“Cái gì? Tướng quân phủ không có ai!” Duẫn Hạo muốn tìm Tại Trung, vì vậy đã phái Tả Thanh tới tướng quân phủ, nhưng trăm triệu lần không ngờ mình vẫn chậm một bước, Tại Trung đã đi rồi.
“Tại sao phải rời khỏi trẫm? Tại sao ngay cả một cơ hội để trẫm hảo hảo yêu thương ngươi cũng không cho trẫm?” Duẫn Hạo khổ sở mà chống tay lên bàn.
Tả Thanh nói với Duẫn Hạo: “Hoàng thượng, vi thần cảm thấy có một chuyện rất kỳ quái. Ở trước cửa tướng quân phủ có rất nhiều thi thể cấm quân, xem ra giống như có đánh nhau. Nhưng đây là binh sĩ nơi nào tới, chẳng lẽ hoàng thượng còn phái quân đội khác đi đón Tại phi?”
“Ngươi nói cái gì? Trẫm không hề phái quân đội khác, vậy.... Vậy có thấy Tại Trung không? Hoặc là..... Người nào khác?” Duẫn Hạo sợ hãi, có người muốn thương tổn Tại Trung, vậy không phải bây giờ Tại Trung rất nguy hiểm sao.
“Không có, sau khi vi thần tới, trong tướng quân phủ chỉ có những thi thể kia, ngoài ra.... ngoài ra một người cũng không có..... ”
Duẫn Hạo thở ra một hơi, vậy Tại Trung tạm thời có lẽ vẫn an toàn. Nhưng là, ai muốn thương tổn Tại Trung đây? Hắn không cho phép bất luận kẻ nào thương tổn y, hắn nhất định phải tìm ra kẻ thương tổn y, hắn muốn đem kẻ đó băm vằm thành trăm mảnh!
“Mau đi tìm, mau đi tìm y cho trẫm..... ”
“Dạ!” Tả Thanh nhận được mệnh lệnh liền rời khỏi ngự thư phòng.
Duẫn Hạo nhìn đêm tối tĩnh mịch ngoài cửa sổ, “Tại, trẫm nhất định phải tìm được ngươi. Lần này, trẫm sẽ không buông ngươi ra nữa..... ”
***
Tuấn Tú cùng Hữu Thiên phi ngựa rất nhanh, nhưng cũng không thấy bóng dáng xe ngựa của bọn Tại Trung. Điều này khiến hai người bọn họ gấp muốn chết, rất sợ Tại Trung có nguy hiểm gì. Tuấn Tú hối hận, sớm biết thế thì đã đi cùng Tại Trung, Bùi Thế Nhân tại sao muốn gây bất lợi cho Tại Trung?
Tuấn Tú và Hữu Thiên một điểm đầu mối cũng không có, vì căn bản cũng không biết xe ngựa đã đi phương nào, làm sao bây giờ? Tại Trung gặp nguy hiểm, hai người bọn họ bây giờ ngay cả Tại Trung ở nơi nào cũng không biết.
“Tướng quân, Kim tướng quân..... ” Đang lúc Tuấn Tú và Hữu Thiên muốn chia ra để tìm Tại Trung, thì một người đột nhiên chạy ra cản ngựa của bọn họ. Là xa phu kia, Tuấn Tú lập tức xuống ngựa, xông tới trước mặt hắn: “Tại Trung? Tại Trung và Trí Luật đâu?” Xa phu bị bộ dáng lo lắng của Tuấn Tú làm cho sợ hãi. Bất quá hắn trở lại chính là muốn tìm Kim Tuấn Tú để nói chuyện này.
“A....Kim tướng quân, tiểu thiếu gia y..... Chúng ta vốn muốn rời khỏi hoàng thành ra vùng ngoại thành đợi ngài. Nhưng mà, nửa đường đột nhiên có mấy người tới đưa Trí Luật tiểu thư đi, còn....còn đánh tiểu thiếu gia hôn mê.”
“Trí Luật?” Hữu Thiên kinh sợ hỏi, “Bọn chúng muốn làm gì một tiểu hài tử?”
“Vậy Tại Trung đâu? Đệ ấy bây giờ ở đâu?”
“Ta... Ta trốn đi, nhưng mà.....nghe được tiểu thiếu gia kêu nữ nhân ôm tiểu thư là cái gì Tiểu Thúy đó.”
