Chia Tay Rồi, Tôi Tìm Được Mối Mới

Chương 26: Cuộc sống mới



Chu An Ny hối hận xanh ruột, tại sao cô ta lại có một đồng đội heo như thế.

Vào lúc cô ta đang yên tâm để Lục U và Tưởng Đạc vào phòng mình tìm kiếm “chứng cứ phạm tội”, Chu Mỹ Cầm ở phòng là ủi lại có tật giật mình, len lén kiểm tra trong ngăn kép của tủ bát xem váy còn ở bên trong hay không.

Nhưng bà ta lại không ngờ rằng, Tưởng Đạc lại cho người ở lại, bắt quả tang tại trận.

Hiện tại người và tang vật đều tìm được rồi, chiếc váy đang đặt trong phòng là ủi.

Chu Mỹ Cầm đã sớm hoảng hốt, hối hận nói hết mọi chuyện ra, nói Chu An Ny dùng tiền thuê bà ta ra sao, dùng năm mươi nghìn để bà ta nghĩ cách xử lý cái váy kia.

Ban đầu Chu Mỹ Cầm vẫn hơi lo lắng, nhưng sau bà ta lại nghĩ, cái váy cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền, cùng lắm thì bồi thường mười nghìn, bà ta vẫn có thể nuốt được bốn mươi nghìn.

Có điều bà ta lại không nghĩ tới, chỉ là một cái váy thôi mà, người mất lại không buông tha như vật quý hiếm gì không bằng, làm ầm chuyện này lên như vậy.

Trước đó Chu An Ny bảo bà ta đốt hoặc ném cái váy này đi, đừng để lại chứng cứ, nhưng bà ta vì tham chút lợi nhỏ nên mới giấu cái váy này đi, chuẩn bị sau khi xuống thuyền sẽ lén mang đi.

Vừa rồi thừa dịp mọi người vào phòng Chu An Ny tìm đồ, bà ta hoảng loạn muốn tiêu hủy chứng cứ, lại không ngờ bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở phía sau, Tưởng Đạc đã sớm sắp xếp người để bà ta “tự chui đầu vào lưới”.

Vẻ mặt Chu Mỹ Cầm đau khổ khai ra toàn bộ sự việc. Sắc mặt Chu An Ny tái nhợt, lạnh run.

Cô ta biết chuyện ăn cắp đã bại lộ thì hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng.

Nếu Lục U báo cảnh sát, rất có khả năng cô ta không thể đi học được nữa, sẽ bị nhà trường thẳng tay đuổi học.

“Lục U, tôi... tôi chỉ đùa với cậu một chút thôi.” Cô ta kéo lấy tay áo Lục U, cố tỏ ra thoải mái nói: “Cậu đừng coi là thật nhé, không ai muốn trộm đồ của cậu thật đâu, ai mà lại thiếu một bộ lễ phục chứ, đùa cho vui thôi mà.”

“Đừng nói là đùa cho vui, trộm chính là trộm.” Lục U hất tay cô ta ra, đi tới cầm váy lên.

Chu An Ny khó khăn gượng cười: “Không phải đã tìm được váy của cậu rồi sao, ai cũng không động vào nó, đang êm đẹp, sao cậu cứ phải cắn chặt không buông tha cho người ta thế.”

Nhưng, khi Lục U lật mặt trái của lễ phục ra, không ngờ lại thấy một mảng lớn bị lem mực đen.

Đầu cô ong ong, tay không nhịn được run rẩy.

“Êm đẹp?” Một tay Lục U tóm lấy cổ áo Chu An Ny: “Cô nói cho tôi biết thế này gọi là êm đẹp à!”

Chu An Ny nhìn thấy phía sau chiếc váy trắng kia bị nhuộm một mảng đen, quay đầu nhìn Chu Mỹ Cầm tức giận nói: “Là bà làm sao?”

