"Người nào?" Đột nhiên quát nhẹ một tiếng, Thẩm Y Nhân từ đàng xa tựa như mộttrận gió bay tới, nàng thấy Sính Đình và Thính Vũ không có việc gì, thởphào nhẹ nhõm. Quay đầu lại nhìn nam tử đang ăn kia, nhất thời sắc mặtbiến đổi, bị sợ đến lảo đảo một cái thiếu chút nữa ngã trên mặt đất,miệng mở rộng nói: "Lạc. . . . . ." Thật là gặp quỷ!
Nàng độtnhiên im lặng, bởi vì nam tử kia cũng đang kỳ quái nhìn nàng, dùng taychỉ vào nàng cười hì hì nói: "Vị ca ca này thật là xinh đẹp! Hoa Hoathật thích!" Cái loại âm thanh thô ráp nhưng lời nói tiểu hài tử, khônggiống bình thường hành hạ lỗ tai người ta, làm cho người ta nghe đau đến không muốn sống, thật không nghĩ tới sao trên đời này có âm thanh khónghe như vậy
Xinh đẹp cái đầu ngươi! Cái miệng bà nội ngươi! Aikêu ngươi giả bộ, để coi bà nội ngươi có đánh ngươi hiện nguyên hình hay không! Trong lòng Thẩm Y Nhân không ngừng thầm mắng, nhếch miệng lêncười yếu ớt, thật nhanh đá người đó liên tục ba cái, nàng và Đồng Thôngchung sống một thời gian ngắn, gần son thì đỏ, gần mực thì đen. . . . . . .
Chỉ nghe "Phốc" , "Phốc" , "Phốc" nam tử bị Thẩm Y Nhân mãnhmẽ đá ba chân liền lăn vài vòng, đến khi thân thể đụng vào cây đại thụmới dừng lại
"Oa! Đau quá! Ô. . . . . . Ca ca là người xấu, HoaHoa đau quá!" Trên thân nam tử kia đau dữ dội, không nhịn được oa mộttiếng khóc lên, bộ dạng kia còn hơn cả thê thảm, vừa vô tội vừa đángthương. Sính Đình và Thính Vũ thấy không đành lòng, vội vàng tới giữchặt Thẩm Y Nhân đang không ngừng cười lạnh, ngăn cản nàng ta xuống độcthủ lần nữa. Hôm nay nàng ra tay thật là độc ác, không một chút lưutình, giống như nam nhân kia là kẻ thù kiếp trước của nàng, giống nhưkhông giết không đủ hả giận
Thẩm Y Nhân vốn còn muốn đánh, nhưngnhìn Hanh Cáp Nhị Tương hai bên, thâm sâu liếc nhìn nam tử khóc lóckhông có hình tượng, tâm tình nhất thời phức tạp không hiểu. Hình ảnhtrước kia giống như đèn kéo quân xuất hiện trước mắt nàng
Nhìn bộ dáng dơ dấy bẩn thỉu không chịu nổi của nam tử kia, nàng hơi kinh ngạc, người này không phải chú trọng nhất dáng vẻ sao, có đôi chút sạch sẽsao? Lúc này bộ dạng tiểu hài tử mặt xám mày tro khóc lóc nỉ non, nhìnthế nào cũng không giống phong cách của hắn. Nàng hùng hổ đi đến trướcmặt nam tử kia, ngón tay thon dài hung hăng nắm chặt da mặt của hắn kéora hai bên, bỗng chốc buông tay, da mặt co dãn rất tốt bắn trở về, namtử kia bị nàng nhéo oa oa oán giận không dứt bên tai
Thẩm Y Nhânchán ghét lau tay lên người hắn, thật là, trong tay đều là nước mắt vàbụi bậm, không giống như mặt nạ da người? Hơn nữa âm thanh của hắn cũngkhông giống, trước kia âm thanh của hắn trầm thấp lại hùng hậu, giốngnhư tiếng đàn ở khẽ ngâm trong gió, giống như người tình nói nhỏ, nhưngbây giờ âm thanh này muốn bao nhiêu khó nghe liền có bấy nhiêu, quả muốn làm cho người ta chặn cái miệng hắn lại
"Nói, làm sao ngươi tìmđến nơi này?" Ác hình ác trạng nữ thổ phỉ ép hỏi nam tử kia. Sau đó lạinghiêm túc hỏi Hanh Cáp Nhị Tương: "Đi đâu mà tìm được con quái vật lớnnhư vậy?”
