Lục U về đến nhà, em trai Lục Ninh đang ngồi dưới thảm bên cạnh giường cô, chăm chú làm bài tập.
Cậu nhóc đã dần dần có dáng vẻ một người đàn ông, gáy đã bị phơi nắng thành màu lúa mì, tóc húi cua theo yêu cầu nghiêm khắc của trường học, cả người mang theo khí chất lạc quan của thiếu niên.
Bình thường Lục Ninh đều làm bài trong phòng của mình, nhưng vì Lục U đã về nên cậu muốn ở chung với chị nhiều hơn, đó là lí do vẫn bám riết lấy cô.
“Sao em cứ gây khó dễ với Thẩm Tư Tư thế.” Lục U làm nước ép cà chua cho Lục Ninh rồi đặt cạnh tay cậu.
Lục Ninh vùi đầu vào đống bài tập: “Vì chị ấy cứ trêu em là nhóc béo.”
“Đó là chuyện hồi trước rồi, mà nói chứ, lúc em học cấp hai đúng là tròn tròn, mập mập mà.”
Lục Ninh nghiêm mặt lại: “Không phải sau này em đã giảm cân rồi sao.”
“Cho nên cậu ấy không còn cười em nữa, mang thù như thế làm gì chứ.” Lục U xoa đầu cậu, cười nói: “Bây giờ cậu ấy còn gọi em là nhóc đẹp trai ấy.”
“Ai thèm chứ.” Lục Ninh mất tự nhiên nghiêng đầu, nhấn mạnh lần nữa: “Dù sao em cũng không thích chị ấy.”
“Ai cần em thích, người ta là Thẩm Tư Tư, đàn ông theo cậu ấy còn thiếu à, người mẫu công ty, thậm chí cả mấy tiểu thị tươi chưa được ra mắt nữa.”
Lục Ninh kinh ngạc ngẩng đầu: “Chị ấy được chào đón như vậy á?”
“Mấy người đàn ông kia ấy, Thẩm Tư Tư nhìn họ nhiều thêm một cái họ đã hận không thể lập tức tặng nhẫn kim cương, tặng nhà cho cậu ấy, cũng chỉ có em cảm thấy người ta đáng ghét thôi.”
“...”
Lục Ninh không tiếp lời, buồn bực làm bài tập.
Lục U cũng không quấy rầy cậu, cầm bài tập và bài thi của cậu lên. Thành tích của Lục Ninh chưa bao giờ khiến người lớn lo lắng. Mặc dù cậu không có thông minh như Tưởng Đạc, nhưng cũng rất chăm chỉ, nhất là sau khi trong nhà xảy ra biến cố, cậu càng liều mạng học tập, suốt bao năm duy trì ở top 5 toàn khóa.
“Đêm nay bố về không ạ?”
“Không về, đến chỗ mẹ rồi, sao thế?”
“Buổi tối em hẹn bạn ra ngoài xem phim.”
“Trai hay gái thế?”
“Chị quan tâm nhiều như thế làm gì?”
Đáy máy Lục U lập tức lập lòe ánh sáng của sự nhiều chuyện: “Là bạn gái hả? Thế thì em phải mặc áo sơ mi trắng, phối với đôi giày chị mua cho em, có đủ tiền không, không đủ thì chị đi lấy túi đưa thêm.”
“Là con trai!”
“Ồ, không sao, em cứ mặc như thế đi.”
“Tiền kia...”
“Xem phim cần tiền à?”
“...”
Lục U làm xong đường thêu viền đầu tiên đã gần mười giờ tối rồi. Cô ngáp một cái, đi ra vườn vươn vai, thư giãn gân cốt.
Lục Ninh vẫn chưa về, cô không khỏi lo lắng, cô chuẩn bị gọi điện thoại “ân cần hỏi han” một phen. Nhưng nghĩ lại, có lẽ phim chiếu muộn, cô không nên quấy rầy niềm vui của cậu.
Đang trong độ tuổi dậy thì của cậu thì trong nhà gặp phải biến cố, tính cách cậu cũng trở nên trầm tĩnh hơn nhiều, tâm tư cũng nặng hơn. Cậu có thể có nhiều bạn và cùng bạn đi ra ngoài chơi, Lục U vui vẻ còn không hết.
