Tiếng sofa bị đè nén phát ra âm thanh như tiếng xì hơi. Trong lúc vùng vẫy, lời của Thẩm Khuynh vừa hay truyền vào trong tai Liên Đường.
Cô nghe thấy rõ rành rành.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
“...”
Đây là tiếng người sao?!
“Sao anh lại như vậy...”
Một Thẩm Khuynh thế này khiến người ta thấy sợ, anh lạ lùng đến nỗi khiến cô không cảm nhận được một chút quen thuộc nào.
“Chẳng phải đây là những gì em muốn sao?” Thẩm Khuynh nắm kheo chân của cô, gập lại đẩy lên trên.
Giọng điệu của anh nghe có vẻ rất dịu dàng, nhưng hành động lại trái ngược hoàn toàn, chuyển thành sự hung ác cùng cực.
Quan trọng là... Thẩm Khuynh còn tỏ ra mình rất có lý lẽ.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Liên Đường không chịu được, bắt đầu khóc lóc, “Huhu tôi không muốn để ý đến anh nữa!”
Nước mắt của cô gái nói đến là đến, những giọt lệ to như hạt đậu rơi lã chã, mắc lại trên hàng mi của cô.
Chẳng mấy chốc, mí mắt đỏ bừng ướt nước mắt.
Trên khuôn mặt yêu kiều của cô, đôi mắt mơ hồ nhìn anh, cùng với nơi chặt khít nào đó, đâu đâu cũng khiến người ta mê đắm vô cùng.
Thẩm Khuynh hơi tiết chế lại độ lực, nhấc tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô.
“Khóc gì thế nhỉ?” Giọng anh có thêm sự bất lực không biết phải làm sao.
“... Huhuhu tên khốn nhà anh... uổng công tôi nuôi anh lâu như thế! Đến bây giờ mới xuất hiện thì đã đành, anh lại còn bắt tôi gọi anh là anh rể thật!” Liên Đường càng nghĩ càng cảm thấy liệu có phải kiếp trước mình đã gây nên tội tình gì, nếu không vì sao kiếp này lại khổ thế không biết.
Thẩm Khuynh không ngờ Liên Đường lại có suy nghĩ này, thấy cô càng khóc dữ hơn, anh cũng không có động tác nào khác, duỗi tay kéo cô vào lòng mình.
Thấy anh lơi lỏng một chút, Liên Đường lại được nước lấn tới, “Anh có thấy không phải với chị tôi không, không phải với tôi không?!”
“Liên quan gì tới chị gái em? Anh cũng có quen biết cô ấy đâu.” Thẩm Khuynh vén những lọn tóc trước trán cô ra, “Nếu em muốn gọi như thế thì anh cũng chiều.”
Anh rũ mi xuống, kéo tay cô đặt bên môi khẽ hôn, “Trước đây anh đã từng nói rồi, ở bên anh, em không có giới hạn.”
Không có giới hạn...
Những giọt nước mắt của Liên Đường lập tức ngừng chảy.
Trong lúc mơ hồ, hình như cô đã nhớ lại một số chuyện.
Ban đầu hai người chỉ thi thoảng mới hẹn gặp nhau. Sau khi chính thức xác định mối quan hệ mà Liên Đường tự cho là thế nào đó, cô chuyển khoản xong bèn nói miệng mấy giao ước như thăm dò anh.
Chẳng hạn mấy câu dò hỏi như: “Giới hạn của anh giai là gì! Anh giai à, về sau anh chỉ được tìm em chứ không được tìm người khác đâu nhé ~” Không đủ còn bổ sung thêm – “Đi đường tiền bền vững hơn đi đường tình! Muốn làm mấy chuyện xấu hổ sung sướng khác” Ngáp một cái lại hỏi “Có được không QwQ”...
Hình như cô đã thuận miệng hỏi như vậy. Nói tóm lại là muốn làm gì thì làm nấy.
Sau đó, Thẩm Khuynh trả lời rằng: “Không có giới hạn gì.”
Lúc đó Liên Đường chỉ nói cho sướng miệng, nghe anh trả lời như vậy, cô chỉ cười hi hi ha ha, cảm thấy đúng là mình đã bao được bảo bối rồi, thậm chí còn có ý định đưa anh lên làm “chính cung”... Ai ngờ đâu Thẩm Khuynh lại làm quá lên, còn coi những lời cô nói là thật...?
