên mới không muốn bôi?
Cô không đau, nhưng mà ――
Quý Minh Châu cứ cầm chai thuốc trên tay như vậy, chỉ cảm thấy chỉ vì nó mà cô hao tổn tâm trí quá nhiều.
Trong lúc cô ở bên này còn đang mải suy nghĩ thì Giang Tịch đã thay quần áo, chậm rãi đi sang bên này.
Anh vào nhà bếp mở cửa tủ lạnh lấy bình nước đổ ra ly, không nhanh không chậm uống hết.
Quý Minh Châu nhìn Giang Tịch từ trong phòng đi ra, tầm mắt tựa như sợi dây thừng gắt gao mà khóa trụ lấy bóng hình anh.
Ánh mắt giống như radar, dị thường rõ ràng, khiến cho người khác khó lòng mà bỏ qua được.
Giang Tịch lười nhác dựa bên cạnh bàn bếp, rũ mắt nhìn Quý Minh Châu bày ra bộ dáng như vậy, chậm rãi nói, “Họ có nói qua thuốc này phải bôi một ngày ba lần.”
Cô lại không phải muốn dò hỏi cái này, Quý Minh Châu chỉ đơn thuần muốn nhìn bộ dạng Giang Tịch ưu nhã uống nước, kinh ngạc chính mình đã rất lâu rồi không có chạm vào rượu. (bả xỏ qua chiện uống rịu lẹ thấy ớn ^o^)
Lần trước uống có lẽ là tiệc rượu trăng tròn ở Tống gia.
Một khi có ý tưởng gì đó đi qua não, liền dần dần đốc thúc hành động của bản thân.
“…… Cái này thì tôi biết rồi.” Quý Minh Châu do dự nói, “Chỉ là hiện tại bôi thuốc khẳng định mùi sẽ rất nồng, đợi chút đã ăn cơm rồi, anh không ngại sao?”
Đang ăn cơm mà phải ngửi thấy mùi thuốc thế này khá mất hứng.
“Sẽ không.” Giang Tịch dứt khoát trả lời.
Anh uống nước xong liền yên lặng dựa vào cây cột giám sát cô, sau khi nhìn chằm chằm cô bôi thuốc xong, lúc này mới vén tay áo lên thu thập mọi thứ một phen.
Quý Minh Châu học thủ thuật đêm đó của Giang Tịch, tự lực cánh sinh mà xoa thuốc.
Có câu nói rất đúng, tự mình động thủ thì cơm no áo ấm. Cô xoa xoa vài cái, còn phát hiện rất thuận tay.
Chờ đến khi cô đem gói thuốc màu vàng nhạt vặn lại cẩn thận, mới thoáng nhìn về hướng bàn ăn.
Bóng dáng Giang Tịch gầy guộc đưa lưng về phía cô, không biết đang vội làm cái gì.
Quý Minh Châu chậm rãi đứng dậy, lấy một loại hình thái “Lén lút” mà chính mình cũng không biết vì sao phải như vậy, nhấc chân đi về phía ngược lại với bàn ăn.
Bên cạnh phòng bếp có một góc nhỏ, đơn độc ngăn cách một gian phòng.
Nó nằm đối diện với phòng chứa đồ cuối hành lang.
Chẳng qua bên trong cũng chỉ là một phòng dùng để chứa những đồ vật linh tinh, ngăn cách trong đó là một hầm rượu nho nhỏ, dùng để bày biện các loại rượu trân quý.
Trong hầm rượu ba mặt đều là giá rượu, Quý Minh Châu tùy ý chọn một loại mà mình yêu thích, sau đó cầm nó đi lên quầy bar.
Nguyên nhân là vì bên trên quầy bar mới có mấy cái ly dùng để uống rượu.
Quý Minh Châu còn chưa kịp lấy dụng cụ mở thì Giang Tịch không biết đã qua đây từ khi nào, lù lù xuất hiện trước mắt cô
Trước mặt xuất hiện một cái bóng không thể bỏ qua, mày đẹp Quý Minh Châu khẽ nhướn, tuy rằng trầm mặc nhưng thần sắc lại mang theo vẻ dò hỏi.
Giang Tịch không nói một lời mà chỉ dùng tay nhẹ nhàng che mu bàn tay cô lại, hoàn toàn cản trở động tác kế tiếp.
“Cô không biết là đã bôi thuốc thi không được uống rượu sao?”
Cửa phòng bếp bên này đã nửa mở ra, Giang Tịch vừa mới rồi còn đứng ở chỗ rẽ, chỉ cần giương mắt liền nhìn thấy bóng dáng Quý Minh Châu hoàn toàn đi vào hầm rượu.
