Gương mặt đau rát, anh ra tay không nương tình, cái tát ấy khiến cô ù cả tai, còn anh như đâm nhiều nhát vài tim cô.
Ánh mắt Chu Uý Sơ đờ đẫn, đầu óc chỉ toàn sự hỗn loạn, cô chậm rãi ngẩng đầu.
“Uý Sơ!” Trần Ngọc ngàn vạn lần không ngờ sự tình sẽ diễn biến như vậy, bà hoảng hốt quay sang bên cạnh xem chỗ bị đau của con gái mình.
Bùi Nghiệp Khôn cụp mắt xuống. “Cũng là chỗ quen biết, vốn dĩ không cần phải như vậy, phải có chừng mực.”
Đây không phải là Chu Uý Sơ mà anh biết.
Lý Mạn thở ra, liếm phần má trong, nếm được mùi máu, cô hừ khẽ một tiếng.
“Đau lắm không?” Bùi Nghiệp Khôn nâng cằm cô quan sát.
“Vẫn ổn.”
Mạch suy nghĩ của Trần Ngọc trở nên rõ ràng, hiểu được mối quan hệ này rồi, bà hơi ngẩn ra, mọi người đều tình cờ gặp nhau, dăm ba câu không thể nói rõ hết được, cả đôi bên đều có lỗi.
Trần Ngọc thấy Chu Uý Sơ không bị gì, bình tĩnh nói: “Từ bé mẹ đã dạy con thế nào, bây giờ con hành xử như đứa không được dạy dỗ, lãnh đạo trường còn đang ở bên kia, con không biết tốt xấu đã ra tay đánh người ta, thành ra cái gì đây? Tiểu Mạn là con gái của Kiến Trung, dù sao cũng là người nhà của chúng ta, ít nhất cũng phải đối xử lịch sự với người ta. Có thể giải quyết bằng lời lẽ thì tại sao lại động tay động chân?”
Lời nói của Trần Ngọc khiến Chu Uý Sơ sửng sờ. Bà ấy cứ luôn đứng về phía Lý Mạn, vì lý do gì?
Chu Uý Sơ hất tay Trần Ngọc ra, nói một cách không thể tin nổi: “Mẹ, mẹ là mẹ của con, tại sao lại giúp cô ta. Mẹ chẳng biết gì cả! Chẳng biết bất cứ chuyện gì cả!”
“Không biết chuyện gì? Con phải nói cho mẹ biết thì mẹ mới có thể hiểu được chứ, tình huống bây giờ con cảm thấy con đúng à?” Khi dạy dỗ người khác, Trần Ngọc quen dùng giọng điệu nghiêm khắc, lại còn lạnh như băng.
Bà càng dùng lý trí dạy dỗ Chu Uý Sơ bao nhiêu, thì Chu Uý Sơ càng không thể suy nghĩ lý trí nổi.
Chu Uý Sơ cảm thấy không muốn cãi nữa, cô không muốn nói, không muốn kể cô tông chết người ta, cô càng không thể nói một cách chính xác cô ghét Lý Mạn đến mức nào.
Vào thời điểm tuyệt vọng nhất cô phát hiện Lý Mạn đang âu yếm với người đàn ông cô yêu, Lý Mạn còn là con gái của bố dượng mình, trong vài giây hốt hoảng, dường như tất cả mọi thứ đều bị Lý Mạn cướp đi.
Không ai có thể lý giải được cảm nhận của cô.
Chu Uý Sơ mím chặt môi quay người chạy đi.
“Uý Sơ…”
Cô không quay đầu, Trần Ngọc cũng không thể chạy theo.
Trần Ngọc lại nhìn Lý Mạn, trong lòng mang sự áy náy, quen biết bao ngày tháng qua bà cũng biết tính cách con người Lý Mạn, không thích nói nhiều, hành sử một cách lý trí, có lẽ người ngoài sẽ nghĩ cô lạnh lùng, nhưng thực ra là người có nội tâm ấm áp lương thiện và đơn thuần, cho dù là tính cách, thái độ chuyên môn hay cách dạy học, Trần Ngọc đều vô cùng quý trọng cô.