Trở về phòng chưa được bao lâu thì Lục U nhận được tin nhắn của Tô Nhị, kèm theo đó là một tấm ảnh –
“Đây có phải là em cậu không, tôi đã gặp một lần lúc cậu đưa đến kí túc xá giúp đỡ, thằng nhóc này thật đẹp trai, ấn tượng khắc sâu.”
Lục U phóng to hình ảnh, bất ngờ nhìn thấy Lục Ninh trong hình, đang ngồi trước máy tính chơi game. Bối cảnh nơi này... đương nhiên là tiệm net.
Lục U kinh ngạc, lập tức vội hỏi: “Đây là chuyện khi nào thế?”
Tô Nhị: “Bây giờ đó, gửi định vị cho cậu rồi đấy, tôi với bạn vừa đi xem phim xong, mới đi ra ngoài thôi, không thể ngồi trông giúp cậu được, trở về muộn kí túc xá đóng cửa mất.”
“Cảm ơn nhé, tôi đến đây bây giờ đây.”
Lục U đặt điện thoại xuống, ngay cả áo khoác cũng không mặc, chạy đến đầu đường bắt taxi rồi đến trung tâm thương mại Tô Nhị gửi định vị.
Tầng năm trung tâm thương mại là khu giải trí, có khu trò chơi điện tử, rạp chiếu phim và tiệm net kết hợp quán cà phê.
Lục U tìm được tiệm net tên là “Phi Dương Cực Tốc”, quả nhiên, ở hành lang bên cạnh cửa sổ sát sàn nhìn thấy bóng dáng Lục Ninh.
Cậu đang chơi một tựa game online rất hot gần đây, nét mặt nghiêm túc, mi tâm nhíu chặt, tập trung tình thần, gõ muốn banh luôn cái bàn phím.
Máu Lục U xông lên đỉnh đầu, muốn lập tức vào đó lôi người ra, nhưng khi vào đến cửa cô vẫn khống chế được sự nóng nảy vừa bốc phát.
Sau mấy giây bình tĩnh lại, cô đi tới trước quầy lễ tân, hỏi quản lý tiệm net có xăm hình trên tay: “Xin hỏi thằng bé ở bàn số 26 thường xuyên đến đây hay hôm nay mới tới đây?”
Anh trai xăm hình nhìn theo hướng ngón tay Lục U chỉ, lười biếng nói: “Đây là chuyện riêng của khách hàng, tại sao tôi phải nói cho cô biết.”
Sắc mặt Lục U trầm xuống, giọng nói cũng cứng rắn hơn: “Nó là em trai tôi, còn chưa đủ mười tám tuổi đâu, theo như tôi biết thì người chưa thành niên không thể đặt chân đến những nơi như vậy được, mấy người đã vi phạm quy định kinh doanh. Bây giờ cho anh hai lựa chọn, một là trả lời vấn đề của tôi, hai là tôi lập tức báo cảnh sát.”
Nói xong, cô móc điện thoại ra.
Anh trai xăm hình thấy con nhóc này giận thật rồi, căn cứ theo nguyên tắc thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, anh ta nói: “Tối nào cậu ta cũng tới đây, dù sao thì chỉ cần đến ca của tôi thì đều nhìn thấy cậu ta, đã được mấy tháng rồi.”
Nghe như vậy, Lục U lập tức nổi xung.
Nếu Lục Ninh chỉ thỉnh thoảng đến chơi game để thả lỏng thì cô sẽ không can thiệp quá đà. Nhưng nếu một đứa em ngoan ngoãn, hiểu chuyện lại trầm mê vào game online, vì chơi game mà nói dối người lớn thì Lục U sẽ thật sự phát điên.
Cô bước tới, một tay tóm lấy cổ áo Lục Ninh, không nói hai lời lôi cậu ra khỏi tiệm net.
Lục Ninh quay đầu nhìn thấy Lục U, linh hồn nhỏ bé bị dọa đến bốc hơi: “Chị... sao chị lại, lại... tới đây...”
Lục U không biết lấy sức ở đâu ra, tóm cậu ra khỏi tiệm net.
Lục Ninh lảo đảo, suýt chút đã ngã, lo lắng nhìn cô.
“Chị! Chị đừng tức giận.”
“Giải thích.”
Lục Ninh hoang mang, nói lắp ba lắp bắp: “Không có gì giải thích cả, em xin lỗi...”
