“Không!!!”
Tiếng hét kinh hoảng của Trần Khiêm và Thạch Anh đồng loạt vang lên, đầu mũi nhọn của bình thủy tinh chỉ cách vài milimet nữa đã chạm vào da thịt của Anh Khôi. Hình Sở Nhan bật cười một cách vô cảm, chậm rãi cất tiếng châm biếm: “Các người cũng biết sợ sao?”
Tinh thần Thạch Anh lúc này đã vô cùng bấn loạn, cô ta quỳ mọp trên sàn, chắp tay cầu xin một cách điên cuồng. Bộ dạng của Trần Khiêm cũng đã nhún nhường đi hẳn, không dám tỏ thái độ như lúc đầu.
Hình Sở Nhan hờ hững thu lại nụ cười, bất chợt hạ người đặt bình thủy tinh xuống sàn, sau đó nhẹ nhàng đặt Anh Khôi trở lại giường. Đối diện với những biểu cảm hoang mang, cô nhàn nhạt mỉa mai: “Tôi, không sống thú như các người, càng sẽ không tổn thương người vô tội. Bởi sinh trưởng trong một gia đình có cha mẹ không ra gì, cuộc đời nó xem như đã đủ đau khổ.”
Nói xong những gì cần nói, Hình Sở Nhan không nhanh không chậm cất bước rời khỏi, mặc kệ Trần Khiêm và Thạch Anh kinh ngạc dõi theo không rời mắt.
Xuống dưới nhà, Hình Sở Nhan nhặt những mảnh vỡ của chiếc kẹp bỏ vào túi quần, sau đó lấy túi giày và túi đồ ăn nằm lăn lóc trên sàn lên ra về.
Tuy nhiên, Hình Sở Nhan không vội về nhà mà lần nữa ghé sang quán ăn nơi Nghiêm Nhất Thành làm việc. Đi bộ cả một đoạn đường dài, từ xa cô đã thấy bóng dáng quen thuộc ngồi chổm ở sát rìa vỉa hè trước quán, bộ dạng anh trông như đang rất khổ tâm.
Nhưng trước khi đến gặp Nghiêm Nhất Thành, Hình Sở Nhan lại ghé vào trong gặp Hà Chấn Kiệt trước.
Thấy cô, cậu ta chợt khựng lại một chút, theo phản xạ giơ tay chỉ về hướng của Nghiêm Nhất Thành, chưa kịp nói đã bị Hình Sở Nhan giành lời trước: “Size giày của cậu có bằng Nhất Thành không?”
Hà Chấn Kiệt ngớ người mất vài giây, không rõ sự tình mà ngơ ngác gật đầu: “Có, bằng.”
Hình Sở Nhan giơ túi giày về phía Hà Chấn Kiệt, không chút giấu giếm mà nói thẳng: “Mình vốn mua tặng cho Nhất Thành nhưng cậu ấy không thích, cậu lấy dùng nhé, dù gì mình cũng lỡ mua rồi.”
“Nhưng...” Hà Chấn Kiệt không kịp nói từ chối thì Hình Sở Nhan đã nhét túi giày vào tay cậu ta rồi quay lưng đi về phía Nghiêm Nhất Thành.
Hình Sở Nhan vừa ra đến nơi, Nghiêm Nhất Thành nhìn thấy bóng người phản chiếu từ phía sau lưng liền theo tự nhiên xoay đầu lại. Phát hiện là cô, anh lập tức đứng bật dậy, cả hai chưa ai nói với ai lời nào thì cô đã thẳng tay ném túi đồ ăn mua cho anh lúc chiều tối vào thùng rác ngay gần đó.
Nghiêm Nhất Thành nhận ra được túi đồ ăn kia, cũng đoán được tâm trạng của Hình Sở Nhan có lẽ đã không tốt nên giận ngược lại anh. Vì Hình Sở Nhan đứng ngược sáng, Nghiêm Nhất Thành không phát hiện ra vết thương trên mặt cô, anh chỉ quan tâm chuyện trước mắt, bất an dò hỏi: “Cậu đi đâu vậy? Mình gọi điện sao không bắt máy?”
“Mình có việc riêng.” Hình Sở Nhan không chút mặn mà trả lời, giọng nói có phần nghiêm nghị: “Mình có chuyện muốn nói với cậu.”
Cảm nhận được linh cảm không lành, Nghiêm Nhất Thành hồi hộp đến lắp bắp: “Chuyện... chuyện gì?”
Ánh mắt của Hình Sở Nhan dành cho Nghiêm Nhất Thành không còn chứa tình cảm hay vui vẻ như trước, lời nói ra cực kỳ dứt khoát: “Chúng ta chia tay đi, mình đã cố gắng rất nhiều nhưng không thích cậu được, xin lỗi nhé.”1
Nghiêm Nhất Thành tức khắc chết sững tại chỗ, ngay khi Hình Sở Nhan vừa quay lưng, anh chỉ biết gấp gáp nắm lấy cánh tay cô vội giữ lại, tựa như hồn lìa khỏi xác mà vô thức thốt lên: “Sở Nhan!”
Từng đợt run rẩy ở bàn tay Nghiêm Nhất Thành truyền đến Hình Sở Nhan đều cảm nhận được, nhưng cô vẫn đứng đối lưng về phía anh, lạnh nhạt đẩy tay anh ra khỏi người mình, vô tâm tiếp lời: “Xin lỗi, mình đã từng nghĩ có thể thích cậu, nhưng con người cậu thật sự rất nhạt nhẽo.”
