Sáng sớm tinh mơ hômnay, thiên địa còn bị bao phủ hoàn toàn trong bóng đêm mông lung, Anvương phủ gần đây đặc biệt yên tĩnh liền bị phá vỡ bằng một tiếng khócthê thảm. "Đồ nhi! Đồ nhi tốt của ta!"
"Ông cụ!"
"Ông cụ!"
"Chưởng môn!"
Đám người Tiểu Nam không khỏi vui mừng nghênh đón,lqd mắt hồng ngấn lệ chớp động: "Ông cụ, ngài trở lại rồi, mau đến nhìn gia!"
Chỉ nghe "Vèo" một tiếng, trong nháy mắt Đồng Thông liền nhảy vào trong nội thất Thanh Ngọc hiên
Sau khi Hiên Viên Húc chịu độc thương, Viêm Vệ môn nghĩ trăm phươngngàn kế thông báo cho ông cụ, nhưng lão đầu này luôn luôn hành tung bấtđịnh, nhất thời cũng không biết Vân Du đến nơi nào, cho tới bây giờ mớitrở về.
Đồng Thông Khóc lóc nỉ non như cha mẹ chết, nhìn HiênViên Húc nằm trên giường sắc mặt trắng bệch, màu sắc đôi môi nhàn nhạt,lập tức dừng khóc, trợn mắt tốn hơi thừa lời, xoay người tức giận hỏiTiểu Nam Tiểu Bắc: "Là cái thằng nhóc nào ăn gan báo, truyền tin nói đồnhi của ta bị trọng thương, muốn ta mau trở về?" Dung Sa
Đámngười Tiểu Nam ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều là tươi cười rạng rỡ,cũng không mở miệng trả lời. Trải qua mấy ngày nay lo lắng nặng nề đètrên đầu bọn họ rốt cuộc cũng tan biến, thật tốt quá! Hai ngày trước rốt cuộc gia đã tỉnh lại, ông cụ cũng trở lại rồi.
"Sư phụ, là . . . . . Phụ vương!" Khóe miệng Hiên Viên Húc lộ ra ý cười nhợt nhạt, trầmthấp nói. Bởi vì độc thương nghiêm trọng, hắn hôn mê nằm ở trên giườnggần một tháng, mới vừa tỉnh lại không lâu, thể lực cũng chưa khôi phục.
"Oanh! Cũng biết là hắn! Quả nhiên không ngoài dự đoán của ta, cáithằng cha già mà không kính!" Lông mày Đồng Thông khẽ nhảy lên, thở phìphò nói.
Nhất thời, lqd mọi người hung hăng rùng mình một cái,rốt cuộc là người nào già mà không kính a? Ngài nói người khác hùng hồnnhư vậy, cũng không tự xem lại mình, chỉ là, bọn họ cũng chỉ dám thầmoán ông ở đáy lòng thôi
Đồng Thông ý bảo bọn Tiểu Nam đỡ HiênViên Húc, sau đó đưa bàn tay đặt ở sau lưng Hiên Viên Húc, sau khi dùngchân khí du tẩu một vòng trong cơ thể hắn, nhanh chóng thu hồi chân khínói: "Ừm! Độc đã giải, đã không còn đáng ngại, đồ nhi ngươi chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian nhất định có thể khôi phục như trước!"
Mọi người nghe được lời nói quyền uy của ông cụ, trên mặt lộ ra nụ cười lâu ngày không gặp.
Hiên Viên Húc nhìn nụ cười trên mặt của Đồng Thông và đám Tiểu Nam, sắc mặttái nhợt chiếu rọi xuống càng làm lộ ra hai tròng mắt đen không có nửaphần vui mừng, chỉ có thật sâu thê lương cùng cô tịch.
Sau khiChấn Uy tướng quân uy danh hiển hách tỉnh lại, trong An vương phủ lạikhôi phục tiếng nói tiếng cười, bóng dáng người đến người đi thậm chícòn náo nhiệt hơn so với trước kia. Văn võ bá quan trong triều đều tớithăm mấy lần, trong đó có mấy quan viên có nữ nhi đợi gả đi thăm siêngnăng nhất, không khó làm cho người ta nhìn ra dụng ý của bọn họ
Lâm Phương Nương một thân trang phục lộng lẫy, có vẻ sặc sỡ loá mắt mangtheo Tiểu Cần đi tới Thanh Ngọc hiên, nhìn mấy pho tượng thần mặt đenđứng trước cửa viện, không khỏi nản lòng, nản chí liếc mắt nhìn nhau.
Tiểu Cần nắm khăn trong tay, nhẹ nhàng hướng về phía Tiểu Nam cúi ngườichào, nũng nịu nói: "Nam thị vệ, tiểu thư của chúng ta muốn đi thăm Thếtử gia một chút, làm phiền Nam thị vệ đi thông báo một tiếng."
Tiểu Nam nhìn như tùy ý đứng ở cửa viện Thanh Ngọc hiên, thật ra vừa vặnngăn chặn cửa viện. Trên mặt hắn bày ra một bộ khách khí tươi cười, khókhăn nói: "Vẫn là thỉnh Lâm tiểu thư trở về cho! Mấy ngày nay gia muốnnghỉ ngơi thật tốt, không tiếp khách."
Mấy ngày nay, bọn họ không biết ngăn cản bao nhiêu thiên kim tiểu thư muốn mượn cơ hội này tới làm quen với gia, đều lấy lý do thăm viếng đàng hoàng, kỳ quái, chính làbiểu tiểu thư này không biết đã tới bao nhiêu lần. Nhưng gia nói khônggặp chính là không gặp, cự tuyệt hết thảy, để cho mấy người bọn họ ngàyngày canh giữ ở cửa viện, toàn lực ngăn trở những vị khách yểu điệu này, làm cho mấy thị vệ anh tuấn cũng choáng váng cả đầu a! Mỹ nữ nhiều,không phải người nào cũng chịu nổi.
