Tô Gia Hân có chút chột dạ khi thấy anh nhìn mình chăm chăm, cô ngồi xuống, cúi đầu thật thấp như sợ bị anh nhìn thấy.
Vương Nhất Hạo thu liễm ánh mắt trầm tư, tiếp tục mỉm cười rồi làm quen với mọi người:
" Hôm nay tôi nhận chức trưởng phòng, nhưng nói về kinh nghiệm thì không bằng mọi người, mong mọi người sau này chỉ bảo".
" Tổ trưởng quá lời rồi".
" Haha, đúng thế".
Các nhân viên dường như bị gương mặt của anh mê hoặc rồi, vây quanh anh hệt như hổ đói.
Cô cúi đầu, cố gắng khiến bản thân trở nên vô hình nhất cs thể.
Chàng trai vờ đảo mắt quan sát phòng làm việc, nhưng thực ra là đang nhìn xem cô đang làm gì, đôi mắt sắc có hơi nhíu lại, môi mỏng kiêu ngạo nhếch lên, chỉ trong một chốc lát, chẳng ai nhìn thấy được.
Vương Nhất Hạo thu lại vẻ mặt của cáo, dùng bộ dạng vô hại của cún nhỏ thay thế:
" Hôm nay tan làm tôi sẽ mời mọi người dùng bữa, không phải vì tôi nhận chức mà là vì hôm nay là ngày đầu chúng ta gặp nhau, duyện phận sâu đậm thế này phải biến nó thành kỷ niệm mới đúng".
".........".
Tô Gia Hân ngồi ở góc xa, chẳng biết anh đang muốn làm gì, nhưng cô ngửi thấy mùi nguy hiểm, môi nhỏ mấp máy:
" Tôi không đi được".
Mắt cô gái nhỏ lơ đễnh nhìn lên, liền thấy mọi người đang đổ dồn sự chú ý lên bản thân, mà chàng trai nào đó đã sớm nhìn về phía cô, môi câu lên nụ cười đắc ý.
Vương Nhất Hạo biết cô sẽ từ chối, nhưng anh không có ý sẽ cắt ngang câu nói đó của cô, mà ngược lại anh chỉ đợi có thế.
Chàng trai giấu đi nụ cười hoà nhã, lộ ra vẻ mặt buồn hệt như bị người ta khinh rẻ:
" Cô thực sự không muốn tạo kỷ niệm với mọi người hay sao?".
"..........".
Nói thế kia thì khác nào gài cô vào bẫy.
Tô Gia Hân cạn lời, cô khó tin nhìn anh rồi cắn cắn môi dưới.
Rốt cuộc anh đã đọc hết bao nhiêu quyển sách thao túng tâm lý rồi?
Rõ ràng đang làm khó cô, còn dám trưng ra gương mặt ngây thơ vô tội.
Được lắm, Vương Nhất Hạo.
Vài tuần trước gặp nhau, anh đem bộ mặt khó ưa trưng ra cho cô xem, bây giờ thì lại đáng thương đến mức chỉ cần ai đó liếc mắt khinh thường nhìn anh sẽ liền bị mọi người chỉ trích.
Nếu không phải học cùng cấp ba với anh, cô còn nghĩ người đang đứng trước mặt là anh em song sinh của anh chứ không phải là anh đấy!
Tô Gia Hân vốn không có kinh nghiệm với việc từ chối người khác, nay lại trở thành tâm điểm chú ý, vài ý nghĩ không vui cùng lo lắng hiện lên trên gương mặt của cô.
Nhưng cô không thể đi được.
Tô Gia Hân hít sâu rồi lên tiếng thêm lần nữa:
" Thật ngại quá, hôm nay tôi có việc riêng, cho nên không thể đi cùng với mọi người được".
Anh nhìn cô, ánh mắt thâm trầm, chỉ trông chốc lát liền thu lại nhưng khiến cho Tô Gia Hân ngộp ngạt.
Vương Nhất Hạo mỉm cười với mọi người:
" Tiếc thật, nhưng mà không có nghĩa là tôi sẽ huỷ bỏ cuộc hẹn chỉ vì ai đó đâu. Sao có thể để một con sâu làm sầu nồi canh được? Phải đi, mọi người nói xem có đúng không?".
" Đúng".
" Tổ trưởng là nhất".
".........".
Đúng là mỏ hỗn không ai bằng.
Phòng tài vụ ở đâu cô không biết, nhưng ở đây vốn đã yên tĩnh, nay lại càng yên tĩnh hơn.
Có vẻ như mọi người không vui vì đang cao hứng mà cô lại từ chối, nhưng dù thế đi chăng nữa thì cũng không có ai gây khó dễ với cô.
Tan làm, Tô Gia Hân nhanh chóng chạy ra khỏi phòng làm việc.
Suốt cả ngày hôm nay anh không tìm cơ hội nói chuyện với cô, có vẻ như cô đã đa nghi khi nghĩ rằng anh đến đây làm việc là vì cô.
Gia Hân ơi là Gia Hân, linh cảm của phụ nữ là một thứ gì đó rất thần thánh, chỉ tiếc cô lại không tin tưởng vào trực giác của bản thân.
Vì chuyện mà cô đang nghi ngờ, haonf toàn đúng.
Trước đó vài ngày, Vương Nhất Hạo đã đến gặp Kiều Chấn Nam khi Lý Tiểu Xuyên đang vắng mặt, anh đề cử bản thân ứng tuyển bị trí tổ trưởng của công ty.
Kiều Chấn Nam đương nhiên biết lý do anh làm như thế.
Suốt năm cấp ba, rõ ràng năng lực của Vương Nhất Hạo không tồi nhưng điểm số lại kém là vì lý do gì?
Là do anh cố tình bỏ hơn phân nửa bài thi để có thể được học cùng lớp với Tô Gia Hân.
Đối với việc hôm nay khi xin ứng tuyển cũng như thế, vô cùng ấu trĩ.
Vậy nên Kiều Chấn Nam không thèm suy nghĩ mà nhanh chóng nhận anh vào làm.