“Tiểu Thúy?” Tuấn Tú biết nàng, nàng là thiếp thân nô tỳ của Kỳ phi, nàng muốn làm gì Trí Luật?
“Không xong rồi.” Tuấn Tú xoay người nói với Hữu Thiên: “Thì ra chúng ta thật sự đã trúng kế, là Bùi Sáp Kỳ liên hợp cùng phụ thân ả muốn dồn Tại Trung vào tử địa. Mục tiêu ngay từ đầu của chúng không phải ta, mà là Tại Trung.” Thì ra là Bùi Sáp Kỳ, chẳng trách tới bắt ta là Bùi Thế Nhân chứ không phải thân tín Tả Thanh của Trịnh Duẫn Hạo.
“Đệ ấy bây giờ ở đâu, bọn chúng đưa đệ ấy đi đâu rồi?” Tuấn Tú gắt gao nắm lấy vai xa phu.
“Tướng.... Tướng quân, xin người bình tĩnh một chút.... ” Xa phu sợ tới mức nói không ra lời.
“Làm sao có thể bình tĩnh! Nói cho ta biết bọn chúng đưa Tại Nhi đi đâu?” Nghĩ tới Tại Nhi bị bọn chúng đưa đi, hơn nữa đối phương lại là Bùi Sáp Kỳ, hắn làm sao có thể không lo lắng. Hắn nên sớm nghĩ tới, trong hoàng cung đáng sợ nhất chính là hậu cung tranh sủng. Tại Nhi của hắn đơn thuần thiện lương như vậy, chính là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt Bùi Sáp Kỳ rồi......
“Kia.... Nữ nhân kia nói, để bọn chúng đem tiểu thiếu gia tới.... Tới.... Anh... Anh nhai.... ” Xa phu run run rẩy rẩy mà nói xong. Anh nhai? Tuấn Tú và Hữu Thiên mở to mắt, bọn họ làm sao không biết anh nhai là nơi nào.
Đó là vách núi cao nhất của Thánh Viêm, hơn nữa....Hơn nữa sâu không thấy đáy. Không ai biết phía dưới là cái gì? Vậy cũng có nghĩa, nếu như Tại Trung.... Tại Trung bị bọn chúng đẩy xuống, vậy kết quả chỉ có một —- tan xương nát thịt!!!
Không, không thể, hắn không cho phép bất cứ kẻ nào tổn thương y, “Tại Nhi, Tại Nhi của ta?” Tuấn Tú ngây ngốc, nhưng hắn đã phục hồi lại tinh thần. Bây giờ không thể chậm trễ một chút thời gian, Tại Nhi còn cần hắn tới cứu. Tuấn Tú và Hữu Thiên lập tức lên ngựa, vội vã chạy đi, mục đích chỉ có một, đó chính là anh nhai......
***
Tiểu Thúy gắt gao che miệng Trí Luật lại, để đề phòng bé khóc nháo. Hài tử không hiểu gì, cũng không biết tình huống lúc này của bé có bao nhiêu nguy hiểm, bé chỉ biết mình đã rời khỏi mẫu thân. Hài tử rời khỏi nương cũng chỉ có thể không ngừng khóc, hiện tại miệng của bé đã bị Tiểu Thúy che lại, chỉ có thể không ngừng hấp hấp mũi, phát ra những thanh âm “Ô... ô... “, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, mắt mở to, bị che đến khó chịu.
Tiểu Thúy không biết đã đi bao lâu rồi, tới một nơi hẻo lánh, mới buông tay che kín miệng hài tử ra. Vừa buông tay, Trí Luật lại oa oa khóc lớn lên, “Oa... ” Hài tử khóc đến chấn thiên động địa, ruột gan đứt từng khúc.....
Tiểu Thúy đối với hài tử mới sinh một năm có chút không đành lòng: “Thực xin lỗi, tiểu công chúa, đây không phải chủ ý của nô tỳ. Nếu người muốn đòi mạng, thì... Thì hãy tìm Kỳ phi nương nương đi, đừng tìm nô tỳ a.... ” Vươn tay bóp chặt lấy cổ của Trí Luật đang khóc nháo, thực xin lỗi, tiểu công chúa.....
“Dừng tay!!!” Một tiếng quát lớn khiến Tiểu Thúy đang muốn bóp chết Trí Luật sợ tới mức dừng tay, một người ôm lấy Trí Luật từ trong tay nàng, “Thái.... Thái hậu nương nương.... ” Tiểu Thúy sợ tới mức lập tức quỳ xuống, nàng trăm triệu lần không ngờ tới thái hậu sẽ xuất hiện ở đây.
