img src="https://static.trumtruyen.vip/chapter-image/37478/6119b38b52545d65465131f26298f3fe.jpg" width="3700" height="2000" layout="responsive">
“Vậy tại sao không gọi là Bạch Tử? Nó còn có anh chị em nào khác không?” Trương Kha thấy La Phù Nhược bị sốc nên hỏi.
Trương Triệu nghe xong lại liếc nhìn Vệ Thập Mệnh, “Hắc Tử là con một chứ không phải là không dám gọi Bạch Tử.”
Mọi người??? Tại sao không dám gọi là Bạch Tử? Vả lại tại sao lại dè dặt nhìn sếp bọn tôi như vậy?
La Phù Nhược lại bị sốc một lần nữa, chỉ vào con mèo hỏi: “Con một! Đây là mèo đực sao?”
Trương Triệu thản nhiên đáp: “Đúng đó, nếu là cái thì sao gọi Hắc Tử được.”
La Phù Nhược không khỏi nhớ lại lúc con mèo làm nũng với sếp lập tức vỡ vụn, cô mệt mỏi đi đến ghế bên cạnh nằm nhoài xuống, “Tôi cần yên tĩnh.”
Mọi người: “...”
Trương Triệu chào tạm biệt mọi người đưa bé mèo cào cửa không muốn về nhà đi. Ngu Thất bị mang theo an ủi nó một chút, cảm thấy mình cũng nên về nhà ăn cơm rồi.
Văn phòng im lặng vài giây, Vệ Thập Mệnh lên tiếng trước phá vỡ bầu không khí ảm đạm này: “Cha đứa nhỏ điều tra thế nào rồi?”
Chu Dịch hoàn hồn lại, anh ấy ngồi trước máy tính chiếu những thứ mà mình và Tác Tư Tiền điều tra được: “Có manh mối rồi, ở trong quán bar xa hoa đó, sau khi Dư Thu Diệp say rượu có một nhân viên phục vụ quầy rượu đi vào quán bar, sau khi xử lý đã khôi phục được camera giám sát, vả lại trùng hợp là trước một tuần khi đứa bé xảy ra chuyện người đàn ông này đã đến tìm Dư Thu Diệp, sau đó hai người tan rã trong không vui, từ đó người này không xuất hiện nữa, Trương Kha cũng đã thử liên lạc.”
Trương Kha nghe nhắc đến tên mình lập tức đứng dậy, “Người này tên là Phong Châu, thân phận có hơi đặc biệt, là con riêng của nhà họ Phong nhưng không được nhà họ Phong nhận về nuôi nên không liên quan gì đến nhà họ Phong cả. Hiện tại Phong Châu không ở An Đô nên vẫn chưa thể liên lạc, nghe nói đã đến nơi khác rồi, cũng đổi số điện thoại, nhưng chỉ cần nhiều nhất một buổi tối em sẽ tra ra được vị trí của hắn ta.”
“Được, chỉnh sửa một số tài liệu cần dùng trong phiên tòa, liên lạc với Phong Châu, ngoài ra chú ý đến Từ Tư Tư một chút, hiện tại cô ta là bước đột phá dễ nhất, nếu cô ta có thể nói ra ai là người sai khiến thì mọi chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều.” Vệ Thập Mệnh cất tài liệu đi chuẩn bị về nhà thăm bé cá của mình, nếu không phải vừa mới ăn cơm thì hắn cũng quên mất hôm nay mình vẫn chưa cho cá ăn.
Trương Kha nghe xong hơi nhụt chí, “Bên Từ Tư Tư đã bị cảnh sát khống chế, nghe đâu bị trúng tà ấy, từ khi bị bắt giữ tinh thần cô ta vẫn trên bờ vực sụp đổ nhưng dường như có gì đó đang cố gắng chống đỡ cô ta vậy, sống chết không chịu mở miệng, hỏi cái gì cũng không nói.”
“Bình thường nếu dễ nói ra như vậy thì hung thủ đứng phía sau cũng quá ngu ngốc rồi. Lúc bọn họ hợp tác đương nhiên đã để lại điểm yếu dùng để khống chế đối phương, nếu không chỉ một bên có lợi thôi, trong tay Từ Tư Tư có điểm yếu của người kia.” Chu Dịch tiếp tục giải thích cho Trương Kha: “Dù Từ Tư Tư có muốn nói hay không thì cô ta cũng không thoát khỏi chuyện đứa bé sơ sinh kia tử vong được.”