Tiểu Mạn là cái tên bà tự gọi Lý Mạn, bình tĩnh và dịu dàng.
Lý Mạn nói: “Nếu như dùng thân phận trưởng bối ở trường học gọi một tiếng Tiểu Mạn thì em nhận, còn nếu như dùng thân phận ở mối quan hệ cá nhân mà em không muốn thừa nhận, vậy thì bỏ đi. Chuyện không phức tạp đến thế, cho dù biết cô là vợ của Lý Kiến Trung cũng chẳng thay đổi gì, không cần bữa cơm sum vầy, ở đây cũng nói chuyện rõ ràng được.”
Lý Mạn vỗ tay Bùi Nghiệp Khôn ra hiệu anh thả ra, Bùi Nghiệp Khôn nói: “Hai người trò chuyện đi, tôi đi hút điếu thuốc.”
Lý Mạn bước tới trước mặt Trần Ngọc nói từ tốn: “Em không muốn có bất cứ quan hệ nào với gia đình hiện tại của Lý Kiến Trung, đừng nói đến chuyện chung sống hoà thuận. Nếu như ông ấy có đề cập chuyện này với cô, vậy thì cô cũng biết quan hệ giữa em và ông ấy không tốt, về nguyên nhân không được tốt ấy, tuy nói không hoàn toàn liên quan đến cô, nhưng cũng không thoát khỏi liên quan. Lòng em không rộng lượng như vậy, không thể nào mặt cười môi nở với người đã phá hoại gia đình mình chứ đừng nói đến chuyện sống chung hoà bình. Về phần con gái cô tại sao lại có định kiến sâu sắc với em như thế, chắc là vì sự xuất hiện của em khiến cô ấy cảm thấy bị uy hiếp. Dù sao Lý Kiến Trung cũng là kẻ có tiền, nhưng có lẽ vì cô ấy yêu Nghiệp Khôn sâu đậm nên mới hận em thấu xương.”
Cô dừng lại một chút rồi nói tiếp: “… Nhìn lại mối quan hệ giữa chúng ta thì trong công việc em vẫn rất cảm kích cô. Em chỉ muốn làm việc thật tốt, hy vọng cô công tư phân minh, không mang chuyện cá nhân vào công việc.”
Trần Ngọc: “Tiểu Mạn, cô cảm thấy em hiểu lầm nhiều chuyện. Con bé Uý Sơ kia cô cũng không biết thế nào, khoảng thời gian này tinh thần nói bất ổn, là con bé không tốt. Bố em thực sự rất quan tâm đến em, ông ấy không thường kể về em với cô, có lẽ sợ cô nghĩ nhiều hoặc không vui, nhưng ông ấy lén đi gặp em không phải cô không biết, tối hôm qua cô nói muốn dùng bữa với em, ông ấy vui cả đêm, nghe mẹ em nói muốn mua nhà cho em, bố em định cho em…”
“Một người vô trách nhiệm đột nhiên lại tỏ ra quan tâm mình, cô cảm thấy bị lừa hết lần này đến lần khác thì trong tim còn tồn tại sự cảm kích không?”
Trần Ngọc lời nói đến khoé môi lại bị nghẹn.
Lý Mạn nói: “Đừng nghĩ đến chuyện thay đổi mối quan hệ giữa em và ông ấy, cô với em mà nói thì chỉ là bậc trưởng bối ở trường mà thôi.”
“Cô chỉ hy vọng em có thể thấu hiểu được suy nghĩ của bố em, em có thể hận bố em hoặc là hận cô, nhưng xin em cho một cơ hội, để có thể chung sống hoà bình với nhau.”
Lý Mạn biết Trần Ngọc luôn mưu cầu cuộc sống bình an tươi đẹp, chỉ là không ngờ bà ấy bị ám ảnh như vậy, Lý Mạn nhớ lại quá khứ, cô tuôn một tràng dài.