Hình Sở Nhan nói xong không đợi Nghiêm Nhất Thành lên tiếng đã tuyệt tình cất bước rời đi, giống như cách anh đã đối xử với cô vào lúc chiều.
Đầu óc Nghiêm Nhất Thành nhất thời mơ hồ, vẫn chưa dám tin những gì đang diễn ra là thật. Anh thất thần nhìn theo bóng dáng của Hình Sở Nhan càng lúc càng xa, trái tim trong ngực trái chẳng khác gì bị bóp nát vỡ vụn.
Trước khi về nhà, tránh để bà ngoại lo lắng vì vết thương trên mặt mình, Hình Sở Nhan ghé vào cửa hàng tiện lợi mua đá lạnh chườm cho giảm sưng.
Ngồi ở ghế đá ngoài công viên, Hình Sở Nhan chỉ lặng lẽ một mình một góc, không thể hòa nhập được với bầu không khí ồn ào náo nhiệt đang diễn ra xung quanh. Cô vừa chườm đá vừa ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm rộng lớn, cảm giác lạnh lẽo ngày trước lại thi nhau bủa vây.
Từ nhỏ đến lớn, Hình Sở Nhan không nhận được hơi ấm từ gia đình, cứ tưởng gặp được Nghiêm Nhất Thành sẽ khác, nhưng đến cuối cùng, anh lại không tin tưởng mà bỏ mặc cô. Quả nhiên, máu mủ còn không thể trông cậy, nói chi đến người ngoài.
Cô đã từng nghĩ, nơi có Nghiêm Nhất Thành là điểm đến cuối cùng, hóa ra sau tất cả cũng chỉ là trạm dừng chân tạm thời.
Nghĩ đến Hình Sở Nhan bật cười trong hai hàng nước mắt chảy dài, lặng lẽ chìm đắm trong thế giới riêng của chính mình.
Vào thời khắc Hình Sở Nhan nói với lòng quyết định sẽ buông bỏ mọi thứ, bỗng bên tai cô vang lên tiếng gọi nghẹn ngào: “Sở Nhan...”
Hình Sở Nhan bất giác xoay đầu về hướng phát ra âm thanh, bắt gặp Nghiêm Nhất Thành từ khi nào đã xuất hiện bên cạnh. Dưới ánh đèn sáng trong khuôn viên rọi đến, hai mắt anh đỏ hoe, thậm chí còn long lanh bởi nước mắt.
Cũng dưới ánh đèn sáng, Nghiêm Nhất Thành mới thấy rõ vết thương trên mặt Hình Sở Nhan. Nếu khi nãy Hà Chấn Kiệt không nói cho anh biết cô bị thương, có lẽ hiện giờ anh vẫn còn đứng chôn chân ở chỗ cũ.
Chỉ vì một chút ghen tuông ích kỷ, Nghiêm Nhất Thành đã chính tay đẩy Hình Sở Nhan và mối quan hệ giữa cả hai vào ngõ cụt, khiến cho người con gái anh thích nói ra hai từ chia tay.
Nghiêm Nhất Thành từng bước đi đến trước mặt cô, khuỵu một gối xuống đất, bao nhiêu hối hận lẫn đau lòng đều hiện rõ trên mặt. Thế nhưng, sự mềm yếu của Hình Sở Nhan chớp mắt lại trở thành lạnh lùng, không có ý muốn tiếp chuyện.
Có điều, Nghiêm Nhất Thành đã “dại” một lần, anh dĩ nhiên sẽ không mặc kệ hậu quả do mình gây ra.
Nghiêm Nhất Thành nắm lấy bàn tay đang đặt trên đùi của Hình Sở Nhan, dùng sự chân thành và nghiêm túc nhất để bộc bạch: “Mình sai rồi, đáng lẽ ra mình phải nghe cậu giải thích, cũng không nên làm lơ cậu. Nhưng mà mình lúc đó... nhớ đến chuyện người tên Vĩ Quang ôm cậu... mình lại không thể khống chế được cảm xúc.”
Hai khóe môi Hình Sở Nhan hơi cong lên, giọng điệu đanh thép từ tốn đối chất: “Cậu không tin mình, càng không tin tưởng ở chính bản thân cậu. Nếu như mình có ý với Vĩ Quang, cậu nghĩ mình sẽ kiên nhẫn muốn giải thích với cậu sao? Mình từ chối tình cảm và thành ý của cậu ta vì cậu, để rồi mình nhận được gì trong cách đối xử của cậu trong nửa ngày hôm nay?”
“Mình...”
“Nghiêm Nhất Thành!” Cảm xúc đột ngột dâng trào khiến Hình Sở Nhan lớn tiếng ngắt lời anh, nước mắt đè nén được cơ hội liền tuôn trào mất kiểm soát: “Mình xem cậu là tất cả những gì mình có, cậu lại sẵn sàng đẩy mình ra khỏi cậu như chưa từng quen biết. Vậy nên mối quan hệ này, mình cũng chẳng cần nữa.”
Nghiêm Nhất Thành cảm nhận được tiếng lòng mình vỡ tan thành từng mảnh, anh không dám chần chừ thêm một phút giây vô nghĩa nào nữa, lập tức ôm chầm lấy Hình Sở Nhan quyết tâm giữ chặt.
Chỉ cần một hành động của Nghiêm Nhất Thành, Hình Sở Nhan trong vòng tay anh bộc phát những cảm xúc chôn giấu, bao nhiêu ấm ức đều chuyển thành nước mắt mà bật khóc nức nở.