“Ừm, cứ như cũ thôi, không phải gấp. Tôi về nhà một chuyến, nếu có tin tức của Phong Châu thì nhanh chóng báo cho tôi.” Vệ Thập Mệnh nói xong liền lấy chìa khóa xe rời khỏi.
Trong văn phòng lại yên tĩnh.
La Phủ Nhược chỉ vào cánh cửa, “Không phải ảo giác chứ, hai ngày trước khi mở phiên tòa mà sếp cũng về nhà sao?”
Trương Kha sờ cằm, vẻ mặt chắc nịch: “Chắc chắn có vấn đề.”
Chu Dịch và Tác Tư Tiền cũng nhìn nhau, đều thấy được sự nghi ngờ trong mắt đối phương.
La Phù Nhược cong môi nở nụ cười kỳ dị: “Có phải sếp nuôi bé yêu tinh nào trong nhà không? Sức quyến rũ dữ dội như vậy, còn có thể khiến sếp về nhà ngay giữa trưa nữa.”
“Chị, chị cười có hơi ghê.” Trương Kha sợ đến mức rùng mình nói.
La Phù Nhược: “...” Cô đứng phắt dậy đi đến cạnh Trương Kha, sau đó “thân mật” vỗ vai cậu ta một cái: “Người trẻ tuổi, sao lại không nhớ vậy? Sau này gọi tôi là anh.”
Bả vai Trương Kha hơi tê dại: “Em biết rồi anh!”
La Phù Nhược thỏa mãn, “Nhóc con, được đấy.” Nói xong ôm đống tài liệu của mình đi về phòng làm việc.”
Trương Kha vô thức xoa xoa bờ vai của mình, thận trọng nói: “Hình như sức lực của chị La ngày càng lớn, có phải nhà chị La mở phòng tập võ không? Vì thiếu nhân lực nên chị ấy mới đi làm huấn luyện viên à?”
Đúng vậy, nhà La Phù Nhược có mở phòng tập võ, hơn nữa còn được kế thừa nên có nguồn gốc rất lâu đời. Từ nhỏ La Phù Nhược đã tập võ, vả lại cô còn có thiên phú nên hiện tại có thể nói hiếm khi gặp phải đối thủ, ít nhất thì Trương Kha tốt nghiệp Ngành Cảnh sát hình sự không có can đảm khiêu chiến với La Phù Nhược.
La Phù Nhược cũng cố gắng tìm một người đàn ông có thể đánh ngang mình để bảo vệ cô, mặc dù mọi người trong văn phòng đều hoài nghi về phương pháp này nhưng chị La lại rất cố chấp, cũng chính vì vậy mà La Phù Nhược có nhà có xe đến giờ vẫn còn độc thân.
Dưới ánh mắt đồng tình của Chu Dịch và Tác Tư Tiền, Trương Kha vừa xoa bả vai vừa đi ra ngoài tiếp tục điều tra về chuyện của Phong Châu. Mọi người hoàn toàn không biết sếp nhà mình cứ mải lo về nhà như vậy là để cho bé yêu tinh nhà mình ăn trưa hệt như lời La Phù Nhược nói.
Bé yêu tinh Ngu Thất đã về nhà trước Vệ Thập Mệnh một bước, Hắc Tử khó khăn lắm mới thoát khỏi chủ nhân của mình tận tình đưa Ngu Thất về đến trước cửa, sau khi xác định xung quanh không có ai thì Ngu Thất mới ló đầu ra khỏi chiếc khăn nhảy lên phiến đá, nhưng giữa trưa đá bị hun nóng, cậu không kìm được búng người lên hai lần, cuối cùng nhảy vào trong nhà, bé mèo dùng hai chân trước đóng cửa lại.
Nó ngồi trước cửa liếm chân, mãi đến khi cửa đóng kín rồi mới quay người rời khỏi.
Ngu Thất xông thẳng vào bể cá, lúc này mới lộ ra vẻ mặt hài lòng. Đúng lúc này bụng cậu kêu lên ùng ục nhắc nhở Ngu Thất nên ăn gì đó.