“Vậy ai hiểu, ai nghĩ cho mẹ em, ai cho mẹ em một cơ hội? Chuyện nên nói em đã nói hết rồi, cô vẫn cố chấp nói tới. Vậy em hỏi cô, khi Lý Kiến Trung từ Đồng Thành về kiến quyết muốn ly hôn với mẹ em, lúc ấy hai người đã đến bước nào rồi? Là sau khi ông ấy ly hôn với sống với cô, hay gì hai người đã sống chung nên ông ấy mới muốn ly hôn? Em hỏi ông ta lý do là gì, ông nói ông gặp được người mình yêu, với em ông ta chỉ là một ông bố vô trách nhiệm, nhưng đối với mẹ em là uổng phí cả một đời, thứ bà có được là người không yêu mình, bất trung bất nghĩa. Nói đến cùng cô cũng chỉ là kẻ thứ ba trong cuộc hôn nhân của bố mẹ em, tình yêu là cái gì, chỉ dựa vào tình yêu là có thể sống suốt đời sao? Lý Kiến Trung không có tiền cô có cưới ông ta không? Cô có không?”
Trần Ngọc bị buộc tội, á khẩu không đáp lại được, chỉ có thể im lặng.
Lý Mạn nói: “Nhưng mẹ em thì có. Khi mẹ em gả cho bố em, ông ta chỉ là công nhân của một nhà xưởng nhỏ, sau đó hai người có chút tiền tiết kiệm, ông ấy nói ông ấy muốn đi làm ăn, biết rõ nếu như thất bại thì trong nhà sẽ nợ một số tiền lớn nhưng mẹ em vẫn ủng hộ ông ấy. Có thể giữa họ không có tình yêu, nhưng sự tin tưởng và cố gắng này, đổi lại lúc ấy là cô thì cô sẽ làm thế nào? Lý Kiến Trung là hạng người gì, em còn rõ hơn cả cô, mẹ em nhận những đau khổ gì em cũng ghi lòng tạc dạ. Muốn em cho các người cơ hội, đây chẳng phải là cho những kẻ suýt giết mẹ em một cơ hội à? Cô biết tại sao trên cuộc đời này phần lớn người mới và người cũ không thể sống hoà hợp được không, bởi vì luôn có một người nhận hết đau khổ, trong lòng không muốn, không cam tâm.”
Trần Ngọc yên tĩnh một hồi lâu, Lý Mạn đương nhiên đang không tỉnh táo, Trần Ngọc nói: “Đứng ở góc độ của em thì sự thật là như vậy, nhưng đứng có góc độ của cô thì không giống thế. Cô không muốn giải thích cũng không cần em hiểu cho cô, cô chỉ là người ngoài, nhưng Kiến Trung thì không, ông ấy vẫn luôn là bố của em, đối với chuyện đã qua ông ấy rất hối hận, ông ấy muốn bù đắp cho em, cho người biết sai một cơ hội hối cải được không?”
Lý Mạn nhìn không thấu Trần Ngọc, bây giờ cô không có cách nào cư xử lý tính với Trần Ngọc này, sau khi biết được thân phận của bà ấy cô đã bất giác dựng thành kiến với bà ta. Mỗi hành động lời nói của bà đều khiến Lý Mạn cảm thấy ghét, cái gọi là công tư phân minh Lý Mạn không làm được.
“Nếu như mẹ em muốn em tha thứ cho Lý Kiến Trung, ngược lại có thể hiểu được, nhưng cô, cô đứng trên lập trường nào để đề nghị như vậy? Em hoà hợp với ông ấy, có lẽ gia tài của ông ấy sẽ có phần của em, chuyện này cũng đồng ý à?”
Trần Ngọc thở dài, bà biết Lý Mạn đang phức tạp hoá ý nghĩ của bà.
“Tài sản của bố em phải được chia cho em. Cô và bố em đã đi cùng nhau bảy tám năm nay rồi, đều là thật sự với nhau, cô hy vọng mỗi ngày ông ấy đều được vui vẻ, em là con gái máu mủ duy nhất của ông ấy, ông ấy sẽ không bỏ mặc em. Chuyện huyết thống rất kỳ diệu, chém không đứt đẩy không đi, nếu có một ngày em buông bỏ xuống, cả hai đều sẽ trải qua những ngày tháng hạnh phúc.”