Tiểu Cần cắn cắn môi, khôngkhỏi quay đầu lại nhìn tiểu thư một cái, đây là Tiểu Nam thị vệ chính là một Tiếu Diện Hổ, trên mặt cười nhẹ nhàng, trả lời đều thờ ơ, mỗi ngàyđều dùng cái lý do rách này!
Lâm Phương Nương nhẹ nhàng phất tayáo, ý bảo nàng lui về phía sau, đi lên phía trước hai bước, dịu dàng nói với Tiểu Nam "Ta nghe nói biểu ca đã không đáng lo nữa, liền hầm mộtbát súp cho người, muốn cho biểu ca bồi bổ một chút, ta còn mang theonhân sâm lộc nhung….các loại thuốc bổ muốn đưa cho biểu ca, sẽ khôngquấy rầy đến biểu ca nghỉ ngơi!"
Mấy tháng trước, sau khi nàng bị Hiên Viên Húc chê cười, tâm tình rớt xuống ngàn trượng, ức chế khôngđược đau lòng rơi nước mắt, chạy đến cô cô Lâm trắc phi khóc một trậnthật to. Nghĩ đến Lâm Phương Nương nàng thiên sinh lệ chất, nhân tàixuất chúng, phụ thân đương chức Lễ Bộ Thượng Thư, có cô ruột làm trắcphi ở An Thân Vương phủ. Cộng thêm cầm kỳ thư họa không gì không biết,bình thường các công tử tới cửa muốn cầu hôn nàng đếm không hết. Lạinhiều lần ở trước mặt Hiên Viên Húc đụng lãnh đinh, điều này không khỏilàm cho nàng luôn luôn kiêu ngạo có chút nản lòng thoái chí, nhất thờiđánh mất dũng khí đụng chạm
Muốn cứ thế từ bỏ Hiên Viên Húc, đaulòng thất ý trở về Lâm gia, từ sâu thẳm trong nội tâm nàng lại trăm lầnkhông muốn. Vì vậy lúc Lâm trắc phi khuyên nhủ, nàng vẫn còn ỡm ờ, lúngta lúng túng ở lại vương phủ tiếp, trong lòng còn ôm một tia hy vọng bénhỏ đến mức không thể nhìn thấy, không chừng Hiên Viên Húc đột nhiênphát hiện nàng tốt đẹp a? Hối hận a? Ánh sáng hy vọng nho nhỏ này giúpnàng chống lại mắt lạnh chế giễu của một số người ở đây, vẫn lấy thânphận biểu tiểu thư ở lại vương phủ cho đến bây giờ
Thật ra thìnàng còn có một chút nhỏ mọn không thể nói ra miệng, chỉ cần nàng ởvương phủ thời gian càng dài, nhất định người bên ngoài sẽ cho rằng nàng là thế tử phi tương lai của vương phủ. Nếu không nàng là nữ nhi của một Lễ Bộ Thượng Thư, trong nhà cũng không phải là nghèo nàn không có cơmăn, làm gì không để ý khuê dự, đến vương phủ ở một năm rưỡi? Cho dù làbồi cô cô, vậy cũng không nói được a! Đến lúc đó dư luận cũng sẽ nghiêng về nữ tử yếu đuối là nàng, Hiên Viên Húc không cưới nàng cũng khôngđược! Cái này gọi là tiếng ấm nước sôi kêu lên, sớm hay muộn gì HiênViên Húc cũng sẽ là bề tôi dưới váy của Lâm Phương Nương nàng.
Hiên Viên Húc lập bất thế công trận, nàng mở cờ trong bụng lại càng không nỡ về nhà, phóng tấm mắt khắp Thanh Long quốc có nam tử nào sánh được vớihắn? Hơn nữa kể từ khi tin tức Hiên Viên Húc bị bệnh truyền ra ngoài,những thế gia tiểu thư, thiên kim quý tộc kia giống như là ruồi ngửithấy máu tanh, tre già măng mọc tìm đủ mọi lý do, kêu phụ huynh, mẫuthân hoặc là kéo bà con thân thích cùng đến đây, một cốt não đều vào ởtrong vương phủ. An Thân Vương phi đang công khai hoặc ám chỉ nóng longôm cháu, cũng muốn tự tay tới chăm sóc Thế tử, đây là một cơ hội tốt đểxuất hiện trước mặt mẹ chồng.
Những thứ tiểu thư này càng làm cho nàng cảm thấy tức giận, cũng làm cho nàng vô cùng không cam lòng, tạisao Lâm Phương Nương nàng cận thủy lâu đài vẫn không có được nguyệt,muốn đem cơ hội tốt tặng cho những thứ nữ nhân không biết xấu hổ kia.
Tiểu Nam cũng mặc kệ trong lòng nàng ngàn vạn suy nghĩ, vẫn bộ dáng nho nhãlễ độ như cũ, không lạnh không nóng nói: "Kính xin Lâm tiểu thư khôngnên làm khó tiểu nhân, đây đều là Thế tử gia phân phó." Những lời nàyhắn nói đều vô cảm, có thể đọc làu làu.