Nhưng anh coi đây là thật, cô lại còn... vui sướng như thế ư?
Thoắt một cái, Liên Đường lập tức ngừng khóc.
Cô gái nhỏ nằm đơ ra, cứ ngây ngẩn nhìn anh như thế.
“Bây giờ ổn rồi chứ?”
“Ổn xíu xìu xiu à...”
“Vậy thì tiếp tục.” Thẩm Khuynh rũ mắt nhìn cô, rồi đột ngột thúc vào một cái...
Liên Đường rên một tiếng, hốc mắt lại phủ sương mù, ầng ậc nước.
Cô vô thức gọi anh, “Anh giai...”
“Biết khóc thế nhỉ.” Phía dưới Thẩm Khuynh không ngừng lại, đôi môi mỏng m/út mát khóe mắt của cô, “Ra hết sofa rồi.”
Sofa...?
Cô khóc chảy xuống cả sofa luôn hả??
Mãi một lúc sau Liên Đường mới hiểu được ý của Thẩm Khuynh.
Đây là nam thần giới chính trị mà kẻ trước người sau khen ngợi đấy ư?
Có cái rắm.
Liên Đường đỏ bừng mặt, sau đó cô giơ tay lên, dứt khoát cào anh một phát.
...
Từ sau tối đó, Thẩm Khuynh cứ có thời gian là đến căn hộ của Liên Đường.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, trong căn hộ của cô đã có thêm một số dấu vết sinh hoạt của đàn ông.
Có khi ông bà Liên muốn qua chơi, Liên Đường vô thức từ chối, trả lời mập mờ qua loa xong, cô mới chợt nhớ ra một chuyện.
Trong mắt bố mẹ cô, Thẩm Khuynh là đối tượng sắp kết hôn với Liên Nhụy.
Ngày hôm đó Liên Đường chỉ mải khóc lóc, sau khi khóc xong lại bị Thẩm Khuynh đánh lạc hướng sự chú ý, thế là cô đã quên béng chuyện quan trọng như này.
Sao lúc đó cô lại không nhớ cũng chẳng hỏi chuyện này nhỉ.
Đây là giới hạn của cô!
Hôm nay, mãi Thẩm Khuynh mới đến.
Sau khi vào nhà, anh thong thả dọn dẹp những chỗ bừa bộn trong căn hộ giúp Liên Đường. Đợi đến khi dọn dẹp xong xuôi, anh mới chậm rãi ngồi xuống sofa, ôm lấy cô gái đang nằm trên sofa, khẽ hôn cô một cái.
Tính cách này của anh trái lại lại giúp anh làm gì cũng thuận lợi ở trong giới chính trị.
Có điều sự thanh liêm này có lẽ cũng chỉ thể hiện ra bên ngoài, đằng sau đó và những lúc ở bên cô, sau một thời gian lâu dài, Liên Đường càng ngày càng cảm nhận được sự bất khuất trong cốt tủy của anh.
Còn nói không có giới hạn cơ.
Đến lúc “chạy nước rút”, anh còn phóng túng hơn cả con bướm hoa!
Liên Đường nhìn anh, nói: “Thẩm Khuynh! Hôm nay em không muốn ấy ấy với anh! Em có chuyện lớn muốn nói – Là chuyện siêu lớn ấy!”
Thẩm Khuynh cầm cốc nước thủy tinh trong tay, nhấp một ngụm rồi đặt xuống, “Ừm, em nói đi.”
“Rõ ràng ban đầu anh đã nhận lời đi xem mắt với chị em, nếu không phải bắt gặp em ở nhà em, thì có phải anh định chơi trò một chân đạp hai thuyền không?!”
Liên Đường càng nghĩ càng thấy không sai, cảm thấy càng suy nghĩ cặn kẽ thì càng thấy khiếp sợ, “Ôi nói như vậy, thế mà không có bất cứ chỗ nào để chối cãi. Lúc đó anh lại không biết em là người nhà họ Liên, anh cũng chẳng hỏi thăm tin tức của em à...”
Nói đến đây, Liên Đường thoáng ngừng lại rồi nói: “Thẩm Khuynh, anh còn bảo với em anh là lần đầu, sao em lại thấy anh đã quen thói lừa gạt rồi!”