Chu Mỹ Cầm lạnh run, nhỏ giọng đáp: “Lúc tôi vừa giấu váy thì mấy người đó không nói lời nào đã vào đoạt lại, không cẩn thận làm đổ thuốc nhuộm.”

Loại thuốc nhuộm này trong phòng là ủi rất nhiều, màu nào cũng có, dùng để sửa chữa các loại quần áo có màu sắc khác nhau của khách hàng.

Chu Mỹ Cầm lại đổ loại thuốc nhuộm này lên váy của cô, mặc dù hiện tại đã tìm lại được, nhưng bởi vì loại thuốc nhuộm này không thể giặt sạch, nên cái váy cũng bị hủy rồi!

Sắc mặt Lục U tái nhợt, run rẩy cầm điện thoại lên, gọi 110 báo cảnh sát.

Rất nhanh sau đó, cảnh sát ngồi ca nô chạy tới, sau khi hỏi rõ tình huống thì đưa hai đầu sỏ gây tội đi.

Lúc đầu Chu An Ny nghĩ một bộ quần áo thôi mà, dựa theo tính cách bánh bao của Lục U, cô cũng sẽ không làm to chuyện. Không nghĩ tới lần này cô lại thực sự báo cảnh sát.

Việc này sẽ khiến cô ta bị lưu lại hồ sơ, bên phía trường học nhất định cũng xử lý nghiêm.

Chu An Ny sợ quá mà bật khóc, bắt lấy tay áo Lục U, khóc lóc cầu xin cô mở cho cô ta một con đường.

“Nể tình chúng ta đã quen biết từ nhỏ, tha cho tôi một lần đi, tôi không dám nữa đâu.”

Sắc mặt cô ta trắng bệch, không còn chút huyết sắc nào, nhìn qua có vẻ sợ thật.

Mặc kệ bối cảnh gia đình thế nào, ăn cắp chính là hành vi trái pháp luật, vào đồn cảnh sát sẽ lưu lại hồ sơ, cái này sẽ trở thành vết nhơ cả đời cô ta.

Lục U nhìn bộ váy mình mà mình tốn rất nhiều tâm tư làm nên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi bỏ qua cho cô thì ai buông tha cho tôi?’

Cô nỗ lực lâu như vậy, tất cả hy vọng đều đặt trên bộ váy này, bây giờ đã bị lòng ghen tị đáng cười của Chu An Ny hủy toàn bộ.

Lục U lạnh lùng nhìn Chu An Ny, gằn từng chữ một: “Chuyện này, tôi nhất định sẽ truy cứu đến cùng.”

Sau khi trò hề này kết thúc, Lục U ôm váy về phòng, nghĩ cách sửa chữa.

Tưởng Đạc mặc dù đã giúp cô tìm ra thủ phạm, cũng nhận được sự cảm kích và lời cảm ơn của cô, tất cả... đều giống như anh muốn. Nhưng tâm trạng anh lại cực kỳ xấu.

Anh đứng trên ban công trong phòng, nhìn sương chiều nặng trĩu nơi đường chân trời, cúi đầu châm thuốc.

Tưởng Tư Địch khoanh tay, dựa vào cửa hiên, nhìn bóng lưng cô độc của người đàn ông, lạnh nhạt nói: “Bố nói cậu là sói con, quả nhiên vì để đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn nào cả.”

“Chị, sao lại nói thế?”

“Chuyện váy dạ hội cậu đã sớm phát hiện ra còn gì, bằng không cũng sẽ không bảo người để ý Chu Mỹ Cầm rồi.”

“Vẻ mặt người đàn bà kia có tật giật mình, bị phát hiện rất bình thường.”

Tưởng Tư Địch đi tới bên cạnh anh, cô phân tích: “Cậu đã phát hiện từ lâu rồi, tất nhiên cũng có cách lấy lại chiếc váy kia một cách nguyên vẹn, không để nó bị hỏng. Nhưng cậu lại không làm như thế, vẫn đợi đến giây cuối cùng để thể hiện trước mặt tiểu thanh mai của mình.”