Lâm Phương Nương sau lưng Tiểu Cần có chút khó chịu, khinh miệt nhìn hắn một cái, hừ lạnh mộttiếng, thầm nghĩ, ngày thường Thế tử gia kiêu ngạo tuấn mã như vậy, hầuhạ thế nào đều là tiểu tử anh tuấn, không phải là có cái gì. . . . . .Nàng khẽ nhíu mày, liếc mắt nhìn thoáng qua Tiểu Bắc đang đứng thẳngphía sau Tiểu Nam một cái, cũng là anh tuấn, chỉ là vẻ mặt hơi lạnh lùng một chút, giống như là người khác thiếu hắn nhị ngũ bát vạn. Nhưng nàng nhớ lại Sính Đình xinh đẹp động lòng người, nhất thời lại cảm thấy làmình suy nghĩ quá nhiều
Tiểu Cần âm thầm "Phi" một tiếng, trênmặt lộ ra nụ cười thân thiết như tiểu muội cạnh nhà, nũng nịu nói: "Namthị vệ đừng không hợp tình hợp lý như vậy! Tiểu thư chúng ta cũng khôngphải người ngoài, thể tử gia chỉ là không muốn gặp những người khôngliên quan, huống chi canh này là tiểu thư chúng ta tự mình làm, chính là vì cho Thế tử gia bồi bổ thân thể, Thế tử nhất định sẽ rất cao hứng khi gặp tiểu thư chúng ta.”
Đột nhiên một tiếng quát không khách khí truyền tới, "Thật là không biết xấu hổ, ai là người ngoài a?" Theotiếng quát này, trên đường mòn phía trước Thanh Ngọc hiên có hai vị cônương tuổi dậy thì đang đi tới. Bọn họ châu vây thúy quấn, phấn trangngọc thế, cài vào kim ngân, trang điểm xinh đẹp.
Tính cả Lâm Phương Nương, cửa viện Thanh Ngọc hiên có thể nói sắc màu rực rỡ, tranh kỳ đấu diễm.
Tiểu Nam Tiểu Bắc thờ ơ nhìn ba vị tiểu thư trước mặt, không khỏi thở dàimột cái. Được rồi, đây là không cần thể diện đấu với không biết xấu hổ,có trò hay để nhìn!
"Lâm Phương Nương, ngươi thật đúng là khôngcoi mình như người ngoài, thật là không biết thẹn!" Tiếng khiển tráchcủa Tiểu Cần vừa dứt, một tiểu thư miệng mồm lanh lợi trực tiếp khaichiến. Nàng mười bốn mười lăm tuổi, một thân quần áo màu hồng, trên mặtcó chút ít thịt, sắc đẹp trên bậc trung một chút, dáng người nhỏ xinhnhanh nhẹn làm cho người ta trìu mến, nhưng nàng mở miệng lời nói cay cú làm cho người ta thay đổi cách suy nghĩ rất nhiều. Đúng là nhìn ngườikhông thể nhìn bề ngoài a! Một thiếu nữ ‘chim nhỏ nép vào người’ như vậy lại có sức chiến đấu tràn đầy
“Đinh Thụy Thù!Ngươi. . . . . ." Sắc mặt Lâm Phương Nương khó coi, lúng túng quẫn bách, mặt đỏ lên, tay ngọc vắt thật chặt chiếc khăn trong tay, "Ngươi!" nửangày cũng không tìm được từ nào để hạ câu. Nàng so với hai nữ tử trướcmặt quả thật được tính là người ngoài, cũng không dám tùy tiện đắc tộivới bọn họ, bởi vì An Thân Vương phi là cô ruột của bọn họ
"Hứ!Tốt lắm! Muội muội, cần gì cùng loại người không biết xấu hổ này lãngphí miệng lưỡi, không được mất thân phận, chúng ta vào trong xem biểu ca đi!" Đinh Thụy Tuyết liếc Lâm Phương Nương đang đỏ mặt một cái, lôi kéo bàn tay của muội muội liền muốn tiến vào Thanh Ngọc hiên. Bọn họ xuấtthân Đinh gia vọng tộc hứng dương trăm năm, Đinh gia chẳng những xuất ra hiển quý Đinh vương phi, trong tộc cũng không ít nữ tử gả vào nhà caocửa rộng, từ nhỏ tất cả bọn họ đã được đào tạo để chuẩn bị gả vào giađình hiển hách
Lần này bọn họ đến An Thân Vương phủ, một là vìthăm cô cô và biểu ca, hai là được cha mẹ âm thầm dặn dò, tìm mọi cáchgả vào vương phủ, dùng cái này cũng cố vinh dự và địa vị của gia tộc,bảo vệ Đinh gia nhiều đời vinh hoa phú quý. Hai nữ tử làm việc này làtình thế bắt buộc, huống chi còn có Đinh vương phi ủng hộ mạnh mẽ. Bọnhọ đã sớm âm thầm thương lượng xong, hai tỷ muội cùng nhau cố gắng, mặckệ bất kỳ người nào được gả cho biểu ca, đều phải nạp người còn lại làmtrắc phi. Tỷ muội hai người noi theo Nga Hoàng Nữ Anh, cộng hầu nhấtphu, chẳng phải vẹn toàn đôi bên!
"Cũng không biết là ai không biết xấu hổ!" Tiểu Cần bên cạnh không phục nhỏ giọng thầm thì một câu.
"Bốp bốp!" Hai tiếng bạt tay thanh thúy vang lên, âm thanh kia làm cho người ta nghe mà tê dại cả da đầu, gương mặt xinh đẹp của Tiểu Cần nhất thờisưng đỏ lên
"A! A!" Nàng che gò má sưng đau sợ hãi kêu lên haitiếng, trong mắt nhanh chóng xông lên lệ nóng, nàng không dám tin nhìnchằm chằm Đinh đại tiểu thư đang làm như không có chuyện gì xảy ra.Người kia lại nhíu lông mày được vẽ tỉ mỉ lên, giơ bàn tay vì dùng lựcquá mạnh nên tê dại, không ngừng thở ra, liếc xéo nàng lạnh lùng nói:"Thế nào? Ăn tát như vậy đủ chưa?
