Buổi trưa xuống phía sau căn tin dùng bữa, Hà Chấn Kiệt cùng vài người bạn nam ngồi cùng bàn thấy Nghiêm Nhất Thành và Hình Sở Nhan mang cơm hộp theo liền khó tránh hiếu kỳ.
Lúc mở hộp cơm mùi thơm bay xộc ra, cũng là rau thịt giống như bình thường hay ăn nhưng Hà Chấn Kiệt lại không thể kiềm lòng. Cậu ta nghía mắt qua, mong chờ xin xỏ nếm thử phần cơm của Nghiêm Nhất Thành.
“Cho tao ăn thử một miếng.”
Ngay khi Hà Chấn Kiệt vừa giơ đũa tới, Nghiêm Nhất Thành lập tức dùng đũa gõ lên đũa cậu ta xua đuổi. Bị Nghiêm Nhất Thành trừng mắt, Hà Chấn Kiệt bĩu môi, cố ý nói: “Đúng là mấy đứa đang yêu làm gì cũng thấy ghét!”
Nghe xong, Nghiêm Nhất Thành và Hình Sở Nhan tự động xoay đầu nhìn nhau, không phải ngại ngùng, mà là “tâm linh tương thông”.
Nếu Hà Chấn Kiệt đã khai chiến, Hình Sở Nhan cũng không nhường mà đáp trả. Cô quay sang Nghiêm Nhất Thành, vờ tỏ ra trách móc: “Nhất Thành, cậu làm như vậy mà được sao?”
“Đúng!” Hà Chấn Kiệt bất ngờ chen ngang hùa theo.
Sắc mặt nghiêm túc của Hình Sở Nhan không đổi, tiếp tục giả vờ trách cứ Nghiêm Nhất Thành: “Cậu với Chấn Kiệt là bạn bè thân thiết, cậu có mình làm bạn gái rồi thì cũng không nên gián tiếp chà đạp lên nỗi đau độc thân của cậu ấy. Hơn nữa cơm mình nấu cho cậu, cậu không muốn chia cũng không nên từ chối thẳng thế kia, như vậy nỗi đau đối với Chấn Kiệt sẽ nhân hai, tội cậu ấy lắm.”
Nghiêm Nhất Thành nở nụ cười hưởng hứng, gật gù thỏa thuận: “Mình hiểu rồi, mình sẽ chú ý cho lần sau.”
Hà Chấn Kiệt: “...”
Hai người ngồi cạnh Hà Chấn Kiệt chứng kiến mọi chuyện từ đầu đến cuối, một người cầm đũa vừa rơi khỏi tay cậu ta nhét lại, một người nhiệt tình đút đầy miệng cậu ta một muỗng cơm lớn, thấp giọng khuyên can: “Đừng tự làm tổn thương chính mình nữa!”
Hà Chấn Kiệt: “...”
Đầu giờ chiều đến tiết Thể dục, trong lúc ở phòng thay đồ riêng dành cho nữ sinh, Hình Sở Nhan vừa thay đồng phục xong thì cô nàng lớp trưởng bỗng đến bên cạnh, giơ chai kem chống nắng về phía cô kèm theo một nụ cười thân thiện.
Tuy nhiên, Hình Sở Nhan vẫn đứng yên không cầm lấy, ánh mắt lại mang theo sự dò xét. Sau chuyện xảy ra trong tiết Toán, cô nàng lớp trưởng đã sớm đoán được lý do, đành từ tốn giải thích: “Cậu đừng hiểu lầm, mình không có ý gì với Nhất Thành hay muốn tiếp cận cậu để cướp bạn trai đâu. Chỉ là mình muốn xin lỗi cậu, lẽ ra với tư cách là lớp trưởng mình nên gắn kết tập thể lại với nhau, nhưng mình lại vì những tin đồn mà phớt lờ sự tồn tại của cậu trong lớp.”
Thái độ không nóng không lạnh của Hình Sở Nhan trước sau như một, nhưng cô không kiên trì nghe vòng vo, trực tiếp hỏi thẳng: “Cậu nói vào mục đích chính đi.”