Lục U tức đến nỗi muốn quăng cho cậu một cái tát, nhưng để ý đến mặt mũi của cậu, chỉ đánh vào cánh tay. Không nghĩ tới cơ bắp trên người thằng nhóc lại cứng như thế, thành ra cô tự làm đau tay mình luôn.
“Chị... chị đừng lấy tay đánh em.” Lục Ninh thấy cô đau đến nhe răng, tội nghiệp nói: “Chị dùng giày cao gót đi.”
Lục U thấy cậu vẫn còn ba hoa, tức nghiến răng nghiến lợi: “Em ở tiệm net chơi bao lâu rồi?”
“Thì... hôm nay... bạn em gọi tới, cậu ta nói xem phim nhàm chán.”
Lục U thấy cậu nói dối thì hai mắt tối sầm, thật sự cởi giày cao gót ra đập cho một cái: “Em học nói dối lúc nào thế hả! Chị đã hỏi rồi, người ta nói em đến đây mấy tháng rồi! Có phải chơi đến nghiện rồi không?”
“Chị, không có...”
“Em còn tưởng em vẫn là thiếu gia nhà giàu, không cần nỗ lực vẫn có thể có tương lai tươi sáng hay sao?”
Lúc nói lời này, hai mắt Lục U đỏ ửng, cô lấy khuỷu tay cản lại chua xót nơi đầu mũi, cố gắng ức chế sự tủi thân sắp tràn ra ngoài.
“Chị cố gắng làm việc như vậy chỉ vì hy vọng nhà chúng ta có thể tốt lên. Em nhìn bố ngày nào cũng chăm sóc mẹ... tóc cũng bạc hết cả rồi, tất cả mọi người đều đang cố gắng, còn em thì sao! Em cho rằng mình vẫn là trẻ con sao, em dựa vào đâu mà muốn ngồi không ăn sẵn chứ!”
Lục Ninh nhìn cô, sợ hãi trên mặt dần dần biến mất, thay vào đó là sự thất vọng, lòng nguội như tro tàn: “Chị... chị nghĩ em như vậy sao?”
“Nếu không thì sao, em nhìn xem em đã làm gì đi!”
Từ trong chiếc balo cũ được vá đi vá lại nhiều lần, Lục Ninh lấy điện thoại ra, mở phần mềm thanh toán rồi đưa tới trước mặt Lục U, trầm giọng nói: “Ngày nào em cũng cày thuê cho người ta, đây là tiền mấy tháng nay em kiếm được, vốn dĩ định qua mấy ngày nữa nhận hết sẽ đưa cho chị.”
Tay cầm điện thoại cậu run lên... không khống chế được run rẩy, quăng thẳng điện thoại lên người Lục U.
Lục U không tiếp được, điện thoại rơi xuống đất, màn hình vỡ nát.
Lục Ninh cầm theo balo xoay người chạy ra khỏi trung tâm thương mại.
Lục U nhặt điện thoại lên, nhìn con số 19783 trên màn hình vỡ nát, đầu cô ong ong.
Cảm xúc phẫn nộ trong nháy mắt bị bi thương cắn nuốt, không chỉ bởi vì hiểu lầm em trai, mà còn vì cảm giác bất lực, không thể giúp đỡ được gì.
Nếu như có thể, ai lại không muốn qua những năm tháng tốt lành, làm một người chị dịu dàng hòa ái chứ. Ai lại nguyện ý làm một người đàn bà chanh chua, tối muộn rồi đứng đây la lối om sòm đâu.
Lục U lau đi đôi mắt ướt át, biết thằng nhóc kia bướng bỉnh, sợ cậu sẽ làm ra chuyện điên rồ nên vội vội vàng vàng đuổi theo.
Không nhìn thấy người đâu nữa.
Lục U cho rằng cậu đã về nhà nên nhanh chóng bắt xe, sau khi về tới nhà lại phát hiện trong nhà tối om. Lục Ninh không về nhà.
Cô bắt đầu hoảng sợ, nhưng cậu không cầm điện thoại theo, căn bản không cách nào liên lạc được.
Đúng lúc Lục U chuẩn bị gọi cho bạn bè của Lục Ninh thì nhận được tin nhắn của Tưởng Đạc –
“Bắt được một đứa nhóc có hơi giống nhà em, tới nhận mặt đi.”
Định vị ở một cửa hàng tiện lợi 7-Eleven ở cầu vượt gần nhà cô.
