Hình Sở Nhan tắm xong chỉ quấn quanh người từ cổ trở xuống một chiếc khăn lớn, cô đứng cạnh giường nhìn chằm chằm vào bộ quần áo đang trải ra phía trên nệm. Một chiếc áo sweater cùng một chiếc quần thun dài cùng màu đen, còn lại... hết.
Ý tứ của Nghiêm Nhất Thành đã quá rõ ràng, Hình Sở Nhan thật sự không có cách nào giả ngốc.
Mặc quần áo vào, Hình Sở Nhan ra ngoài tìm Nghiêm Nhất Thành, hiện tại cô không có điện thoại cá nhân bên người, trong phòng cũng không có điện thoại bàn, mà anh lại biến đi đâu mất.
Rời khỏi phòng, Hình Sở Nhan vừa đi chầm chậm vừa quan sát xung quanh, mặc dù nằm trong một con ngõ sầm uất nhưng khách trọ này lại không bị nhỏ hẹp ngột ngạt. Có điều, vấn đề Hình Sở Nhan quan tâm là mối quan hệ giữa Nghiêm Nhất Thành với bà chủ khách trọ.
Xuống dưới tầng trệt, Hình Sở Nhan bước đến chỗ người phụ nữ chủ khách trọ đang đứng chăm những chậu hoa lan treo ở mái hiên. Tới gần, cô cất tiếng hỏi thẳng: "Nhất Thành có hay đến đây không ạ?"
Bà chủ khách trọ nghiêng đầu nhìn Hình Sở Nhan một cái rồi lại quay mặt đi, bà cười khẩy như thể hiểu rất rõ suy nghĩ bên trong lòng của cô. Bà ấy lắc đầu, thư thả đáp: "Không, lần gần nhất cũng là mấy năm trước rồi. Nó sang tìm thằng cháu gọi tao bằng dì, còn bạn gái thì mày là người đầu tiên."
"Cháu gọi bằng dì?"
Nghe Hình Sở Nhan lẩm bẩm khó hiểu, bà chủ khách trọ chậm rãi quay người lại, nhàn nhạt tiếp lời: "Nó sống cùng khu với Nhất Thành, cầm đầu đám thanh niên chẳng ra gì đấy, mày biết không?"
Hình Sở Nhan không chút mặn mà "À" một tiếng, trong đầu đã xác định người mà bà chủ khách trọ nhắc tới. Có điều, Nghiêm Nhất Thành đưa cô tới chỗ người dì người thanh niên kia, chứng tỏ mối quan hệ giữa anh và hắn ta không tệ như cô từng tưởng tượng.
Giữa lúc Hình Sở Nhan đang nghĩ về Nghiêm Nhất Thành và người thanh niên kia, bà chủ khách trọ lại hiếu kỳ đưa mắt quan sát cô, chợt lên giọng cảm thán: “À... mày chính là Sở Nhan, bạn gái con nhà giàu của Nhất Thành, dì nghe về mày nhiều lắm đấy.”
Không rõ vì sao, khi nghe những lời này từ bà chủ khách trọ, Hình Sở Nhan bỗng có cảm giác không lành. Tuy nhiên cô còn chưa có thời gian suy luận, bà ấy đã hứng thú tiếp lời: “Quen bạn gái giàu có, khó trách Nhất Thành nó không dám tiêu xài phung phí lại dám bỏ tiền ra để đòi công bằng cho mày. Xem ra nó cũng thích mày lắm đấy chứ, dù không có tiền cũng không để mày chịu thiệt.”
“Dạ?” Hình Sở Nhan ngạc nhiên thốt lên một tiếng, hai bên tai bỗng dưng ù lên, thêm tiếng mưa lớn trút xuống khiến cô như vừa nghe nhầm.
Bà chủ khách trọ không để tâm đến phản ứng của Hình Sở Nhan mà điềm nhiên châm một điếu thuốc, kéo xong một hơi, bà ấy mới từ tốn nói tiếp: “Đừng nói với dì, Nhất Thành nó chưa nói gì với mày? Nghe nói mày với nó quen nhau cũng lâu rồi, còn sống chung nhà, chẳng lẽ mày lại không biết?”
“Quả thật con không biết.” Hình Sở Nhan nghiêm túc đáp, vẫn không quên dò hỏi: “Nếu dì biết nhiều về Nhất Thành, có thể kể với con không?”
Bà chủ khách trọ kéo thêm một hơi thuốc, sau đó xua tay từ chối: “Nó là bạn trai mày, mày hỏi thẳng nó đi.”