Thẩm Khuynh nhanh nhảu tiếp được cú đấm “sấm sét” của cô, bao lấy đôi tay nhỏ nhắn của Liên Đường, sau đó hơi dùng sức, kéo cô vào trong lòng mình.
“Sao em lại chắc chắn rằng anh không biết em là người nhà họ Liên?”
Giọng điệu của anh chắc nịch, khiến cảm xúc mãnh liệt của Liên Đường đứt gánh giữa đường, “... Hả?”
Thấy dáng vẻ này của cô, dòng suy tư bất chợt đảo ngược lại.
Thẩm Khuynh nhớ lại một ngày mùa thu vào năm nào đó.
Anh vừa được điều chuyển từ thành phố bên cạnh về thành phố Ngân chưa được bao lâu. Trở về từ cuộc họp ở tỉnh bên, chuẩn bị đến nhà họ Quý hỏi thăm, nhân tiện đi đón Quý Minh Châu theo lời nhờ vả của Quý Thiếu Ngôn.
Lúc anh lái xe đến trường trung học Quốc tế Anh Lợi, sau khi tìm được chỗ đậu xe, anh lặng lẽ chờ đợi.
Lúc đó thời gian vẫn chưa muộn lắm, ánh nắng thiêu đốt cả bầu trời.
Gần đó là trường trung học Quốc tế Anh Lợi, xung quanh toàn là học sinh tan học, mặc đồng phục cấp ba.
Trong lúc chờ đợi, anh nhìn thấy một đám thiếu niên vừa hào hứng vừa tràn trề sức sống, phóng xe motor, phát ra những tiếng động huyên náo.
Nam sinh dẫn đầu đang nghiêng người tựa vào thân xe, cúi đầu hôn nữ sinh ngồi ở phía sau.
Xung quanh toàn tiếng hú hét trêu chọc, “Tiêu Dịch, cậu được đấy nhỉ!”
Trong đám đông nhốn nháo đó, có bốn người hoàn toàn không ăn nhập với bầu không khí, lần lượt là hai nữ sinh và hai nam sinh.
Họ chỉ đứng bên cạnh, chẳng ai tham dự vào cuộc vui.
Quý Minh Châu cầm hai chiếc bánh ốc quế, đưa cho cô gái cạnh mình một cái rồi sờ đầu cô bé.
Cô gái nhỏ nhận lấy, cười tít mắt, hớn hở cắn một miếng.
Ngoài mặt nhìn có vẻ không sao, nhưng từ đầu đến cuối cô đều không ngẩng đầu lên.
Cho đến khi Thẩm Khuynh nhấn còi, ra hiệu cho Quý Minh Châu lên xe.
Trong thời gian Quý Minh Châu nói chuyện với hai nam sinh khác, rồi vẫy tay đi về phía anh, cô gái kia vẫn không ngẩng đầu nhìn xung quanh dù chỉ là một giây.
Ráng chiều có màu vàng êm dịu, nhìn cô bé kia rất ngoan, nhưng cả người bị vây trong vỏ bọc đau lòng.
Trước giờ Thẩm Khuynh là người ít thể hiện cảm xúc, nhưng một cái liếc mắt ấy lại khiến anh nhìn thêm một lần nữa một cách hiếm hoi.
“Em mua hai cái bánh ốc quế à?”
Đợi sau khi Quý Minh Châu lên xe, lần đầu tiên trong đời Thẩm Khuynh chỉ động bắt chuyện.
“Uầy anh cả à... anh đột ngột lên tiếng là muốn dọa em chết khiếp đấy à?” Quý Minh Châu đanh đá lườm anh một cái, “Đúng là em mua hai cái, nhưng cho cô bạn một cái rồi.”
“Ừm.”
“... Không lẽ anh cũng muốn ăn hả?” Nói đoạn Quý Minh Châu thoáng ngập ngừng, sau đó lập tức bảo vệ chiếc bánh ốc quế của mình, xoay người qua một bên, dùng tay che chắn.
“Không có.” Ngón tay thon dài của anh đặt trên vô lăng, “Nhân tiện có muốn đưa bạn em về không?”
