"Hộ vệ gì?" Sính Đình nâng mắt hồng hồng lên hỏi nàng ta, một am ni cô hương khói không thịnh vượng còn có hộ vệ? Nàng cúi đầu suy nghĩ một chút, nhất định là HiênViên Húc phái người canh giữ ở chỗ này, trái tim nhất thời xông lên mộtcảm giác phức tạp khó tả.
Nàng rầu rĩ nhẹ nhàng xoa trán một cái, tạm thời vứt bỏ mọi phiền não buồn khổ, buông lỏng tựa vào trong ngựcThẩm Y Nhân, trên bộ mặt tuyệt mỹ dần dần lộ ra vẻ vui mừng, chợt lại có chút thấp thỏm lo lắng hỏi: "Chuyện của tỷ xử lý xong chưa? Sẽ không có người đuổi giết tỷ nữa chứ?”
Lúc trước nàng và Thính Vũ ở phíasau núi cứu được Thẩm Y Nhân lúc đó bản thân nàng ta bị trọng thương,hôn mê bất tỉnh. Chủ tớ hai người thấy nàng ta đôi mày thanh tú hài hòavới tóc mai, màu da trong suốt dịu dàng, sinh ra đã đẹp đẽ động lòngngười, suy đoán nhất định là thiên kim nhà giàu nhu nhược yếu đuối gặpphải đạo tặc, không khỏi vì hoàn cảnh không may của nàng ta mà đau lòngrơi lệ. Vậy mà khi vết thương tốt lên một chút thì mỹ nhân này liền cắnrăng nghiến lợi, nắm mống vuốt, la hét muốn đi báo thù, cũng dõng dạctuyên bố nhất định sẽ giết sạch kẻ thù, sau đó trở lại tìm các nàng. Báđạo cuồng vọng giống như Ác La Sát làm Sính Đình và Thính Vũ cả kinh cằm đều muốn rớt xuống, nàng ấy mắt sáng long lanh, sóng mắt dịu dàng nhưvậy có thể giết người sao?
"Những kẻ truy sát ta toàn bộ đã chếtsạch rồi! Về sau ta có thể đổi tên là con cua giang hồ, xông pha.” Thẩm Y Nhân nhẹ nhàng băng quơ vài câu, dáng vẻ nhẹ nhàng bình thản như mâygió.
Một tay nàng ta ôm lấy Sính Đình một tay nâng cằm lên vôcùng tưởng tượng nói: "Ý định của ta là về sau sẽ cầm dây cương ngồitrên lung ngựa, du ngoạn khắp nơi, tới các đất nước giàu đẹp, bốn biểnlà nhà, đi tới bất cứ nơi nào!"
Ánh mắt mỹ lệ của Sính Đình bỗngchốc lóe ra ánh sáng lóng lánh, nghiêng đầu chết sống bám lấy nàng takhông buông tay: "Ta là ân nhân cứu mạng của tỷ, tỷ phải tri ân đồ báo,đi đâu đều phải mang ta theo.” Dù sao nàng cũng không có nhà để về,không có chỗ để đi, ở Bạch Vân am lại rất bảo thủ, không bằng làm bạnvới Thẩm Y Nhân, nếu có thể giống như nàng ta nói vậy cũng không uổngphí một kiếp làm người.
"Như vậy à?" Thẩm Y Nhân rầu rĩ xoa xoacái cằm mê người, cười như không cười nhìn nàng nói: "Chuyến đi này sơncao thủy viễn khổ cực vất vả, muội bỏ được cái người Thanh Long ChiếnThần kia sao?”
Sính Đình mặt lập tức đỏ, ngồi dậy cúi đầu níu lấy vạt áo nhỏ giọng nói: "Cũng biết không thể gạt được tỷ, hắn không phảicủa ta." Tiếp theo liền nghiêm trọng uy hiếp Thẩm Y Nhân: “Ta muốn đitheo tỷ! Ta không sợ khổ cực vất vả, nếu tiếp tục ở lại trong kinhthành, về sau tỷ sẽ phải mua chuộc Diêm Vương, đến Hoàng Tuyền để gặpta.”
"Diêm Vương à?" Thẩm Y Nhân nhìn trời, tỏ vẻ cực kỳ sợ hãi.