Tiểu Cần vội vàng quay đầu, vẻmặt đáng thương nhìn về phía Lâm Phương Nương, lại đột nhiên buồn bãkhóc lên: "Tiểu thư, nô tỳ, nô tỳ không mặt mũi sống!" Nàng luôn luônrất được Lâm Phương Nương tín nhiệm, trong đám nha đầu ở Lâm phủ cũng là người đứng nhất, đã khi nào bị bắt nạt như vậy.
“Vậy kẻ tiện tì như ngươi liền chết đi! Một nô tài lại dám kiêu căng nói lung tung, bản tiểu thư liền thay tiểu thư nhà ngươi dạy bảo ngươi thật tốt!” Vẻ mặtĐinh Thụy Tuyết cười nhạt, chẳng hề để ý quan sát móng tay đỏ tươi củamình, lại nhẹ nhàng thổi một hơi vào bàn tay mềm mại.
"Tỷ tỷ, tỷnên để cho ta tới đánh, tay của tỷ cũng không phải là dùng để đánh loạinô tài này!" Đinh nhị tiểu thư chẳng hề để ý cười hì hì.
LâmPhương Nương bị hai tỷ muội kiêu ngạo này làm tức giận hoa mắt, hậnkhông thể xé nát khăn gấm trong tay. Nàng cũng không phải quả hồng mềm,cao giọng nói: "Các ngươi thật quá mức, ta muốn đi nói cho vương phi,nha hoàn của ta không phải ai cũng có thể đánh?”
"Đi nha, đinha! Có muốn bản tiểu thư sai người đưa ngươi tới cô cô hay không?” Đinh Thụy Thù dùng khăn che miệng cười khẽ, bộ dáng vô cùng hài lòng
"Hừ! Không biết điều! Ngươi nên cảm tạ bản tiểu thư đã giúp ngươi quản giáonha đầu." Đinh Thụy Tuyết ngửa cao đầu, ánh mắt từ trên cao nhìn xuốngliếc nhẹ Lâm Phương Nương, từ trong lỗ mũi khinh thường hừ một tiếng.Ngay sau đó quay đầu nhìn Tiểu Cần đang bụm mặt giống như đang nhìn mộtcon kiến: “Đừng để bản tiểu thư nhìn thấy ngươi, nếu không, gặp ngươimột lần đánh ngươi một lần, Hừ! Chim sẻ mà cũng muốn bay lên đầu cành,bằng ngươi mà cũng muốn!"
Nói xong cũng không quan tâm sắc mặtLâm Phương Nương như thế nào, thị uy liếc mắt nhìn Tiểu Nam Tiểu Bắc vàhai thị vệ khác đang đứng trước cửa một cái, kéo muội muội dáng vẻ thướt tha mềm mại tiêu sái đi vào Thanh Ngọc hiên
Tiểu Nam Tiểu Bắckhông khỏi vỗ trán thở dài, sức lực chiến đấu của hai tỷ muội này quảthật không thể khinh thường! Lại có khẩu lệnh của Vương Gia và Vươngphi, bọn họ cũng không tiện cản trở đến cùng, cứ để cho thế tử gia tựmình gạt bỏ đau đầu đi!
Bọn họ đồng tình liếc nhìn bại tướng dưới tay tỷ muội Đinh gia, tốt bụng cúi đầu xuống, không đành lòng tận mắtchứng kiến khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn của Lâm tiểu thư, như vậy để cho bọn họ gặp ác mộng còn tốt hơn!
Bên cạnh chiếc giường trong ThanhNgọc hiên, Đinh Thụy Tuyết khom người, vẻ mặt dịu dàng thương tiếc, chớp mắt một cái cũng không chớp, ngưng mắt nhìn nam tử tuấn mỹ đang ngủ say trên giường, trong lòng ngàn vạn lần tự nói với mình: ta nhất định phải gả cho chàng, ta chịu nhiều đau khổ như vậy, thuở nhỏ chăm học cầm kỳthư họa, phụ thân còn thỉnh người dạy dỗ ta tỉ mỉ hơn nữa, tất cả nhữngcố gắng của ta, cũng là vì tương lai có thể xứng với chàng, có lẽ mộtngày nào đó ta có thể làm cho chàng thích ta.
Mấy lần trước vương phi cô cô đều đích thân cùng với nàng sang đây thăm biểu ca, chính làcổ động nàng, để cho nàng cố gắng tìm cơ hội bắt được trái tim của biểuca. So với những thiên kim tiểu thư không biết gì kia, nàng và muội muội thật sự là chiếm thiên thời, địa lợi, nhân hòa.
Nghĩ tới nhữngthứ này, khóe miệng nàng không khỏi lộ ra nụ cười có chút đắc chí vừalòng, nghĩ đến cuối cùng sẽ có một ngày biểu ca thuộc về nàng, nhìnkhuôn mặt như đao khắc của hắn, ngũ quan tinh mĩ không thể soi mói, nàng không kìm lòng được vươn bàn tay mềm ra xoa mặt của hắn.
HiênViên Húc đang ngủ cảm giác có một bàn tay mềm mại ở trên trán của mình,nhẹ nhàng lướt qua mặt, man mát lành lạnh rất thoải mái, giống như làSính Đình tinh nghịch cùng hắn chơi đùa. Hắn không kiềm hãm được đưa tay bắt được cái tay mềm kia.