"Ồ! Hắn nằm ở nơi đó." Sính Đình chỉ chỉ chỗ mới vừarồi phát hiện nam tử kia, thì ở phía trước cách đó không xa. Mới vừarồi Thẩm Y Nhân ở chỗ này thì cái gì cũng không có, từ sau khi nàng đikhỏi, nam nhân này giống như là tự nhiên xuất hiện
Thẩm Y Nhânnhìn nam tử kia một cái, không chút do dự kêu nàng và Thính Vũ lên xengựa, trong lòng nghĩ nơi đây không nên ở lâu, tính toán rời đi trướcrồi nói.
"Ca ca, các người không thể vứt bỏ Hoa Hoa!” Người thanh niên nam tử kia thấy các nàng muốn rời khỏi, lảo đảo nghiêng ngã đứngdậy đuổi theo xe ngựa của các nàng, nhưng xe ngựa đã từ từ chạy.
Ba người liên tiếp quay đầu nhìn quanh, nhìn người ở phía sau chạy trongmàn đêm, té xuống, bò dậy, lại té xuống, càng không ngừng thút tha thútthít lau nước mắt. Bộ dáng kia cực kỳ giống đứa trẻ bị cha mẹ vứt bỏ, vô cùng đáng thương. Xe ngựa dần dần nhanh, một hồi liền không nhìn thấybóng dáng của nam tử kia
Sau khi đã chạy khá lâu, Thẩm Y Nhânquay đầu lại quan sát một chút, thấy phía sau không hề có người đuổitheo, thở ra một hơi, sắc mặt thận trọng từ từ thoải mái hơn, nàng từ từ thả tốc độ xe ngựa, để con ngựa tự mình đi, vẫn nghĩ tới tâm sự
Ban đêm, đường phố thành Phi Vũ rất náo nhiệt, trên đường người đến ngườiđi, tiếng rao hàng của những người bán hàng rong bên tai không dứt. Khắp nơi đều là cảnh ca múa mừng thái bính, người người giàu có, thành thịmột cảnh tượng phồn vinh. Các tửu lâu đều đã người đi – nhà trống, nhưng bên trong tửu lâu Ngọc Khách Xuân thì tiếng ồn ào khách khứa vẫn bêntai không dứt. Ngọc Khách Xuân là tửu lâu lớn nhất thành Phi Vũ, lúcnày, trong căn phòng lịch sự ở lầu hai, một đám người vây quanh haingười, bàn ghế đứt hết, đao kiếm bay loạn, tình cảnh hỗn loạn rối tung
“Mọi người lên cho ta, phế tên tiểu tử này cho lão tử, con bà nó, lại cònnói Âm Âm cô nương hát khó nghe!” Một tên đại hán lớn tiếng quát, rõràng là cực kỳ tức giận.
"Đúng, đánh chết hắn, đánh mạnh vào, lại còn nói Uyển Uyển cô nương hát khó nghe, chọc mỹ nhân khóc thút thít,tội đáng chết vạn lần." Một người khác cũng tức giận kêu to. Hắn thậtvất vả mới mời Uyển Uyển cô nương, người này lại còn nói con gái ngườita ca hát giống như đánh chiêng, khó nghe muốn chết.