Nàng duỗi ngón bắn cái trán Sính Đình một cái, không chút để ý chế giễu nói: "Nói nghiêm trọng như vậy, xem ra không mang muội theo thì có vẻ như ta vong ân phụ nghĩa rồi, nhưng đi theo ta, sẽ phải rời khỏi Kinh Thành,bốn phía là nhà, về sau muội cũng không thể gặp lang quân tuấn tú kiarồi.”
Sính Đình sờ trán, đưa tay vỗ nhẹ nhẹ nàng ta một cái, gắtgiọng: "Đã nói với tỷ hắn không phải là của ta! Hắn có biểu muội thanhmai trúc mã, hai ngày nữa mẫu phi hắn sẽ để cho hắn chọn thế tử phi, đến lúc đó hắn không biết sẽ có bao nhiêu vợ a, ta thì tính là cái gì…” Âmthanh của nàng càng ngày càng thấp, càng nói càng chán nản, lòng chuaxót, cuối cùng thấp đến mức không thể nghe thấy được nữa.
“Ở kinh thành này ngoại trừ phần mộ của cha mẹ ta, ta cũng không có nhà, nếunhư tỷ cũng không cần ta, ta lập tức sẽ đi làm bạn với cha mẹ, cũng coinhư chúng ta một nhà đoàn tụ!" Nàng lại không biện pháp chấp nhận đi làm vợ bé của bất cứ người nào, nàng cũng không muốn chấp nhận, cho nên dùchỉ là một cơ hội cực kỳ nhỏ bé, nàng cũng phải cố gắng rời khỏi nơinày.
"Nha đầu ngốc, cùng một lứa bên trời lận đận, ta làm sao cóthể không cần muội chứ!" Thẩm Y Nhân hài hước nâng tay ngọc lên nhẹnhàng khều khều cái cằm mảnh khảnh của nàng, mê đắm nhìn nàng giống nhưnhìn quần là áo lụa: “Có một đại mỹ nhân quốc sắc thiên hương muốn sốngchết theo ta. Bản công tử may mắn biết bao! Để cho những người khác càng thêm hâm mộ đối kỵ dữ dội hơn nữa đi!” Nói xong thuận tay sờ soạng trên mặt trơn mềm của nàng một cái, nếu như không phải nàng ta mặc trangphục nữ, hiển nhiên là một hình tượng công tử phong lưu.
"Khôngđứng đắn!" Sính Đình không nhịn được nhoẻn miệng cười, đảo qua mấy ngàynặng nề, liền đưa tay gãi ngứa Thẩm Y Nhân. Thời gian Thẩm Y Nhân dưỡngthương ở Bạch Vân am, hai người thường đùa giỡn như thế, xem như là mộtloại hạnh phúc giản dị bình thường.
Thẩm Y Nhân cười ha hả, thânthể thuần thục né tránh, đột nhiên nàng vỗ nhẹ nhẹ bàn tay, như má mìthanh lâu vui vẻ hét lớn: "Thính Vũ cô nương, ngươi nên lên sân khấurồi!"
Thính Vũ từ từ đi vào cửa, che miệng không dám tin nhìn bọn họ, xuất phát từ nội tâm vui vẻ nở nụ cười.
Sính Đình xoay người lôi kéo tay Thính Vũ, vẻ mặt thành thật hỏi nàng: "Tamuốn cùng Y Nhân tỷ tỷ rời khỏi Kinh Thành, ngươi thì sao? Nếu như ngươi muốn ở lại chỗ này, trong tay ta còn có bạc, có thể để cho ngươi saukhi lập gia đình có được cuộc sống tốt."
Thính Vũ không chút nghĩ ngợi lắc đầu một cái, trong lòng âm thầm thay nàng và Hiên Viên húcthương tiếc không dứt, sau đó nhẹ giọng kiên định nói: "Ta theo người!"
Sính Đình cảm động ôm lấy nàng, một cái tay kéo nàng, một cái tay lôi kéoThẩm Y Nhân, trong tiếng cười rưng rưng kiên quyết nói: "Chúng ta rờikhỏi nơi này bắt đầu một cuộc sống mới, quên hết những buồn khổ và không vui mà chúng ta từng trải qua, vui vui vẻ vẻ ta nhất định phải có đượctoàn bộ.” Hiên Viên Húc, thật sự xin lỗi! Ân tình của chàng ta chỉ cóthể báo đáp ở kiếp sau.
Đợi sau khi Thẩm Y Nhân rời đi, Sính Đình hưng phấn mang theo một chút lo lắng, buổi tối lúc đi ngủ, nắm ở trêngiường lăn qua lộn lại mãi không ngủ được.