Từ sau chuyện với Chu Quốc Xương, trải qua quãng thời gian mặc kệ sự đời, Trần Ngọc đã nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện, cuộc đời này rất ngắn, thoả hiệp thì mới gặp được hạnh phúc, đó mới chính là căn nguyên của cuộc đời.
Lý Mạn cười khịt mũi, yên lặng nhìn, nói: “Cô nghĩ rằng cô biết tất cả mọi chuyện? Đứng ở góc độ người bên lề khuyên can bình phẩm đúng sai cũng chỉ là phán đoán mà thôi. Không phải em không cho Lý Kiến Trung cơ hội, là ông ấy khiến em thất vọng hết lần này đến lần khác, tại sao em phải xây dựng toà tháp niềm tin giữa em và ông ấy? Giống như một người cả đời làm chuyện xấu nhưng vì anh ta mắc bệnh ưng thư sắp chết mà phải đồng cảm tha thứ cho anh ta à? Trần Ngọc, cô giáo Trần, cô như hiệp sĩ bàn phím tuỳ tiện dùng suy nghĩ của mình để nói lên quan điểm rồi tuỳ ý phán xét cuộc sống của người khác, ôm đồm chuyện không liên quan đến mình.”
“Tiểu Mạn, cô chỉ có ý tốt… Uý Sơ! Con làm gì thế!”
Chu Uý Sơ đột nhiên từ cửa cầu thang bộ chạy xộc ra, trong tay cầm con dao phẫu thuật, mũi dao sắc nhọn loé lên tia sáng lạnh lẽo, Lý Mạn nghe Trần Ngọc hô lớn còn chưa kịp phản ứng đã bị Trần Ngọc kéo lại, bà đang bảo vệ Lý Mạn, con dao kia xoẹt qua cánh tay Trần Ngọc.
Các vị lãnh đạo đang hóng chuyện thấy sự việc vừa xảy ra liền chạy như ong vỡ tổ tới, có hai người biết rõ đó là con gái Trần Ngọc mới quở trách: “Làm cái gì đấy! Làm loạn cái gì hả! Có vấn đề gì không thể giải quyết ổn thoả, làm loạn lên tính mạng người khác thì tính sao đây hả?”
Vết cắt trên tay Trần Ngọc khoảng mười cen-ti-mét, dao phẫu thuật sắc bén, ấn sâu một chút có thể cắt được thịt.
Từng giọt máu tươi nhỏ xuống mặt đất.
Lý Mạn bỗng đưa tay muốn giúp Trần Ngọc nhưng tay lại dừng giữa khoảng không. Cô nhìn sang Trần Ngọc, vài giây sau lại thu về, nói: “Đi tìm bác sĩ băng bó đi.”
Trần Ngọc lo lắng cho Lý Mạn và vết thương, bà đi đến trước mặt Chu Uý Sơ và hung hăng cho cô ta một bạt tai, bà không cần giữ hình tượng trước mặt lãnh đạo nữa, giáo dục con cái mới là chuyện quan trọng nhất.
“Mẹ rất thất vọng về con, con dùng lời nói công kích tổn thương người khác, rồi dùng vũ khí tấn công người ta là hai khái niệm khác nhau, con có biết con đang làm gì không? Con đang phạm tội đấy! Bình thường thế nào, mọi thứ mẹ dạy con quên hết rồi sao? Rốt cuộc con bị gì vậy hả?”
Trần Ngọc rất hiếm khi nổi giận, bà chịu đựng cảm giác đau đớn mà vết thương mang đến, cắn răng dạy dỗ con gái mình.
Chu Uý So bị phó hiệu trưởng và một giáo viên chủ nhiệm khối chín giữ chặt, không thể động đậy, cô ta không thể gắng gượng thêm được nữa, khóc đến không nói được thành lời, chỉ phát ra những tiếng đứt quãng rằng cô ta sợ hãi.
Trần Ngọc thấy dáng vẻ đó của con gái thì lại đau lòng khôn xiết, bà không biết rốt cuộc con gái gì là thế nào.