Thái hậu từ trong tay cung nữ ôm lấy Trí Luật đang khóc nháo, gắt gao ôm vào trong lòng, “Luật Nhi ngoan.... Đừng khóc.... Nãi nãi ở đây rồi.... ” Nói với Trí Luật mấy lời ôn nhu để trấn an hài tử trong lòng, sau đó nghiêm khắc quát Tiểu Thúy đang quỳ trên mặt đất: “Thật to gan, cư nhiên muốn thương tổn công chúa, đưa ả về cho ai gia!” Tiểu Thúy sợ tới mức ngất đi.
Bùi Sáp Kỳ, xem ra ai gia phải tính toán với ngươi rồi, còn tất cả những chuyện ngươi đã làm với Tại Trung nữa!
***
“Hoàng thượng, hoàng thượng.... ” Một cung nữ quỳ ở cửa ngự thư phòng.
“Có chuyện gì?” Duẫn Hạo đang lo lắng cho Tại Trung, thì một cung nữ quỳ trước mặt khó trách sẽ khiến hắn có chút tức giận.
“Hoàng thượng, thái hậu nương nương thỉnh người qua một chuyến.... ”
“Trẫm có chuyện, trở về nói với thái hậu, hôm khác trẫm sẽ qua.” Hiện tại hắn chỉ lo lắng cho Tại Trung, Tả Thanh này tại sao đi lâu như vậy còn chưa trở lại, vội chết người ta.
“Nhưng... Nhưng thái hậu nương nương nói có liên quan tới Tại phi nương nương.... ”
“Tại Trung?” Nghe được có liên quan tới Tại Trung, Duẫn Hạo liền nhìn cung nữ kia, “Có quan hệ gì với Tại Trung? Mau... Đưa trẫm đi!” Duẫn Hạo mặc dù không biết di nương tìm hắn có chuyện gì, nhưng chỉ cần có liên quan tới Tại Trung, hắn liền lo lắng.
Duẫn Hạo vừa đi vào cung điện của thái hậu thì nhìn thấy thiếp thân tỳ nữ Tiểu Thúy của Kỳ phi đang quỳ trên mặt đất, “Tiểu Thúy? Ngươi không ở Tịch Lạc Cung hảo hảo bồi Kỳ phi, tại sao lại tới đây? Này rốt cuộc là chuyện gì? Di nương, người tìm trẫm tới là muốn nói gì với trẫm?” Duẫn Hạo nhìn thái hậu. Lại bị hài tử trong lòng thái hậu thu hút, ở trong lòng thái hậu đang mút mút ngón tay là nữ nhi của Tại Trung, “Trí Luật? Trí Luật tại sao lại ở đây, vậy... Vậy Tại Trung đâu?”
Thái hậu ôm lấy hài tử, “Hoàng thượng, vậy ngài hãy hỏi ả đi!” Thái hậu chỉ Tiểu Thúy quỳ trên mặt đất.
“Hoàng thượng, ai gia trăm triệu lần không thể ngờ, con cư nhiên... Cư nhiên còn không buông tha Tại Trung, nó đã khiến Tuấn Tú đáp ứng lui binh, con tại sao còn muốn đuổi tận giết tuyệt! Ngay cả.... Ngay cả thân sinh nữ nhi của mình cũng không buông tha!”
Đối diện với những câu lên án của di nương, Duẫn Hạo chấn kinh, “Thân... Thân sinh... Nữ nhi? Trí Luật..... ”
Thái hậu nhìn hài tử khả ái trong lòng, “Con có biết không, con thiếu chút nữa đã giết chết thân sinh nữ nhi của mình, nữ nhi của con và Tại Trung!”
“Trí Luật.... Là nữ nhi của trẫm?” Duẫn Hạo nghe thấy điều này, không thể nghi ngờ là rất chấn kinh, nhưng hắn lập tức nói với thái hậu: “Nhưng trẫm không hề có nghĩ qua muốn giết Trí Luật, trẫm không có!” Duẫn Hạo có chút phẫn nộ!