Sắc mặt Tưởng Đạc dần trầm xuống, không nói được lời nào.

“Hay cho một chiêu một mũi tên trúng hai đích, vừa để em ấy mang lòng cảm kích cậu, lại cản trở việc em ấy kiếm đủ mười triệu.” Tưởng Tư Địch lạnh lùng chế giễu: “Cái bẫy liên hoàn này một vòng lại một vòng, cô bé đơn thuần, không có tâm cơ như Lục U trốn cách nào cũng không thể thoát khỏi bàn tay của con cáo già là cậu.”

“Em không phải thánh nhân, em chỉ là... Tưởng Đạc.”

Cầu mà không được, không từ thủ đoạn thì sao chứ.

Tưởng Đạc xoay người rời đi, không tiếp tục nhiều lời.

Ở phía sau, Tưởng Tư Địch nói với anh: “Sói con, đừng quá đà, thích một người không phải hy vọng người ấy hạnh phúc hay sao, cậu đang làm cái gì thế.”

“Chị biết cảm giác trơ mắt nhìn người mình yêu, người mình che chở hơn mười năm rơi vào vòng tay người khác, còn phải mỉm cười chúc phúc là gì không?”

Tưởng Tư Địch không còn gì để nói.

Tưởng Đạc liếc cô, đáy mắt là một mảnh u ám –

“Để em nói cho chị, loại cảm giác đó.... sống không bằng chết.”

- -

Năm năm nay, mỗi đêm dài anh đều trằn trọc, sống không bằng chết. Bây giờ đã trở về, Tưởng Đạc mặc kệ tất cả.

Anh nhất định phải có được cô, không tiếc bất cứ giá nào, không từ bất cứ thủ đoạn này, thân thể của cô, tình yêu của cô, nụ cười và nước mắt của cô, hạnh phúc nửa đời của cô... tất cả anh đều muốn.

Trên boong thuyền trống vắng, cảm xúc của Tưởng Đạc cuồn cuộn như sóng biển, anh gầm nhẹ một tiếng để phát tiết, đấm một quyền lên cột buồm.

Đúng lúc này, Lục U ôm bộ lễ phục đã bị lem mực, định đến phòng là ủi để xử lý,

Nhìn thấy tâm trạng Tưởng Đạc không đúng, cô chạy bước nhỏ qua đây: “Anh nổi điên cái gì thế.”

“Không có gì.”

Cô cầm tay phải của anh lên, lật úp bàn tay xuống, trông thấy xương ngón tay trên mu bàn tay đã ửng đỏ, trầy cả da, đáy mắt xẹt qua vài phần không nỡ, cô trách cứ: “Tức giận với ai thế hả!”

“Với...”

Bản thân anh.

Tưởng Đạc cảm nhận được xúc cảm dịu dàng khi cô vuốt qua mu bàn tay anh, trái tim cũng trở nên mềm mại.

Cô nhìn anh một cái, nhu hòa hỏi: “Tâm trạng anh không tốt à?”

“Ừ.”

“Cãi nhau với chị à?”

“Em còn có tâm trí quan tâm người khác à?” Tưởng Đạc đè nén tâm tình, nhìn bộ váy đang treo trên cổ tay cô: “Lửa cũng sắp cháy lên người mình rồi.”

Lục U cũng có chút nhụt chí: “Mực nước này không giặt sạch được, quả thực không còn cách nào cả. Chu An Ny và Chu Mỹ Cầm quá ghê tởm, chuyện này em nhất định sẽ truy cứu đến cùng!”

Tưởng Đạc nhìn vẻ mặt căm giận, không cam lòng trên mặt cô, anh muốn nói gì đó, môi khẽ nhếch lên, nhưng rồi lại không nói được gì.



Lục U xoa xoa mu bàn tay Tưởng Đạc, dịu dàng thổi vào vết thương trên xương ngón tay: “Không đau à?”