“Giang Tịch.” Quý Minh Châu kêu anh một tiếng, “Tôi có thể đi bình thường, còn có thể chạy nhảy, uống một ít rượu như thế này không thành vấn đề đâu.”
Giang Tịch ngăn cản khiến cô lại một lần nữa bắt đầu hoài nghi bản thân có phải bị nội thương gì rất nghiêm trọng hay không, chỉ cần uống rượu vào liền đột ngột tăng huyết áp đến mức phải trực tiếp bị đưa vào bệnh viện.
Nhưng mà cô không có a.
Nói đến đây, Quý Minh Châu còn hăng hái, “Thế nào, nếu không tôi chạy một vòng cho Giang tổng ngài xem nhé? Chân tôi thật sự còn có thể đi bình thường, tôi nói thật đấy.”
Cô thấy bản thân cũng đã thoa thuốc, cái đó cũng đã thỏa hiệp lắm rồi.
Đơn thuần là vì bao bì đóng gói đáng yêu thế này cơ mà.
Không nghĩ tới Giang Tịch lại còn quản nhiều, sau này cuộc sống ở Bách Duyệt sẽ như thế nào đây.
Nghĩ đến đây, Giang Tịch khẽ rút tay vẫn còn đặt trên tay cô về, trở tay gõ gõ nhẹ lên mu bàn tay, “Đợi thêm mấy ngày nữa đi, bây giờ vẫn không nên uống.”
Quý Minh Châu nhìn anh chằm chằm, không biết rằng khóe miệng đã kéo lên đến tận trời.
Giang Tịch thấy cô như vậy, “Nếu cô không nghe thì cũng không sao.”
Đôi mắt Quý Minh Châu chợt sáng ngời.
Giang Tịch nhìn chằm chằm, không nhanh không chậm mà nói, “Đợi chút nữa để tôi kêu Tomi dậy.”
Một chiêu chí mạng khiến Quý Minh Châu không thể hé răng.
Ngoài nỗi sợ đối với Tomi, cô cảm thấy tất cả các giác quan của bản thân còn e ngại anh nhiều hơn.
Thời điểm Giang Tịch nói cuối cùng kia, trong ánh mắt, dường như mang theo ý cười.
……
Quý Minh Châu nhớ tới đống máy móc nhỏ thành tinh, cũng không còn cố uống rượu nữa, tùy ý bỏ xuống rồi đi vào phòng bếp.
“Giang Tịch, tôi cảm thấy tiểu máy móc kia chỉ nghe lời anh nói, anh có cách nào ‘ tuyệt đối thần phục ’ nó không, nếu có thì tôi cũng muốn cùng nó chơi đùa một chút.”
Sau đó…… Thuận tiện cũng có thể đùa bỡn Giang Tịch.
“Tuyệt đối thần phục?” Giang Tịch như lần đầu tiên nghe thấy từ ngữ mới mẻ như vậy, tự hỏi một lát, rồi sau đó lắc đầu.
“Chỉ là một loại hình thức tuân theo mệnh lệnh bình thường thôi.” Hai tay Quý Minh Châu ôm vai, lười biếng dựa vèo bên cạnh bàn bếp, hai chân tùy ý bắt chéo, mí mắt nhếch lên nhìn chằm chằm sườn mặt anh.
Giang Tịch ý vị không rõ mà nhìn cô một cái, rồi sau đó khép hờ mắt.
“Đêm nay muốn ăn gì?”
Dứt lời, anh liền bắt đầu lưu loát sửa sang lại nguyên liệu nấu ăn.
Quý Minh Châu nhìn thấy bộ dáng của anh như vậy, lập tức gác kế hoạch tác chiến với Tomi sang một bên, giải quyết hứng thú muốn ăn gì của bản thân trước, “Muốn ăn…… Bò nạm sốt cà chua, tôi thích ăn ngọt một chút nên anh có thể thêm một ít đường không?”
Cô hỏi như vậy, kỳ thật trong lòng cảm thấy khẩu vị của Giang Tịch khá giống mình.
Lúc trước khi còn nhỏ Giang Tịch thường tới nhà cô chơi, khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú nhíu mi lại, cũng không thích nói chuyện.
Quý Minh Châu lúc ấy tùy ý cầm mấy viên đường đưa cho anh, Giang Tịch ấy vậy mà lại vui vẻ nhận lấy.
Mấy bậc phụ huynh vẫn ở phòng tiếp khách trò chuyện quên trời, hai đứa trẻ con ngồi ở sô pha sảnh ngoài yên lặng ăn đường.
―― hồi ức ngưng lại tại đây.
Giang Tịch nghe xong lời này của Quý Minh Châu chỉ thoáng ngừng lại, nhanh chóng khôi phục lại biểu tình lạnh nhạt gật gật đầu.