“Hạo Nhi, con có biết không, chúng ta đều đã sai, từ đầu tới cuối người vô tội nhất là Tại Trung.” Lục Cầm ưu thương nhìn Duẫn Hạo, giống như đang giải thích một cố sự xa xôi, “Phụ hoàng con không phải do người ấy giết, không phải phụ thân của Tại Trung. Hắn.... Hắn kỳ thực là tự sát.... Căn bản không có cái gì mà cừu nhân giết cha.... Tại Trung vô tội.”
“Tại sao phải gạt ta?” Đối diện với sự lên án của ái nhân, hắn không thể nhìn thẳng ánh mắt mỹ lệ kia của y.
“Nhìn ta, Phong....” Kim Triết Vũ nhìn ái nhân trước đây.
“Vũ Nhi, thực xin lỗi..... ”
“Ta đã làm sai cái gì? Tại sao phải đối với ta như vậy?”
“Thực xin lỗi, trẫm.... Trẫm cũng vì ngươi.... ”
“Đừng nói nữa, hết thảy đều là ngươi an bài, đúng không?” Kim Triệt Vũ thương tâm muốn chết nhìn người đang quỳ trước mặt mình.
“Không, không phải lỗi của huynh ấy, là ta..... ”
“Lục Thủy” Một nữ nhân đang quỳ trước mặt y, “Lục Thủy, tại sao? Ta đã coi ngươi là bằng hữu tốt nhất, tại sao lại làm như vậy?”
“Thực xin lỗi, ta... ta yêu huynh ấy.... ”
“Ta hận các ngươi!” Kim Triết Vũ cầm lên thanh kiếm muốn đâm qua, Trịnh Vũ Phong nhắm mắt lại chờ đợi giờ khắc tử vong, thực xin lỗi, Vũ Nhi.....
“A.... ”
“Ca.... ”
“Diệc Quân..... ” Kim Triết Vũ chấn động, kiếm trong tay lập tức rơi xuống, “quang đương” (từ tượng thanh), trên mặt đất phát ra một tiếng vang chói tai.
“Diệc Quân.... ” Xông tới trước mặt hắn, “Diệc Quân, tại sao?” Thẩm Diệc Quân nhìn Kim Triết Vũ, yếu ớt nói: “Thực xin lỗi, Vũ Nhi, đừng trách hắn, hắn cũng là bất đắc dĩ. Đều.... Đều là ta....Khụ khụ.... Là ta.... ”
“Đừng nói nữa, xin ngươi.... Đừng.... ” Kim Triết Vũ lệ rơi đầy mặt.
“Đều là ta, ngươi.... quá tốt đẹp, ta rất muốn.... Rất muốn.... có được ngươi.... Thực xin lỗi, là ta ích kỷ đã thương tổn ngươi. Đừng tha thứ cho ta, được không? Như vậy trong lòng ngươi sẽ vẫn còn một nơi thuộc về ta. Cảm ơn ngươi đã ở bên cạnh ta.... Còn có.... Còn có Tại Nhi.... ” Thẩm Diệc Quân nhìn y, “Hãy hảo hảo chiếu cố nó, cha không thể.... không thể chiếu cố nó...... ”
“Không, đừng.... đừng rời khỏi ta.... ”
“Thực xin lỗi.... ”
“Diệc Quân..... Diệc Quân.... ”
“Ca..... ”
Thẩm Diệc Quân bình thản nhắm mắt lại.
“Vũ Nhi, thực xin lỗi, nếu như có kiếp sau, trẫm sẽ đền bù cho ngươi được không? Trẫm mãi mãi yêu ngươi....” Trịnh Vũ Phong cầm lấy thanh kiếm bên cạnh rất nhanh mà cắt lên cổ mình một kiếm, máu lập tức chảy ra như suối, nhiễm đỏ cả vạt áo của bản thân.
“Hoàng thượng.... ” Lục Thủy không thể tin, hoàng thượng lại..... “Hoàng thượng..... ”
“Lục Thủy, trẫm thực xin lỗi nàng cùng Duẫn Hạo.... ”
“Không..... ”
Tại sao các ngươi đều muốn rời khỏi ta, tại sao lại để một mình ta còn sống.....