“Không có cảm giác.”

“Không có cảm giác thì lại mắc bệnh rồi.”

Cô lo lắng nhất là chứng hưng cảm của anh, mặc dù đã nói là trị khỏi rồi, nhưng dáng vẻ vừa rồi của anh khiến cô thật sự rất sợ.

“Đừng tự tổn thương bản thân nữa, có gì không vui cứ nói với em.”

Trong đầu và trong lòng Tưởng Đạc trống rỗng, ma xui quỷ khiến mà gọi: “Lục U.”

Cô ngước mắt lên nhìn anh: “Gì thế?”

“Có thể đừng hận anh không.”

Cô không hiểu, cười cười đáp lại: “Tại sao em phải hận anh chứ?”

Tưởng Đạc nhìn lúm đồng điếu trong veo trên khóe miệng cô, trông y hệt một đứa trẻ, anh cố chấp nói: “Đừng để ý, nói tóm lại em cứ bằng lòng là được.”

“Ồ, em đồng ý với anh.” Lục U bận rộn với chuyện lễ phục, cũng không hỏi thêm gì nữa, xoay người rời đi.

“Chuyện lễ phục, cần giúp một tay thì nói với anh.”

“Anh thì giúp được gì chứ, anh cũng có phải mẹ đỡ đầu đâu, lẽ nào lại biến ra được cho em một bộ váy xinh đẹp cùng một đôi giày thủy tinh à.”

Anh cười nhạt đáp: “Anh không phải mẹ đỡ đầu, anh là hoàng tử không quan tâm em có giày thủy tinh hay không.”

“Em sắp nôn rồi, thật đấy, anh im đi.”

Lục U xoay người, vẫy vẫy tay, ý bảo anh tự mình giải quyết đi.

Nhìn bóng cô gái nhỏ, Tưởng Đạc cảm thấy nơi đen tối được giấu kín trong lòng bị sương mù dày đặc che lấp không có ánh sáng.

- -

Lục U đứng trong phòng là ủi, cau mày nhìn bộ lễ phục nàng tiên cá trước mặt.

Chiếc váy này vốn dĩ là màu nhạt, mang phong cách hồn nhiên, tĩnh lặng và đẹp đẽ, nhưng bây giờ lại dính một vệt màu đen rất lớn.

Mặc kệ Lục U cố gắng lấy bút vẽ viền hoa, cố gắng biến phần lem mực màu đen kia trở thành hình vẽ ra sao, tất cả đều... thất bại.

Chiếc váy dạ hội nàng tiên cá này có màu sắc tối giản, phong cách rất hợp với sự thuần khiết của nhân vật chính, dù cho có thêm bất kỳ đường nét hay màu sắc nào khác vào đều sẽ trở nên rất bất thường.

Lục U ở quầy là ủi ngây người đến khuya, biện pháp nào cô cũng đã nghĩ qua, phương pháp nào cũng đều áp dụng, nhưng hết đường xoay xở.

Bộ lễ phục này, xem như là hoàn toàn hỏng rồi.

Cô ôm lấy chiếc váy, chán nản ngồi xuống mặt sàn lạnh như băng, ngồi im đó nhìn ánh đèn trên đỉnh đầu.

Buổi chiều bố có gọi điện thoại tới, úp úp mở mở chuyện bệnh tình của mẹ đã nặng hơn rất nhiều, bây giờ đã vào phòng chăm sóc đặc biệt.

Cô hiểu bố mình, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, ông sẽ tuyệt đối không gọi cho cô để hỏi tiền thuốc men.

Lục U lập tức chuyển cho ông hai mươi nghìn tệ, bây giờ thẻ của cô đã rỗng tuếch rồi.

Hết sạch, còn nợ thêm mười triệu.