Lục U vội vàng chạy tới, quả nhiên nhìn thấy Lục Ninh đang ngồi trên ghế cạnh cửa sổ trong cửa hàng tiện lợi.
Lục Ninh đang cúi đầu ăn một bát mì ăn liền nóng hổi.
Tưởng Đạc nghiêng người ngồi đối diện với cậu, khuỷu tay trái đặt trên bàn, cả người từ trên xuống dưới là màu đen của áo khoác.
Bóng đèn sợi đốt chiếu lên gương mặt tuấn tú của anh, khí chất kiên cương, ngũ quan cũng rõ ràng, sinh động.
Thấy Lục U đứng ngoài cửa mãi vẫn không đi vào, khóe mắt Tưởng Đạc hơi nhếch lên, nói gì đó với Lục Ninh.
Lục Ninh chậm chạp ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Lục U, sau đó mất tự nhiên lên tiếng: “Chị.”
Cách lớp thủy tinh không nghe được tiếng, nhưng có thể nhìn thấy khẩu hình miệng của cậu.
Lục U hít sâu, lấy dũng khí đi vào cửa hàng 7-Eleven.
Tưởng Đạc nhường vị trí bên cạnh mình cho cô ngồi.
Lục U lại đi tới bên cạnh Lục Ninh, đá đá vào chân cậu.
Thiếu niên hiểu ý, lập tức nhường chỗ cho Lục U, mình thì chuyển tới cạnh cửa sổ.
Tưởng Đạc cũng không để ý, thản nhiên nói: “Vừa nãy thấy thằng nhóc này xông loạn ở ngoài đường nên tiện tay tóm lại, không biết ăn cái gì mà bây giờ khỏe như bò tót ấy.”
Lục U lễ phép nói cảm ơn với anh: “Cũng may có anh.”
Nếu không đêm nay cô lại phải tốn sức đi tìm người.
Tưởng Đạc thấy cô xa lạ như vậy, đầu lưỡi đặt sau hàm răng, bất mãn kéo dài thanh điệu: “Không – cần – cảm – ơn!”
“Anh mời nó ăn mì ăn liền đấy à?”
Tưởng Đạc vừa cảm thấy Lục U lễ phép và xa cách, thế mà giây tiếp theo cô đã không khách khí nói: “Lần trước em... còn mời anh ăn KFC đấy.”
“...”
KFC, hình như cũng không khá hơn chút nào.
Tưởng Đạc cười nói: “Tiểu tử thối, chị em cảm thấy không có dinh dưỡng, có cần thêm hai quả trứng muối không.”
Lục Ninh lắc đầu: “Không cần đâu, cảm ơn anh Đạc, em no rồi.”
“Không được gọi là anh Đạc.” Lục U phê bình: “Nghe như mấy thằng nhóc đầu đường nhận đại ca ấy, nên gọi thế nào hả?”
Lục Ninh tức khắc biến thành cậu trai ngoan ngoãn, biết nghe lời mà sửa lại: “Anh rể.”
Lục U:???
Cô đẩy Lục U một cái: “Em muốn ăn đòn đúng không!”
Lục Ninh kín đáo nở nụ cười, lại lần nữa đổi giọng: “Anh Tưởng Đạc.”
Ánh mắt Tưởng Đạc mang theo ý cười, nhìn Lục U ở trước mặt.
Lúc này rốt cuộc để tìm thấy cảm giác “Tiểu Bảo Thoa” quen thuộc.
Chỉ khi ở bên cạnh người nhà, người thân thiết nhất cô mới có thể tháo bỏ hoàn toàn lớp ngụy trang, lộ ra mặt chân thật nhất của mình.
Lục Ninh lại hỏi: “Chị, chị có đói không, em cũng đi úp cho chị một bát nhé, anh Tưởng Đạc mời.”
“Không cần, chị ăn cơm rồi.” Lục U kéo khuỷu tay Lục Ninh, kiểm tra cẩn thận xương ngón tay của cậu: “Vừa nãy có bị đập đau không?”
“Không đau, chỉ bị chạm nhẹ vào thôi.”
“Đều bầm lên rồi, về nhà bôi chút thuốc trắng Vân Nam đi.”
“Lần sau chị đánh em đừng dùng tay.” Lục Ninh cũng nhắc cô: “Chị không làm em bị thương, lại còn tự làm đau chính mình.”