“Cho nên, khi ta cùng Triết Hi ca ca đuổi tới, hoàng thượng, tỷ tỷ, ca ca, còn có Vũ, đều đã.....Nguyên lai chúng ta đều đã sai rồi, yêu sai một đời. Ca ca vì Vũ, ta cùng tỷ tỷ vì hoàng thượng, đều đã thương tổn lẫn nhau. Vốn là phải thân thiết gắn bó với nhau thì lại thương tổn lẫn nhau, cuối cùng, mới phát hiện mọi thứ đều là sai.” Nước mắt Lục Cầm không ngừng rơi xuống, nàng không muốn nhớ tới chuyện cũ thương tâm kia nữa. Khi bọn họ còn trẻ cũng từng có những giấc mộng hoa lệ như vậy, nhưng đã không quay về lúc trước được nữa.....
“Tại Trung, Tại Trung là nhi tử của Thẩm Diệc Quân cùng Kim Triết Vũ, vậy.... Vậy Thẩm Xương Mân là.... ”
“Mân Nhi là hài tử Triết Vũ nhận nuôi, cũng là ca ca trên danh nghĩa của Tại Trung..... ”
Nguyên lai chỉ là như vậy mà thôi, nhưng lại khiến mình và Tại Trung bỏ lỡ nhiều như vậy, nhiều như vậy, làm sao có thể vãn hồi?
“Ai gia làm sao cũng không ngờ tới, con lại đi lên con đường cũ của phụ hoàng con, thương tổn người mà mình yêu nhất. Con làm sao lại nhẫn tâm, nhẫn tâm thương tổn nó?” Lục Cầm chỉ trích Duẫn Hạo.
Duẫn Hạo không dám tin mọi thứ bản thân đã làm, Tại Trung, nguyên lai bản thân đã một mực thương tổn y.
“Tại sao không nói sớm cho trẫm? Tại sao không nói sớm?”
“Con có từng tin tưởng nó không, con có từng tin tưởng Tại Trung không? Con cho tới bây giờ chưa từng tin tưởng nó, chưa từng có! Con chưa từng nghe nó giải thích, con tự hỏi lòng mình đi, con khi nào thì bình bình thản thản mà tin tưởng nó?”
Đúng vậy, mình có tin tưởng y sao? Khi y nói Luật Nhi là thân sinh nữ nhi của mình thì mình có tin tưởng không? Không hề tin tưởng y, còn muốn tự tay bóp chết nữ nhi của bản thân, còn đuổi y đi.....
“Nhưng mà.... Nhưng mà trẫm không hề phái quân đội kia, trẫm chỉ phái Tả Thanh đi tìm y, nhưng không ngờ lại thương tổn y.....Trẫm chỉ muốn tìm y..... ” Duẫn Hạo tự nói.....
“Không có? Vậy Bùi Thế Nhân kia mang theo quân đội phải giải thích thế nào? Tiểu Thúy muốn bóp chết Trí Luật phải giải thích thế nào? Con có biết không, Trí Luật là mạng của Tại Trung!”
“Bóp chết.... Trí Luật?” Duẫn Hạo lập tức xông tới trước mặt Tiểu Thúy, chỉ vào Tiểu Thúy đang run rẩy quỳ ở nơi đó giận dữ quát: “Ngươi nói rõ ràng cho trẫm, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.”
Tiểu Thúy sợ tới mức lập tức không ngừng khấu đầu, “Hoàng.... Hoàng thượng...., không phải nô tỳ muốn hại Tại phi cùng công chúa, là.... là... Kỳ phi nương nương.... ”
“Kỳ phi?”
Tiểu Thúy tiếp tục nói: “Dạ.... dạ, là Kỳ phi nương nương cùng Bùi tướng quân tính kế. Nương nương nói, nếu như nàng muốn ngồi lên hậu vị thì nhất định phải trừ khử Tại phi. Cho nên.... Cho nên.... Liền.... ”
“Cho nên cái gì? Nói mau..... ” Hai mắt Duẫn Hạo đỏ lên,
“Cho nên, nương nương trước tiên giả mang thai, sau đó liên hợp với Vương thái y giả hư thai để giá họa cho Tại phi. Khiến hoàng thượng chán ghét y, thì sẽ... Sẽ diệt trừ y..... ”
Giả mang thai? Đầu Duẫn Hạo choáng váng, lui lại mấy bước, đụng vào chiếc bàn phía sau, “Giả?” Mình đã hiểu lầm y, còn... Cư nhiên còn đối với y như vậy, mình tại sao lại làm ra chuyện không bằng cầm thú như vậy.
“Ngươi còn biết gì nữa, mau nói ra cho trẫm, nếu có nửa điểm giả dối, trẫm liền lấy mạng ngươi!”