Cái tay nhỏ của Đinh Thụy Tuyết bị bàn tay nóng rực của hắn nắm thật chặt, trong lòng kích động nhảy dựng"Thình thịch", huyết sắc lập tức xông lên mặt. Nàng thẹn thùng dùng taykia che gò má đỏ ửng, miệng lưỡi có chút khô hanh kêu: "Biểu ca!"
Hiên Viên Húc nghe được âm thanh, đột nhiên mở to mắt, lộ ra đôi mắt đen như mực vừa mới bị lông mi che khuất. Hắn lạnh lùng nhìn chăm chú vào côgái xinh đẹp động long người trước mắt, trên mặt có vẻ chán ghét chợtlóe lên.
Hắn nhanh chóng đứng dậy, hắn nằm trên giường hôn mênhiều ngày như vậy độc thương giống như căn bản không hề tồn tại, sau đó hắn lập tức cầm lấy khăn, bắt đầu hung hăng chà lau bàn tay, cảm giácgiống như đụng vào cái gì không sạch sẽ
Bị hắn lạnh lùng nhìnthẳng, trái tim của Đinh Thụy Tuyết lạnh đi phân nửa, nhìn vẻ mặt hắnchán ghét lau chùi bàn tay, tay đang bụm mặt của nàng dần dần bỏ xuống,trong mắt có gì đó lấp lánh đang lóe lên."Biểu ca!"
Trên ngườicủa Hiên Viên húc, có một loại phong cách tôn quý bẩm sinh, cộng thêm bề ngoài của hắn kiêu ngạo tuấn mã, tính tình cường thế khí phách, rất dễdàng làm cho người ta sinh ra cảm giác tự ti mặc cảm, đó là người khácliều mạng đi học cũng học không được. Đây cũng là Đinh gia đại tiểu thưluôn luôn cao cao tại thượng vì cái gì nguyện ý ở trước mặt hắn bỏ xuống kiêu ngạo, hóa thân thành Giải Ngữ khổ sở động long người. Chỉ có namnhân như vậy mới có tư cách làm cho nàng ái mộ, làm cho nàng thần phục,làm cho nàng nhiệt huyết sôi trào. Trong đầu nàng có ham muốn mãnh liệtchinh phục hắn mà trước giờ chưa từng có!
"Tại sao là ngươi?Người hầu trong phòng của ta đâu?” Sắc mặt Hiên Viên Húc thâm trầm, cũng không thèm nhìn nàng một cái, chỉ coi nàng là thứ trang trí, nhàn nhạthỏi một câu. Bởi vì thân thể hắn bị độc thương nghiêm trọng, để cho hắnnhanh chóng khôi phục như cũ, thái y và sư huynh từ Viêm Dương cốc chạytới kê cho hắn mấy vị thuốc có tác dụng kết hợp làm cho người ta anthần, nếu không chỉ bằng Đinh Thụy Tuyết, đừng mơ tưởng đụng đến hắn!Chưa đi vào phòng đã bị hắn ném ra rồi.
Hiện tại hắn cũng khôngthể nói rõ nguyên nhân gì, kể từ sau khi biết Sính Đình chết là vìChương Mỹ Ngọc một lòng muốn gả cho hắn gây ra, hắn đối với những cô gái muốn gả cho hắn, những cô gái muốn khải du hắn, nhìn từ xa thì khôngsao cả, chỉ cần đến gần hắn hoặc là không cẩn thận đụng phải, hắn có cảm giác giống như đối phương là kẻ thù, có một ý muốn trừ khử mãnh liệt.Hơn nữa những cô gái trên người có đủ loại hương thơm nồng nặc làm chodạ dày hắn không ngừng quay cuồng, ghê tởm muốn ói.
Lúc này, Đinh Thụy Thù một mực giằng co với Lý Tịnh Lý Anh ở bên ngoài xông vào, nàng vui mừng khi thấy Hiên Viên Húc đã tỉnh lại, nũng nịu hô: "Biểu ca!"Sau đó giống như động vật xương sụn, đỡ tỷ tỷ nàng, đặt mông liền muốnngã xuống mép giường
"Không cần!" Lý Tịnh Lý Anh nóng nảy hô lên, sắc mặt có chút trắng bệch.
"Chậm đã!" Hiên Viên Húc lạnh lùng ngăn lại nàng, giật giật khóe miệng ngoàicười nhưng trong không cười, mắt sáng uy nghiêm nhìn Lý Tịnh Lý Anh,trầm giọng nói: "Còn không mời hai vị tiểu thư đi ra bên ngoài ngồi! Đểcho nữ tử như biểu tiểu thư ở chung với nam nhân trong phòng, các ngươimuốn tạo phản? Hay là hai người các ngươi sắc đảm che trời, muốn kết hôn với biểu tiểu thư?" Nói xong hắn bỗng nhiên tựa đầu nghiêng qua mộtbên, giống như đang cực lực nhẫn nãi cái gì đó
Lý Tịnh Lý Anh không dám trả lời, sợ tới mức liều mạng lắc đầu, không cần, bọn họ chính là có sắc tâm cũng không có sắc đảm!
