Ôi quỷ thần thiên địa ơi, cô có nghe nhầm không?
Anh cao to lực lưỡng, lại là đàn ông mà cần cô bảo vệ sao?
Hơn nữa, cửa hàng quần áo nữ dù có kẻ gian đi nữa thì sao làm lại anh?
Nhất là cái mồm độc địa đó.
Tô Gia Hân vẫn không phục mà nói:
" Anh khoẻ thế kia thì ai dám cướp?".
Vương Nhất Hạo lại không hề nao núng, ngược lại còn mặt dày... à không, tự tin hơn lên tiếng:
" Ai biết được, thời buổi bây giờ đáng sợ, hơn nữa tôi đẹp trai thế này, dù có khoẻ đến thế nào đi chăng nữa thì cũng phải chịu thua trước sức lực của nhiều người thôi".
"..........".
Nghĩ tới cảnh tượng anh bị cả chục cô gái vây quanh rồi lăm le ... cướp sắc, cô không thể quản lý được cơ mặt. Tô Gia Hân cười giả trân, ánh mắt hơi cúi xuống suy nghĩ rồi rùng mình.
Vương Nhất Hạo liếc nhìn, thấy cô trưng ra gương mặt như đạp phải phân liền không nhịn được dùng tay gõ vào trán cô một cái.
" Nghĩ bậy bạ gì thế?".
Cô bị đau, than đau rồi ai oán nhìn anh bằng đôi mắt ngân ngấn lệ.
Chàng trai kéo cô vào trong cửa hàng, rất nhanh nhân viên đã đến đón tiếp.
" Chào mừng quý khách, xin hỏi quý khách cần tìm gì ạ, em có thể tư vấn".
Anh chỉ tay vào cô:
" Chọn vài bộ váy thích hợp với cô ấy...".
Tô Gia Hân giữ tay anh, ngăn chặn:
" Anh bảo mua đồ cho người yêu mà, chọn theo sở thích của tôi làm gì?".
" Người yêu của tôi hao hao với cô, đều rất... lùn, cho nên lấy cô ra làm mẫu. Sao? Con nợ thì phải cố gắng làm hài lòng chủ nợ đi. Đừng có ý kiến, rồi tự ý lôi lôi kéo kéo ăn đậu hũ của tôi" - Vương Nhất Hạo vừa nói vừa chỉ trỏ vào bàn tay đang nắm lấy tay anh, bộ dạng hệt như đang bị người ta lợi dụng.
"........".
Tô Gia Hân buông tay, nhưng vẫn tiếp tục lẩm nhẩm:
" Hay là anh gọi bạn gái đến rồi cùng nhau thử váy áo, tôi về nhà trước nấu cơm, phát huy tác dụng".
Vương chủ nợ không thèm tức giận vì anh hiện tại bất lực vô cùng, chỉ đẩy cô về phía nhân viên rồi nói:
" Giúp cô ấy chọn đồ giúp tôi".
" Ấy, khoan đã! Tôi...".
Vương Nhất Hạo xoay người muốn ngồi xuống sofa thì nghe thấy cô cứ nói mãi, không thuận tai, anh tiến đến bóp má cô rồi lên tiếng:
" Nếu cậu chê nhân viên không tốt thì tôi có thể giúp, sẵn tiện thay đồ hộ cậu luôn".
"....." - Tô Gia Hân xanh mặt, cô không còn phản kháng nữa.
Đợi cô cùng nhân viên đi chọn váy, anh ngồi ở sofa, thở dài.
Lúc này, bà chủ của cửa hàng liền đi đến xấu xa cười rồi khẽ nói:
" Theo đuổi con gái như thế thì đừng trách sao người ta chạy mất nha\~".
Chàng trai chỉnh chỉnh lại đồng hồ đắt tiền trên tay, xoay sang nhìn bà chủ rồi nở nụ cười nham hiểm:
" Chạy thoát không?".
Bà chủ nhún nhún vai rồi không nói gì nữa.
Anh đương nhiên còn lâu mới để cho cô chạy mất thêm lần nữa.
Tô Gia Hân thay một chiếc váy màu cam đào, mái tóc màu nâu hạt dẻ dài chấm ngang vai được vén một bên trông vô cùng đáng yêu, anh nhìn thấy, không chớp mắt, không gian dường như chỉ còn lại hai người.
Trong mắt anh lúc này đều tràn ngập hình ảnh của cô gái trước mắt, bà chủ đứng bên cạnh đang ra sức khen ngợi anh cũng không thể nghe thấy.
Tô Gia Hân có chút lúng túng liếm liếm môi rồi cắn nhẹ, hình ảnh đó đều lọt vào tầm mắt anh, chỉ thấy chàng trai vẫn lặng yên không nói, yết hầu khẽ chuyển động.
Bà chủ vỗ vỗ lên vai anh, thì thầm:
" Đẹp thế này... có lấy không?".
Anh như bị thôi miên, cười như không cười, giọng nói trầm ấm vô cùng dịu dàng khẽ nói:
" Lấy".
Đương nhiên phải lấy rồi, anh nhất định...
" Đúng vậy! Chiếc váy đẹp thế này đương nhiên phải mua cho bạn gái rồi!" - Bà chủ huých mạnh vào vai anh.
Lúc đó, hồn phách của Vương Nhất Hạo đã quay trở về thể xác, anh hắng giọng:
" E hèm, cậu mặc luôn đi, dù sao cũng khá hợp".
Chủ tiệm cùng nhân viên đứng một góc lộ ra nụ cười xấu xa.
Tô Gia Hân nhìn anh, xua xua tay rồi nói:
" Thế này không được, phải cởi ra rồi gói lại để tặng bạn gái của anh".
Cởi ra, nghe thấy thôi đã sôi máu.
Cô đúng thật là biết cách dày vò anh.
Tô Gia Hân vẫn tiếp tục nói:
" Chiếc váy này thực sự rất xinh, chắc là bạn gái anh...".
Còn chưa nói xong liền bị ai đó nắm tay kéo ra khỏi cửa hàng, anh chen lời:
" Chia tay rồi".