Một vị thiếu niên mặc cẩm y hoàn khố cũng rất tức giận, hét to: "Hắn còn dùng lyrượu đập bản thiếu gia, các ngươi lên cho thiếu gia, đánh chết tínhthiếu gia của ta.” Hắn ngày ngày gây chuyện sinh sự, gây họa khôngngừng, mỗi đêm trời tối về nhà bị cha hắn dùng gia pháp hầu hạ chết đisống lại. Được rồi, hôm nay vừa định biểu hiện ngoan một chút, không có ý định gây sự, người này lại dùng ly rượu đập hắn. Cái này không tráchthiếu gia hắn không ngoan điểu, người hiền hay bị bắt nạt, ngựa hiền bịngười cưỡi, hắn nhất định phải tìm vùng đất trở về
"Hắn cũng dùng bầu rượu đập ta, nhất định bắt ta phải nghe hắn hát. . . . . . Hắnkhông phải đàn bà, ta cũng không phải miễn gia*! Có thiên lý hay không,không nghe ca hát cũng bị đập.” Người này uất ức chỉ muốn nhảy biển.Cảnh ngộ của hắn có thể làm cho người ta rơi lệ, người nghe thấy đaulòng.
*ý nói không phải là 3D
"Thứ người như thế khôngđánh hắn vậy đánh ai? Hung hăng đánh, nói ta làm ồn hắn ca hát, dùng đũa ném ta.” Còn có người ủy khuất hơn. Ngươi ném thì ném, dù sao chiếc đũa cũng không có bao nhiêu, người ta cũng không muốn so đo với con ma men, mấu chốt là hắn cứ ném vào hai cái lỗ mũi, ngươi cho rằng đó là ốngđựng bút sao? Đổi lại là người nào cũng không chịu nổi!
ĐồngThông nhanh chóng đầu đầy mồ hôi, một tay kéo Thượng Quan Vân say lảođảo né tránh, một tay không ngừng gạt ra những quả đấm, ghế tựa, đaokiếm tấn công tới, khóc không ra nước mắt. Thật là kêu trời trời khôngthấu, kêu đất đất chẳng hay, hắn một đời anh danh, chẳng lẽ hôm nay phải bị hủy trong chốc lát?
Ngọc Khách Xuân vốn là một tửu lâu dànhcho đại gia, cũng không phải là thanh lâu sở quán. Gần đây thành Phi Vũcó nhiều người giang hồ tới ăn uống, có lúc sẽ kêu mấy cô nương tronglâu tới hát một vài khúc. Ông chủ của Ngọc Khách Xuân cũng không phảnđối, tất cả mọi người đều là làm ăn thôi!
Hôm nay có mấy bànkhách nhân hội tụ ở đây, kêu các cô nương tới hát, nhắc tới cũng ngạikhông có người nào! diễn,đ àn.lê p úy đ ôn Lại cứ có con ma men chê cônương này hát khó nghe, hắn không bỏ bạc để nghe, quá nhiều ý kiến. Nóingười ta hát khó nghe còn chưa tính, hắn còn dùng rượu dội con gái người ta, nói người ta làm dơ lỗ tai của hắn.Thật là buồn cười! Dáng dấp tuấn tú thì ngon sao? Chưa từng nghe qua nhiều người tức giận khó có thể xâm phạm sao. Vì vậy mấy bàn khách nhân đều nổi giận, cũng đoàn kết ý chímuốn cố gắng đánh chết người này
Không ngờ mọi người đi đánh hắnthì hắn tựa như say không phải là say nhặt mâm thức ăn trên bàn lên đánh tới mọi người, bản lĩnh chính xác làm cho người ta khó lòng phòng bị,có mấy khách ở đây chỉ thấy máu. Ánh mắt phẫn nộ của mọi người đều đỏngầu, quyết định cùng nhau cho hắn đẹp mắt, thế nhưng hắn lại không biết là nhớ tới cái gì chuyện thú vị, cười vui vẻ, cao hứng phấn chấn lấy đồ ăn trên bàn người khác đập người. Tóm lại một câu nói khái quát, hắnđắc tội với toàn bộ khách trong tửu lâu, còn vui vẻ không dứt, thíchthú. Loại người như vậy có phải nên đáng đánh đòn hay không?