Gương mặt trắng noãn của Đinh Thụy Tuyết lập tức giống như dính thuốc màu đỏ, nàng nhìn chằm chằm gương mặt tuấn mỹ vô trù của Hiên Viên Húc, muốnnhìn ra một chút manh mối, lại chỉ nhìn thấy một bên mặt rung động lòngngười và lông mi thật dài của hắn
"Biểu tiểu thư, xin mời!" MặtLý Tịnh Lý Anh không chút thay đổi đưa tay làm động tác thỉnh. Nếu nhưnữ tử khác khải du gia như vậy, bọn họ đã sớm ném các nàng ra, cũngkhông nể mặt người nào, năm lần bảy lượt cứ là hai người mà Vương gia và vương phi giao phó, bọn họ cũng không dám thất lễ. Nhưng so sánh vớilửa giận của gia, ngay cả thiên vương lão tử bọn họ cũng đánh bạo đắctội một phen
Đinh Thụy Thù nhanh nhẹn xoay xoay con mắt, dậmchân, trách móc giống như làm nũng: "Biểu ca! Là cô cô bảo chúng ta đếnchăm sóc biểu ca, mấy cái người này đều là nam nhân cao lớn thô kệch,bọn họ làm sao có thể cẩn thận bằng ta với tỷ tỷ được?”
Lý TịnhLý Anh giật giật khóe miệng, bộ mặt vô tội, ai cao lớn thô kệch? Nhữngtiểu nương tử gặp qua bọn họ đều nói bọn họ rất anh tuấn tiêu sái!
Hiên Viên Húc âm thầm hít một hơi, đè xuống cảm giác buồn nôn trong lồng ngực, xoay đầu lại,nhìn về phía hai tỷ muội, lãnh ý trong mắt cũng che đậy không nổi nữa:"Đi ra ngoài, đừng để ta nói lần thứ hai!"
Tỷ muội Đinh gia ngạcnhiên nhìn hắn, giống như không biết hắn. Biểu ca bồi An vương phi trởvề nhà mẹ đẻ, biểu hiện luôn luôn phong độ, ôn tồn nho nhã, đối với biểu tỷ muội các nàng cũng cười đến hoà hợp êm thấm. Ít ngày trước, An vương phi cùng với bọn họ tới thăm hắn, hắn cũng biểu hiện ôn hợp hữu lễ,chưa bao giờ như ngày hôm nay, nhẫn tâm trực tiếp đuổi người đi
Lý Tịnh Lý Anh giống như gắn mô tơ vào mông, cũng bất chấp cái gì gọi lànam nữ thụ thụ bất thân, nở nụ cười, liền kéo hai tỷ muội đi ra ngoàiviện
"A! Ngươi dám đụng ta, nô tài chết bầm! Bản tiểu thư sẽ nói với cô cô và dượng chém đầu ngươi!" Đinh nhị tiểu thư cao giọng gàothét, không một chút nào giống tiểu thư khêu các
Chém cũng được, chỉ cần cô đừng nói ta đụng cô, nhất định phải cưới cô là được! Hai thị vệ không ngừng nói thầm trong lòng.
"Buông ta ra, đừng đụng ta. . . . . ." Đinh đại tiểu thư đấu với nữ nhân báchchiến bách thắng, bây giờ đấu với nam nhân không thèm điếm xỉa tới mình, nàng cũng chỉ có thể nói suông thôi.
Ta đây cũng không muốn đụng cô, vấn đề là không động vào cô...cô lại không đi! Vẻ mặt hai thị vệkhổ đại cừu thâm, nhưng trong lòng lại cực kỳ phiền muộn.
Đến khi không nghe được âm thanh của hai tỷ muội kia, Hiên Viên Húc mới từtrong lồng ngực phun ra một ngụm trọc khí, sắc mặt hơi trắng bệch cóchuyển biến tốt một chút. Không cần phải nói hắn cũng biết, mẫu phi sợhắn có một ngộ nhỡ, muốn hắn kết hôn thật nhanh, tâm tư gấp hơn cắt. Thế nhưng công khai hoặc ám chỉ, để cho con gái các đại thần đến Bát Tiênquá hải với hắn, mỗi người một thủ đoạn. Không câu nệ là ai, mặc kệ dùng thủ đoạn gì, chỉ cần thành công làm cho hắn vui vẻ, sẽ là thế tử phimới ra lò kiêm luôn vợ của Chấn Uy tướng quân
Cho nên gần đây cảđám Tiểu Nam không chịu nổi, mọi người đều là bộ mặt u oán. Con gái củacác đại thần cùng với các cô gái thân thích làm bọn họ phiền chết điđược, cứ như vậy mãi, bọn họ chưa kịp da ngựa bọc thây dũng mãnh hy sinh trên chiến trường đã uất ức chết dưới hương khí của nữ nhân, vậy saukhi bọn họ chết đi có mặt mũi nào để gặp Sính Đình?
Ban đêm, trên mặt tuyết không có trăng sáng, trong bóng đêm làm nổi bật hai bóngngười triền đấu không nghỉ, trong lúc nhất thời võ công hai người bấtphân cao thấp, đúng là nan xá nan phân. Từng đạo chưởng phong sắc bénbắn ra bốn phía, kích thích tuyết đọng trên mặt đất bay đầy trời, rấthùng vĩ!
Một người trong đó đánh lên, vọt tay phải ấn vào bênhông, "Bá" một tiếng vang nhỏ, rút từ bên hông ra một nhuyễn kiếm, ngaysau đó nhẹ nhàng run lên, mũi kiếm tuyết sắc chiếu rọi xuống phát ra ánh sáng lóng lánh, nhuyễn kiếm vốn được hắn sử dụng làm đai lưng thoángchốc ưỡn lên thẳng tấp sắc bén.