“Không cần đâu anh, Liên Đường có người nhà tới đón, Trình Sí đi cùng Tiêu Dịch, tối đến họ ra bờ sông chơi.” Nói đến đây, Quý Minh Châu ngừng lại, cố tình không nhắc đến nam sinh còn lại.
Thẩm Khuynh lại nhìn một cái, lúc này mới hoàn toàn rời mắt.
...
“Nói như vậy anh biết em là con gái nhà họ Liên à?” Liên Đường sắp bị mình quay vòng vòng rồi, “Anh biết lúc nào? Sao anh biết được? Được lắm anh biết mà cũng không nói cho em... anh cố tình!”
Cô liên tiếp đưa ra câu hỏi, câu này tiếp nối câu khác, khiến người ta không có chỗ mà trả lời.
Thẩm Khuynh không trả lời những câu hỏi này, anh chỉ nói: “Đợt trước không tìm được em, anh đã bàn bạc với ông cụ rồi.”
“Bản tính của ông ấy cố chấp, quan niệm bảo thủ của thế gia vọng tộc không thể thay đổi trong một sớm một chiều được.” Thẩm Khuynh vuốt nhẹ mái tóc của cô, chậm rãi nói: “Ông ấy cảm thấy em còn quá nhỏ, không thể hỗ trợ anh.”
Lần đầu tiên Liên Đường thấy Thẩm Khuynh nói nhiều như này, cô gần như ngồi nghệt mặt ra.
“Vì thế ý của anh là, ông cụ Thẩm vẫn luôn cảm thấy chị em tốt hơn đúng không.” Liên Đường phân biệt rạch ròi, sau đó lại hung dữ nói: “Thế chẳng phải ban đầu anh còn nhận lời sao, em mặc kệ, tối nay anh chuyển khỏi đây cho em.”
“Lúc đó chỉ nói nhà họ Liên.”
Trước đây, ông cụ Thẩm giới thiệu cho anh rất nhiều đối tượng môn đăng hộ đối, lần nào anh cũng lấy lý do bận rộn để từ chối hết, chưa từng đến nhà ai dùng bữa.
Cho đến lần nọ, ông cụ Thẩm lại nhắc nhở lần nữa.
Sự tình nhìn có vẻ đơn giản nhưng lại chẳng hề giản đơn.
Nói rõ hơn thì, những thứ quanh co phức tạp trong chuyện này quá nhiều.
“Em...” Mấy lần Liên Đường định mở miệng, nhưng lời nói cứ vòng đi vòng lại liên tục.
Cô mơ hồ cảm thấy, có lẽ Thẩm Khuynh đã biết mình từ lâu rồi.
Điều này khiến cô có cảm giác như được bao bọc trong một lớp vỏ ngọt lịm.
Nhưng bất chợt nghĩ đến chuyện tương lai và anh... Liên Đường khựng lại, đẩy anh ra, lần đầu tiên giọng điệu của cô lại cực kỳ nghiêm túc như vậy: “Nhưng, em không muốn khiến chị em lúng túng.”
Nói cô thấu đáo cũng được, nói cô ra vẻ cũng được.
Trải qua chuyện rắc rối này, bảo cô sống với Liên Nhụy như thế nào đây?
“Cô ấy đã sớm có kế hoạch rồi, chuyện này em không cần lo.” Thẩm Khuynh nói đến đây thì ngừng lại.
Anh không nói rõ nhưng trong đầu Liên Đường bỗng hiện lên bóng dáng của một chàng trai.
“Qua mấy ngày nữa thu xếp một chút, dẫn em đi gặp một người.”
“... Ai thế?”
“Bố mẹ anh không có ở trong nước, chỉ có Thẩm Thận.” Thẩm Khuynh thò tay vào vạt áo của cô, cất giọng trầm bổng, “Giới thiệu cho hai người làm quen một chút.”
Trong lúc Liên Đường còn đang ngơ ngác, cô đã để mặc bàn tay làm loạn của Thẩm Khuynh đạt được mục đích.
Là ai thì cũng không thể là Thẩm Thận chứ!
Cô có quen biết với anh họ thứ này của Tiểu Bát mà!!
Bây giờ... lại còn bắt người ta gọi cô là chị dâu ư?
Cô vẫn cần da mặt mà QAQ
“... Không được!” Liên Đường bắt đầu từ chối, “Sự việc vẫn chưa được giải quyết xong, em sẽ không nhận lời đâu, em là người rất có nguyên tắc nhé.”