……
Giang Tịch ở trong phòng bếp vội vàng, Quý Minh Châu ngồi trên phòng khách chuyển kết nối giữa TV và các thiết bị camera.
Việc cô quay video không hề cố tình giấu giếm bất kỳ ai, chẳng qua người khác chỉ vội vàng nhận biết bề nổi mà không hề biết nội tình bên trong, cũng không biết Quý Minh Châu quay chụp mấy cái đó dùng để làm cái gì.
Biết được cụ thể nội tình, hẳn là chỉ có Quý Thiếu Ngôn.
Giang Tịch nhanh chóng làm cơm xong.
Lúc trước Quý Minh Châu cũng không biết một quý công tử cư nhiên còn biết nấu cơm, nhưng khi đặt trên người Giang Tịch cũng không hề khó lý giải như trong tưởng tượng.
Nhìn sườn mặt lạnh nhạt xa cách cùng đèn phòng bếp ấm áp, lại hòa hợp nhau đến kỳ dị.
Giang Tịch làm tổng cộng năm món bao gồm cả món ăn phụ và canh.
Mỗi món đều có đường bên trong, từ đường với dấm, đường xi-rô.
Khi Quý Minh Châu từ phòng khách đi qua nhìn đến mấy thứ này, cao hứng đến mức khóe miệng đều điên cuồng nhếch lên.
Đường đường nắm quyền điều hành Giang thị, không chỉ trở thành lao động miễn phí cho người nào đó, đã vậy còn làm được đồ ăn muốn sắc có sắc, muốn hương vị là có hương vị.
Như là để tán thưởng, Quý Minh Châu vỗ vỗ sườn vai anh, “Anh còn rất nhiều tuyệt chiêu đó nha Giang thiếu gia.”
Không biết như thế nào cô cảm thấy hôm nay Giang Tịch thoạt nhìn phá lệ thuận mắt.
Lúc ăn cơm, Giang Tịch dường như không đói lắm, vội vàng ăn mấy đũa liền đặt xuống bắt đầu lên tiếng.
“Chú Quý đã sắp xếp cho chúng ta một chuyến đi vào cuối tuần này.”
“…… A?” Quý Minh Châu ngước mắt, “Sao tôi không biết chuyện này?”
Ai có thể tới nói cho cô biết vì sao cha cô lại trực tiếp bỏ qua cô, người biết được thông tin trước lại là Giang Tịch không?!
“Lúc trước đi công tác, ở đó có công ty có cổ phần của Giang thị, chú ấy kêu tôi qua đón rồi trực tiếp nói cho tôi luôn.”
Quý Minh Châu nghe đến đây, có chút hiểu rõ, “Chỉ có hai chúng ta?”
“Ừ.” Giang Tịch tùy ý dựa vào lưng ghế, “Tôi thấy phong cảnh bên kia không tồi, có suối nước nóng tư nhân, lại còn có thể trượt tuyết.”
Quý Minh Châu nghe xong đã có chút động tâm, cô đã ở nhà lâu lắm rồi.
Hôm nay đi dạo một vòng thành Bắc, lại bởi vì nhân tố nào đó không thể đối kháng mà cuộc hành trình phải đột ngột tạm ngưng.
Nói đến tạm ngưng thì kẻ đầu sỏ gây tội, khả năng vẫn là Giang Tịch.
Cô bất ngờ nhìn về phía anh.
Giang Tịch đã nhận ra tầm mắt cô, giống như lơ đãng liếc mắt một cái, lại bổ sung thêm, “Bên kia có cả sân bay dành riêng cho trực thăng, khách quý hoàn toàn có thể trực tiếp đáp tại đó.”
Không thể không nói, Quý Thiếu Ngôn an bài lần này thực sự đã đụng phải chỗ ngứa của Quý Minh Châu.
Suối nước nóng cùng với trượt tuyết, còn có cả phi cơ trực thăng nhìn ra vịnh, đây đều hạng mục yêu thích nhất khi còn ở châu Úc mỗi khi hè về của cô.
Mà từ miệng Giang Tịch miêu tả, nếu lựa chọn loại hình bay bằng trực thăng đến, cô còn có thể quay video a.
Quý Minh Châu nghĩ vậy đã lẩm bẩm ra tiếng, “Cũng không biết lần này có thể chơi đến tận hứng hay không.”
Giọng nói tuy nhỏ nhưng cũng không thể ngăn chặn được một cổ khát vọng muốn đi kia, Quý Minh Châu nhìn về phía anh đưa ra nghi vấn, “Nhưng anh dạo gần đây khá bận mà, còn có thể đi được sao?”
Giang Tịch theo tiếng nói ngẩng đầu, “Không phải nói muốn tận hứng sao?”
“Đương nhiên là có thể.”