“Nhất Thành chịu nói, con sẽ không tò mò hỏi dì.”
Lời nói của Hình Sở Nhan thành công đá động đến bà chủ khách trọ, bà ấy gật gù nhưng trước khi nói vẫn lường trước: “Xem như cùng thân phận là đàn bà con gái nên dì nói cho mày hiểu rõ về người mày muốn gắn bó. Nhưng muốn xác nhận thực hư, mày cũng phải tự đi hỏi Nhất Thành.”
Sau khi cả hai ngồi xuống ghế gần đó, bà chủ khách trọ mới trầm ngâm kể: “Trước đây Nhất Thành nó từng có ý định bỏ học cùng cháu dì theo tụi xã hội đen kiếm tiền rồi. Có điều, hồi trước ông ngoại Nhất Thành là người trong xã hội đen, do mâu thuẫn mà bị giết. Đến lượt cha Nhất Thành cũng dính dáng tới mà cha mẹ nó bị hại chết, bà ngoại Nhất Thành chỉ có một mình nó để nương tựa, vậy nên nó mới từ bỏ suy nghĩ kia mà lo học hành tử tế.”
Ngừng lại một chút, bà chủ khách trọ uống một hớp trà mới hạ giọng kể tiếp: “Nhất Thành nó rất xem trọng đồng tiền, nhưng nó càng xem trọng người nó thương. Nhất Thành nó có thể vì mày làm nhiều chuyện, cũng có thể đóng vai người tốt trước mặt mày, điều đó không nghĩa sau lưng mày nó vẫn là người tốt hoàn toàn.”
Hình Sở Nhan sững sờ trước những gì vừa nghe thấy, tuy nhiên bên tai vẫn lần lượt truyền đến lời nói của bà chủ khách trọ.
“Đánh nhau, chửi thề, uống rượu, hút thuốc,... Nhất Thành nó đều làm qua khi nó còn học cấp hai, nhưng lên cấp ba nó bắt đầu nghiêm chỉnh lại. Nói thật, nhìn dáng vẻ hiện tại của nó, đoán chừng cũng là vì quen mày mà thay đổi.”
Hình Sở Nhan ngồi bất động một chỗ, trong đầu hiện lên muôn vàn ý nghĩ xoay quanh Nghiêm Nhất Thành.
Điều khiến Hình Sở Nhan bận tâm không phải là quá khứ của Nghiêm Nhất Thành, mà là những gì anh đã che giấu cô suốt thời gian qua.
Hoá ra, Nghiêm Nhất Thành mà Hình Sở Nhan biết vốn không đơn giản, thậm chí còn có rất nhiều bí mật.
Nửa chừng tiếng bước chân dẫm vào vũng nước kéo tâm trí của Hình Sở Nhan quay lại thực tại, cô xoay đầu ra phía bên ngoài hiên, cùng lúc phát hiện Nghiêm Nhất Thành đang đi vào.
Nghiêm Nhất Thành một tay che ô, trên vai còn vắt theo một chiếc áo khoác của Hình Sở Nhan, cô vừa nhìn qua đã biết anh vừa từ nhà trở lại.
Anh gấp ô đặt dựa vào thành tường, lấy áo khoác xuống phũ ra mặc vào cho Hình Sở Nhan. Xong xuôi, anh lấy tiền đưa qua cho bà chủ khách trọ, lên tiếng nói: “Gửi dì tiền điện nước.”
Đợi bà ấy cầm tiền, Nghiêm Nhất Thành đưa Hình Sở nhan về, anh mở ô đưa cho cô cầm, sau đó ôm đùi cô bế lên để tránh dẫm vào nước mưa.
Trên đường ra khỏi ngõ, Hình Sở Nhan một tay cầm ô che cho cả hai, một tay vòng ôm cổ Nghiêm Nhất Thành. Cô nhìn chằm chằm vào gương mặt quen thuộc gần ngay trước mắt, cảm giác sốt sắng vừa nãy đã dịu xuống không ít.
Mọi thứ về Nghiêm Nhất Thành đối với Hình Sở Nhan hiện tại đã quá rõ ràng, cô bất chợt thả lỏng bản thân ngả đầu lên vai anh, cất giọng thì thầm: “Anh có thể nói thẳng với em mọi chuyện, không cần phải mượn lời người khác. Từ sân bay trở về có nhiều khách trọ anh lại chọn chỗ này, vì anh biết rõ bà chủ sẽ thay anh kể ra bí mật anh giấu em bấy lâu, đúng không?”