Lần này, Thẩm Khuynh có dùng sắc đẹp để dụ dỗ thì ngọn cờ của cô vẫn luôn dựng thẳng! Mãi mãi tươi thắm!
“Đi gặp cậu ấy chính là đang giải quyết.” Thẩm Khuynh tự có một phương án khác.
“Nói đến nguyên tắc.” Ngón tay như ngọc tạc của anh vân vê nụ hồng, “Nguyên tắc của em chính là đêm đầu tiên ngủ với anh đã cho anh một tấm thẻ Hoàng Thượng Giai Hoàng.”
Cái quái gì thế nhỉ...
Hóa ra vào đêm hôm ấy, cái cô đưa lại không phải là tấm thẻ đen sao?
“Đó cùng lắm cũng chỉ là sự cố bất ngờ.” Liên Đường dè dặt liếc anh một cái, nuốt nước bọt rồi dò hỏi: “Thực ra không chỉ có thế đúng không... ngoài ra... ngoài ra còn có một tấm thẻ bạch kim VIP một năm của đại lý kẹo mềm nhập khẩu Winnie the Pooh?”
...
Dạo gần đây, trên các mặt báo giải trí được một phen xôn xao.
Nghe đồn cậu hai nhà họ Thẩm hẹn hò bí mật với một cô gái – Chuyện tốt đang đến gần.
Các nhà truyền thông thi nhau biên soạn, nói y như thật.
Nhưng chẳng bao lâu sau, Thẩm Thận trực tiếp giải đáp trên Weibo của mình, đó là nửa kia mà anh cả anh dẫn theo, hoàn toàn vả mặt truyền thông.
Ngay tức khắc, tình thế bất ngờ xuất hiện cú ngoặt.
Sự hiếu kỳ của mọi người chớp mắt lại được chuyển sang người Thẩm Khuynh, đều kêu gào rằng thế mà nam thần giới chính trị lại là hoa có chủ rồi.
Việc này vừa xảy ra, cái mà người ngoài không biết là, trưởng bối hai nhà Thẩm – Liên đều bị sốc nặng.
Cái mà người ngoài không biết là gương mặt nghiêng của cô gái bị tay săn ảnh chụp được, dù mờ tịt nhưng không khó để nhìn ra đó là Liên Đường.
Hai cô con gái nhà họ Liên, một người giống bố, một người thì giống mẹ.
Dung mạo khác nhau, tính cách cũng khác biệt.
Thực ra những chuyện này vẫn chưa phải chuyện khiến người ta chấn động nhất. Ông bà Liên cứ tưởng Thẩm Khuynh đã đổi ý ngay phút chốc, nhưng ai có thể ngờ được, đối phương lại là Liên Đường.
Liên Nhụy nhân cơ hội này, cũng nói ra suy nghĩ của mình.
Cô ấy không có ý gì với Thẩm Khuynh, cách giải quyết như bây giờ có thể nói là vừa đúng lúc.
Trong lúc đã đâm lao thì phải theo lao, ông Liên suýt chút nữa đã véo tai hai cô con gái trước mặt mọi người cho hả giận.
Đúng là làm càn mà!
Nhưng nói về thủ đoạn của Thẩm Khuynh, ông Liên nhìn cô con gái út ít của mình, không khỏi thở dài một tiếng.
Anh chàng Thẩm Khuynh kia giàu có lõi đời như vậy, Liên Đường lại không bằng Liên Nhụy, bình thường đã thấy khờ khạo. Đây cũng là nguyên nhân ban đầu cô vẫn luôn bị bố mẹ sắp xếp đi học các lễ nghi của danh viện, ông không muốn sau này cô bị người khác ăn hiếp, chịu thiệt thòi.
Lúc này còn chưa dùng đến những kiến thức đã học, thì đã bị người ta bê đi rồi... Đến lúc đó bị ăn sạch sành sanh, bị lừa gạt đến nỗi còn không biết lối mà phản kháng lại ấy chứ!
Điều ông Liên không biết là, mối lo ngại âm thầm của ông đã xảy ra hết thảy rồi.
Chẳng bao lâu sau, tin tức nhà họ Thẩm và nhà họ Liên liên hôn chính thức được lan truyền.