“Mình...”
“Tuệ Chi à xuống sân thôi!”
Cô nàng lớp trưởng Tuệ Chi vừa định nói thì tiếng gọi từ xa vọng tới, nhưng thay vì gấp gáp nói cho xong chuyện với Hình Sở Nhan thì cô nàng vẫn bình tĩnh, chậm rãi mở lời: “Theo như mình biết cậu đã mở lòng tiếp nhận tình cảm của Nhất Thành, vậy... cậu có thể mở lòng làm bạn với bọn mình không?”
Nhận được lời đề nghị, mi mắt của Hình Sở Nhan hơi rũ xuống, không hề để lộ cảm xúc ra mặt. Trước sự trông chờ của Tuệ Chi, Hình Sở Nhan im lặng vài giây rồi hờ hững quay đi, lạnh nhạt từ chối: “Đối với tôi, chỉ có Nhất Thành, hoặc không.”
Nói xong Hình Sở Nhan dứt khoát rời khỏi phòng không chút luyến tiếc, Tuệ Chi hơi mím môi dõi theo, cảm giác có chút hụt hẫng.
Mất hơn năm phút xuống sân, Hình Sở Nhan từ trong hành lang đã bắt gặp Nghiêm Nhất Thành đá banh cùng nhóm nam sinh cùng lớp dưới sân. Dáng vẻ anh tự do tràn đầy sức sống, làn da rám nắng dưới ánh mặt trời tăng thêm sự nam tính khỏe mạnh.
Sút được một quả vào khung thành, Nghiêm Nhất Thành vui vẻ đập tay cùng đồng đội. Lúc xoay người nhìn thấy Hình Sở Nhan, anh liền nhanh chóng chạy về phía cô. Ngang qua Hà Chấn Kiệt đang ngồi tự vỗ mặt ở ghế tại rìa sân, anh tiện tay cướp luôn chai xịt chống nắng trên tay cậu ta.
Hà Chấn Kiệt ngơ ngác dõi theo Nghiêm Nhất Thành lấy chai xịt chống nắng của mình để đến chỗ Hình Sở Nhan, cậu ta hừ lạnh ghét bỏ: “Đúng là mấy đứa đang yêu làm gì cũng chướng mắt!”
Cậu ta vừa dứt lời, một bạn nam bên cạnh liền vỗ vai nhắc nhỏ: “Dù là ghen tỵ hay ghen tức thì cậu vẫn chỉ là trai ế.”
Hà Chấn Kiệt: “...”
Đến tới chỗ của Hình Sở Nhan, Nghiêm Nhất Thành chủ động giúp cô xịt chống nắng lên mặt, cổ, gáy và hai cánh tay. Mải chú tâm vào cô, anh không hề hay biết những ánh mắt có ngưỡng mộ, có kỳ thị từ những bạn học cùng lớp ở phía sau lưng chĩa vào mình.
Xịt chống nắng cho Hình Sở Nhan xong, Nghiêm Nhất Thành vô tình thấy cô vẫn dùng kẹp tóc dù đang buộc cao, sợ cô sẽ bị cấn đau da đầu, anh bất giác giơ tay định gỡ xuống: “Học xong tiết Thể dục rồi hãy cài kẹp tiếp.”
Hình Sở Nhan nghiêng đầu tránh đi, dùng tay chặn vị trí đang cài kẹp tóc lại không cho Nghiêm Nhất Thành tháo xuống, kiên quyết lắc đầu, nhăn mặt nhíu mày phản đối: “Không muốn.”
Trông thấy phản ứng của Hình Sở Nhan, Nghiêm Nhất Thành chỉ còn biết cười bất đắc dĩ, buộc miệng hỏi: “Thích đến vậy à?”
“Ừm.” Hình Sở Nhan không chần chừ gật đầu, thẳng thừng đáp: “Thích lắm.”
Nghiêm Nhất Thành không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ mỉm cười dịu dàng, trong con ngươi giờ đây phản chiếu duy nhất hình ảnh của Hình Sở Nhan.