Trần Ngọc bảo họ buông cô ta ra, Chu Uý Sơ bổ nhào vào lòng bà, vừa góc vừa nói sợ, nói xin lỗi.
Hiệu trưởng nói: “Cô Trần, cô đưa con gái về nghỉ ngơi đi, chuyện ở đây chúng tôi sẽ xử lý.”
Bùi Nghiệp Khôn vừa hút xong điếu thuốc, đi thang máy từ tầng dưới lên, khi cửa thang máy khép lại anh nhìn thấy một nhóm cảnh sát đi vào, dáng vẻ xuất phát vội vàng, người ở giữa dẫn đầu nhóm.
Ở phòng nghỉ, y tá nghe được tiếng gõ cửa quay lại nhìn thì giật mình, nhìn thấy cảnh sát thì theo phản xạ có điều kiện sẽ xuất hiện cảm giác bất an, nghĩ bụng chắn bệnh viện đã xảy ra chuyện gì rồi.
Không ngờ lại hỏi thăm Chu Uý Sơ.
Nhận được tin tức cả nhóm chạy lên tầng bốn, vài y tá trong nháy mắt nổ tin đi khắp nơi, người này người kia kể một câu, tổng kết lại là… Chu Uý Sơ gây chuyện!
Trần Ngọc vuốt xe đầu Chu Uý Sơ, nói khẽ: “Mẹ đưa con về nhà được không? Bên phía ý tá trưởng mẹ sẽ nói sau.”
Lý Mạn thấy vết máu loang lỗ trên cánh tay Trần Ngọc, sắc mặc của Chu Uý Sơ cũng càng lúc càng kỳ quái, nhìn không giống như người bình thương, đã thế còn điên cuồng cầm dao đâm người khác.
Ân oán của hai người đã bị đẩy đến mức này sao?
“Cô Trần.” Lý Mạn gọi bà, nói hờ hững: “Xử lý vết thương trước rồi hẵng về.”
Nhát chém đó là vì cản cho cô, Lý Mạn không phải người không tim không phổi, chuyện gì cũng vì cô mà ra.
Trần Ngọc hơi gật đầu, nắm chặt tay Chu Uý Sơ muốn dùng thang máy xuống, bất ngờ đối mặt với Bùi Nghiệp Khôn.
Chân chưa bước vào thang máy, đầu cầu thang bộ đã có năm sáu người chạy lên, mặc đồng phục cảnh sát dễ nhận dạng.
Hàn Phó Minh bước xông lên giữ vai Chu Uý Sơ, nói: “Xin về cục cảnh sát một chuyến để hỗ trợ cánh sát điều tra, tốn ít thời gian của cô rồi, xin phối hợp một chút, cảm ơn.”
Vừa nghe đến hai chữ cảnh sát chân Chu Uý Sơ như nhũn ra, Trần Ngọc cũng không đỡ nổi cô ta, cô ta nói không ra hơi, giống như con tôm nhỏ cong người bật lên trước vài bước.
Trần Ngọc: “Cảnh sát, có phải hiểu lầm gì không? Hỗ trợ chuyện gì?”
Hàn Phó Minh: “Nửa tháng trước tại Đông Giao xảy ra một vụ tai nạn giao thông, chủ xe gây tai nạn đã bỏ trốn, qua loại trừ của cảnh sát, đã khoang vùng năm tình nghi, cô Chu Uý Sơ và bố cô ấy Chu Quốc Xương từng có tiền án nằm trong vòng tình nghi, xin phối hợp điều tra.”
“Không thể nào…” Lông mày Trần Ngọc nhíu lại, bà nhớ lại nửa tháng trước Chu Uý Sơ đột nhiên nói đưa xe cho Chu Quốc Xương, nói rằng bố đi lại vất vả, lúc ấy bà không để ý, chỉ nghĩ rằng Chu Uý Sơ hiếu thuận với bố, huống hồ là chiếc xe cũ, Kiến Trung cũng có ý định đổi xe cho cô.
Ngón tay Hàn Phó Minh khẽ động, hai viên cảnh sát dẫn Chu Uý Sơ đi.