Hắn lười biếng nói: "Thanh Diêncông tử! Lấy binh khí ra đánh một trận, như thế nào?” Nói xong tiện tayđâm nghiêng kiếm quang Tuyết sắc ra ngoài, thanh kiếm run rẩy một cáihoàn mỹ, có vẻ như tùy ý và không chút để ý.
"Hết sức vui lòng!"Người được hắn gọi là Thanh Diên công tử tươi cười, âm thanh dịu dàngđộng lòng người lại có từ tính: “Có thể cùng đệ nhất sát thủ ‘ PhiêuHương Các ’ ‘Y Nhân Phiêu Hương’ đấu một trận, vô cùng vinh hạnh! Nhấtđịnh theo đến cùng!" !"Để.." chữ còn chưa nói hết, hắn đột nhiên hấp khí nhanh chóng lui về phía sau ba bước, trong nháy mắt trên tay xuất hiệnthêm một cây quạt đen nhánh tỏa sáng, ngăn cản đầu kiếm xông tới. Câyquạt đen tuyền này không biết được làm bằng chất liệu gì, khi Tuyết Sắcchiếu rọi xuống phản xạ ra ánh sáng lạnh lùng.
"Y Nhân PhiêuHương" vui vẻ cười một tiếng, kiếm trong tay lại gió nổi mây phun:"Không hổ là Thanh Diên công tử danh chấn thiên hạ, cái gì cũng khônggạt được con mắt của ngươi."
Thanh Diên công tử chẳng những cóphụ thân là một Võ Lâm Minh Chủ, hơn nữa có một mẫu thân phong hào "Ninh Ngọc huyện chủ", mặc dù mẹ hắn không phải là hoàng tộc Hiên Viên chânchính, nhưng thân phận cũng coi như cao quý bất phàm, cho nên thân phậncủa Thanh Diên công tử trong giang hồ có chút đặc biệt.
Hơn nữangười này từ nhỏ đã văn võ kiêm tu, giờ liền thông tuệ vô cùng, lớn lêncàng thêm kinh tài tuyệt diễm, võ công cao cường, rất có chân truyền của cha hắn Thượng Quan Mộc. Nghe nói năm đó hắn vẫn chưa đủ mười lăm tuổitừng lấy một cây Ô Phiến* đuổi giết các chủ “Lạc Hoa Phiêu Hương”. Thắng bại như thế nào tất nhiên không ai biết, nhưng hắn còn sống, Lạc HoaPhiêu Hương cũng không có chết. Từ đó về sau tên tuổi của Thanh Diêncông tử liền một đường đi lên, với lại kèm theo dung mạo tuấn mỹ giốngnhư trích tiên của hắn càng lúc càng phóng ra tia sáng kỳ dị
*Quạt đen
"Ta coi như là ngươi đang khen ngợi ta đi!” Thanh Diên công tử khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng bâng quơ
"Hừ!" Y Nhân Phiêu Hương lạnh lùng hừ một tiếng, trong âm thanh mang theo một tia sát khí hung ác, nhìn bằng nửa con mắt: "Thượng Quan Vân, ngươi đãbiết thân phận của ta, vậy thì không thể lưu ngươi lại nữa, chuẩn bịchịu chết đi!" Nói xong cổ tay hung hăng run lên, nhuyễn kiếm trong taynàng bạo xuất ngàn vạn ánh sáng, đánh tới Thượng Quan Vân.
Thượng Quan Vân thu lại ý cười quen thuộc trên mặt, trong mắt tinh quang chớplóe, vung Ô Phiến lên, một mảnh trầm hắc ngăn cản kiếm quang, chưởngphong đảo qua, mang theo bông tuyết và băng thạch trên mặt đất, toàn bộđánh tới Y Nhân Phiêu Hương. Cùng lúc đó hắn tốt thương tốt lượng mởmiệng nói: "Thẩm Y Nhân, ta không đối địch với ngươi, kêu đánh kêu giếtcũng mất phong nhã, có thể ngồi xuống nói chuyện hay không?”
"Xích!" Thẩm Y Nhân vung chưởng lên, chưởng phong mạnh mẽ phất ra những bôngtuyết và băng thạch đang vây quanh mình, khinh thường cười khẩy, thếcông trong tay không giảm, chiêu chiêu sát chiêu, chiêu chiêu trí mệnh,"Phong nhã cái rắm, hai chúng ta là mèo với chuột, quan với cường đạo,một đôi thiên địch, nói? Bông vải đàn hồi à?"
Thượng Quan Vân quơ múa Ô Phiến trong tay, kéo ra từng đạo kình phong. Hắn hạ xuống vữngvàng, chân khí toàn thân phát động, áo bào bên ngoài người tung bay phất phới, tự nhiên tùy ý hóa giải từng sát chiêu cay độc tàn nhẫn của Thẩm Y Nhân, "Không nói cũng được, vậy ngươi muốn dẫn nàng đi nơi nào?" Tronglời nói của hắn không hoàn toàn thoải mái, trên mặt mang theo chút thậntrọng
“Dính líu gì đến ngươi?” Thẩm Y Nhân lười biếng trả lờihắn, ngón tay nhỏ nhắn tùy ý gõ gõ thân nhuyễn kiếm, ánh sáng như tuyếtchợt hiện, một đợt sóng nối tiếp một đợt sóng hung hãn bá đạo tấn công,làm cho người ta ứng phó không nổi
Hai tháng trước người này tìmđến các nàng, vẫn len lén đi theo sau bọn họ, không cùng hắn đối địchngay mặt là muốn để cho hắn biết thức thời, tự mình bỏ đi, đừng bắt lãonương phải đuổi người! Ai ngờ hắn lại to gan lớn mật như vậy, muốn dướimi mắt của Thẩm Y Nhân nàng trộm hương yểu ngọc, quả thật là ông Thọchán sống muốn thắt cổ rồi!
