Bảo Vy kể xong chuyện liền chỉ sang mẹ Tinh Vân, bắt bà phải kể tiếp chuyện hồi đi học của bà.
“Con bé này, cả bác cũng không tha sao?” - Mẹ Tinh Vân lắc đầu nhẹ giọng trách cô.
Bảo Vy nhanh miệng nói: “Bác kể đi rồi sẽ có thể chỉ sang người khác.”
Bà Minh mỉm cười lấy khăn lau khóe miệng nhìn sang chồng cười cười rồi bắt đầu kể: “Thời học đại học, ngoại trừ thành tích học tập xuất sắc của ta ở trường thì cũng không có gì đáng nhớ. Cho đến khi ta quen bác trai của các cháu, tuần nào ông ấy cũng đón xe buýt lên thăm ta. Có khi thì ta đón xe buýt trốn ký túc xá đi thăm ông ấy.”
Bảo Vy nhìn sang Ưng Túc nhướng mắt lộ ra ý cười, sau đó liền bình luận: “Đúng là yêu nhau mấy núi cũng trèo.”
Bà Minh lại nói thêm: “Lúc đó thông tin liên lạc không như bây giờ, điện thoại di động là cái rất xa xỉ cho nên chúng ta chỉ có thể chịu cực để gặp được nhau. Từ chỗ ta đến nhà ông ấy ngồi xe buýt cũng hơn một tiếng nhưng chúng ta đều thấy không tốn bao nhiêu sức cả, chỉ cần gặp được mặt nhau là vui vẻ hạnh phúc.”
Nghe bà Minh kể chuyện Lâm Thiên Vũ liền chặc lưỡi nói: “Như vậy, đi về là gần ba tiếng, rất mất thời gian.”
Ông Minh vừa cười vừa nói tiếp lời vợ: “Cho nên bà ấy thường ở cùng ta một ngày mới quay về trường.”
Đoàn Nam Phong, Ưng Túc cùng Lâm Thiên Vũ vốn là những kẻ đầu óc tối đen liền nghĩ ngay đến chuyện gì mà che miệng rúch rích cười. Sau đó Lâm Thiên Vũ nhìn sang Tinh Vân chọc ghẹo: “Em gái nhỏ, như vậy em là kết quả lần nào trong những lần đó vậy?”
Tinh Vân tròn mắt dở khóc dở cười nhìn sang ba mẹ. Cô cắn môi liếc Lâm Thiên Vũ một cái rõ sắc, không ngờ hắn táo tợn đến mức đem ba mẹ cô ra đùa, còn nhằm vào cô mà bắn tỉa.
Tinh Vân cắn môi nhìn Lâm Thiên Vũ tru tréo: “Lâm Thiên Vũ, hôm nay tôi đắc tội với anh sao? Anh làm gì mà cứ nhằm vào tôi thế hả?”.
Đi liền theo lời là miếng bánh mì bay thẳng đến mặt Lâm Thiên Vũ từ tay Tinh Vân. Mọi người vui vẻ cười nói khiến không khí trên bàn tiệc như rộn ràng hơn chỉ có Lưu Uyển Linh là cụp mi xuống. Thấy vậy, bà Minh liền quan tâm nói ra yêu cầu: “Người tiếp theo là Uyển Linh.”
Lưu Uyển Linh xua xua tay từ chối nhưng bà Minh liền chặn lại: “Cháu cứ kể đi, đừng ngại. Chúng ta từ đầu đã giao ước rồi mà.”
Lưu Uyển Linh biết không từ chối được, lúc đầu cô vì tò mò chuyện của Tinh Vân mà cũng gật đầu cái rụp cho nên bây giờ đành hít thở kể chuyện của mình.
