Trước khi đến gặp ông bà nội Trần, Hình Sở Nhan đã sớm lường trước được kết quả. Bởi ngay nơi họ sinh ra và lớn lên chỉ còn lại tai tiếng, vậy nên ngoài cách đến nơi đất khách quê người lẩn trốn ánh mắt người đời, họ không còn cách nào khác.
Hơn nữa, từ đầu Hình Sở Nhan đã biết ông bà nội Trần có thành kiến về Nghiêm Nhất Thành vì xuất thân của anh. Có thể Hình Sở Nhan đã nóng vội đưa ra quyết định, nhưng nó cũng vốn nằm trong dự tính của cô.
Một khi Hình Sở Nhan hợp pháp thừa kế tài sản của nhà họ Trần, cô sẽ biến chúng thành của riêng mang về nước, để cho họ nếm trải cảm giác chật vật khi không có tiền, trả giá cho sự tham lam và ích kỷ của chính mình.
Quan trọng hơn hết, Hình Sở Nhan phải khiến họ ân hận vì dám khinh thường Nghiêm Nhất Thành và tình cảm giữa cô với anh.
Để tránh ảnh hưởng đến tâm trạng thi cử của Nghiêm Nhất Thành, Hình Sở Nhan tạm thời chưa nói cho anh nghe về giao kèo giữa cô và ông bà nội Trần.
Tuy nhiên, Hình Sở Nhan vẫn mang chuyện này trao đổi với bà ngoại Nghiêm Nhất Thành trước. Bởi chẳng may có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, cô còn có người nói giúp.
Nhưng sau khi nghe những điều Hình Sở Nhan trình bày, bà ngoại Nghiêm Nhất Thành tỏ rõ ý phản đối. Có điều, bà không muốn xen vào quá sâu, vì quyết định sau cùng thuộc về Hình Sở Nhan và Nghiêm Nhất Thành.
Kỳ thi đại học diễn ra vào cuối tháng sáu, liên tục trong ba ngày cho bộ môn chính và bộ môn tổ hợp Tự nhiên - Xã hội.
Buổi tối ngày thi cuối cùng kết thúc, Nghiêm Nhất Thành cùng Hình Sở Nhan ở nhà ăn cơm cùng bà ngoại.
Không rõ từ đâu, Nghiêm Nhất Thành sớm đã cảm nhận được bầu không khí khác lạ, ngay cả biểu cảm của Hình Sở Nhan và bà ngoại cũng không tự nhiên như mọi khi.
Đợi bắt đầu bữa cơm tối, bà ngoại Nghiêm Nhất Thành hỏi qua tình hình thi cử vài câu, sau đó âm thầm nhường lại chủ đề nói chuyện cho Hình Sở Nhan.
Mặc dù đã chuẩn bị trước tinh thần nhưng Hình Sở Nhan vẫn bất an đến mức nuốt cơm không nổi. Lòng bàn tay của cô càng lúc càng lạnh, bao nhiêu căng thẳng đều tăng dần dồn lên đến đỉnh đầu.
Tới khi cả nhà ăn cơm được một nửa, Hình Sở Nhan mới dè dặt mở lời: "Thành à."
Nghiêm Nhất Thành đột nhiên có linh cảm không lành, anh cẩn trọng nhìn qua Hình Sở Nhan, bày ra vẻ mặt chờ đợi.
Hình Sở Nhan buông chén đũa xuống bàn, đắn đo thêm một lúc mới cất tiếng nói tiếp: "Em có chuyện muốn bàn với anh."
Nghiêm Nhất Thành vô thức "Ừm" một tiếng, bộ dạng tự động chuyển sang chăm chú lắng nghe.
Biết không còn lựa chọn nào khác, Hình Sở Nhan hít một hơi thật sâu, từ tốn nói ra: "Cuối tháng trước em có đến gặp ông bà nội, em... đã đồng ý theo họ ra nước ngoài, đổi lấy điều kiện họ sẽ chi tiền trước để em mua nhà cho anh và bà ngoại."