"Chuyện của nàng chính là chuyện củata! Bản công tử còn trông nom được!” Thẩm Y Nhân giống như gió chợt nổilên thổi gợn lăn tăn một hồ nước mùa xuân, tròng mắt đen của Thượng Quan Vân hơi trầm xuống, trong ánh mắt đột nhiên lộ ra vẻ vô cùng nghiêmtúc, trong nháy mắt vẻ ôn hòa nhẹ nhõm vừa rồi không còn bóng dáng.Chiêu thức của hắn đột nhiên thay đổi, nước chảy mây trôi hóa thành sátchiêu nghênh diện. Hắn phòng thủ nước không ngấm qua được sau đó thoángchốc biến thành công kích như gió bão mưa rào, Ô Phiến kéo ra từng trậngió sắc bén trên đất, sát khí từng trận!
"Khẩu khí thật lớn!Nhiều lời vô dụng, chịu thua đi!" Thẩm Y Nhân lạnh lùng nói, nhuyễn kiếm trong tay đâm tới, vẽ ra hình bông hoa, ngăn cản công kích của ThượngQuan Vân, đồng thời đùi đẹp thật dài mạnh mẽ đá vào Thượng Quan Vân
Trong nháy mắt thân thể của Thượng Quan Vân bắn lên giữa không trung, tránhđược chân dài có khả năng đập tan núi của Thẩm Y Nhân. Hắn vẫy Ô Phiến,cười ngạo nghễ, trong mắt phượng đen nhánh thần thái rực rỡ, trảlời."Bản công tử cũng đang có ý đó!"
Hai người đều là người xuấtsắc trong thế hệ thanh niên chốn giang hồ, võ công cũng ngang nhau, mỗingười mỗi vẻ, chính là Kỳ Phùng Địch Thủ, thế lực ngang nhau. Hai ngườiđều muốn dựa vào võ công cao cường để chế phục đối phương, đồng thờitrong lòng lại có cảm giác tâm tương tiếc ý, nhất thời không ngừng đánhnhau kịch liệt
Đang lúc ấy thì, vùng lân cận có một tiếng gọi vôcùng lo lắng truyền đến: “Y Nhân, Y Nhân, tỷ ở đâu?” Dưới bóng đêm, trên ánh sáng nhạt của đất tuyết, một bóng đen chậm rãi tập tễnh từ phíatrước đi tới, trên tay nàng không có đèn cũng không có đuốc, chỉ là cẩnthận từng li từng tí di chuyển hai chân trên mặt tuyết, lo lắng khôngyên đưa mắt nhìn bốn phía
Trong nháy mắt, hai người đang đánhnhau cực kỳ ăn ý đột nhiên dừng tay, sau đó ở trong màn đêm liếc nhaumột cái, ý tứ của ánh mắt kia chỉ có bọn họ hiểu. Thiên địch sao? Ai đãnói, người hiểu rõ ngươi nhất luôn là kẻ thù của ngươi.
Thẩm YNhân tiêu sái quấn nhuyễn kiếm ngang hông, ẩn ở trong thắt lưng, sau đó chỉnh sửa quần áo, lấy bàn tay vuốt vuốt mái tóc đen tuyền lộn xộn, mặt mỉm cười đáp lại: "Sính Đình, ta ở trong này, muội đừng cử động, taliền đi qua!" Nói xong cũng không thèm nhìn tới Thượng Quan Vân một cái, trực tiếp bước nhanh về phía Sính Đình
Đôi mắt đen như mực củaThượng Quan Vân dịu dàng không chớp mắt nhìn Sính Đình cách đó không xa, như một hồ sâu âm u, trên khuôn mặt tuấn mỹ nở ra một nụ cười vô cùngsáng lạn, chợt chậm rãi đi tới các nàng. Rốt cuộc có thể quang minhchánh đại nhìn nàng rồi! Lúc trước không tìm được bọn họ, tâm tình hắn u buồn, lo lắng xan phong lộ túc, sợ nàng sống khổ cực, nàng có ăn no cóngủ ngon hay không? Có gặp nguy hiểm gì hay không, Thẩm Y Nhân có bảo vệ nàng được không?. . . . . . Đợi đên lúc hắn nhọc lòng tìm thấy cácnàng, Thẩm Y Nhân lại không cho phép hắn đến gần nàng nửa bước, hunghăng giống như gà mẹ bảo vệ gà con, ép một người luôn luôn phụng hànhquân tử động khẩu bất động thủ, một nam nhân tốt không đấu cũng như nhân như hắn cũng chỉ có thể dùng vũ lực giải quyết.
Sính Đình mặcquần áo thêu hoa, khoác áo choàng có mũ lớn, phần lớn khuôn mặt nhỏ nhắn đều giấu trong mũ, một đôi mắt sáng ngời lấp lánh. Nàng kỳ quái nhìnThẩm Y Nhân, nghi hoặc hỏi: “Tỷ làm cái gì vậy? Giật mình thức dậy cũngkhông trông thấy bóng dáng của tỷ đâu?"
Rằm tháng tám hôm đó,nàng đụng phải Tần Giác vốn nên ở kinh thành. Mặc dù nàng thay đổinhiều, có thể Tần Giác không nhận ra nàng, nhưng nàng cũng không muốnmạo hiểm như vậy! Sau khi trở về Cảnh phủ, ba người lập tức lưu luyếnkhông rời cáo biệt người nhà Cảnh gia, trong đêm rời khỏi thành Cổ Ngọc