Chu Uý Sơ không phản kháng cũng không phủ nhận, Trần Ngọc bắt đầu nghĩ mà thấy sợ, bà không tin.
Trần Ngọc nói: “Tôi muốn đi tới cục cảnh sát với các cậu, tôi không tin, con gái tôi sao có thể gây chuyện rồi bỏ trốn!”
Hàn Phó Minh cho Trần Ngọc đi cùng, tin hay không tin, tra ra manh mối một khắc sẽ có kết quả.
Bùi Nghiệp Khôn ít nhiều gì cũng không tin, dù sao cũng quen nhau hai năm, xem như hai ngày qua tâm tình cô ta bất thường, nhưng dù sao vẫn cảm thấy cô ta không phải là kiểu người làm chuyện kia. Sau cùng mọi người đều sẽ tin tưởng những gì mình biết và những người mình từng quen.
Anh nhìn Hàn Phó Minh, hơi ghen ghét, đi đến cạnh Lý Mạn giữ chặt tay cô.
Hàn Phó Minh nhìn thấy Lý Mạn, gật đầu ra hiệu, Lý Mạn gọi anh ta.
Cảnh sát dẫn Chu Uý Sơ và Trần Ngọc đi, Hàn Phó Minh nói đợi chút rồi đi qua.
Lý Mạn hỏi: “Cô ấy thực sự có liên quan đến việc gây tai nạn rồi bỏ trốn?”
Hàn Phó Minh nói: “Là tình nghi, nhưng không có chứng cứ chính xác. Nhưng phản ứng của cô ta em cũng thấy đấy, không hề phản kháng, đó là biểu hiện của việc có tật giật mình. Khi một người tốt làm chuyện xấu sau đó bỏ trốn và bị phát hiện, trong lòng họ sẽ day dứt tự trách không muốn giải thích, bởi vì trong khoảng thời gian trốn tránh cô ta đã bị chính lương tâm của mình dày vò. Đợi cô ta tự nói ra sự thật thôi.”
“Người bị tông đã chết?”
“Ừ, pháp y giám định là tử vong tại chỗ.”
Bùi Nghiệp Khôn ho khan vài tiếng, mười ngón tay siết chặt, sau đó anh lại trực tiếp ôm người vào lòng, Lý Mạn bị giật mình, lời định nói bị đứt ngang.
Lúc này Hàn Phó Minh mới nhìn sang Bùi Nghiệp Khôn, không biết nên nói gì cho phải, do dự một lát, nói: “Sau này trò chuyện tiếp, tôi phải vội đi trước, vẫn đang trong ca làm việc.”
Bùi Nghiệp Khôn cúi đầu hỏi: “Sau này trò chuyện tiếp? Hai người vẫn còn giữ liên lạc?”
Lông mi Lý Mạn hơi cụp xuống, nghĩ đến chuyện Chu Uý Sơ và Trần Ngọc, suy nghĩ trở nên hỗn loạn, anh còn ghen tuông, Lý Mạn không để ý đến anh, ngồi trên ghế ở hành lang, im lặng chờ kết quả phẫu thuật của Ngô Xảo.
Bùi Nghiệp Khôn nhéo mũi cô. “Anh dỗ em đấy, muốn chuyển sự chú ý của em.”
Lý Mạn dựa trên vai anh, tất cả mọi chuyện tựa như giấc mộng. Giống như cuồng phong mưa sa bão táp, đánh úp xuống khiến người ta không kịp đề phòng.
Cô yêu cầu Trần Ngọc phải để công tư phân minh, dựa vào tính cách của bà ấy hẳn là bà ấy có thể làm được, nhưng còn cô thì sao? Lý Mạn cảm thấy mình không làm được, sau này còn phải làm việc với nhau, còn phải gặp nhau rất nhiều, có lẽ Trần Ngọc sẽ tiếp tục khuyên cô, hoà hoãn mối quan hệ của cô và Lý Kiến Trung, nhưng cô thực sự không cần.
Không có Lý Kiến Trung, cô hiện tại vẫn sống rất tốt.