Lục U gọi điện thoại cho Thượng Nhàn Thục, báo với chị ấy chuyện xảy ra trên thuyền, cùng với bộ lễ phục đã không còn cách nào sửa chữa, có lẽ Lộc Phong lỡ mất lễ hội mua sắm cuối tháng này của ICLO rồi.

“Không sao đâu, không có ICLO thì chúng ta còn có thể liên lạc với nền tảng khác mà.” Thượng Nhàn Thục nghe ra sự nghẹn ngào trong giọng nói của Lục U, chị ấy an ủi: “Em đừng quá để trong lòng, đây chỉ là một thất bại nho nhỏ, một con đường không thể đi được, đổi đường khác quay lại là được, cũng may chúng ta cũng không có tổn thất lớn gì, chỉ là một cái váy dạ hội thôi mà.”

“Xin lỗi, Thượng phu nhân, thực sự xin lỗi.” Lục U càng nghĩ càng đau lòng: “Là em không để ý đến chiếc váy dạ hội, đáng lẽ em nên không rời khỏi nó nửa bước, nên trông chừng nó.”

“Đừng khó chịu nữa, lần này em đi vốn là cùng em trai ra ngoài du lịch, đừng nghĩ những chuyện này nữa, chơi vui vẻ đi nhé. Đợi em quay lại, Lộc Phong của chúng ta có lẽ sẽ bận lắm đấy.”

Sau khi cúp điện thoại, Lục U ngửa đầu lên, cô nhắm mắt lại, hít thở thật sâu, hồi phục tâm trạng.

Cô biết, mặc dù Thượng Nhàn Thục an ủi ngược lại cô, nhưng thật ra trong lòng chị ấy nhất định cũng rất thất vọng.

Thượng Nhàn Thục đã đem tất cả tiền tích góp đổ hết vào Lộc Phong, hy vọng có thể nhờ vào đây có thể thay đổi ánh mắt của người nhà chồng đối với chị ấy.

Để người khác thất vọng, phụ sự tín nhiệm của người khác, là một chuyện rất rất đau khổ.

Lục U dùng sức lau đi những giọt nước mắt vô dụng trên khóe mắt, cô khẽ cắn môi rồi đứng dậy.

Không thể như vậy được.

Cô đã đáp ứng với Thượng Nhàn Thục, nhất định sẽ không để cho tiền vốn của chị ấy như nước chảy về biển Đông. Cũng đáp ứng với bố mẹ, vào lúc hai người còn sống, cô nhất định sẽ làm tập đoàn Lục thị sống lại.

Chỉ cần cô còn sống, còn một hơi thở, cho dù phải trả giá lớn đến đâu, cho dù phải dùng đến pháp gì, cô cũng muốn thực hiện được mục tiêu này.

Cô không muốn tiếp tục trải nghiệm sự thất bại và cam chịu như khi còn ở bên Hứa Trầm Chu nữa...

...

Đêm khuya, Tưởng Đạc nghe thấy tiếng gõ cửa, anh mở cửa phòng ra.

Lục U đứng trước mặt anh, hiếu kỳ nhìn vào trong phòng, nhỏ giọng hỏi: “Chị với bác đã ngủ chưa?”

“Hai người họ ở phòng trong.” Tưởng Đạc xoa xoa đầu tóc hơi rối, giải thích: “Anh không có thói quen ở cùng người khác.”

“Ồ... thế thì tốt rồi.”

Anh đánh giá cô gái nhỏ này, vừa nãy cô mặc áo phông trắng cùng với quần jeans, nhưng hiện tại đã đổi thành một chiếc váy màu champagne, cổ chữ V khoét rất sâu.

Tưởng Đạc tinh mắt cỡ nào chứ, tất nhiên anh nhìn thấy dụng ý không đơn giản của cô khi thay đồ và đến gõ cửa phòng mình.

“Em có thể vào được không?” Cô hỏi anh.

Đáng lý ra Tưởng Đạc nên từ chối, nhưng thân thể lại không tuân theo sự khống chế của anh, lặng lẽ nghiêng người nhường đường để cô vào trong.