Đêm qua Thính Vũ không hề nghỉ ngơi, cả ngày nay lại hết lòng chăm sóc nàng, dưới sự uy hiếpcủa nàng mới đi nghỉ ngơi. Nàng trơ mắt nhìn thân thể tráng kiện thondài của Hiên Viên Húc nhảy cửa sổ tiến vào phòng, không có nửa điểm kinh hoàng luống cuống, giống như là biết hắn nhất định sẽ tới.
Áobào của hắn chỉ buộc nhẹ, ngọc thụ lâm phong đứng bên cạnh cửa sổ, lặnglẽ nhìn chăm chú vào thiếu nữ mặc y phục đỏ tươi, mềm mại không xươngnằm nghiêng một bên, nhu tình trong lòng bắt đầu khởi động nhưng cũngkhông dám đến gần nàng, hắn nhìn thấy trong mắt của nàng có vui mừng lại có thống khổ. Bởi vì nội loạn ở Tây La quốc đã lan đến gần Thanh Longquốc, mấy ngày nay hắn luôn bận bịu sắp xếp các công việc cho đại quânchuẩn bị xuất chinh, sớm tuyển ra vài vị phó tướng, tham tướng, quyếtđịnh ngày mốt lên đường tới biên cảnh Tây La.
Sính Đình nghĩ tớiThẩm Y Nhân, trong lòng không khỏi đau xót, đây có thể là lần gặp mặtsau cùng trong cuộc đời này của nàng và Hiên Viên Húc, sau này trongchốn giang hồ bọn họ sẽ là người dưng nước lã, sơn trường thủy viễn,vĩnh viễn không có khả năng gặp lại nhau rồi. Cho nên nàng cũng không có biểu hiện kịch liệt, chỉ là yên lặng nhìn hắn một cái, sau đó rũ mắtkhông nói.
Hiên Viên Húc thấy nàng không có phản đối sự xuất hiện của hắn, cũng không có quát hắn đi ra ngoài, sắc mặt dần dần có vui vẻ. Hắn cẩn thận từng li từng tí đi tới, mãi cho đến khi đến trước mặt củaSính Đình mới ngừng lại. Thấy Sính Đình vẫn không nhìn hắn cũng khôngquan tâm hắn, giống như hắn không hề tồn tại. Khóe miệng hắn nhẹ nhàngnhếch lên, tay thon dài thử vuốt ve mái tóc của nàng, ừm! Không có bạttai và dao găm. Hắn hếch mũi lên mặt, được voi đòi tiên lại hướng đếnvân vê vành tai mềm mại của nàng, sau đó thuận thế ngồi ở bên cạnh nàng.
Sính Đình tâm thần có chút không tập trung, trong lòng có áy náy và bối rốilo lắng, không biết nên đối mặt với hắn ra sao mới phải, lại sợ hắnthông minh phát hiện ra ý nghĩ của nàng, không thể làm gì khác hơn làgiả bộ trầm mặc. Nhưng nàng chờ cả ngày cũng không nghe được hắn lêntiếng, không khỏi hơi nghi hoặc ngẩng đầu lên, vừa đúng đối mặt với conngươi thâm thúy u tĩnh như đầm nước sâu lạnh lẽo của Hiên Viên Húc.Trong lòng Sính Đình lo sợ, lập tức cúi đầu xuống, khóe miệng Hiên ViênHúc treo lên ý cười sung sướng, làm cho toàn thân hắn tuấn mỹ phóngkhoáng sinh động khác thường!
Lập tức Hiên Viên Húc như mở cờtrong bụng, âm thầm hô một tiếng: ông trời phù hộ, rốt cuộc nàng khônggiận ta nữa rồi! Tình hình thực tế này làm hắn không thể đè nén xúc động ôm nàng vào trong ngực thật chặt, hít hương thơm say lòng người trên cơ thể nàng, trong lòng hắn tràn đầy bình yên và hạnh phúc
Hắn đưatay nhè nhẹ vỗ về lưng ngọc mềm mại của nữ tử ngoan ngõan trong ngực,không kìm lòng được nói: “Ta muốn rời khỏi đây một thời gian, nàng chờta có được hay không? Rất nhanh ta sẽ trở lại! Đến lúc đó nếu ta phụnàng, nhất định sẽ bị thiên lôi đánh, nhất định chết không được tử tế!”Nói xong hắn buông Sính Đình ra, thận trọng giơ bàn tay lên khởi xướngthề độc .