Ngu Thất bơi ra thành bể quan sát vị trí phòng bếp, cậu vẫn còn nhớ Vệ Thập Mệnh để thức ăn cho cá ở bên trong, cậu dùng toàn bộ sức mạnh để lết về phía nhà bếp.
Một lát sau trong bếp thỉnh thoảng phát ra âm thanh va chạm của dụng cụ, mặc dù đã cực kỳ cẩn thận nhưng vẫn làm nó phát ra tiếng. Ngu Thất mở hé tủ ra chui vào, sau khi phát hiện không có thứ mình cần tìm thì rời khỏi.
Ngu Thất đóng ngăn tủ lại rồi tiếp tục mở thêm vài ngăn nữa, thỉnh thoảng lật ngược chén bát mà Vệ Thập Mệnh úp xuống rồi mở ngăn tủ ra, cuối cùng hai mắt sáng lên, cậu đã tìm thấy cái hộp quen thuộc kia rồi.
Ngu Thất bò vào trong tủ, cửa tủ dần đóng lại kẹp nhẹ đuôi cậu, cậu đứng trong ngăn tủ tối bò đến cạnh hộp thức ăn rồi hài lòng mở nó ra.
Cùng lúc đó, sau khi Trương Triệu rời đi Vệ Thập Mệnh cũng đã đi đến cổng biệt thự mà Ngu Thất vẫn không cảm nhận được gì, thậm chí vì cách một cánh cửa tủ nên không thể nghe thấy tiếng.
Mãi đến khi tiếng xe của Vệ Thập Mệnh truyền đến Ngu Thất mới đờ người ra, hoảng loạn đẩy cửa tủ, xác định đúng là tiếng xe bên ngoài biệt thự mới hoảng loạn bỏ hộp thức ăn về chỗ cũ rồi chạy ra ngoài, nhanh chóng bò đến bể cá.
Cuối cùng lúc Vệ Thập Mệnh mở cửa Ngu Thất cũng nhảy tõm vào trong, ngoan ngoãn bơi vào trong góc, cái miệng nhỏ vẫn còn đang nhai đống thức ăn vừa nãy.
Vệ Thập Mệnh đi vào thay giày xong liền đi đến cạnh bể cá gõ gõ tấm kính, “Đói bụng chưa? Quên cho ăn mất.”
Bé cá con không phản ứng gì mà vẫn nằm một góc, cũng may Vệ Thập Mệnh cũng đã quen rồi nên quay người đi vào phòng bếp lấy thức ăn.
Nhưng vừa mở ngăn tủ ra thì động tác hơi khựng lại, Vệ Thập Mệnh nhìn hộp thức ăn cho cá hơi xê dịch một chút, hắn đưa tay kiểm tra sau đó nhìn sang các hộp khác, phát hiện tất cả các hộp đều bị xê dịch. Vệ Thập Mệnh sờ cằm, lẽ nào trong nhà có chuột? Chuột có biết mở ngăn tủ không?
Thám tử Vệ liếc nhìn phòng bếp một vòng nhưng không phát hiện điều bất thường, hắn suy nghĩ mãi mà không hiểu nên tạm thời đành bỏ cuộc, cầm hộp thức ăn cho cá đi.
Hôm nay bé cá con rất nể mặt hắn, ăn uống rất ngoan, Vệ Thập Mệnh cảm thấy cho cá ăn cũng là một chuyện rất thú vị.
Cho cá ăn xong Vệ Thập Mệnh lại rời đi, phiên tòa của An Nhược Tố sắp mở rồi nên hắn không thể ở nhà mãi được, nhưng lúc đi ngang qua một siêu thị Vệ Thập Mệnh lại rẽ vào mua một số thứ, chính là keo dính chuột.
Hắn lại lái xe đi, nhìn keo dính chuột trong tay lại nhớ đến vừa rồi có một bác gái giới thiệu cho hắn mua cái này, quyết định khi về nhà phải thử xem sao.
Ngu Thất ăn uống no say đang nhàn nhã bơi trong bể nước lớn bỗng hắt hơi một cái, lập tức có chuỗi bọt nước nổi lên, cậu không thèm để ý mà xoa xoa cái mũi nhỏ của mình tiếp tục nằm ngửa.