Ngoài quần chúng ăn dưa trên mạng và những người biết chuyện của hai nhà ra, người ở khắp thành phố Ngân đều không biết nội tình. Chỉ biết hai nhà sắp sửa liên hôn, chứ không biết rõ cậu con trai nào lấy cô con gái nào.
Vì thế, gợn sóng cũng chỉ nổi lên dưới mặt nước. Đối với người ngoài mà nói, cũng không được tính là chuyện gì quá mức chấn động.
Chuyện đã được giải quyết, lòng dạ cũng nhẹ nhõm hơn.
Khi Liên Đường vui mừng hớn hở, bình thường lúc lên giường, mở miệng ra là gọi anh giai ngọt lịm.
Lúc giày vò người ta, Thẩm Khuynh đã quen với việc không biết thương hương tiếc ngọc, nhưng là vì cô quá nghịch ngợm, nhiều khi khiến người ta càng lúc càng thêm hưng phấn, đến cuối cùng người chịu thiệt khóc rấm rứt vẫn là cô. Vì thế anh cũng hơi tiết chế sự rạo rực cuồng nhiệt vùi sâu trong máu huyết của anh.
Đêm nay khi trời đã khuya lắm rồi, Thẩm Khuynh mới dỗ cô gái nhỏ mệt lử đi ngủ được.
Nhặt nhạnh những mảnh vải ren đen nằm rải rác trên đất lên, anh thu dọn mọi thứ xung quanh xong xuôi.
Lúc này, bên ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa không nặng không nhẹ.
Thẩm Khuynh khựng người lại, bước về phía cửa nhà.
Anh liếc mắt qua màn hình hiển thị thông minh ở bên cạnh, sau đó vẫn mở cửa ra.
Tiêu Dịch uống say mèm, nghiêng ngả đứng trước cửa. Nghe thấy động tĩnh, anh ta tưởng là cô, chất giọng khàn đặc vang lên, lẩm bẩm: “Tiểu Đường, mấy năm nay anh giai biết sai rồi, em về bên anh được không?”
“Cô ấy ngủ từ lâu rồi, muộn như này mà cậu Tiêu còn đến làm phiền, không mượn cậu lo lắng.”
Nghe được câu nói này, Tiêu Dịch mở bừng mắt ra, đôi mắt đỏ ngầu.
Từ lâu anh ta đã biết đến sự tồn tại của Thẩm Khuynh.
Khi ấy, Tiêu Dịch đã cảm thấy Liên Đường cách mình quá xa rồi.
Tiêu Dịch không thể rời xa cô, khi anh ta muộn màng nhận ra mình thích Liên Đường, anh ta không dám thổ lộ, cũng không dám theo đuổi cô.
Anh ta chỉ cảm thấy giữ Liên Đường ở bên cạnh mình như trước đây là đủ rồi.
Đối mặt với tình trạng cô ngày một xa cách, anh ta muốn đưa tay giữ cô lại, nhưng thứ ở lại trong tay anh ta chỉ còn là không khí.
Anh ta không cam tâm.
Nhưng anh ta... nhưng anh ta không dám đi hỏi...
Nói ra cũng nực cười.
Tiêu thiếu gia từng tung hoành trên tình trường, thế mà không dám lên tiếng, không dám đi hỏi cô nàng kia, cô còn thích anh ta không.
Chỉ mải mơ giấc mơ của mình, sống trong những hồi ức của những năm tháng ấy.
“Chẳng qua anh cũng chỉ là người thay thế thôi, anh có dám nói vẻ ngoài của anh không giống tôi không?” Lời đến bên miệng, trong lúc hoảng loạn, Tiêu Dịch để mặc trái tim quặn thắt từng cơn, bắt đầu nói năng không biết lựa lời.
Thẩm Khuynh và anh ta, đều có một đôi mắt đào hoa phong lưu đa tình.
“Nói về tuổi tác, tôi nhiều tuổi hơn cậu, nếu bảo giống nhau thì cũng là cậu giống tôi.” Thẩm Khuynh thong thả nói, bắt đầu lên tiếng đuổi người, “Cậu Tiêu cứ việc đứng ở đây.”
“Có điều, nếu còn miệt mài làm phiền, sau này cậu có còn được gặp cô ấy nữa không thì tôi cũng không dám đảm bảo đâu.”