“Em đắc ý quá nhỉ?”
“Không có, em quan tâm chị.”
“Cảm ơn, không cần.”
Hai chị em lời qua tiếng lại tự nhiên như chưa từng xảy ra mâu thuẫn. Tưởng Đạc không một lời, ngồi đối diện với hai người, giống như bị bỏ quên.
Chủ yếu là vì... Lục Ninh gọi một tiếng “anh rể” khiến Lục U xấu hổ, không dám nhìn Tưởng Đạc. Bởi vì đính ước năm đó, là cô bội ước trước.
Mặc dù chỉ là lời nói đùa đầu môi của người lớn, nhưng hai nhà Tưởng Lục vẫn cho là thật, nhất là Tưởng Tư Địch, thậm chí chị ấy còn đi xem cả áo cưới rồi.
Tưởng Đạc am hiểu tâm lý học, nhìn thấy lí do Lục U không tự nhiên với anh, dứt khoát phá vỡ: “Nhãi con, anh không phải anh rể cậu, tên họ Hứa kia mới đúng.”
“Anh ta là thứ cặn bã.” Nhắc tới cái tên này Lục Ninh đã tức điên: “Đã lên hot search cùng với nữ minh tinh kia, lại còn lên hẳn hai lần, có lần còn bị chụp hôn nhau trên xe cơ mà...”
Lục U dùng sức vỗ vào đầu cậu: “Sao em cái gì cũng biết thế, còn nói ở trường chỉ học không nghịch điện thoại.”
“Bạn cùng bàn em là nữ, ngày nào cũng tám về chuyện này.” Lục Ninh tức giận, thở hổn hển nói: “Anh ta không xứng làm anh rể của em, em chỉ nhận anh Tưởng Đạc làm anh rể thôi. Lúc nào hai người kết hôn thế, em làm phù rể cho.”
Lục U xấu hổ không có chỗ mà chui vào, dùng sức véo đùi cậu: “Em còn vui vẻ lắm nhỉ!”
Ý cười trên miệng Tưởng Đạc sâu hơn, lại xé cho cậu một cái xúc xích hun khói, bỏ vào trong bát mì ăn liền: “Bạn nhỏ nhà chúng ta biết ăn nói thật đấy, nói nhiều một chút.”
“...”
Lục Ninh đang lúc dậy thì, diệt sạch một bát mì ăn liền cộng thêm ba cái xúc xích.
Đợi đến khi cậu cơm nước no nên, Lục U mới nói chuyện nghiêm túc với cậu: “Đầu tiên, nguyên nhân khiến chị tức giận chính là bởi vì em nói dối.”
“Em sai rồi.” Lục Ninh nhận sai rất nhanh.
“Tiếp theo, chị cũng muốn xin lỗi em, chị không nên chưa hỏi rõ nguyên nhân đã hiểu lầm em.”
Lục U chân thành nói: “Xin lỗi.”
“Ừm, em tha thứ cho chị.”
Cô đạp cậu một cái: “Em thì hay nhỉ!”
Lục Ninh cười tránh né.
“Cuối cùng, kiếm tiền không phải việc xấu, nhưng chị hy vọng em kiếm tiền bằng cách mà em thích, chứ không phải bất đắc dĩ. Điều này sự nỗ lực không ngừng của em ở hiện tại, dùng toàn bộ thời gian trên lưỡi đao thì tương lai mới có thể lựa chọn đường mình đi được.”
Những lời này khiến nụ cười trên mặt Lục Ninh nhạt đi một chút, dường như cậu cũng ý thức được việc mình đi cày thuê là không ổn. Lãng phí nhiều thời gian học tập, thứ tự toàn khóa từ thứ nhất trượt xuống thứ năm rồi.
Tưởng Đạc ngồi nghe, anh nhìn về phía Lục U: “Vậy cách em kiếm tiền bây giờ là cách em thích à?”
Lời này khiến cho Lục U im lặng.
Tất nhiên không phải.
Cô thích thiết kế thời trang, thích nhìn người khác mặc trang phục mình thiết kế, muốn có một thương hiệu thời trang thuộc về chính mình. Nhưng tuyệt đối không phải dựa vào việc bán bảo thảo với giá thấp để thực hiện ước mơ.