“Nô....Nô tỳ không dám, nô tỳ xin nói.... ” Tiểu Thúy phục trên mặt đất càng không ngừng run rẩy.....
Hai chân Duẫn Hạo mềm nhũn, ngã ngồi trên ghế, Lục Cầm cũng kinh ngạc mà che miệng, nguyên lai..... Nguyên là từ đầu Tại Trung đã chịu nhiều đau khổ như vậy, “Cho nên.... Nương nương muốn Tại phi chết.....” Tiểu Thúy vừa khóc vừa nói ra toàn bộ những thương tổn mà Kỳ phi đã làm với Tại Trung. Duẫn Hạo dùng tay đỡ đầu, Tại Trung, tại sao? Bản thân cư nhiên thương tổn người mình yêu nhất sâu như vậy, nguyên lai bản thân chưa bao giờ tin tưởng y, mà lại không ngừng thương tổn y, tại sao trẫm lại thương tổn người mà mình yêu nhất?
Nội tâm Duẫn Hạo vô cùng thống khổ.
“Duẫn, tại sao, tại sao không tin ta? Tại sao không tin?”
Vì sao không tin y, Trịnh Duẫn Hạo, vì sao ngươi không tin y?
Duẫn Hạo ngẩng đầu nhìn Trí Luật trong lòng thái hậu, đôi mắt to tròn của Trí Luật, cái miệng nhỏ đang mút ngón tay, trong sáng thuần khiết mà nhìn hắn. Duẫn Hạo đi tới bên cạnh thái hậu, ôm lấy Trí Luật đang nhìn hắn.
“Không.... Không phải, nó... nó là nữ nhi của ngươi, nó không phải nghiệt chủng!”
“Đừng thương tổn nó, cầu ngươi, Duẫn Hạo, trả hài tử lại cho ta..... ”
“Không.... Ngươi không biết, ngươi có lẽ vĩnh viễn cũng không biết, cảm giác nó ở trong bụng ta lớn lên từng chút một.... ”
“Cầu ngươi, đừng thương tổn nó, nó là nữ nhi của ngươi......”
Từng câu nói của Tại Trung giống như châm mà đâm vào lòng Duẫn Hạo, nhìn hài tử đáng yêu này....
“Người đâu, mang chén và châm tới.... ” Duẫn Hạo cầm châm mà đâm lên ngón trỏ của mình, một giọt máu rơi vào trong chén, hắn lại nhẹ nhàng nâng bàn tay nhỏ bé của Trí Luật lên, hôn một cái lên mặt Trí Luật, “Ngoan, Luật Nhi, lập tức sẽ không đau nữa..... ” Sau đó đành phải đâm vào ngón tay mềm mại của hài tử, không có gì bất ngờ, hài tử “Oa... ” một tiếng khóc lên, một giọt huyết châu nháy mắt rơi vào trong chén, Trí Luật được thái hậu yêu thương mà ôm vào trong lòng nhẹ giọng vỗ về.
Duẫn Hạo lập tức nhìn chằm chằm cái chén, hai giọt huyết châu vừa chạm vào nhau, thì lập tức dung hòa, nguyên lại đây là máu hòa tan nước. Luật Nhi là thân sinh nữ nhi của mình, trẫm cư nhiên từng muốn bóp chết thân sinh nữ nhi của mình.....
“Y ở đâu? Bây giờ y ở đâu?” Duẫn Hạo kéo Tiểu Thúy, “Nói mau, Tại Trung bây giờ ở đâu, nói mau a..... ” Duẫn Hạo phẫn nộ tới mức bây giờ chỉ muốn đem Bùi Sáp Kỳ băm thành trăm mảnh!
“Ở....Ở.... Anh nhai..... ”
Duẫn Hạo buông Tiểu Thúy ra, lập tức tông cửa chạy đi..... Lục Cầm ôm lấy hài tử, nhìn bóng lưng Duẫn Hạo rời đi, hy vọng còn chưa quá muộn, Hạo Nhi, mau đi tìm Tại Trung trở về đi.....
***
“Giá.... ” Duẫn Hạo dùng sức quất ngựa chạy, mau lên, mau nữa lên.... Tại, đợi trẫm, lần này, trẫm nhất định phải tìm ngươi trở về.... Đợi trẫm....Tại, Duẫn Hạo phi ngựa chạy về phía anh nhai.....