Lục U cũng không định câu giờ bên ngoài phòng khách, cô đi thẳng vào phòng ngủ của anh.

Độ sáng trong phòng rất thấp, chỉ mở ngọn đèn ngủ trên đầu giường, bên trên tủ giường đặt một quyển sách chuyên ngành bằng tiếng Anh rất dày.

Lục U cầm sách lên xem, có lẽ là có liên quan đến tâm lý tội phạm.

“Muộn thế này rồi anh còn đọc sách sao?”

“Muộn thế này rồi em còn để ý tới việc anh đọc sách hay là ngủ à?”

Lục U gượng cười, bất đắc dĩ nói: “Em tới là để nhờ Tưởng ca ca giúp đỡ mà.”

“Nhìn ra rồi.”

Ánh mắt anh sâu thẳm, không hề kiêng kị mà đánh giá cô: “Em thật sự tới đây... "nhờ" anh giúp đỡ sao.”

Lục U hạ quyết tâm, cô ngồi xuống giường anh rồi nói: “Có thể kết hôn, không cần chờ nửa năm đâu.”

“Hửm?”

“Không phải anh nói bác Tưởng muốn anh kết hôn thì mới bằng lòng trao quyền điều hành cho anh sao.” Lục U nhún vai, tiếp tục nói: “Em có thể kết hôn với anh, để anh có thể lấy được thực quyền. Đương nhiên, mười triệu nợ anh em cũng sẽ trả lại, anh yên tâm.”

“Cho nên, là tới đây để bàn điều kiện với anh à?”

“Em biết, em không có lợi thế để bàn điều kiện với anh. Anh có thể tìm một người phụ nữ khác, dù sao cũng chỉ là một đám cưới giả cho có mà thôi, ai cũng giống nhau.”

Lục U khẽ cắn môi: “Nếu anh đã chọn em, em nhất định sẽ trở thành người hợp tác tốt nhất của anh, sẽ không làm phiền anh, anh muốn ly hôn lúc nào thì sẽ ly hôn lúc ấy, em sẽ không đòi tiền anh, không đòi tình cảm của anh, em sẽ giữ kín miệng, sẽ nghe lời anh, còn có thể làm bất cứ chuyện gì.”

Tưởng Đạc cúi đầu cười nhạo một lúc như cảm thấy có chút hoang đường: “Lục U...”

“Tưởng ca ca, nể mặt mối quan hệ từ nhỏ quả chúng ta, thử với em được không.” Lục U nhìn anh với ánh mắt trông mong: “Em sẽ làm một người vợ tốt, sẽ không khiến anh thất vọng đâu.”



Anh đã nhìn ra, Lục U thật sự rất có thành ý tới đây tìm anh “bàn chuyện làm ăn”.

Tưởng Đạc thẳng thắn: “Em muốn cái gì? Đã đồng ý kết hôn rồi, đừng chỉ nghĩ đến việc kiếm mười triệu trả lại chứ.”

“Em muốn gầy dựng lại tập đoàn Lục thị.” Lục U thật thà nhìn anh: “Bệnh của mẹ em không chờ được nữa, người hợp tác cùng em cũng đã bỏ hết vốn liếng vào Lộc Phong, không thể thua, cũng không thua được. Em... em phải lấy được buổi triển lãm ngày hội mua sắm của ICLO.”

Cô hao tổn tâm trí đi tạo quan hệ với Phó Ân, chụp ảnh cho anh ta, lại thức cả đêm làm váy dạ hội... Tất cả những điều này đều không bằng một câu nói vu vơ của Tưởng Đạc.

Gian hàng mà cô cực kỳ khát vọng, lập tức có thể có được dễ dàng.

Tưởng Đạc lùi về phía sau hai bước, đóng cửa phòng lại, khóe miệng hơi nhếch lên –

“Anh thích nghe em cầu xin thêm vào tiếng nữa.”

“Tưởng Đạc, xin anh.”