Biểu tình trên gương mặt Nghiêm Nhất Thành thoáng đã trở nên nghiêm nghị, thậm chí trong ánh mắt còn toát lên sự tức giận kìm nén.
Nghiêm Nhất Thành nhìn Hình Sở Nhan chằm chằm không chớp mắt, giọng nói lộ rõ ý phẫn nộ: "Em đang nói gì vậy?"
"Nhất Thành..."
"Ý của em là, em đang hy sinh cuộc sống của bản thân để đổi lấy tiền cho anh và bà ngoại?" Nghiêm Nhất Thành mất kiên nhẫn giành lời, thái độ cũng dần mất bình tĩnh: "Em đang nghĩ gì vậy Sở Nhan?"
"Anh nghe..."
Hình Sở Nhan chỉ vừa kịp nói hai chữ, Nghiêm Nhất Thành bất ngờ vứt mạnh đôi đũa trong tay xuống, lớn tiếng giận dữ: "Anh cần tiền của em sao?!"
Hình Sở Nhan giật mình sững sờ trước phản ứng cáu gắt của Nghiêm Nhất Thành. Lần đầu tiên, cô nhìn thấy dáng vẻ này của anh, tựa như một con người khác.
Hệt như dự đoán, bà ngoại Nghiêm Nhất Thành thở dài một tiếng, vội lên tiếng nhắc: "Con nghe Sở Nhan nói hết đã."
Mặt mũi Nghiêm Nhất Thành đỏ bừng, hai mắt trợn trừng vô cùng hung tợn. Nếu không có chuyện xảy ra ngày hôm nay, Hình Sở Nhan cũng chẳng ngờ anh có một mặt đáng sợ như hiện tại.
Nước mắt bất giác dâng trào, Hình Sở Nhan mất hẳn lý trí khi đối diện với bộ dạng của Nghiêm Nhất Thành lúc này. Cô thất thần nhìn anh, yếu ớt phân trần: "Ngay từ đầu, em đã muốn lấy lại những gì nhà họ Trần nợ em và mẹ. Nhưng để có được thứ mình muốn, em chỉ có thể thuận theo thực tế."
Vừa nói, nước mắt vừa lăn dài trên gò má của Hình Sở Nhan. Cô không rời mắt khỏi Nghiêm Nhất Thành một giây, thật lòng giải bày: "Em có tính toán, họ cũng có tính toán. Em chọn theo họ không phải vì em không muốn ở bên cạnh anh nữa, mà là vì em muốn kết thúc quá khứ, dứt khoát cắt đứt mối quan hệ với nhà họ Trần khi trả xong ân oán."
Trạng thái của Nghiêm Nhất Thành dần ổn định lại, nhưng là chuyển từ nóng giận sang lạnh lùng.
"Nói tóm lại, đối với em thì tài sản và thù hận với nhà họ Trần quan trọng hơn tình cảm của chúng ta, đúng không?"
Giọng nói của Nghiêm Nhất Thành chỉ ở mức bình bình nhưng đầy hững hờ xa cách, kể cả biểu cảm của anh cũng vô cùng lạnh nhạt.
"Em chấp nhận rời xa anh để thừa kế tài sản trả thù họ, rồi bù đắp cho anh bằng một ngôi nhà?"
Nói rồi Nghiêm Nhất Thành khẽ cười lạnh, trong mắt đã bị phủ lên bởi một màn nước mỏng, bao nhiêu thất vọng trong anh đều hiện rõ trên mặt.
"Sở Nhan, anh sẵn sàng cùng em đối đầu với mọi khó khăn. Còn nếu em đã muốn đá anh ra khỏi con đường mà em đi, thì tiền anh không cần, em cũng không cần quay trở về nữa."
Dứt lời, Nghiêm Nhất Thành lập tức đứng dậy, dứt khoát quay lưng đi thẳng ra khỏi nhà.