Vệ Thập Mệnh đến văn phòng, bên trong vô cùng yên tĩnh, ai nấy đều đang bận làm việc của mình, tranh thủ lấy lại trạng thái tốt nhất trước khi phiên tòa diễn ra, đương nhiên Vệ Thập Mệnh cũng nhanh chóng đắm mình vào công việc, trong văn phòng chỉ còn lại tiếng lật giấy tờ sột soạt.
Chạng vạng tối Trương Kha vội vàng quay về, cậu ta đã lăn lộn cả một buổi trưa cuối cùng cũng tra ra được vị trí của Phong Châu, đồng thời cũng có được số điện thoại nên vội về văn phòng.
Vệ Thập Mệnh nói chuyện với Phong Châu nửa tiếng, sau khi Phong Châu đồng ý tham gia phiên tòa thẩm vấn thì mới cúp điện thoại. Vệ Thập Mệnh ngẩng đầu lên phát hiện mọi người đều tò mò nhìn mình, hiển nhiên là muốn biết cuối cùng giữa Phong Châu và Dư Thu Diệp đã xảy ra chuyện gì.
Vệ Thập Mệnh giải thích sơ qua một chút, chỉ đơn giản là trời xui đất khiến mà thôi. Phong Châu bị chuốc thuốc, Dư Thu Diệp uống quá nhiều nên ngủ cùng nhau, ngày hôm sau khi Dư Thu Diệp biết Phong Châu là nhân viên phục vụ thì lạnh lùng rời khỏi.
Mà đêm ấy Lương Tân Chi cũng ở quán bar, lúc rời đi Dư Thu Diệp lò mò vào phòng anh ta, phát hiện Lương Tân Chi chưa dậy nên nghĩ anh ta uống say rồi thế là liền tính kế.
Sau đó Phong Châu nghe nói Dư Thu Diệp mang thai nên vội tìm đến, tỏ vẻ sẽ chịu trách nhiệm nhưng kết quả bị Dư Thu Diệp châm chọc chế giễu, Dư Thu Diệp nói mình sẽ bỏ đứa trẻ đi, nói Phong Châu đừng đi tìm mình nữa.
Sau đó Phong Châu rời khỏi An Đô, mặc dù cũng nhìn thấy tin tức về An Nhược Tố nhưng vì chuyện của Dư Thu Diệp vẫn chưa bị bại lộ nên cũng không nghĩ đến đứa trẻ bị nóng đến chết kia có liên quan đến Dư Thu Diệp.
Nghe xong La Phù Nhược không khỏi cảm thán: “Cuộc sống bắt nguồn từ drama, mà drama lại từ những chuyện trùng hợp, chúng ta vẫn không thể biết được hung thủ giết chết đứa bé là ai sao?”
Mọi người lại thảo luận hồi lâu, có hai người ghét đứa bé là An Nhược Tố và Dư Thu Diệp, một người là mẹ đẻ một người là mẹ nuôi, mà An Nhược Tố không thích đứa bé thật nhưng cô sẽ không làm ra những chuyện vừa tổn thương kẻ địch vừa tự hủy hoại bản thân mình, còn Dư Thu Diệp hổ dữ không ăn thịt con, huống chi cô ta còn dùng đứa bé để đổi lấy mười bốn triệu tệ.
Mãi đến khuya mọi người mới tan làm, chào hỏi nhau xong về nhà.
Vệ Thập Mệnh cũng lái xe trở về, về đến nhà hắn mở đèn lên liền thấy bé cá màu vàng kim chói mắt đang bơi bên trong, mà bé cá còn đang nghiêng ngả nằm ngủ trong bể. Vì chuyện hôm qua nên Vệ Thập Mệnh biết rõ bé cá không chết mà chỉ ngủ thiếp đi, mặc dù tư thế ngủ khiến người ta có hơi khó hiểu.
Hắn im lặng vào nhà, vẫn rửa mặt chuẩn bị nghỉ ngơi như mọi hôm nhưng trước khi đi ngủ hắn lại đặt keo dính chuột vừa mới mua được, còn rải một ít thức ăn cho cá trong tủ.