“Gọi Tưởng ca ca.”

Anh chậm rãi đi tới, đừng trước mặt cô, dùng tư thế áp bức mạnh mẽ mà nhìn cô từ trên cao.

Lục U không dám ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng, chỉ thấy chiếc khóa thắt lưng màu đen của anh.

Bàn tay ấm áp của anh nhẹ nhàng đặt lên gáy cô, dùng giọng trầm thấp gằn từng chữ -

“Nói ‘Tưởng ca ca, em xin anh’ đi.”

“Em...”

Một câu Lục U cũng không cách nào nói được.

Tới tận bây giờ cô chưa bao giờ nghĩ chính mình lại dùng giọng điệu mềm mỏng như vậy để khẩn cầu Tưởng Đạc, thanh mai trúc mã từ nhỏ của cô.

Nếu là quá khứ, sự tự tôn và kiêu ngạo của cô sẽ tuyệt đối không cho phép cô làm như vậy. Nhưng hiện tại... thân nằm trong bùn, ngay cả tư cách kiêu ngạo cũng không có nữa.

Chỉ có nỗ lực trèo lên, nắm giữ tất cả sợi dây thừng có thể leo lên, leo đến đỉnh cao không chạm tới thì cô mới có thể tìm lại chính một lần nữa.

Anh vẫn đang chạm vào gò má cô, cô mở to hai mắt, nhìn thắt lưng anh đang gần mình trong gang tấc, bàn tay nắm chặt.

Toàn thân cô run rẩy.

“Đừng miễn cưỡng, không muốn thì bỏ đi.”

“Em chưa từng thử qua, có lẽ sẽ làm không tốt.” Giọng nói của cô cũng đang run rẩy.

“Không sao, anh dạy cho em.”

Giọng anh dịu dàng và kiên nhẫn, tựa như khi dạy thêm toán cho cô hồi bé.

Lục U im lặng vài giây, run rẩy vươn tay về phía anh...

Tưởng Đạc cúi đầu, nhìn vẻ mặt chịu đựng của cô, anh không hề vui mừng như tưởng tượng, dục niệm đang điên cuồng tìm kiếm cửa ra kia, vào giây phút nhìn thấy nước mắt xuất hiện trên khóe mắt cô, lại biến thành lưỡi dao sắc bén đâm xuyên qua lồ.ng ngực anh.

Một giây trước khi nước mắt cô rơi xuống, Tưởng Đạc giữ lấy tóc cô, để cô cách xa mình ra, cũng các xa “nguy hiểm”.

Cô không hiểu nhìn anh.

Tưởng Đạc xoay người sang chỗ khác, đè nén nỗi đau khắc cốt ghi tâm trong lồ.ng ngực.

Đây không phải điều anh muốn, hoàn toàn không phải!

Anh không muốn thấy cô hèn mọn vùi mình xuống bùn, anh muốn nhìn thấy nụ cười kiêu ngạo và tự tin nhất của cô.

Nhưng những hành vi vô liêm sỉ của anh hết lần này đến lấy khác lại đẩy cô vào đó...

Sự hối hận dâng trào mãnh liệt gần như g.iết chết trái tim Tưởng Đạc.

Chết không có gì đáng tiếc.

“Tưởng Đạc...” Cô nhìn bóng lưng anh, dịu dàng khẽ gọi: “Anh khó chịu sao?”

“Lục U, vốn dĩ váy của em có thể tránh được hư hao, là... là vì ha.m muốn cá nhân của anh, anh đã để mặc Chu Mỹ Cầm.”

Đầu cô ong lên, trống rỗng: “Anh nói gì...”

“Anh đã sớm phát hiện rồi, nhưng anh không ngăn cản bà ta, là để tối nay em đến tìm anh.”

Huyệt Thái Dương của Lục U nhảy lên không ngừng.

“Anh... tại sao anh phải làm như vậy?”