Mĩ nhân mang ba dòng máu xinh đẹp hơn người với mí mắt rất sâu khẽ chớp chớp mi bắt đầu kể: “Em vẫn chưa đi học đại học, cho nên kỷ niệm thời đi học vui nhất chỉ là những năm học trung học thôi. Em nhớ lúc em học ở trường nữ sinh Saint Monica, có một lần do tập bóng rổ không cẩn thận mà bị trật chân. Lúc đó chân em đau lắm không thể đi được, cũng bị sưng rất to. Bởi vì là ngoài giờ nên phòng y tế cũng đóng cửa. Mà sân bóng cũng xa cổng trường cho nên muốn đi đón xe cũng thật rất khó. Xui xẻo hơn là không gọi điện thoại được cho người nhà. Em chỉ có thể lê từng bước chân đi dọc ra bên ngoài sân bóng. Các bạn muốn giúp em nhưng toàn là nữ thì ai đủ sức đỡ em đi đoạn đường xa. Cho nên, lúc đó em đã từ chối và nói không sao. Nhưng khi đi được vài bước thì thực sự không đi nổi. Em ngã phịch xuống bên đường, cứ ngồi như vậy mà không biết phải làm sao.”
Mọi người nghe kể cũng thấy tình cảnh lúc đó của cô thật đáng thương. Bảo Vy dịu giọng tò mò hỏi: “Rồi sao nữa?”
Lưu Uyển Linh cười đến mê hồn nhìn sang Đoàn Nam Phong đang ưu nhã ngồi ăn. Anh biết những lời cô sắp nói ra đối với anh không khác bão tố nhưng vẫn không thể ngăn lại. Bởi vì ngăn lại chỉ sợ lại có thêm sóng ngầm.
Lưu Uyển Linh cười cười rồi thong thả kể: “Lúc đó thật sự xui xẻo đủ đường, trời đang nắng tốt lại có đám mây đen trên đầu không biết từ đâu kéo tới. Sau vài tiếng sấm thì mưa như trút nước xuống đầu. Lúc đó, em đã cúi đầu vào hai gối khóc và cầu nguyện Chúa cho ba mẹ đến nhanh một chút. Nhưng lạ thay mưa như trút nước bên tai em nhưng em không hề bị ướt. Em thấy lạ ngẩng đầu lên thì thấy tán ô rộng lớn vững chải đang che trên đầu mình. Người cầm ô đó là anh Nam Phong.”
Không khí trên bàn đang chộn rộn tự nhiên đóng băng như biết sắp có chuyện xảy ra, nhưng mọi người vẫn lịch sự nghe Lưu Uyển Linh kể tiếp: “Sau đó, em đã rất vui mừng nhìn anh ấy và cười thật tươi. Anh Nam Phong lúc đó ngồi xổm xuống xoa đầu em cười cười: “Chờ em ở cổng trường nóng ruột nên anh vào xem thử. Thì ra có con mèo mít ngồi đây khóc.”. Sau đó anh ấy nhìn thấy vết thương trên mắc cá của em thì xót xa nói: “Em bị thương sao? Có đau lắm không? Để anh cõng em ra xe.”. Nói xong anh Nam Phong đưa dù cho em cầm rồi tiến đến trước mặt em, để em leo lên lưng anh ấy. Cả quãng đường dài hơn nửa dặm anh ấy đã cõng em như vậy đi dưới cơn mưa.”
Nói đến đây Lưu Uyển Linh liền quay sang Đoàn Nam Phong, anh có vẻ tập trung ăn và không để tâm lời cô nói cho đến khi cô hỏi: “Nam Phong, lúc đó anh đã nói với em rằng anh muốn cứ như vậy mà cõng em đi cả đời. Anh còn nhớ hay không?”
Bảo Vy nghe xong liền áy ngại nhìn sang Tinh Vân, cô vẫn điềm tĩnh húp canh măng trong chén. Bảo Vy thở dài liền nhìn sang Lưu Uyển Linh nghĩ thầm: “Bà nội này, cô là ngu bẩm sinh hay là giả ngu vậy? Trước mặt vị hôn thê của người ta lại kể ra chuyện này. Còn hỏi hôn phu người ta có nhớ hay không. Làm như sợ ai nói cô bịa chuyện vậy. Thật ra cô muốn sao đây?”
Ưng Túc thấy thái độ của Bảo Vy và biết cô định lên tiếng bênh vực Tinh Vân thì liền giữ tay vợ lại khẽ lắc đầu ra hiệu cho cô hãy quan sát tình hình.
Đoàn Nam Phong cũng không ngẩng lên nhìn Lưu Uyển Linh, anh chỉ tập trung ăn, ngắn gọn trả lời hai tiếng: “Vẫn nhớ!”