Cómấy hán tử có huyết khí nặng trên giang hồ liền rút đao kiếm ra, muốncùng hắn đánh tới ngươi chết ta sống, không chết không thôi. Không ngờcon ma men này thân thủ bất phàm, nhiều người công kích hắn như vậy, hắn còn thành thạo đánh mọi người. Mọi người trong quán rượu nhất thờikhông làm gì được hắn. Vũ khí hắn còn chưa lấy ra, bằng một đôi taykhông đã đả thương vô số mọi người trong tửu lâu, hoàn hảo có một lãogià tới ngăn cản hắn, nếu không nhiều người như vậy chỉ sợ đều phải nằmđi ra ngoài.
Lầu hai đã đập nát đến mức không thể đập nát nữa,ông chủ ở lầu một nhanh chóng dậm chân. Đang lúc ấy thì, có ba người"Đặng đặng đạp" chạy vào tửu lâu, là hai cô nương cùng một vị công tử.
Sau khi đi vào ánh mắt vị công tử kia liền biến đổi, ý bảo hai vị cô nươngđi ra ngoài chờ. Hắn tung người một cái, như Đại Bằng giương cánh baylên lầu hai, đoạt lấy một cây đao, vận khí quơ múa không ngừng, nhữngngười đó bị đao phong sắc bén của hắn dồn ép rối rít tránh đi
Đồng Thông thấy Thẩm Y Nhân ra ay cứu giúp, mắt bỗng chốc sáng lên, ngay lập tức ném Thượng Quan Vân cho nàng, bày ra một vẻ mặt ta bị người khi dễ, uất ức đau lòng chu miệng. Thẩm Y Nhân trừng mi mắt lên nhìn hắn mộtchút. Thật muốn cắn chết hắn. Lão đầu này vốn không có một ngày sống yên ổn
Thẩm Y Nhân lôi kéo Thượng Quan Vân đang nghiêng ngã, quátmột tiếng: "Sính Đình ở dưới lầu chờ ngươi, ngươi đi hay không đi." Cũng không tin không trị được hắn, làm gì còn có chút xíu bộ dạng trích tiên thường ngày, người đầy mùi rượu, vẻ mặt buồn bực.
"Đi!" Vẫn saylảo đảo Thượng Quan Vân bỗng chốc đứng thẳng người, bộ dáng mông lungmắt say lờ đờ vừa rồi không còn thấy nữa. Hắn có chút khẩn trương hỏiThẩm Y Nhân: “Ta đi rửa mặt một cái sẽ đi gặp nàng! Nếu không nàng sẽcàng không thích ta." Hắn vừa nói chuyện vừa tiện tay không chút để ýgạt ra cây đao đang tấn công về phía hắn, sau đó dùng hai ngón tay kẹpchặt lấy, hơi dùng lực một chút, thanh đao phịch một tiếng đứt thành hai đoạn. diễn,đ àn.lê p úy đ ôn Tất cả động tác của hắn sử dụng đều nướcchảy mây trôi, tự nhiên lưu loát.
Thẩm Y Nhân mặc kệ hắn, tungngười một cái nhảy đến lầu một, hai cái bóng người từ lầu hai đi theonàng bồng bềnh mà xuống, một mập một gầy, chính là Thượng Quan Vân cùngĐồng Thông.
Trong thư phòng Yến Viên, đèn dầu sáng rỡ. Hiên ViênHúc hơi nhíu đầu mày đẹp, không ngừng tìm kiếm vài cuốn sách, có lúccũng dừng lại, dùng ngón tay gõ nhẹ mặt bàn, suy tính một chút. Sau đólại tiếp tục lật sách
Hắn dùng tay vuốt ve cái trán, tựa như nghĩ tới điều gì, đột nhiên lên tiếng: "Tiểu Nam, ngươi nói Lỗ Đào có đồ đệ hay không?"