“Anh muốn để em hiểu rõ, không có anh, em không thể làm được gì cả.”

Tưởng Đạc dùng đầu ngón tay xoa lên khóe mắt, lặng lẽ lau đi tia ấm áp cuối cùng, sau đó quay đầu nhìn cô: “Ý chí mạnh mẽ, Đông Sơn tái khởi cái gì chứ, dựa vào một mình em, được không?”

Lục U đột ngột đứng dậy, khiếp sợ nhìn Tưởng Đạc. Không thể tin được... anh sẽ nói ra lời như vậy.

“Cho nên, nên nhìn vào hiện thực thôi.” Tưởng Đạc nâng cằm cô lên, chầm chậm tới gần cô, gần như hôn lên: “Em vĩnh viễn cần đến anh.”

Lời còn chưa dứt Lục U đã sáp lại gần anh, cắn mạnh lên môi anh.

Cô căm hận nhìn chằm chằm anh, cắn đến chảy máu.

Môi dưới của Tưởng Đạc cảm thấy đau đớn, nhưng không cam lòng đẩy ra. Còn Lục U lại rất quyết đoán, sau khi cắn xong, cô giơ tay lên vứt cho anh một cái tát rất mạnh.

Âm thanh giòn giã vang lên, không hề lưu tình.

Trên mặt Tưởng Đạc lập tức hiện lên dấu bàn tay, nửa bên mặt đều tê dại.

“Tưởng Đạc, anh nhớ kỹ đấy.” Lục U níu lấy mái tóc ngắn của anh, giống như vừa rồi anh đã làm với cô.

Ánh mặt cô lạnh lùng, gằn từng chữ: “Sớm muộn cũng có một ngày, em sẽ chứng minh cho anh xem.”

Nói xong, cô rời khỏi phòng.

Mặt Tưởng Đạc nghiêng về một bên, anh liếm vị tanh mặn trên khóe môi, rồi nhàn nhạt giơ lên.

...

Lục U trầm mặt, sải bước về phòng sửa chữa quần áo, cầm chiếc váy dạ hội đã bị lem mực kia lên rồi chìm chằm chằm vào nó.

Sau đó, cô không chút do dự ném bộ váy dạ hội vào máy nhuộm nóng, điều chỉnh đến nhiệt độ thích hợp, sau đó lấy thuốc nhuộm màu đen đổ vào.

Cô tốn một tiếng nhuộm nóng, ba tiếng sấy khô.

Đến tờ mờ sáng, một bộ váy dạ hội nàng tiên cá màu đen hiện ra trước mắt cô.

Đầu óc cô nhanh chóng chuyển động.

Còn chưa đủ, kiểu dáng chiếc váy này theo phong cách thuần khiết của nàng tiên cá, hoàn toàn không hợp với màu thuần đen như vậy.

Lục U lập tức lấy máy may ra, cầm kéo lên, bắt đầu cắt cắt.

Bỏ đi phần vải trên lưng, cũng cắt luôn phần đuôi váy xòe bên dưới, may lại lần nữa, làm ra một bộ lễ phục dáng ngắn, thuần đen mang phong cách khác hẳn.

...

Sáng sớm, Lục Ninh ngáp dài, ngái ngủ đi ra khỏi phòng, đi tới boong thuyền ngắm mặt trời mọc trên biển.

Một bóng người màu đen ngồi trên mũi thuyền, ngắm mặt trời mọc ra từ đường chân trời.

Lục Ninh xoa xoa mắt, tưởng rằng mình gặp ảo giác.

Ánh nắng ban mai từ từ xuyên qua tầng tầng mây đỏ, chiếu rọi mặt biển, nàng tiên cá xinh đẹp, thuần khiết hóa thành bọt biển, tan thành mây khói.

“Phù thủy” độc ác cướp đi giọng nói của nàng tiên cá phá biển xuất hiện, nhìn về phía mặt trời mọc đằng xa, nở nụ cười quyến rũ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv