Công việc đè ngập đầu nên Khánh không còn cà chớn trêu ghẹo Quân nữa. Sáng khi vợ còn chưa thức giấc thì anh đã đi làm. Tối đêm muộn về thì cô ấy đã ngủ từ lâu. Những điều cất giấu trong bụng bấy lâu đều không dám nói ra. Mỗi lần nhớ Quân anh chỉ còn cách ngắm những bức ảnh của cô mà mình đã chụp vội trong lén lút. Trong góc ví thì để ảnh cưới, trên bàn làm việc một bên cái biển chức danh cũng có đặt một khung ảnh của Quân. Thuận tay chạm màn hình điện thoại thì có ảnh selfie của cô hiện lên. Hai mắt nhìn vào đó liền biến thành hình trái tim, nụ cười tươi trên môi đầy ắp sự yêu thương nhớ nhung. Khánh muốn hình ảnh Quân mọi lúc mọi nơi đều hiện diện trong tâm trí của mình.
Thư ký Phương liền thắc mắc định hỏi sếp mình có phải rất cuồng vợ hay không. Mọi thứ đều có ảnh của vợ trên đấy. Sao sếp không in hẳn lên áo ảnh của Khánh Quân để thể hiện tình cảm luôn nhỉ?
Tò mò vậy thôi chứ không dám thốt miệng hỏi. Sếp không vui lại cắt tiền thưởng thì có mà khóc.
Liên tục Quân cố ý tránh mặt mình Khánh chán nản tự ti hẳn. Tự nhận thức được mình là cái tên có EQ thấp hoàn toàn mù tịt trong chuyện tình cảm. Ngày trước qua lại với Tuyết Vy một thời gian rõ là dài thế nhưng không hiểu sao cái trình chiều chuộng cưng chiều quan tâm người thương vẫn chẳng khá được. Một phần bị cấm cản phải lén lút đâm ra có phần nhạt nhẽo. May rằng ba mẹ cố ép buộc mình lấy Quân chứ nếu không cả đời Phan Quân Khánh anh chủ định là phải độc thân tới già.
Đang còn phiền não suy nghĩ làm sao để lọt vào mắt xanh của vợ đây.
Mạnh dạn hỏi thư ký Phương phái nữ thường thích nhất là gì. Dẫu sao thì cô ta cũng là phụ nữ tư vấn sẽ chuẩn xác hơn. Tặng một món quà gì đấy thật ý nghĩa coi như là cầu nối làm hoà cho mối quan hệ đang như ở hai chiến tuyến kia.
Người thì rõ là bên cạnh nhưng tâm lại chẳng để ý tới mình.
Ngạc nhiên trước câu hỏi đấy Phương định trêu rằng có phải sếp mình đã biết yêu là gì không?
Cô thư ký trẻ tuổi cứ thế nhiệt tình tư vấn cho anh sếp có kinh nghiệm chinh chiến thương trường thì nhiều mà tình trường lại ít này. Dõng tai lên để nghe đôi lúc lại gật đầu cúi xuống cầm bút ghi chép lại.
Cách để dỗ vợ vui lên là dùng tình cảm hoặc tiền bạc vật chất? Điển hình là hoa hoặc một bữa tối hẹn hò lãng mạn sao? Đơn giản thế thôi à? Với tài chính của mình thì dư sức làm những việc ấy.
“À mà sếp đừng chọn mấy loại huệ, cúc, trúc đào, hay cẩm chướng nhé!”
“Tại sao?”Khánh chìa cái vẻ ngố tàu ra nhìn thư ký.
Nghe sếp hỏi ngược như vậy Phương liền bật cười. Chẳng hiểu cô thư ký đang cười mình cái gì? Mấy loại ấy tại sao lại không được mang đi tặng?
Thấy Phương không ngớt cười Khánh liền nhăn mặt khó chịu.
“Cắt lương.”
Sếp. Anh có IQ thấp là do thực lực hay bẩm sinh đây?
Giải thích về những loại hoa không được tặng ấy Phương tận tình chỉ bảo cho Khánh nên chọn những loại nào là phù hợp nhất. Cả đời có mua hoa tặng ai bao giờ đâu mà anh biết. Ngay cả Tuyết Vy thì cũng chỉ đưa thẻ ngân hàng cho cô ta tự đi mua sắm những thứ yêu thích. Hiếm khi anh tự tay mua quà cho cô ta.
Ngộ ra được rồi Khánh liền nhanh chóng thực hành. Có điều cái tên có chỉ số IQ và EQ thấp này lại áp dụng những điều thư ký Phương vừa nói kia một cách ngớ ngẩn nhất. Theo phương châm ‘chân thành yêu thương’ là được. Ngày sau đúng vào cuối tuần, Khánh gọi một nhân viên nam vào phòng làm việc rồi nhờ anh ta gọi đến cửa hàng hoa của mẹ vợ đặt một bó 99 hoa hồng đỏ. Mẹ vợ anh là bậc thầy cắm hoa nên sự lựa chọn ấy là sáng suốt nhất.
Yên tâm cho rằng nay Quân đã ra ngoài với Vũ Anh Kim thì chắc chắn không biết chuyện này. Hôm qua nghe lén được rằng vợ sẽ đi chơi với Vũ Anh Kim đến tối muộn mới về. Nên mới triển khai kế hoạch “hẹn hò” này. Nhưng đâu ai ngờ Vũ Anh Kim bị Hoàng Thiên Vũ bám đuôi trên mọi mặt trận nên chẳng bước nổi chân ra đường. Ma xui quỷ khiến thế nào người giao hàng chỗ bà Phượng hôm nay cũng nghỉ nốt. Buộc lòng Quân phải ôm bó hoa cồng kềnh ấy đến địa chỉ nhà hàng mà Khánh đã bao trọn.
Đang hí hửng đứng ở vị trí bàn ăn mà mình chọn. Khánh nhìn tổng thể một lượt những thứ đang được nhân viên sắp ra. Nhiều kiểu mẫu trang trí bàn ăn khiến anh có chút hoa mắt. Đành bảo hôm nay có bữa tối với người quan trọng nhất yêu cầu nhân viên nhà hàng bố trí một cách hợp lý là được. Ngắm nghía thêm một lúc rồi sẽ về nhà đón vợ đến đây. Ai ngờ đời không như là mơ.
Ôm bó hồng đỏ được mix với hoa baby trắng và lá bạc to đùng đi vào sảnh. Quân đảo mắt để tìm vị khách hàng sộp nhất ngày hôm nay. Nhìn xung quanh thì chỉ có một người đàn ông quay lưng về phía cô. Đứng trước chiếc bàn ăn đang lắc đầu liên tục mỗi lần nhân viên phục vụ xếp đồ ra bàn.
Cơ mà cái bóng lưng này sao nhìn quen thế?
Càng đến gần lại càng nhìn rất quen. Dáng điệu, cử chỉ, kiểu tóc đều giống cái tên chết dẫm nhà cô. Không phải hắn đấy chứ?
Vì xem lại tên của người đặt hàng Quân mới nghĩ chắc là chỉ trùng hợp thôi. Thế giới hơn 7,8 tỷ người thì chuyện có người giống nhau cũng là điều bình thường.
“Cho hỏi anh có phải là Trần Thanh Dũng không ạ? Hoa của anh đã đến rồi.”
Giọng nói mềm mại nhẹ nhàng quen tai vừa cất lên Khánh liền quay người lại. Thế là vợ chồng gặp nhau trong bất ngờ. Hiểu lầm cứ thế được đẩy lên cành cao.
“Tại sao anh lại ở đây?”
Quân lên giọng chất vấn. Hoá ra hắn sợ mình phát hiện nên mới dùng tên và số điện thoại khác. Lại định muốn theo đuổi người nào nữa đây.
Cả người đông cứng như tảng băng. Sao lần nào vạch ra kế hoạch cũng bị đổ bể hết trơn vậy? Đúng là đen đủi.
Khánh ấp úng nắm tay Quân để xin cô nghe anh giải thích:
“Không…không phải như em nghĩ đâu!”
“Tôi thì nghĩ được cái gì?”
Quân cười nhạt. Chính cô cũng ngửi ra mùi dối trá ngập tràn trong câu nói đấy. Làm sao mà có thể không buồn không tủi thân khi thấy chồng mình đặt hoa và chọn nhà hàng để hẹn hò lãng mạn với ai đó.
“Không…nghe anh nói. Mọi thứ ở đây kể cả hoa đều là chuẩn bị cho em đấy!”
Cố giải thích mọi chuyện nhưng gương mặt của Quân vẫn bình thản như chẳng liên quan gì đến cô làm Khánh hoảng. Anh sợ cô hiểu lầm rồi ghét bỏ mình thêm lần nữa.
“Này. Định tặng cho ai thì kệ anh. Đừng cho rằng bị tôi bắt gặp ở đây là liền ném mục đích ban đầu của mình lên người tôi.”
“Thật…anh thề. Mọi thứ ở đây đều là dành cho em. Nói sai một chữ sét đánh chết anh.” Vừa nói vừa giơ tay thề, Khánh kiên định nói.
Lặng thinh một hồi lâu. Ánh mắt ấy khiến Quân xao động. Có nên tin hắn hay không đây?
“Nếu em không tin có thể hỏi thư ký Phương. Anh thề.”
Không lẽ là hắn định dùng mấy thứ này để lấy lòng mình? Chẳng có lý do nào để hắn làm vậy cả.
Đầu óc cứ phải là loạn xạ hết cả lên càng phân tích càng rối rắm. Nhìn vào đôi mắt không giống như đang nói dối kia Quân liền e ngại. Nhìn lại những thứ trên bàn và bó hoa trên tay mình tim cô đập nhanh đến mức tai cũng nghe rõ ra.
Mọi thứ đều là dành cho cô sao?
Có điều chưa bao giờ thấy tên nào tặng hoa cho vợ mà kiểu oái ăm như thế này cả. Dù có hơi ngớ ngẩn nhưng cũng thật bất ngờ. Tên đầu gỗ cứng ngắc này mà cũng biết lãng mạn là gì ư?
Lòng tuy đã động nhưng trên mặt lại chẳng để lộ ra bất cứ cái gọi là vui vẻ. Nhìn Quân vẫn thờ ơ dửng dưng như vậy Khánh chùng người xuống hơi thất vọng trước sự yếu kém của bản thân. Mất nhiều công sức để chuẩn bị chỉ mong nhận được cái gật đầu chấp thuận của Quân. Ai dè…. Khánh không muốn lại thất bại thêm lần nữa. Cứ ra sức nịnh nọt cô nghe anh nói rõ ngọn ngành. Lời lẽ thực rõ bên tai Quân đang trong tình trạng đấu tranh tư tưởng có nên tha thứ cho hắn hay không.
Nhìn vợ có vẻ thuận tình với những gì mình đang làm Khánh vui sướng như điên. Cười hớn hở.
“Em thích chúng không?”
Trần đời chưa thấy ai như Phan Quân Khánh cả. Mua hoa của nhà người ta rồi hỏi có thích không?
Vốn dĩ lòng đã mềm rồi. Nhưng nghĩ đến việc bị hắn quay mòng mòng như vậy Quân liền nổi cáu.
“Tên điên nhà anh. Bộ anh rảnh lắm hả?”
“Không, anh bận lắm! Bận làm cho vợ vui.”
Suốt ngày chỉ bày trò.
Ném ngược bó hoa về phía Khánh cô buột miệng nạt nộ:
“Vừa hâm vừa hãm. Anh định biến tôi thành kẻ để cho anh trêu phải không? Muốn quay tôi như chong chóng ấy hả?”
“Anh xin lỗi. Anh không có.”
“Lỗi cái *o gì? Có tên chồng hâm hâm như anh chắc tôi chết vì đau não ấy.”
Không biết học ở đâu ra mấy ngôn từ tục tĩu ấy. Vừa tức giận vừa buồn cười cô cứ thế mà tuôn trào. Chính Quân cũng nhận ra rằng từ lúc ở chung với cái tên dở người này miệng lưỡi mình trở nên sắc bén và mắng người cũng bạo hơn. Cố nén cười khi thấy khuôn mặt ngố tàu vừa bị mình chửi kia Quân lại quát hắn đừng có làm mấy chuyện dư thừa này nữa. Xong rồi cứ thế bỏ ra ngoài để hắn đứng đấy ôm bó hoa cao hơn một mét kia. Có điều trong lòng cô vẫn thầm chút rung động và nhốn tim. Vẻ mặt chân thật đầy vụng về ấy khó có thể là giả.
Tơ hơ đứng ở đấy dõi theo bước chân của vợ. Khánh tự hỏi:
“Thế là sao? Cô ấy vẫn giận?”
Nhân viên của nhà hàng theo dõi tình huống này từ đầu đến chí cuối liền kháo nhau cười. Đúng là kẻ nhà giàu thì có muôn cách tiêu tiền.
Không can tâm, Khánh liền vứt bó hoa lại rồi đuổi theo người phía trước. Hiểu cô đang tiếp tục trốn tránh mình nhưng hôm nay anh sẽ không bỏ lỡ cơ hội để nói ra tất cả những lời tận đáy lòng. Phi nước đại bằng đôi chân dài Khánh đã bắt kịp Quân. Hai tay cứ thế dang rộng bao bọc lấy thân thể nhỏ bé.
Người kia cứ cựa quậy đẩy ra lại còn mắng Khánh xối xả. Anh liền quát lại:
“Đừng rộn.”
“Anh náo đủ chưa?”
Đến đây thì Quân đã nổi cơn tức rồi. Hắn không thấy chán khi chơi mấy cái trò này sao?
“Chưa. Khi nào em nghe anh nói xong đã.”
“Nói đi.”
Muốn kết thúc màn giao tranh này Quân nhượng bộ cố nghe hắn nói xong rồi đi cũng chưa muộn.
Bình tĩnh hít một hơi thật sâu. Khánh cố sắp xếp câu từ lại cho hợp lý rồi bắt đầu mở miệng. Những lời tận sâu trong tim hôm nay phải nói ra hết. Nói đến khi nào Quân tha thứ và chấp nhận anh.
“Anh thích em. Chúng ta hẹn hò đi.”