Nếu còn nể mặt, hai bên còn có cơ hội trò chuyện gặp gỡ thường xuyên.
Nhưng nếu anh ta nắm chặt không buông...
Đợi đến khi cánh cửa kia đóng lại một lần nữa, Tiêu Dịch biết, mình và Liên Đường không bao giờ còn khả năng nữa.
Rượu thiêu đốt dạ dày, nỗi tuyệt vọng ngút trời ập đến, trước mắt anh ta tựa như có một đàn quạ đen bay qua, thế giới trở nên tĩnh lặng.
Anh ta đờ đẫn chìm trong cơn say đến nỗi chẳng còn là chính mình.
Cô gái khóc nức nở cao giọng an ủi anh ta rằng, cả đời này cô sẽ ở bên anh ta, cuối cùng trong sự lơ là vô tri vô giác và sự yếu đuối không dám một lần dũng cảm của anh ta, cô đã biến mất trong bánh xe của năm tháng.
...
Trong cơn mơ, Liên Đường không thể ngủ yên.
Cô trằn trọc tỉnh dậy, trong ánh sáng nhập nhèm cô nhìn thấy Thẩm Khuynh đang ngồi dựa vào đầu giường, nhìn cô chăm chú.
“Làm gì mà tự dưng nhìn em như vậy...” Dạo này cô đang bận chuẩn bị lễ đính hôn, cho nên cô rất mệt. Ban ngày đi dạo phố với Quý Minh Châu, đến tối còn phải “ưm hưm a ha”.
“Anh và Tiêu Dịch, ai đẹp trai?”
“Anh Tiêu Dịch á?” Liên Đường chẳng hiểu mô tê gì, “Sao bỗng dưng lại nhắc đến anh ấy thế?”
Không biết đã chọc vào vảy ngược nào của anh, một giây trước Thẩm Khuynh vẫn còn bình thường, một giây sau anh đã tỏ vẻ nguy hiểm sán lại gần cô.
“Ai đẹp trai?”
“... Anh đẹp trai.” Liên Đường lẩm bẩm: “Anh phải học cách biết ơn, vì nếu không phải gương mặt này thì lúc đầu gặp anh, em cũng chỉ gọi anh là chú thôi, chứ không có gì khác nữa đâu.”
Lời của cô hoàn toàn không hề giả dối.
Lời lẽ cực kỳ thành thật.
“Đây là em nói, nói thì phải nhớ kỹ đấy.”
Trước đó giọng điệu của Thẩm Khuynh vẫn còn dịu dàng, một giây sau chuỗi tràng hạt kia theo ngón tay thon dài của anh, trượt vào bên trong mặc sức dạo chơi.
Bàn tay đeo vòng tràng hạt kia chốc chốc lại lướt qua người cô, tỏa ra nhiệt độ lành lạnh, khiến đôi má Liên Đường đỏ lựng.
“Anh giai, anh như này mà còn đọc kinh Phật à, em thật sự thật sự khinh bỉ anh!” Liên Đường thường xuyên nhìn thấy anh chơi trà cụ, chẳng hiểu sao một nam thần thanh liêm trong sạch như này, nhiều khi lại thích ngâm trà xong thì chuyển qua “chơi” cô.
Anh vẫn còn tiếp tục, bóp mặt cô, đặt lên đó những chiếc hôn m/út vụn vặt, “Còn có một chuyện, chỉ được gọi anh là anh giai thôi.”
Người đàn ông khác ư, đừng có hòng.
“Nếu để anh phát hiện...” Nói được một nửa, Thẩm Khuynh dừng lại, nở một nụ cười ôn hòa.
Liên Đường phát giác được manh mối gì đó, cô vội vàng đồng ý, níu cổ anh, “Hôm nay không được đâu, chờ em nghỉ ngơi khỏe khoắn, ngày mai mới có đủ thể lực để phối hợp với anh giai!”
“Không cần, ngay mai anh cùng em ra ngoài.”
“Tốt bụng thế á?”
“Ừm, mua bánh ốc quế cho em.” Anh chạm vào gò má của cô.
Lần đầu gặp gỡ, cô cúi gằm mặt. Bây giờ, anh sẽ nâng cô lên tận đỉnh đầu, để cô có thể, nhìn xuống chúng sinh.