Đây mới là nguyên nhân khiến vừa rồi Lục U cảm thấy tủi thân, không kiềm chế được cảm xúc.
Ánh mắt Lục U trốn tránh, cố hết sức tỏ ra thoải mái mà mỉm cười, trả lời anh: “Cuộc sống khó khăn như vậy, ai có thể chuyện gì cũng như ý được chứ.
Cô phải cúi đầu trước hiện thực.
Đầu ngón tay Tưởng Đạc khẽ miết viên đá. Đây là động tác vô thức khi tâm trạng anh dậy sóng.
“Em cũng có thể chọn lựa một cuộc sống đơn giản hơn mà.”
“Cuộc sống đơn giản hơn gì cơ?”
“Tìm một người đàn ông có bản lĩnh giúp em san sẻ gánh nặng, đến lúc đó em có thể tự do mà làm thiết kế, theo đuổi ước mơ của em.”
Lúc Tưởng Đạc nói ra câu này đã muốn đấm vào miệng mình một cái.
Kích động rồi.
Đối mặt với cô, anh luôn không nhịn được mà kích động, bất kể là trong lời nói hay là...
S.inh lý.
Quả nhiên, ánh mắt Lục U nhìn Tưởng Đạc dần lạnh đi.
Cô tự giễu nói: “Đúng thế, người đàn ông trước vừa bị em vứt bỏ mất rồi, cần phải nhanh chóng tìm một người tiếp mâm thôi.”
[1] tiếp mâm (接盘): đây là ngôn ngữ mạng, dùng để chỉ người phụ nữ phóng túng, làm chuyện sai lầm người đàn ông vẫn tha thứ.
“Anh không có ý đó.”
Đầu ngón tay Tưởng Đạc gia tăng tần suất, viên đá cũng sắp bị anh làm cho nát vụn rồi.
Lục U thất vọng nhìn anh: “Mấy người đều cảm thấy em với Hứa Trầm Chu ở bên nhau là em trèo cao, là anh ta thương hại nên mới ở bên em.”
“Bản thân em tự ti thì đừng lôi anh vào, tới bây giờ anh chưa từng nhìn em như thế, là tên kia không xứng.”
Từ trước tới nay Tưởng Đạc luôn là người cởi mở, phóng khoáng, giỏi che giấu tâm trạng, nhưng lúc này... gân xanh trên mặt đều sắp nổi hết lên.
“Đúng thế, là em tự ti...” Lục U lắc đầu, khóe miệng nở nụ cười thê lương: “Cho nên anh có đề cử người nào không?”
“...”
Lục U dứt khoát dùng cách châm biếm mà phát tiết toàn bộ uất ức mấy năm này của cô ra ngoài: “Tới nào, giới thiệu cho em một người có điều kiện, sống khỏe nhiều tiền, nuôi được một nhà em xem nào.”
Lục Ninh để ý, Tưởng Đạc đã bóp nát viên đá ở đầu ngón tay.
Cậu yếu ớt nhấc tay lên, nói: “Xin đừng ở trước mặt trẻ vị thành niên... mà đồi trụy.”
“Em đòi nhiều tiền sống khỏe phải không.” Tưởng Đạc đè nén lửa giận, đứng dậy: “Sẵn có luôn này, ban đầu chính em không cần, bây giờ cho em ăn thuốc hối hận đấy, em dám ăn không?”
Lục U vỗ bàn đứng lên: “Sao không dám! Em ăn cho anh xem.”
Tưởng Đạc cười nhạt: “Tới đi.”
Lục U nóng máu, một tay túm lấy cổ áo anh, kéo tới rồi hôn lên môi.
Rất nhẹ, cũng rất nhanh, tựa như chuồn chuồn đạp nước... thoáng qua rồi biến mất.
Trong mạch máu Tưởng Đạc như có một quả bom nhiệt hạch phát nổ, dòng điện tràn ra toàn thân, chớp mắt trở nên tê dại, hoa cả mắt.
Đệt...
Lục U lại như không có chuyện gì xảy ra, không khách khí buông anh ra: “Chiều mai 3 giờ, gặp ở cửa Cục Dân chính.”
Tưởng Đạc khống chế sắc mặt sắp nổ tung, chưa thỏa mãn liế.m môi dưới.
“3 giờ anh có vụ án, không bằng 9 giờ sáng đi.”
“Ai không tới là chó.”
“Nói lời giữ lời.”