Hàng lông mày kéo dãn của Bùi Nghiệp Khôn cũng dần dần nhướng lên, chuyện của Chu Uý Sơ anh cũng không thể tưởng tượng nổi.
Anh nói: “Trên đời này chuyện chúng ta cảm thấy không thể nào có quá nhiều, có lẽ chúng ta không gặp được, nhưng không có nghĩa là không có. Cuộc sống mà, thực sự giống như phim truyền hình. Hai ngày qua thấy cô ta bất thường, vừa rồi bà cô kia nói rất có đạo lý, đúng là tám, chín, không đoán được mười. Anh xem ti vi thấy trên bản tin có một câu, người có thể sống không học thức, nhưng phải có đạo đức.”
Bùi Nghiệp Khôn vuốt ve tay cô, tiếp tục nói: “Về chuyện của mẹ Chu Uý Sơ và em, cả bác Lý nữa, anh thấy em không cần nghĩ nhiều làm gì, vào công việc thì chỉ làm việc, đừng tự giày vò mình nghĩ có nên tiếp xúc hay không, anh thấy bà ấy không phải người so đo, lại còn là giáo viên, chắc là hiểu đạo lý. Còn nếu em nghĩ đến chuyện hoà hoãn với bác Lý thì chúng ta cứ cho cơ hội, còn không thì cứ an tâm ở bên cạnh đợi anh, chúng ta không thiếu chút sự quan tâm đó. Có từng nghe câu này chưa, khiến bạn trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất mới là đàn ông tốt, chà, anh phải cố mà làm bố và làm người chồng tốt của em thôi.”
Những sợi dây phức tạp trong lòng Lý Mạn đã bị anh dùng đôi ba câu kéo phăng đi.
Lý Mạn không nói với anh về hành động điên rồ của Chu Uý Sơ, cô ôm anh. “Người cũ tốt cái gì?”
“Chắc là khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo.”
“Nói hươu nói vượn.”
Bùi Nghiệp Khôn thấy sắc mặt cô tốt hơn một chút, mới cười cười, nâng cằm cô lên nhìn. “Mặt còn đau không? Sưng phù như cái bánh bao.”
Lý Mạn: “Không đau, nhưng mà anh hơi mạnh tay.”
“Tuy rằng nói đàn ông đánh đàn bà là hành vi cấp thấp, nhưng em cũng nên đổi vị trí mà nghĩ lại. Đứng ở góc độ của anh, anh đã cảnh cáo rồi, cô ta còn động thủ, anh mà nhịn được kiểu khẩu khí ấy. Giống như lần trước Trương Thịnh muốn đánh anh, không phải em đứng bên còn gọi người tới giúp em đánh hắn à, em thì gầy quá nên mới bị đẩy lên cây.”
Chuyện này anh nói Lý Mạn hiểu được.
Yêu một người sẽ vô thức bảo vệ cho người ta, không đành lòng nhìn anh ấy chịu bất cứ thiệt thòi nào, nếu nói từ hướng này, cô và Bùi Nghiệp Khôn giống nhau, không để yên cho bất cứ ai bắt nạt người mình yêu.
***
Trích đoạn nhỏ:
Ngày nào đó trên giường.
Bùi Nghiệp Khôn: “Gọi daddy!”
Lý Mạn: “…”
Bùi Nghiệp Khôn: “Nghe không gọi daddy! Không gọi sẽ bị ăn gậy!”
Ngày hôm sau Lý Mạn đi lại hơi khó khăn, Bùi Tri Húc ngơ ngắn hỏi Bùi Nghiệp Khôn mẹ bị gì.
Bùi Nghiệp Khôn nói: “Mẹ con không nghe lời, bị bố đánh một trận.”
Bùi Tri Húc ôm lấy chân Lý Mạn: “Mẹ đau ở đâu, con thổi cho mẹ.”
Bùi Nghiệp Khôn dựa trên ghế sô pha đọc báo. “Thổi cái gì mà thổi, mẹ con còn thích cái gậy ấy nữa đấy.”
Lý Mạn cầm lá rau bên cạnh ném về phía anh, ngay giữa mặt. “Anh chẳng bao giờ đứng đắn.”